XtGem Forum catalog
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay

Wap đọc truyện teen, đọc truyện hay nhất

home| Truyện Teen| Truyện 18+
Bây Giờ 17:04,Ngày 04/01/25
new Các Bạn Truy Cập Wap theo Tên Miền KenhDocTruyen.Com Nếu thấy trang wap này hay, bạn hãy luôn giới thiệu chia sẻ đến mọi người nhá. Kenhdoctruyen.com là trang đọc truyện online và hàng ngàn truyện teen hay luôn được cập nhật và chờ đón các bạn đọc.
>

Hôn Nhân Giấy

» Thể loại: Tiểu Thuyết Hay
» Lượt xem: 38828 Views





Vì thế mới nói, duyên số là một thứ thật kỳ lạ, Đoàn Phỉ hoạt bát bắt đầu tình yêu với Mạnh Húc quê mùa như thế, và tình yêu của hai người kéo dài trong ba năm.



Trong khoảng thời gian không ngắn cũng không dài đó, Đoàn Phỉ đã cải tạo anh chàng của mình một cách rất tinh tế, cô nói cho anh biết người dân ở đây có những quy tắc gì trong bữa ăn, khách chính, khách phụ phải ngồi ở đâu, lúc chúc rượu có điều kiêng kỵ nào; nói cho anh biết lúc mặc đồ, đội mũ cần theo quy luật nào, mỗi màu sắc cần kết hợp thế nào mới được coi là đẹp; lúc nói chuyện với người khác cũng cần biết cách nhìn vào mắt họ; khi ăn cơm nếu có gì cần nói, phải nuốt thức ăn xong mới được mở miệng; khi không tán đồng ý kiến của người thì phải biểu đạt ý kiến của mình một cách khéo léo; lúc xưng hô với bề trên phải dùng từ “ông” chứ không dùng từ “anh”… giống hệt như đang dạy dỗ một đứa trẻ con. Có điều, sau này Đoàn Phỉ cũng phát hiện ra: con gái đi lấy chồng rồi, về danh nghĩa là có thêm một người chồng, nhưng thực tế là thêm một đứa con.



Kể cũng hay, năm Mạnh Húc tốt nghiệp, cũng chính Đoàn Phỉ là người sấp ngửa đi tìm hiểu thông tin tuyển dụng của các trường, rồi tự lựa chọn ba trường trong số đó để anh đến giảng thử. Trước khi giảng thử, Đoàn Phỉ uốn nắn từng ly từng tý cho tiến sỹ Mạnh Húc hay đỏ mặt khi nói chuyện, rằng: lúc giảng bài cần làm gì, làm thế nào để thu hút sự chú ý của học sinh, làm thế nào để vừa hài hước lại vẫn thể hiện được sự học rộng biết nhiều… Cô luôn tham dự vào sự trưởng thành của anh giống như một người mẹ, không vội vàng hấp tấp.



Lúc đầu Mạnh Húc còn cười, nói Đoàn Phỉ thiên vị trường mình, đến đâu cũng thấy trường mình là nhất. Đoàn Phỉ lắc lắc đầu, chậm rãi phân tích: thứ nhất, ở lại đại học tỉnh, người nào cũng từng là thầy cô của anh, đến đời kiếp nào anh mới có một mảnh trời riêng cho mình? Thứ hai, ở lại đại học tỉnh, ai cũng có tấm bằng tiến sỹ của trường nổi tiếng, đều đi học nước ngoài về, liệu mảnh bằng tiến sỹ trong nước quê mùa của anh có đất dụng võ không? Thứ ba, ở lại đại học tỉnh, một nơi đụng đâu cũng thấy các học giả đại học Harvard, đại học Yale, thì anh sẽ bị nấu chín thành một cây thịt, chứ chắc chẳng được trở thành rồng phượng đâu. Tục ngữ có câu: “thằng chột làm vua xứ mù”, làm sao anh biết học viện hạng hai không có đất dụng võ chứ?

Hôm đó, Mạnh Húc nhìn Đoàn Phỉ thản nhiên phân tích rõ ràng rành mạch, mà thấy thực sự ngỡ ngàng.

Một lúc sau anh mới nói nên lời: “Bà xã ơi, em quả là… Gia Cát Lượng phiên bản nữ!”

Đoàn Phỉ cười.

Và sự thực cũng đã cứng minh, cứ coi như Gia Cát Lượng phiên bản nữ đi, thì cũng không phải người tầm thường!

Tháng năm năm đó, Mạnh Húc ký hợp đồng với Học viện nghệ thuật, với chức danh “Phó giáo sư”, lại được thêm một căn hộ mới rộng 130m2 trên tầng 16, trường phân cho giáo viên, cộng thêm 100 nghìn tệ kinh phí nghiên cứu khoa học khởi điểm. Hai năm sau, với thành tích nghiên cứu khoa học xuất sắc, Mạnh Húc trở thành tấm gương điển hình có tiếng nói trong số giáo viên trẻ của học viện Nghệ thuật, và trong danh sách nghiên cứu sinh cao học năm sau của học viện, cột họ tên giáo viên hướng dẫn, đã xuất hiện cái tên Mạnh Húc.

Nói một câu mộc mạc: đến lúc này, mấy người bạn học trước đây của Mạnh Húc ở lại trường vẫn chỉ có cái chức danh “giảng viên”, ở trong mấy căn hộ cho thuê tồi tàn gần trường, ngày ngày bán cháo phổi dùi mài học vấn. Đương nhiên, họ cũng đang miệt mài cho chức danh, cho nhà ở, cho địa vị và những phúc lợi liên quan của mình trong tương lai.

Thực ra Mạnh Húc cũng biết, mặt bằng của đại học tỉnh vẫn tốt hơn, dù gì cũng là trường có bề dày trăm năm tuổi. Buổi ban đầu các bạn anh bước chân vào trường sẽ nhiều gian nan, nhưng sau khi sôi kinh nấu sử nhất định cũng sẽ có thành quả, thậm chí có thể cả đời còn sáng lạn hơn Mạnh Húc. Thế nhưng, cuộc sống của họ quả thật là khổ sở, từ vật chất đến tinh thần đều như đang phải vác trên mình một cái mai quá nặng, không dám thảnh thơi một ly một tý. Nhìn lại mình, anh là tiến sỹ duy nhất của phòng nghiên cứu đào tạo mỹ thuật học của Học viện nghệ thuật nên không chỉ có cơ hội tham gia rất nhiều hoạt động nghiên cứu khoa học cấp cao, mà còn không có áp lực gì, cứ việc yên tâm vô tư vùi đầu nghiên cứu. Có thể coi cuộc sống của anh như thế là quá thoải mái.

Chính vì những lẽ đó, anh không thể không cảm ơn Đoàn Phỉ.

Tuy nhiên, cũng có lúc anh ngấm ngầm ưu tư, nghĩ mình là một trang nam tử, tại sao lại dựa dẫm vào vợ như thế; tại sao anh luôn đưa ra quyết định dựa theo ý kiến của cô? Tại sao vợ mình lại chỉ ra cho mình thấy mình nhiều nhược điểm đến thế? Ngoài học hành ra, tại sao mình chẳng thể làm tốt được một việc nào khác?

Thế nhưng, không đợi cho đến khi nỗi ưu tư của anh được tìm hiểu đầu đuôi, thì có một sự kiện lớn xảy ra trong cuộc sống của anh, vào năm anh tròn 30 tuổi, Đoàn Phỉ mang thai. Niềm vui được làm bố cổ vũ anh rất nhiều, khiến anh lao vào công cuộc phấn đấu cho tương lai của vợ con, tuy mệt mỏi mà vinh quang.

Có câu “tam thập nhi lập”, Mạnh Húc vừa xào rau vừa nghĩ: mình như thế này, đã coi là “lập” được chưa nhỉ?



(5)

Ăn tối xong thì đã hơn tám giờ, Cố Tiểu Ảnh và Hứa Tân hài lòng thả người trên ghế sôfa nhà Đoàn Phỉ nghỉ ngơi, trông điệu bộ giống hệt con mèo say món mỳ Ý.



Mạnh Húc đang rửa bát trong bếp, Đoàn Phỉ tức tối nhìn hai con mèo lười trách móc: “Hai đứa các cô, không có ai chịu đi giúp anh rể rửa bát sao?”
“Em là khách” - Cố Tiểu Ảnh cướp lời nói trước.

“Em không phải là khách”, Hứa Tân bò dậy uống ngụm nước, lười biếng mở miệng, “Nhưng, chị ơi, chị nỡ để em rửa bát thật sao?”

“Đương nhiên là chị sẽ không để em rửa bát, nhưng gì thì gì em cũng phải được câu nói chứ!” - Đoàn Phỉ chống nạnh, đứng trợn mắt nhìn Hứa Tân giữa phòng khách: “Trông ục ịch giống hệt một bình trà, hai lăm hai sáu tuổi rồi, sao có lớn mà không có khôn vậy hả?”

“Ôi chị, chị nói giống hệt mẹ em”, Hứa Tân ôm đầu than thở, “chị xem chị mất công mất sức như vậy để làm gì chứ? Nếu chắc chắn là chị sẽ không để em rửa bát, em chủ động xin rửa bát làm gì chứ, mất thời gian ra?”

“Ha ha ha ha”, Cố Tiểu Ảnh cười bò ra trên ghế sôfa, vẻ mặt gian ác: “Hứa Tân ơi cậu càng ngày càng thô đấy!”

“Đừng có cười, học cả từ em chứ đâu!” - Đoàn Phỉ phật ý trừng mắt nhìn Cố Tiểu Ảnh, “Cố Tiểu Ảnh, em không về nhà nấu cơm cho chồng ăn thì thôi, cũng không định về sớm hơn người ta một chút để bật ngon đèn cho ấm áp à?”

“Chua ngoa quá đấy…” Cố Tiểu Ảnh bĩu môi, nhìn Đoàn Phỉ từ trên xuống dưới, rồi lại từ dưới lên trên, “sư tỷ ơi chị quả nhiên là một người bà nội trợ kiểu mẫu”.

“Nội trợ cũng là một nghề vĩ đại giàu đức hi sinh đấy”, Đoàn Phỉ đá đá vào chân Cố Tiểu Ảnh, “đứng lên đi, đứng lên đi! Vừa ăn xong đã nằm bò ra thế này, không sợ bị xệ cơ bụng sao?”

“Em không sợ”, Cố Tiểu Ảnh ngúng nguẩy, “Em đã lấy chồng rồi, chị hãy quan tâm đến em gái chị hơn một chút đi.”

Đoàn Phỉ vừa mở miệng định nói thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động của Cố Tiểu Ảnh vang lên bài hát: Anh nguyện biến thành thiên thần em yêu trong câu chuyện cổ tích, giang hai tay biến thành đôi cánh bảo vệ em, xin em hãy tin, tin rằng chúng mình sẽ có một kết cục hạnh phúc và vui tươi như trong chuyện cổ tích…

Đoàn Phỉ bĩu môi: “Cố Tiểu Ảnh, em mới đúng là…, đặt cái bài sến đặc này làm nhạc chuông”.

“A, ông xã gọi!” - Nghe tiếng chuông điện thoại, Cố Tiểu Ảnh luống cuống nhỏm khỏi ghế sôfa, với lấy chiếc điện thoại đặt trên bàn trà, ngay giây đầu tiên người nghe máy đã biến thành một cô nhân viên quầy tư vấn, cất giọng thỏ thẻ: “Anh à…”

Nghe cái giọng thỏ non thẽ thọt đó, Đoàn Phỉ và Hứa Tân quay sang nhìn nhau, muốn ngất xỉu.

Quản Đồng ở đầu bên kia chắc cũng quá quen với giọng điệu của Cố Tiểu Ảnh, chỉ khẽ cười hỏi: “Em đang ở đâu đấy?”



“Em đang ở nhà sư tỷ, anh rể nấu cơm, anh ấy lại còn biết nấu món Cung bảo kê đinh nữa chứ!” - Cố Tiểu Ảnh suýt xoa: “Ông xã ơi anh phải học tập đi, đều là đàn ông cả, sao mà khác nhau thế cơ chứ?”...
« Trước1...2122232425...67Sau »

* Tải game 18+ Hót nhất

Bình Luận Bài Viết




Tìm Kiếm
bạn đang xem Hôn Nhân Giấy bạn có thể xem thêm hon nhan giayhon nhan giay còn nữa nè

Hôn Nhân Giấy v2

đang cập nhật thêm

tcm
100/ 100 100 bình chọn
Gần Như Vậy, Xa Đến Thế

•Truyện : Gần Như Vậy, Xa Đến Thế Truyện : Gần như vậy, xa đến thế Tác giả: Tinh Không Lam Hề Nguồn: ex04pro.wap.shDiệp...

Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi

•Truyện : Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi Truyện : Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi Tác giả : Thuấn Gian Khuynh Thành Sáng sớm,...

Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo

•Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo Nhà có chó dữ - Thiên Thảo Giới thiệu: A! Người đàn ông nằm trên sofa trình diện ra tư thế...

Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau

•Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau - Full Yêu nhau lắm cắn nhau đau - Chương 1-2 bản in Đăng ngày 06-06-2013 Chương 1 Phần 1 Trò...

Ông chủ kiêu ngạo

•Ông chủ kiêu ngạo Vì cái gì? Cha của nàng lại trộm cướp buôn bán thông tin cơ mật của người ta, lại còn dụ dỗ vợ...

Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn - Đan Phi Tuyết

•Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn - Đan Phi Tuyết Xuỵt, đừng nói ta yêu hắn - Đan Phi Tuyết Văn án: Nhu đạo, không thủ đạo,...

1234...111213»
tcm
100/ 100 100 bình chọn
CPU Load: 0.00075s. Bản quyền © Kênh Đọc Truyện
XtScript v2.0
Mini Version
wap doc truyen teen wap truyện