XtGem Forum catalog
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay

Wap đọc truyện teen, đọc truyện hay nhất

home| Truyện Teen| Truyện 18+
Bây Giờ 10:55,Ngày 22/04/25
new Các Bạn Truy Cập Wap theo Tên Miền KenhDocTruyen.Com Nếu thấy trang wap này hay, bạn hãy luôn giới thiệu chia sẻ đến mọi người nhá. Kenhdoctruyen.com là trang đọc truyện online và hàng ngàn truyện teen hay luôn được cập nhật và chờ đón các bạn đọc.
>

Con Đường Gió Đi

» Thể loại: Truyện Voz
» Lượt xem: 35182 Views


Tay cô rất ấm, lúc nào cũng vậy, làm cậu muốn nắm lấy mãi, không rời, suốt đời này cũng chẳng buông xuôi.
Ở một góc, Hạnh Thảo đứng nhìn. Trong lòng như bị ai đó đâm dao, làm máu tuôn rơi, làm nỗi đau tuôn rơi, không kìm chế được. Cô luôn tự hỏi mình tại sao. Và giờ cô vẫn còn thắc mắc điều đó, rốt cuộc thì tại sao?
... Không phải là cô...
Hình như nước mắt muốn rơi lắm rồi.
Ở một góc, bà Giao lặng thầm quan sát hai người con. Cắn chặt lấy môi, như muốn bật máu. Chợt, một bóng người hơi quen thấp thó ngoài cửa. Bà chợp nhận ra đó là ai, bèn xin phép ra ngoài một lúc.
Bà đi ra cổng, tiến tới gần người đàn ông. Thư kí của bà. Ông ta đưa bà một phong bì dày, nói:
- Mọi thứ đã chuẩn bị xong thưa bà chủ, gia đình bên đó cũng đã đồng ý rồi.
- Tốt lắm, cảm ơn anh. Giờ anh đi được rồi.
- Vâng.
Và cái bóng vút vào màn đêm.
Bà Giao nhìn mãi tập phong bì, chẳng biết con tim nên vui hay nên giằng xé. Bà biết mình sẽ có lỗi với Quốc Huy, nhất là giờ đây khi nó đã thích cô bé ấy, nhưng bà phải làm như vậy, nếu không bà sẽ có lỗi, nếu không bà sẽ phản bội, sẽ không tôn trọng lời hứa đối với ân nhân đã từng cứu mạng mình. Mà bà ghét nhất là điều đó.
Bà ôm chặt tập phong bì, không biết là có ánh mắt đang dõi theo nhất cử nhất động.
***
Những vị khách đã tới đông đủ, đã tới lúc cho phần chính của buổi tiệc. Bà Giao tay cầm micro, nói to:
- Cảm ơn toàn thể quí vị đã bỏ thời gian để góp mặt cho sinh nhật lần thứ mười ba của con trai chúng tôi, Thái Quốc Huy. Giờ là phần chính của buổi tiệc.
Đột nhiên từ đâu, một nhóm người mang một chiếc bánh kem thật to đến, để trên chiếc bàn to nhất ở trung tâm phòng. Đó là một chiếc bánh sinh nhật lộng lẫy, được làm rất công phu. Tên mặt bánh có dòng chữ "Chúc mừng sinh nhật Thái Quốc Huy lên mười ba tuổi" màu đỏ tươi, cùng hai cây nến tạo thành số 13 đã được nhóm lửa. Cả căn phòng bỗng tràn ngập tiếng nhạc du dương bằng violin của bài Happy Birthday, cùng với tiếng hát của vài người.
Happy Birthday to you...
Happy Birthday to you...
Happy Birthday Happy Birthday...
Happy Birthday to you...
Quốc Huy tiến tới gần, thầm ước một điều ước. Cậc ước về gia đình, về trước về lớp, về bạn bè. Và còn về cô gái kia nữa. Cô gái có thể làm cho trái tim cậu loạn nhịp.
Và Quốc Huy mỉm cười, cậu đang nghĩ về Đông Đông.
Ngay khi câu cuối cùng chấm dứt, Quốc Huy thổi tắt hai ngọn nến. Hình như có tiếng ai đó reo hò.
***
Mọi người bắt đầu tham gia vào buổi tiệc. Có người ăn, có người nhảy, có người thưởng thức thức uống của mình, một số khác thì vui vẻ trò chuyện với nhau, những cuộc trò chuyện của những người lâu ngày mới gặp. Không khí của buổi tiệc ồn ào nhộn nhịp hẳn.
Quốc Huy lặng lẽ ngồi ở một góc phòng, nhìn dòng người cười nói, ra vào tấp nập, tụ tập sau bao ngày xa vắng. Căn nhà ngày thường không bóng người, cô đơn hoang vắng thế mà sao giờ lại quá là đông người, dày đặc cái hơi người lạ lẫm mà hóa chăng quá quen thuộc. Quốc Huy nhíu mày. Ngày thường sao khát cái bóng, cái hơi ấy mà sao giờ lại chẳng thấy quen. Đó là một thói quen cậu thuộc hằng ngày, sự cô đơn cậu thuộc hằng ngày, vậy mà thay đổi như thế. Là nên buồn hay nên vui?
Chợt, một bóng người lại gần cậu. Quốc Huy ngẩng đầu lên. Đập vào mắt cậu là chiếc đầm hồng. Khẽ thở dài một tiếng. Hạnh Thảo.
Cậu không nói gì. Hạnh Thảo cắn môi, lên tiếng:
- Mình tới một nơi khác được không anh?
Quốc Huy vẫn giữ im lặng, chỉ gật đầu. Cậu biết cô muốn nói về điều gì.
Họ đi tới một căn phòng. Đó là một căn phòng còn trống, phòng dư mà gia đình chẳng biết dùng để làm gì. Quốc Huy dựa người vào bức tường được sơn màu trắng. Ngây ngô hỏi:
- Em muốn nói về điều gì?
Hạnh Thảo lại thở dài:
- Anh lại giả vờ ngô nghê ư Quốc Huy? Tất nhiên là anh biết em muốn nói tới điều gì mà? Em cần câu trả lời của em.
Hai hàng lông mày của Quốc Huy lại nhíu chặt, các ý nghĩ cứ nhảy nhót trong đầu. Phải nói thế nào cô mới không đau? Phải nó thế nào cô mới không biết sự thực?
- Nhưng hiện tại anh không thích em Hạnh Thảo ạ. Anh quan tâm đến em nhiều, nhưng chỉ giống một người em gái thôi.
Hạnh Thảo giận dữ. Cô đang điên, điên vì người con trai ấy. Hằng ngày cô cứ hỏi đi hỏi lại những câu hỏi, những câu hỏi làm trái tim đau. Cô tự hỏi mình tại sao Quốc Huy không thích cô mà lại là người con gái ấy. Sao lại cứ phải là người con gái ấy? Cô không hiểu, không hiểu gì cả! Cô cũng không muốn nghe, không muốn biết gì nữa cả! Tại sao? Sao chỉ mình cô đau thôi nhỉ? Tại sao? Tại sao không cho anh đau luôn để mà anh thấy được bao xúc cảm con tim cô đang dằn vặt? Tại sao chứ?
Và Hạnh Thảo bật khóc.
Quốc Huy hớt hải dỗ dành cô. Cậu ghét nước mắt con gái lắm. Cậu không muốn làm cô khóc đâu. Nhưng chẳng lẽ cậu lại nhận lời cô sao? Nếu có thể, cậu cũng sẽ muốn sánh bước bên một cô gái thông minh xinh đẹp như Hạnh Thảo, muốn dỗ dành và che chở bảo vệ cô, muốn làm cho cô cười, một nụ cười thực sự chứ không phải thứ cô tập diễn hoài trong gương. Nhưng cậu không thể. Bởi vì cậu không thích cô, bởi vì cậu thích ai kia rồi.
Ép gì thì ép chứ ai nỡ ép yêu hở người ơi.
Cũng như cậu, không thể yêu Hạnh Thảo được.
Hạnh Thảo khóc một lúc, xong, cô ngẩng đầu lên nhìn cậu. Mắt hai người bện vào nhau. Cô nhìn cậu chăm chú. Cậu cũng nhìn lại cô thật chăm chú. Hai người để vậy thật lâu, như đang cố nhìn vào cảm xúc của nhau, thấu hiểu tim của nhau. Quốc Huy nhìn thấy một sự đau thương được lột tả trong hình dáng thực nhất của nó, một nỗi đau trần trụi. Cậu nhìn thấy một sự yêu thương vô bờ bến của cô dành cho mình. Cậu nhìn thấy được cơn thịnh nộ nơi đáy mắt cô. Ừ thì cô giận dữ. Vậy thì cứ đánh đấm cậu đi, trừng phạt cậu đi. Vì đã không yêu cô. Quốc Huy biết mình không xứng đáng với tình cảm của Hạnh Thảo.
Hạnh Thảo nhìn vào Quốc Huy, trong lòng dao diết khó tả.
Trong mắt Quốc Huy là sự ăn năn, và cảm giác tội lỗi. Vậy Quốc Huy có hối tiếc lời mình vừa nói không? Có rút lại để nói lời khác không? Cô biết là không nên hi vọng như thế, nhưng sao tim cứ hành động và suy nghĩ những điều quá chi viển vông ấy vậy nhỉ? Và rồi trong mắt Quốc Huy, cô nhìn thấy cái quan tâm, cái thúc giục của sự bảo vệ chăm sóc. Cậu muốn bảo vệ và yêu thương cô, cô biết.
Nhưng...
Hạnh Thảo nhắm nghiền mắt.
Cô biết, ánh mắt cậu dành cho cô không giống cô giành cho cậu. Cậu sẽ ở bên cô và yêu cô, nhưng không phải như thế.
Nhưng không phải như thế.
Cổ họng cô đắng ngắt. Và cô đã có câu trả lời của mình, bằng lời và bằng ánh mắt, cử chỉ. Nhưng, luôn có một chữ nhưng trong trái tim cô, ghì vào từng hành động của cô, hối cô làm theo ý nó. Nó đang bảo cô hãy thử một lần nữa, cho tim một cơ hội nữa, hãy mê hoặc người mình thích, biết đâu anh ấy sẽ thích mình. Luôn có chữ biết đâu trong trái tim cô, trong một thứ không tên, thứ luôn đưa cô hi vọng, và đẩy cô thật xa, thật xa, cô chới với, xuống vực thẳm.
Một thứ nằm giữa sự xót xa, sự chối cãi, cái tình yêu chỉ còn là dĩ vãng và sự ích kỉ vô bờ bến. Sự ích kỉ đẩy cô tới bờ vực cuối cùng của sự ghét bỏ, và rồi anh sẽ ghét cô, cô biết.
Nhưng hãy cho nó một cơ hội, có được không?
Và cô áp môi mình vào môi anh.
Quốc Huy ngạc nhiên. Đầu óc hằng ngày suy nghĩ minh mẫn bỗng dưng hôm nay không biết phản ứng thế nào. Đột ngột quá. Não đang bị xáo trộn.
Sau khi lấy lại được tinh thần, Quốc Huy đẩy Hạnh Thảo ra. Thật mạnh. Suýt làm cô bật ngửa ra phía sau. Cậu muốn nói gì đó, nhưng họng cứ khô hoài, những chữ không sao có thể thốt ra.
Và Quốc Huy chạy đi.
***
Quốc Huy chạy mãi. Chạy qua cái gian phòng trống. Hình như khách đang nói chuyện, tiếng ồn ào, những lời lẽ sao cứ nghe mãi sau lưng. Cậu đang trốn chạy một điều gì đó. Quốc Huy chẳng rõ nữa. Nhưng sao nó như một cái bóng, đuổi theo, thì thầm vào tai cậu những điều tệ hại. Chân rã rời, họng đắng ngắt, và Quốc Huy vẫn chạy.
Cậu chạy về phòng mình, đóng chặt cửa, hai tay ôm chặt lấy ngực.
Cậu thực không tin nổi, là Hạnh Thảo vừa mới hôn cậu.
Trong đầu cậu cứ lặp đi lặp lại cảnh ấy. Thực sự cảm giác rất kinh khủng và rất... kinh tởm. Thực sự không phải cậu ghét Hạnh Thảo nhưng cậu thích Đông Đông, muốn ôm chặt lấy người con gái ấy, chứ không phải Hạnh Thảo.
Sao lưỡi cứ nếm toàn cái đắng ngắt, cùng sự chua chát cứ như đang nghẹt lại trong cổ.
Cứ như mùi vị của sự phản bội.
Có cảm giác cậu đang phản bội Đông Đông.
Và tâm trí xáo trộn, tim xáo trộn, cứ nhảy nhót, cứ hỗn loạn, chật vật thành một mớ. Cứ như đang chới với, chới với.
Tiềm thức chỉ muốn nghỉ ngơi, không muốn làm gì nữa.
Và Quốc Huy nằm gục xuống, nhưng sao cậu cứ bị ám ảnh.
Quốc Huy chỉ muốn thiếp đi một giấc không tỉnh dậy. Cậu không muốn dậy để rồi bị cái cảm giác chật vật kia níu kéo, kéo về một nơi xa hoắc lạ huơ không điểm dừng, xa mãi người cậu yêu thương.
Xin cho tim một chút bình yên.
Và rồi Quốc Huy đi mãi, đi mãi, tới một nơi hoang vu chốn lạ. Quốc Huy tìm, kiếm một bóng thôi, người thôi, vậy mà sao chẳng thấy. Và rồi cậu thấy người con gái đó. Người con gái trong giấc mơ, người con gái mình thầm sở hữu trong tư tưởng. Đông Đông đứng đó, vẫn bộ váy màu trắng, vẫn xinh đẹp, vẫn tinh khiết như hạt tuyết trong màn đêm buốt giá lạnh căm, nhưng tuyệt đẹp như thể đó là vĩnh hằng, làm người ta kẹt trong đó mãi, trong chiếc lồng của bà chúa tuyết nhưng cũng chẳng muốn thoát ra....
« Trước1...1718192021...41Sau »

* Tải game 18+ Hót nhất

Bình Luận Bài Viết




Tìm Kiếm
bạn đang xem Con Đường Gió Đi bạn có thể xem thêm con duong gio dicon duong gio di còn nữa nè

Con Đường Gió Đi v2

đang cập nhật thêm

tcm
100/ 100 100 bình chọn
Say nắng em gia sư của em trai

Gia sư đến dạy thằng em mình hằng ngày từ thứ 2 đến thứ 7, ngày 2 tiếng, từ 7h đến 9h tối, theo mẹ mình , thì gia sư...

Nhập viện xa nhà -Gái thành phố thương (chap 1 >5)

Truyện Vo zNhập viện xa nhà -Gái thành phố thương (chap 1 >5) Tác giả : Sting Dau Nhập viện xa nhà -Gái thành phố thương Chào...

Cuộc sống của 1 thèn nhát gái

Chào các bác thích đọc voz trước khi viết em xin bày tỏ cái lý do mà em viết truyện. tình hình là em đang thất cmn nghiệp....

Say Nắng Cô Em - Tán Cô Chị (chap 11)

Tác giả : kun max CHAP 11: GIAO DỊCH VÀ BUỔI CAFE NGỌT NGÀO Em xin thề với các thím lúc đó mặt em ngu cực kì...

Say Nắng Cô Em - Tán Cô Chị (chap 9>10)

Tác giả : Kun Max Chap special: Hiện tại Em và người đó yêu nhau cũng được gần một năm. Cũng trải qua đầy...

Say Nắng Cô Em - Tán Cô Chị (chap 7>8)

Tác giả : Kun Max CHAP 7: LỜI HỨA "Minh? Có phải Minh không?" Ừm! Phải nói sao nhỉ? Giọng nói này, hình...

1234...252627»
tcm
100/ 100 100 bình chọn
CPU Load: 0.00058s. Bản quyền © Kênh Đọc Truyện
XtScript v2.0
Mini Version
wap doc truyen teen wap truyện