wap truyen, wap doc truyen, truyen hay

Wap đọc truyện teen, đọc truyện hay nhất

home| Truyện Teen| Truyện 18+
Bây Giờ 20:28,Ngày 24/12/24
new Các Bạn Truy Cập Wap theo Tên Miền KenhDocTruyen.Com Nếu thấy trang wap này hay, bạn hãy luôn giới thiệu chia sẻ đến mọi người nhá. Kenhdoctruyen.com là trang đọc truyện online và hàng ngàn truyện teen hay luôn được cập nhật và chờ đón các bạn đọc.
>

Truyện Dài Bao Giờ Trăng Lại Tròn

» Thể loại: Tiểu Thuyết Hay
» Lượt xem: 33075 Views



Mọi người ồn ào tập hợp lại, hô một, hai, ba. Tô Hoan Hoan siết chặt tay Lâm Ấu Hỷ, nói khe khẽ: - Lâm Ấu Hỷ, đừng có đi, tớ hy vọng cậu hãy chung hưởng hạnh phúc với tớ.

Ánh đèn flash nháy sáng, Lâm Ấu Hỷ yếu đuối trong ảnh rưng rưng giọt lệ lớn, trong ảnh nắng tháng Tám, chẳng khác gì viên ngọc long lanh trên má.

Không khí náo nhiệt cả ngày, đến khuya mọi người mới lần lượt rời khỏi khách sạn. Lâm Ấu Hỷ bước đi giữa đám đông, không dám quay đầu lại. Ánh mắt Lãnh Tử Thần như chiếc móc câu, không rời khỏi cô một giây. Tô Hoan Hoan cùng Vương Á Trúc đứng ở cửa khách sạn, chào tạm biệt từng người khách, đến Lâm Ấu Hỷ, Tô Hoan Hoan kéo tay cô, gọi to: - Tiêu Vũ Trạch, anh đưa Ấu Hỷ về đi.

- Mệnh lệnh của Tô nữ vương, lẽ nào dám không theo, xin tuân lệnh. - Tiêu Vũ Trạch đang đi cùng Lãnh Tử Thần, nghe lời Tô Hoan Hoan, tươi cười từ xa bước lại. Anh có vóc dáng hao hao Lãnh Tử Thần, thậm chí cao hơn một chút. Anh bước tới bên Lâm Ấu Hỷ. Được che chắn khỏi ánh mắt Lãnh Tử Thần, Lâm Ấu Hỷ mới dám ngẩng đầu, cảm kích nhìn anh. Anh vỗ vỗ đầu cô: - Cô ngốc, vẫn chẳng khác gì ngày trước.

Xe của Tiêu Vũ Trạch là một chiếc xe màu đen thương hiệu nổi tiếng, không quá xa hoa, cũng không hề lạc mốt, rất hợp với tính cách trầm tĩnh của Tiêu Vũ Trạch. Ghế ngồi rộng rãi thư thái, trong xe thoang thoảng mùi thuốc lá. Cũng như Lãnh Tử Thần, mấy người ấy đều hút loại này. Ngửi thấy mùi thuốc lá quen thuộc, dù không còn bị ánh mắt đăm đắm của Lãnh Tử Thần soi rọi, Lâm Ấu Hỷ vẫn không nén nổi rùng mình.

Tiêu Vũ Trạch vừa lái xe vừa mở nhạc nhè nhẹ.

- Mấy năm rồi vẫn ổn chứ? - Anh nhẹ giọng, ánh mắt chăm chú nhìn đường.

Lâm Ấu Hỷ gật gật đầu, thấy Tiêu Vũ Trạch không nhìn mình mới khe khẽ đáp: - Ổn ạ.

- Bác Lãnh đã mất rồi, Tử Thần năm nay mới về nước, cậu ấy đi tìm em suốt. - Tiêu Vũ Trạch nghe thấy giọng cô mới quay đầu lại.

Cô ngoảnh đầu nhìn qua cửa sổ, đèn đường lướt vun vút trước mắt, nét mặt cô đầy sầu muộn. Hai người không nói gì nữa

Lâm Ấu Hỷ sống gần khu Đại học Quốc ngữ Thượng Hải, cách nhà thờ không xa, chạy xe không quá hai mươi phút. Tiêu Vũ Trạch dừng xe dưới tầng, Lâm Ấu Hỷ dường như đã ngủ. Anh không gọi cô mà trải áo khoác nhè nhẹ đắp cho cô.

- Tử Thần, em không lạnh mà. - Lâm Ấu Hỷ nửa mơ nửa tỉnh, vô tình thốt lên. Tiêu Vũ Trạch điềm tĩnh thở dài, vỗ vỗ lên vai cô. Cô bừng tỉnh, vẫn chưa ý thức được mình vừa nói gì, vội vàng tạm biệt rồi xuống xe.

Về đến nhà, tắm gội xong, thay bộ đồ ngủ, cô cầm một cuốn sách, ngả người lên ghế, nhìn sách mà chẳng thấy đuợc chữ nào. Lâm Ấu Hỷ bất đắc dĩ day day hai bên thái dương, thầm nghĩ hôm nay không nên đi dự đám cưới này. Quả là sai lầm.

Ngoài hành lang vang lên tiếng giày da lộp cộp. Một lát sau, chuông cửa reo. Cô đi chân đất ra mở cửa. Qua cánh cửa kính trong suốt cô nhìn thấy Lãnh Tử Thần ở bên ngoài. Anh vẫn mặc bộ âu phục màu đen, dáng vóc cao ráo, hai tay nhét túi quần. Trong tiệc cưới anh bị bạn bè chuốc rượu, đôi mắt hằn tia đỏ, ánh nhìn càng thêm sắc nhọn.

- Lâm Ấu Hỷ. - Anh nhìn đăm đắm gương mặt cô, nghiến răng nói. - Mở cửa ra, để anh vào.

Tay Ấu Hỷ run run, không giữ nổi cánh cửa. Anh đẩy cửa, ôm choàng cô vào lòng. Mùi khói thuốc lá đậm đặc và mùi rượu của anh xộc vào mũi cô. Sức vóc anh như thế, anh có ôm siết cô đến tan chảy cô cũng không cự lại nổi. Vòng tay anh, ấm áp quen thuộc, khi xưa cô cố hết sức cũng không gỡ nổi vòng tay ấy. Tất cả dường như mới hôm qua mà chớp mắt đã cách biệt.

- Lâm Ấu Hỷ, Lâm Ấu Hỷ, em thật ngốc lắm… - Ngón tay anh dịu dàng trên mái tóc mới gội dầu thơm của cô. - Tha thứ cho anh nhé, cô ngốc ơi, anh luôn yêu em lắm. Đã năm năm rồi, quá đủ rồi đó em.

Không biết bao nhiêu lâu, bàn chân trần cảm nhận cái lạnh, cô mới nhớ ra mình đi chân đất ra mở cửa. Cô dần tĩnh trí, nghiêm giọng: - Lãnh Tử Thần, anh đừng như thế. Vùng ra từ vòng tay anh, nhìn thấy trong mắt anh đầy giận dữ, cô đẩy thêm một cú, xô anh ra thật xa, sau đó cô nghe thấy giọng mình: - Xin lỗi, em không còn yêu anh nữa. Tiếp đó, cô đóng sập cánh cửa.

Đằng sau cánh cửa, lòng bàn chân trơn trượt, cô từ từ rũ xuống, bịt chặt miệng mình, không để tiếng nấc phát ra. Cô ngồi bệt trên đất, nước mắt rơi lã chã.

Năm năm thấm thoắt như thoi đưa, tuổi trẻ dường như mới hôm qua, nhưng tất cả đều đã không trở lại...

Chương 2


Cô sợ sau một giấc mơ, anh ra đi, tất cả chỉ là mộng ảo, còn lại một mình cô.


Năm năm trước, tháng Chín, mùa thu nồng nàn, hơi ấm tràn ngập, đúng mùa sinh viên nhập học. Trong khuôn viên một trường đại học, các khoa tấp nập sinh viên, hành lý la liệt, âm thanh ồn ào, người người chen chân, huyên náo nhộn nhịp.

Lâm Ấu Hỷ từ trên xe của trường bước xuống, ngồi trên xe lửa ba mươi sáu giờ, lại hơn một giờ đi xe trường, cuối cùng cũng tới nơi. Cô gái chưa từng vật vã xe cộ như vậy bao giờ, thể lực càng mong manh. Tay xách một chiếc hòm cũ màu đen, đồ của bố mẹ mua hồi mới cưới nhau, đã hơn hai chục năm, đến khi đó còn cố dùng, đúng lúc thiên hạ chuộng đồ cổ, cho nên xách chiếc hòm đó lại có vẻ trí thức.

Cô ngẩn ngơ đứng giữa cổng lớn trong đám người qua lại như mắc cửi, thỉnh thoảng có người vội đi đụng vào cánh tay cô, đến nỗi cô nghiêng ngả chới với đứng không yên. Sinh ra ở một thị trấn nhỏ nơi miền bắc buốt giá, chuyến này xuôi xuống phương nam, cô chỉ cảm giác được là không khí ngoài cửa xe dần dần cuồn cuộn như sóng nước. Miền nam thật nóng bức, dù đã chuẩn bị tâm lý mà vẫn rất khó chịu, quần áo thấm đẫm mồ hôi, dính nhớp trên da thịt. Cô phất phất hai ống tay áo, hy vọng tạo ra chút gió mát nhưng cũng chẳng dễ chịu hơn là mấy.

- Có cần giúp không? - Cánh tay đang xách hòm hành lý bỗng nhiên nhẹ bẫng, cô vội vã nắm chặt tay lại. Quay lại nhìn, đó là một chàng trai cao lớn, dáng vẻ thanh tú, mặc chiếc áo phông màu trắng in hàng chữ Chào mừng các bạn mới, một tay đang đỡ đáy túi hành lý của cô, khi anh chàng cười, hàm răng trắng loáng lấp lánh. Lâm Ấu Hỷ từ nhỏ đã nghe bố dặn, người ta cốt được hàm răng đều đặn thì tâm mới ngay thẳng, răng xô lệch là con người đảo điên. Chàng trai cười bảo: - Anh tên là Tiêu Vũ Trạch.

Có lẽ hàm răng trắng đều của Tiêu Vũ Trạch phát huy tác dụng, Lâm Ấu Hỷ mặt đang bừng đỏ cũng dịu đi, buông tay, cất lời: - Cảm ơn anh.

Tiêu Vũ Trạch đỡ lấy cái túi, hành lý vốn không nặng, xách lên không mấy khó khăn, trong bụng anh thầm thấy lạ, nhìn trộm Lâm Ấu Hỷ một cái. Một cô sinh viên gầy gò nhỏ bé như thế này, gương mặt trong veo, hai má đỏ hồng, một mình nhập học, không có người lớn đi cùng, lại xách có chút ít đồ đạc, quả là hiếm gặp. Anh xoay mình vẫy vẫy tay ra sau, một chàng sinh viên to cao vai đang xách mấy túi to, tay phải còn lỉnh kỉnh vài thứ nữa chạy tới, nhìn thấy Lâm Ấu Hỷ thì cười hớn hở, Lâm Ấu Hỷ cũng lịch sự gật nhẹ đầu.

- Đây là sinh viên mới của trường, nhiều đồ đạc đến vậy sao? - Tiêu Vũ Trạch lúc này mới thấy ngạc nhiên, nhìn ra phía sau Vương Á Trúc. Một gương mặt tròn đầy tươi hồng như trái táo nhảy phắt ra trước mặt Vương Á Trúc:

- Ôi chà, tớ là sinh viên mới của khoa Quản trị, tên tớ là Tô Hoan Hoan, mã số 030103.

- Chào em, anh là Tiêu Vũ Trạch. - Tiêu Vũ Trạch lại mở miệng cười, quay đầu nhìn Lâm Ấu Hỷ. - Em ở khoa nào?

- Khoa Quản trị ạ. - Lâm Ấu Hỷ nhìn Tô Hoan Hoan, rồi lại nhìn sang Vương Á Trúc đầm đìa mồ hôi cùng với những vali túi xách to nhỏ, nói thêm một câu. - Mã số 030101.

- Ái dà, tớ cũng là 0301. - Tô Hoan Hoan nhào tới bên Lâm Ấu Hỷ, chộp lấy tay cô. - Hay quá nhỉ. Chúng mình học cùng lớp rồi. Cậu số 01, tức là điểm thi của cậu đứng đầu, ngưỡng mộ ghê!

Lâm Ấu Hỷ cười nhẹ với cô, bốn người cùng đi về phía ký túc xá nữ sinh, cô khe khẽ rút tay mình khỏi bàn tay Tô Hoan Hoan. Cô không quen thân mật với người ngoài như vậy. Trên đường đi, Tô Hoan Hoan nói liên hồi, một lát lại rút giấy ăn ra lau mồ hôi cho Vương Á Trúc, một lát lại chạy vào siêu thị trong trường mua nước chia cho mọi người. Lâm Ấu Hỷ biết Tô Hoan Hoan là con gái Thượng Hải, kinh tế gia đình giàu có, cũng biết Tiêu Vũ Trạch là Chủ tịch Hội Sinh viên, Vương Á Trúc là Chủ tịch Hội Thể thao, bọn họ đều là sinh viên có đẳng cấp.

Trong phòng đã sẵn có hai cô nữ sinh, bọn họ lần lượt giới thiệu, cô gái Bắc Kinh là Diệp Mộng Mộng và cô gái Giang Tô là Tôn Mỹ. Diệp Mộng Mộng và Tôn Mỹ đều xứng đáng là người đẹp hoàn mỹ, một cô thanh tao tự tin kiểu Bắc Kinh, một cô dịu dàng e ấp kiểu Giang Nam sông nước.

- Tiêu Vũ Trạch, hôm nay bọn mình tốt số thật, một lúc được gặp toàn mỹ nhân trong một phòng. - Vương Á Trúc vừa hạ đồ đạc vừa cười hớn hở, hóa ra Diệp Mộng Mộng và Tôn Mỹ cũng là do anh và Tiêu Vũ Trạch phụ trách đón tiếp. Vì là ký túc nữ sinh, đúng giờ nghỉ trưa, hai cậu cũng bận nên nói vài câu là vội vàng đi ngay....
« Trước12345...43Sau »

* Tải game 18+ Hót nhất

Bình Luận Bài Viết




Tìm Kiếm
bạn đang xem Truyện Dài Bao Giờ Trăng Lại Tròn bạn có thể xem thêm truyen dai bao gio trang lai trontruyen dai bao gio trang lai tron còn nữa nè

Truyện Dài Bao Giờ Trăng Lại Tròn v2

đang cập nhật thêm

tcm
100/ 100 100 bình chọn
Gần Như Vậy, Xa Đến Thế

•Truyện : Gần Như Vậy, Xa Đến Thế Truyện : Gần như vậy, xa đến thế Tác giả: Tinh Không Lam Hề Nguồn: ex04pro.wap.shDiệp...

Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi

•Truyện : Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi Truyện : Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi Tác giả : Thuấn Gian Khuynh Thành Sáng sớm,...

Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo

•Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo Nhà có chó dữ - Thiên Thảo Giới thiệu: A! Người đàn ông nằm trên sofa trình diện ra tư thế...

Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau

•Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau - Full Yêu nhau lắm cắn nhau đau - Chương 1-2 bản in Đăng ngày 06-06-2013 Chương 1 Phần 1 Trò...

Ông chủ kiêu ngạo

•Ông chủ kiêu ngạo Vì cái gì? Cha của nàng lại trộm cướp buôn bán thông tin cơ mật của người ta, lại còn dụ dỗ vợ...

Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn - Đan Phi Tuyết

•Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn - Đan Phi Tuyết Xuỵt, đừng nói ta yêu hắn - Đan Phi Tuyết Văn án: Nhu đạo, không thủ đạo,...

1234...111213»
tcm
100/ 100 100 bình chọn
CPU Load: 0.00050s. Bản quyền © Kênh Đọc Truyện
XtScript v2.0
Mini Version
wap doc truyen teen wap truyện

The Soda Pop