XtGem Forum catalog
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay

Wap đọc truyện teen, đọc truyện hay nhất

home| Truyện Teen| Truyện 18+
Bây Giờ 09:35,Ngày 22/04/25
new Các Bạn Truy Cập Wap theo Tên Miền KenhDocTruyen.Com Nếu thấy trang wap này hay, bạn hãy luôn giới thiệu chia sẻ đến mọi người nhá. Kenhdoctruyen.com là trang đọc truyện online và hàng ngàn truyện teen hay luôn được cập nhật và chờ đón các bạn đọc.
>

Gần Như Vậy, Xa Đến Thế

» Thể loại: Tiểu Thuyết Hay
» Lượt xem: 38982 Views


Kể ra Đông Đông vẫn ngoan nhất, từ đầu đến cuối không kêu la gì cả, chỉ để ngón trỏ lên miệng, đôi mắt to, đen láy nhìn chăm chăm vào những cốc kem màu sắc sặc sỡ.
Tiêu Dĩnh bế cô bé lên, hỏi: “Còn muốn ăn kem gì nào?”, rồi thuận tiện thơm lên cái má phúng phính của nó. Nào ngờ lúc đó có hai ba đứa bé trai choai choai chyạ ngang qua, hung hăng tách nhóm người đang xếp hàng, lướt qua ngay sát sau lưng Tiêu Dĩnh. Vì đang bế Đông Đông, lại mang giày cao gót, Tiêu Dĩnh nhất thời không để ý, bị va vào, loạng choạng lảo đảo suýt ngã.
“Cẩn thận chút…”. Cánh tay cô trong phút chôc được một người nhẹ nhàng đỡ lấy, giọng nói dịu dàng, âm sắc ôn hòa, rất quen thuộc. Có lẽ là do sát gần bên tai, thế nên cho dù từ phía náo nhiệt, ồn ào nhưng cô vẫn nghe rõ mồn một.
Lúc đứng vững lại, cô mới ngước mắt nhìn lên, thật ra ngya từ đầu đã nhận ra anh nhưng cô vẫn có chút sững sờ, nói khẽ: “Cảm ơn nhiều”.
Bàn tay Trần Diệu đang nắm chặt chợt buông lỏng ra, chân mày khẽ nhíu lại, anh nhìn cô: “Đừng khách sáo như vậy chứ!”.
Giọng anh rất trầm, con tim bỗng chốc cảm thấy vô cùng đau xót, hóa ra hình ảnh tiểu a đầu suốt ngày đuổi theo anh, miệng cười ngọt ngào ngày nào, có lẽ từ khoảnh khắc anh xoay người bỏ đi, đã mất dạng, không còn dấu vết nữa rồi. Vậy mà anh vẫn ôm hi vọng và ảo tưởng, rõ ràng biết là rất ấu trĩ, nhưng lại chẳng muốn tin rằng anh đã vĩnh viễn mất cô.
Mãi cho đến tận lúc này…
Đứng gần nhau như thế, cô lại dựa nửa người vào lòng anh, lúc ấy trời không có gió, vậy mà vài sợi tóc mai của Tiêu Dĩnh bay bay, vương vấn trên mặt anh, mềm mại như nhung. Cảm giác ngọt ngào ấy trong phút chốc ngấm dần vào trong tim, khiến anh không đành lòng buông tay. Nhưng khi người đang tựa vào lòng anh ngẩng đầu lên, anh bắt gặp một vẻ mặt xa cách và khách sáo. Khuôn mặt đã từng rất quen thuộc với anh nhưng nay sao lại xa lạ đến thế, khoảnh kahức ấy anh bỗng thấy nhói đau trong lồng ngực. Anh dần buông tay, dù trong lòng hoàn toàn không muốn thế.
Đây chẳng phải là lần đầu anh chủ động buông cô ra. Một ngày đầu thu của ba năm trước, anh đã bỏ lại Tiêu Dĩnh phía sau lưng, rồi đến một ngày muốn quay đầu lại kiếm tìm, mới nhận ra thực sự không có cách nào tìm lại cô nữa.
Chính anh đã sai rồi, chẳng có ai mãi khờ khạo đứng nguyên một chỗ và chờ đợi cả.
Chỉ là vài giây ngắn ngủi nhưng anh tưởng như đã trải qua nửa đời người. Lòng canh cánh vô vàn tâm sự, con tim vẫn nhói đau, Trần Diệu có cảm giác cô định tháo cháy khỏi anh ngay lập tức. Đang miên man suy nghĩ chợt bị ai đó vỗ nhẹ vào vai, anh hoàn hồn, quay lại nhìn rồi mỉm cười: “Chị Tiêu, lâu rồi không gặp”.
Tiêu Tuệ có vẻ kinh ngạc, liền cười, nói: “Cứ tưởng là nhận nhầm người cơ. Chị đứng đằng kia một lúc, thấy dáng hình rất quen, ai ngờ đúng là em”. Rồi chị giơ tay ra đón lấy con gái, ôm cô bé vào lòng, lướt nhìn đứa em gái trầm tư nãy giờ rồi quay đầu hỏi: “Chẳng phải em đi nước ngoài sao? Em về lúc nào vậy?
“Em mới về chưa lâu”. Trần Diệu cười: “Chị Tiêu Tuệ, trông sắc mặt chị tươi tắn quá!”.
“Vậy sao? Chị còn lo là sinh xong em bé thì thành bà già mặt mày vàng vọt ấy chứ!”.
“Không đâu, chị gần như chẳng khác mấy so với trước đây”. Giọng anh chân thành, liếc thấy bé gái đang tò mò nhìn mình, anh khẽ cúi người, dịu dàng hỏi: “Cháu bé, cháu tên gì?”.
Đông Đông từ nhỏ đã lanh lợi, bình thường chẳng sợ người lạ. Tiêu Dĩnh nhận ra cháu mình rất có cảm tình với Trần Diệu, đôi mắt to tròn như quả nho chớp chớp nhìn Trần Diệu hồi lâu. Nhưng nàng công chúa nhỏ bé thường ngày vốn dạn dĩ chợt xoay đầu lại, giấu mặt vào bên cổ mẹ, tỏ vẻ ngượng ngùng, hồi sau khẽ nghiêng người, liếc Trần Diệu qua khe hở nhỏ, mủm mỉm nói: “Thi Cầm”. Giọng mũi kéo dài càng lộ rõ tính trẻ con, rồi cô bé nói tiếp: “Tên cháu ở nhà là Đông Đông, vì cháu sinh vào mùa đông”.
“Ô, Đông Đông ngoan lắm!”. Trần Diệu nhoẻn cười rồi hỏi Tiêu Tuệ: “Năm nay bé mấy tuổi rồi chị?’.
“Một tháng nữa là tròn ba tuổi”.
“Thảo nào… trẻ con tuổi này là đáng yêu nhất!”.
“Thường ngày nó được bà ngoại nuông chiều quá thành ra hư mất rồi”.
Lúc hai người lớn nói chuyện cùng nhau, Đông Đông vẫn giấu mặt, lén nhìn Trần Diệu. Thấy bộ dạng đó, Tiêu Dĩnh đứng cạnh không kìm được, cười khúc khích, giơ tay ra véo má cháu: “Con nhìn gì thế?”.
Tiểu Đông Đông cười khanh khách, hai tay ôm lấy cổ mẹ, mím chặt môi, không đáp trả.
Tiêu Dĩnh nổi hứng, đá lông nheo với đứa cháu gái bé bỏng rồi lè lưỡi. Nào ngờ vừa ngẩng đầu lên, cô liền bắt gặp ánh mắt dịu dàng, sâu thẳm của Trần Diệu.
Trông thấy gương mặt hề của cô, anh không nhịn được cười, khóe môi khẽ nhếch lên, ngay cả đôi mắt cũng tràn ngập nét cười dịu dàng. Ánh sáng trong suốt như nước, dịu dàng bao khắp người anh.
Hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng, kiểu dáng giản dị bình thường, mặc dù giống với trang phục công sở hàng ngày nhưng chẳng có vẻ tầm thường, lỗi thời gì cả. Hóa ra màu trắng vẫn là màu thích hợp với anh nhất, thân hình mảnh khảnh, tính cách điềm đạm, cả ánh mắt cũng vô cùng trong sáng, khiến người ta liên tưởng đến cơn gió ấm áp của mùa xuân.
Quả thật, anh rất được lòng mọi người. Khi còn đi học, đã có biết bao cô gái ngưỡng mộ anh, lúc đó anh như một chàng bạch mã hoàng tử, nhất cử nhất động đều là tâm điểm chú ý của mọi người. Ngay tận bây giờ, cả đứa trẻ lên ba cũng quý mến anh đến vậy. Cô từng cười gọi anh là “vạn người mê”(2), dĩ nhiên giọng cô lúc đó vô cùng tự hào, bởi lẽ con người đầy sức hấp dẫn đó đang thích cô, đó là chuyện khiến người ta cảm thấy vô cùng đắc ý. Và giờ đây, anh lại xuát hiện trước mặt cô với một diện mạo xuất chúng, gương mặt vẫn sáng sủa, đôi mắt màu hổ phách dưới ngọn đèn yếu ớt ánh lên nhưng tia sáng phảng phất tựa như viên ngọc cổ ngàn năm sáng bóng, chẳng hề mang chút tì vết nào cả.
Tiêu Dĩnh cảm thấy toàn thân như bị bao trùm bởi ánh nhìn của anh, tựa như có bức màn vô hình, dày đặc che phủ. Cảm giác này cahửng tốt chút nào. Cô cụp mắt, nhẹ nhàng lùi về phía sau, cổ họng đắng chát.
Cô nghe thấy chị gái hỏi: “Em ở nước ngaoì còn chưa ngán thức ăn nhanh sao? Sao còn đến đây ăn nữa?”.
“Hôm nay em làm cả ngày nên đến đây ăn chút đỉnh”.
“Ồ, em đang làm ở đâu?”.
Trần Diệu mỉm cười: “Đã làm gì đâu chị, em vẫn trong giai đoạn thử việc”. Anh xoay người, chỉ tòa cao ốc tài chính bề thế: “Công ty cũng gần đây nên em ra ngoài vận động một chút”.
Đông Đông thấy người lớn đứng trò chuyện mãi không thôi, cô bé mất kiên nhẫn, ngọ nguậy rồi rên hừ hừ.
Tiêu Dĩnh vội nói xen vào: “Dù gì cũng ăn khá no rồi, mua cho nó cây kem rồi chúng ta về thôi, về sớm nghỉ ngơi, mau còn đi khu vui chơi giải trí nữa”.
Tiêu Tuệ gật đầu rồi lại nhìn sang Trần Diệu, vẫn nụ cười ấy, vẫn dáng vẻ dịu dàng ấm áp ấy, có điều chảng thanh niên điển trai ngày trước nay đã trở thành một người đàn ông trẻ tuổi. Ánh mắt của cậu ta lướt qua Tiêu Dĩnh, dường như chỉ là tình cờ nhưng lại hiền hòa, dịu dàng tựa dòng nước. Trong lòng chợt có cảm giác lành lạnh khó tả, chị kéo tay Tiêu Dĩnh, nói: “Đi thôi!”.
Trần Diệu tiễn chị em họ ra đến trước cửa, trước khi về, Đông Đông còn trườn người qua vai mẹ, vãy tay nói: “tạm biệt anh!”. Anh liền đính chính: “Con phải gọi là chú chứ!”.
Dứa nhỏ chẳng hiểu gì cả, có gì khác biệt đâu? Anh ấy nhìn đẹp trai thế kia mà, đây là lần đầu tiên cô bé được trông thấy đấy.
Anh khẽ khom người, trịnh trọng nói: “Chú là bạn của dì con, thế nên con phải gọi bằng chú”. Đông Đông chớp chớp mắt, lại quay đầu nhìn sang dì út, đôi mắt đen láy như pha lê ánh lên vẻ khó hiểu.
“Đông Đông ngoan, chào tạm biệt chú đi con!”. Anh tiếp tục dỗ dành.
Tiêu Dĩnh im lặng, hình như đây là lần đầu tiên cô thấy Trần Diệu nghiêm túc đến phát sợ, trước đây chẳng thấy anh ấu trĩ đến thế, lại còn chấp nhặt kiểu cách xưng hô với một đứa trẻ.
Cuối cùng, Đông Đông cũng ngoan ngoãn vâng lời: “Tạm biệt chú!”.
“Ờ, Đông Đông ngoan, bái bai!”. Lúc này, người đàn ông nho nhã điển trai ấy mới hài lòng, nhoẻn miệng cười, đứng thẳng dậy, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Tiêu Dĩnh, trông thấy cô quay đầu né tránh như chẳng có chuyện gì, anh nói khẽ: “Mọi người đi đường cẩn thận!”.
Taxi đi xa dần rồi quẹo vào góc cua ở con đường phía trước. Trần Diệu quay về chỗ ngồi, lơ đãng đóng mở nắp điện thoại, tiếng kêu “tách tách” đơn điệu nhanh chóng hòa lẫn vào âm thanh huyên náo xung quanh.
Không biết anh làm đông tác đó trong bao lâu, đến khi giật mình bởi phát hiện đã có người ngồi đối diện, anh lập tức nhìn lên, dịu dàng mỉm cười: “Xin lỗi em!”.
Thường Lệ Na hai tay ănms lấy chiếc cốc giấy, thong thả hớp một ngụm coca, dường như chẳng mấy để tâm đến vẻ thất thần cảu anh khi nãy, nhìn anh một lúc lâu rồi nói: “Người vừa rồi là Tiêu Dĩnh à?”.
Trần Diệu ngẩn người: “Sao em biết?”.
“Đoán đinh tâm lý thông qua quan sát nét mặt là năng khiếu bẩm sinh của em mà. Có trách thì trách lúc nãy ánh mắt anh nhìn cô ấy quá lộ liễu, như một cơn sóng lớn cuồn cuộn, rõ ràng là vì mối tình cũ khắc cốt ghi tâm khó quên đó”.
Trần Diệu tắt nụ cười trên môi: “Có cần phải phóng đại thế không?”....
« Trước1...2324252627...46Sau »

* Tải game 18+ Hót nhất

Bình Luận Bài Viết




Tìm Kiếm
bạn đang xem Gần Như Vậy, Xa Đến Thế bạn có thể xem thêm gan nhu vay xa den thegan nhu vay xa den the còn nữa nè

Gần Như Vậy, Xa Đến Thế v2

đang cập nhật thêm

tcm
100/ 100 100 bình chọn
Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi

•Truyện : Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi Truyện : Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi Tác giả : Thuấn Gian Khuynh Thành Sáng sớm,...

Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo

•Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo Nhà có chó dữ - Thiên Thảo Giới thiệu: A! Người đàn ông nằm trên sofa trình diện ra tư thế...

Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau

•Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau - Full Yêu nhau lắm cắn nhau đau - Chương 1-2 bản in Đăng ngày 06-06-2013 Chương 1 Phần 1 Trò...

Ông chủ kiêu ngạo

•Ông chủ kiêu ngạo Vì cái gì? Cha của nàng lại trộm cướp buôn bán thông tin cơ mật của người ta, lại còn dụ dỗ vợ...

Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn - Đan Phi Tuyết

•Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn - Đan Phi Tuyết Xuỵt, đừng nói ta yêu hắn - Đan Phi Tuyết Văn án: Nhu đạo, không thủ đạo,...

Người tình của đại ca - Tiểu Ngôn

•Người tình của đại ca - Tiểu Ngôn Người tình của đại ca - Tiểu Ngôn Giới thiệu: Anh nổi tiếng với chiến tích huy...

1234...111213»
tcm
100/ 100 100 bình chọn
CPU Load: 0.00117s. Bản quyền © Kênh Đọc Truyện
XtScript v2.0
Mini Version
wap doc truyen teen wap truyện