wap truyen, wap doc truyen, truyen hay

Wap đọc truyện teen, đọc truyện hay nhất

home| Truyện Teen| Truyện 18+
Bây Giờ 13:29,Ngày 25/12/24
new Các Bạn Truy Cập Wap theo Tên Miền KenhDocTruyen.Com Nếu thấy trang wap này hay, bạn hãy luôn giới thiệu chia sẻ đến mọi người nhá. Kenhdoctruyen.com là trang đọc truyện online và hàng ngàn truyện teen hay luôn được cập nhật và chờ đón các bạn đọc.
>

Gần Như Vậy, Xa Đến Thế

» Thể loại: Tiểu Thuyết Hay
» Lượt xem: 38512 Views


Ngày hẹn, Tiêu Dĩnh ngồi ở chỗ khách hàng hết cả buổi chiều, đến khi ra khỏi đó thì lại đúng giờ cao điểm. Bà chị đó gọi đến, nói từ tốn: “Tiểu Dĩnh à, chị vẫn còn một số việc chưa giải quyết xong, có thể đến muộn một chút…”, lại còn giả vờ như không nghe thấy tiếng Tiêu Dĩnh thở dài, chị nói tiếp: “Dù sao thì em cũng biết địa điểm rồi, cứ đến đó trước đi, đối tượng đã đợi ở đó rồi, phòng cũng đặt rồi. Chị sẽ làm thật nhanh việc ở đây, nếu đói thì bọn em cứ ăn trước, chị sẽ đến sau…”. Đường truyền hình như không được tốt, cô nghe tiếng rè rè, chị ấy còn nói gì đó nữa nhưng Tiêu Dĩnh chẳng còn tâm trí nào để nghe. Vốn dĩ trong lòng cô đã chẳng phấn chấn, háo hức gì, nay được dịp thì liền tụt dốc không phanh.
Xem mặt đã đủ ngượng rồi, giờ ngay cả người giới thiệu cũng lặn mất, lẽ nào lại để cô và một người xa lạ bốn mắt nhìn nhau? Cô muốn bỏ cuộc giữa chừng nhưng anh tài xế taxi lại nhiệt tình quá mức, chỉ vì lúc lên xe, cô đã thúc giục anh ta chạy nhanh hơn nên nhân lúc cô gọi điện thoại, chẳng hiểu bằng cách nào mà đã lách được vào một con đường nhỏ, nhiều khúc quanh co nhưng xe lại cực kì ít, thế nên chẳng mấy chốc đã đến nơi, không cho cô lấy một cơ hội để mà do dự, ân hận.
Cô nhân viên lễ tân trẻ tuổi xinh đẹp nhanh nhẹn chào cô: “Chị đã đặt phòng trước chưa ạ?”.
“Tôi đặt rồi”. Cô vẫn chưa hoàn hồn, cố gắng nhớ lại rốt cuộc là phòng số bảy hay số một. Cuối cùng cô nói: “Phòng một!”.
“Hướng này, mời chị!”. Cô lễ tân chỉ sang hành lang bên phải.
Sau này Tiêu Dĩnh mới biết ở nhà hàng này có tổng cộng mười hai phòng VIP, được phân bố ở hai bên trái phải, nhưng do trí nhớ cô quá kém nên đã đi ngược lại với hướng phải đến. Đó cũng là lần đầu cô biết trên đời còn có người phong lưu đến vậy, một mình dùng cơm cũng phải bao cả phòng hạng tốt nhất, thật là biết hưởng thụ!
Khi cô đẩy cửa vào, người đàn ông đang ngồi nói chuyện điện thoại tỏ vẻ kinh ngạc, sự khó chịu hiện rõ trên gương mặt tuấn tú. Anh bỏ điện thoại xuống, đôi mắt đen dài nhìn chằm chằm vào người vừa xuất hiện, im lặng chờ đợi lời giải thích.
Tiêu Dĩnh chỉ nghĩ anh là đối tượng xem mặt, cảm thấy ngượng ngùng, nhưng dù gì cũng đã đụng mặt rồi, chẳng thể bỏ của chạy lấy người được nữa. Thế là cô khẽ nhếch mép, nặn ra một nụ cười thân thiện tự nhiên nhất có thể, kì thực vẻ mặt vẫn rất gượng gạo: “Lý tiên sinh, xin chào, tôi là Tiêu Dĩnh”.
Cô chỉ biết đối tượng họ Lý, còn danh tính đầy đủ dù đã được nhắc nhưng cô quên khuấy mất rồi.
Người kia ngơ ngác trong giây lát nhưng nhanh chóng đứng dậy, cử chỉ vô cùng lịch thiệp, anh cười mà như không cười, nhìn cô nói: “Cô Tiêu, xin chào”. Giọng nói có chút thờ ơ nhưng lại cực kì dễ nghe.
Tiêu Dĩnh thất thần, không phải là bị hớp hồn bởi sự điển trai và dáng vẻ phong độ của người đối diện mà chính là vì cô cảm nhận được vẻ hứng thú hiển hiện trên gương mặt anh lúc đó. Anh khẽ nhướng mày nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm với những tia sáng lấp lánh thoắt ẩn thoắt hiện dưới ánh đèn pha lê khiến cô ngỡ tất cả đều là ảo giác của mình mà thôi.
Trước thái độ mập mờ của anh, Tiêu Dĩnh mất hết kiên nhẫn, tức giận hỏi: “Hình như anh không phải là anh chàng họ Lý gì gì đó, sao lại giả vờ để làm gì, đã thế còn ra vẻ đứng đắn chào hỏi tôi nữa chứ?”.
Anh cười cười, giọng nửa đùa nửa thật: “Vì cô rất thú vị!”.
Cô nghiến răng, quả là bị anh ta làm cho tức chết đây mà!
Để xua đi bầu không khí ngượng ngùng trong lúc chờ đợi người “trung gian tốt bụng” đến, Tiêu Dĩnh miễn cưỡng nói qua qua về bản thân.
Cô có cảm giác như mình đang trình bày sơ yếu lý lịch trong một buổi phỏng vấn tuyển dụng khi ngồi đối diện với người đàn ông trẻ tuổi này, khoảng cách không gần cũng chẳng quá xa, anh lặng lẽ ngồi đó, chăm chú lắng nghe, đôi mắt sâu thẳm, kiên định khiến cô cảm thấy vô cùng căng thẳng, bối rối. Đúng thế thật, Tiêu Dĩnh nhớ khi cô vừa tốt nghiệp, kinh nghiệm chưa nhiều, tay cầm CV[1">, ngồi trước mặt nhân viên HR[2"> của những doanh nghiệp lớn, chỉ thấy lòng dạ rối bời. Một số nhân viên tuyển dụng khá thân thiện, thoải mái, nhưng cũng có người mặt mày nghiêm nghị, ánh nhìn sắc bén đến mức có thể đâm xuyên qua thép.
Rõ ràng người này chẳng phải là một trong số đó, vậy mà ngồi trước anh, cô vẫn cảm thấy bất an. Tâm tư của anh ta quá đỗi sâu sắc và khó đoán. Để tạo ra bầu không khí vui vẻ, cô đã nói rát cả miệng, còn anh cùng lắm chỉ khẽ nhướng mày, thờ ơ góp vui vài câu mà cô chẳng biết anh có thật sự hứng thú không hay chỉ đơn thuần vì phép lịch sự.
Tiêu Dĩnh giận điên người, không hiểu cái quái gì đang diễn ra. Có phải là cô cố tình hay thích thú gì mà đến đây đâu, cô cũng cảm thấy gượng gạo chứ! Người ngoài nhìn vào hẳn sẽ tưởng là cô khoái trá lắm vì được gặp mặt một người như thế. Đúng là chết tiệt mà!
Tiêu Dĩnh cứ thế độc thoại đến mười mấy phút, đã tự biên tự diễn lại còn dốc toàn tâm toàn ý thực hiện, trong khi đó anh ta lại như một vị khán giả ung dung tự tại, chẳng hề có chút ngượng ngùng khi lần đầu gặp mặt. Thế nhưng anh lại có vẻ tôn trọng cô, từ đầu đến cuối đều rất nghiêm túc, chăm chú lắng nghe cô thao thao bất tuyệt.
Dù đã hết sức nỗ lực nhưng cuộc nói chuyện chẳng thể tránh khỏi sự tẻ nhạt. May mắn sao, điện thoại của cô đổ chuông ngay lúc đó, Tiêu Dĩnh như trút được gánh nặng. Vừa mở máy, người ở đầu dây bên kia liền vồn vã hỏi: “Em đã đến chưa? Bọn chị đợi em rất lâu rồi!”.
Lúc này, cô mới ngớ ra: “Em ở đây mà! Hai người đang ở đâu?”.
Chị đồng nghiệp ngưng một lát rồi nói: “Phòng bảy!”.
Kinh hoàng như sét đánh giữa trời quang, đầu Tiêu Dĩnh lập tức trở nên trống rỗng. Gây ra sự hiểu lầm lớn thế này, chi bằng đào một cái lỗ mà chui xuống cho rồi!
Tiêu Dĩnh vừa ngẩng đầu lên thì trông thấy vẻ bình tĩnh, điềm đạm của người đối diện.
Gương mặt ấy thật điển trai nhưng cô chẳng muốn nhìn lần thứ hai nữa, thầm ước giá như anh ta biến mất ngay lập tức, hoặc bản thân cô mất hút luôn thì tốt biết bao.
Người đó tủm tỉm nhìn cô một hồi lâu, cuối cùng cũng đứng dậy, đưa tay ra trước mặt cô, miệng nở nụ cười nho nhã: “Chào cô, tôi là Diệp Hạo Ninh”. Tiêu Dĩnh ngẩng đầu lên, lập tức hóa đá. Một lúc sau, khi đã hoàn hồn, cô đột nhiên cảm thấy nụ cười của anh ta thật vô cùng đáng ghét.
Lần đầu tiên gặp nhau, cô đã bị Diệp Hạo Ninh tỉnh bơ bỡn cợt như thế. Khi ấy, cô khăng khăng kết luận con người này thật xấu xa, càng không nghĩ rằng sau này lại cùng anh nên vợ nên chồng. Mới đó mà đã được hai năm…
Chiếc đèn chùm lưu ly trên trần hắt ra những đốm sáng hình tròn to nhỏ khác nhau lên chiếc khăn trải bàn màu xanh sẫm, trông giống như tấm giấy dán tường đáng yêu trong căn phòng ngủ lúc nhỏ của Tiêu Dĩnh.
Người phục vụ đứng cạnh cô khẽ hỏi: “Thưa cô, cô dùng đồ uống gì ạ?”.
Trương Bân cười với cô, thuận miệng hỏi luôn: “Chị dâu, hay chị uống chút rượu?”.
Trương Bân chỉ nhỏ hơn Diệp Hạo Ninh ba tháng tuổi, thường thì hai người hay gọi nhau bằng họ tên, nhưng cậu ta cứ thích gọi cô như vậy. Thật chẳng ra sao cả, đã thế cô còn ít tuổi hơn cậu ta nữa chứ! Cô coi đấy là một kiểu bỡn cợt, tự hỏi: “Không lẽ trông mình lại già đến vậy ư?”. Sau nhiều lần cự nự nhưng chẳng mang lại kết quả gì, cuối cùng trong một lần đi ăn cùng Trương Bân, Diệp Hạo Ninh nửa đùa nửa thật nói với bạn:
“Đừng gọi cô ấy là chị dâu nữa, chính mình nghe cũng thấy không lọt tai. Cậu cho thế mới là tôn trọng mình à? Thôi đi, tấm lòng của cậu mình xin nhận, nhưng gọi như vậy không hợp với Tiêu Dĩnh”.
Thật tốt vì cuối cùng cũng có người chịu đứng ra nói thay mình, cô nghĩ, nhưng chợt cảm thấy không phục: “Diệp Hạo Ninh, anh nói rõ xem, sao lại không hợp?”.
Diệp Hạo Ninh châm điếu thuốc, đặt lên môi, lơ đãng nhìn cô qua làn khói, chẳng buồn giải thích.
Tiêu Dĩnh vô tình nhìn vào chiếc gương to ở bên cạnh. Hôm đó, cô mặc quần bò áo phông rất bình thường, tóc buộc cao, dù không trang điểm nhưng làn da trắng điểm chút sắc hồng, gương mặt thật sự đẹp như hoa đào vậy. Dáng vẻ trẻ trung, trong sáng ấy của Tiêu Dĩnh, trong mắt Diệp Hạo Ninh, giống như một nữ sinh chưa từng va chạm với bên ngoài, còn trẻ hơn rất nhiều so với tuổi thật. Cô nhanh chóng nhận ra ẩn tình trong câu nói của anh, rõ ràng chẳng có ý gì xấu, nhưng vẫn cười cợt, hỏi: “Ý anh là em rất trẻ con đúng không? Vậy nên không xứng để Trương Bân gọi là chị dâu chứ gì?”.
“Thế em nghĩ sao?”. Diệp Hạo Ninh chẳng biểu hiện gì, lẳng lặng nhìn cô, khẽ nhếch mép hỏi.
Lúc này, thủ phạm gây chuyện đã trốn sang một bên tự lúc nào và đang trò chuyện cùng một “hồng nhan tri kỷ” nào đó qua điện thoại.
Tiêu Dĩnh càng cười to hơn: “Em không nhận ra đấy, sở thích của anh cũng thật đặc biệt”.
Đoán được cô sẽ nói tiếp những gì, anh tranh thủ dập tắt đầu thuốc, nhướng mày, nhẹ nhàng nói: “Em yên tâm, anh không có bệnh yêu trẻ con đâu”. Ngưng một lát, anh nhoẻn miệng cười, nhìn cô bằng đôi mắt đen sâu thẳm: “Như em là vừa”....
« Trước1...89101112...46Sau »

* Tải game 18+ Hót nhất

Bình Luận Bài Viết




Tìm Kiếm
bạn đang xem Gần Như Vậy, Xa Đến Thế bạn có thể xem thêm gan nhu vay xa den thegan nhu vay xa den the còn nữa nè

Gần Như Vậy, Xa Đến Thế v2

đang cập nhật thêm

tcm
100/ 100 100 bình chọn
Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi

•Truyện : Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi Truyện : Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi Tác giả : Thuấn Gian Khuynh Thành Sáng sớm,...

Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo

•Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo Nhà có chó dữ - Thiên Thảo Giới thiệu: A! Người đàn ông nằm trên sofa trình diện ra tư thế...

Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau

•Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau - Full Yêu nhau lắm cắn nhau đau - Chương 1-2 bản in Đăng ngày 06-06-2013 Chương 1 Phần 1 Trò...

Ông chủ kiêu ngạo

•Ông chủ kiêu ngạo Vì cái gì? Cha của nàng lại trộm cướp buôn bán thông tin cơ mật của người ta, lại còn dụ dỗ vợ...

Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn - Đan Phi Tuyết

•Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn - Đan Phi Tuyết Xuỵt, đừng nói ta yêu hắn - Đan Phi Tuyết Văn án: Nhu đạo, không thủ đạo,...

Người tình của đại ca - Tiểu Ngôn

•Người tình của đại ca - Tiểu Ngôn Người tình của đại ca - Tiểu Ngôn Giới thiệu: Anh nổi tiếng với chiến tích huy...

1234...111213»
tcm
100/ 100 100 bình chọn
CPU Load: 0.00043s. Bản quyền © Kênh Đọc Truyện
XtScript v2.0
Mini Version
wap doc truyen teen wap truyện

XtGem Forum catalog