Duck hunt
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay

Wap đọc truyện teen, đọc truyện hay nhất

home| Truyện Teen| Truyện 18+
Bây Giờ 22:25,Ngày 25/12/24
new Các Bạn Truy Cập Wap theo Tên Miền KenhDocTruyen.Com Nếu thấy trang wap này hay, bạn hãy luôn giới thiệu chia sẻ đến mọi người nhá. Kenhdoctruyen.com là trang đọc truyện online và hàng ngàn truyện teen hay luôn được cập nhật và chờ đón các bạn đọc.
>

Chàng Mù, Em Yêu Anh

» Thể loại: Tiểu Thuyết Hay
» Lượt xem: 32317 Views



Nhưng đứa trẻ mười mấy tuổi lại biết rằng, ung thư là bệnh chết người.

Về đến nhà cô rất buồn, bố mẹ gọi ăn cơm mấy lần cũng không nghe thấy. Cuối cùng bố cô bế cô ra bàn ăn mới phát hiện mặt cô đã giàn giụa nước mắt.

Bố mẹ nhìn nhau rồi cùng thở dài.

Cuối tuần sau đó, bố Tang Vô Yên cùng cô đến nhà Hoàng Tiểu Yến, đúng lúc bà nội cô ấyđang nấu cơm. Tang Vô Yên được bố nhắc nhở liền đưa phong bì cho b hỏi thăm vài câu rồi ra về.

Trong phong bì có năm trăm tệ.

Lúc đó, đối với nhà họ Tang có người bị liệt lâu ngày nằm trong phòng bệnh đặc biệt mà nói, năm trăm tệ đã là một số tiền không nhỏ. Nhưng sau này mỗi lần Tang Vô Yên nhớ lại chuyện này đều cảm thấy quá ít, quá ít...

Một năm sau, Hoàng Tiểu Yến trở lại thành phố B. Tang Vô Yên vô cùng vui mừng, còn người lớn thì đều biết phẫu thuật không có tác dụng gì, tế bào ung thư đang tiếp tục di căn.

Cảnh tượng ngày hôm đó Tang Vô Yên còn nhớ mãi.

Tan học cô tới nhà Hoàng Tiểu Yến. Nhà họ Hoàng ở trên tầng bảy một tòa nhà nằm sát mặt đường trong một khu chợ. Tang Vô Yên đeo cặp sách thở hổn hển chạy một mạch lên tầng bảy, nhìn thấy Hoàng Tiểu Yến đang ngồi xổm trước cửa nhà quạt bếp tổ ong, buổi trưa bếp tắt giờ vẫn chưa cháy, cả hành lang nồng nặc khói cay xè.

Một tay Hoàng Tiểu Yến quạt lửa, một taybịt mũi, cay đến nỗi chảy nước mắt.

“Tiểu Yến!”. Tang Vô Yên gọi.

Hoàng Tiểu Yến nghe thấy quay đầu lại, nhìn thấy Tang Vô Yên bèn bật cười. Cùng lúc đó, một người đàn ông trung niên ở trong nhà thò đầu ra, trong tay cẩn thậnbế một đứa trẻ. Tang Vô Yên từng gặp người đàn ông trung niên này, đó là bố của Hoàng Tiểu Yến, còn đứa bé kia thì cô không quen.

“Đây là em gái tớ, mới được hai tháng thôi”. Hoàng Tiểu Yến cười.

Tang Vô Yên trợn tròn mắt, hỏi: “Em ruột á?”. Cô biết bố Hoàng Tiểu Yến là công nhân một xưởng quặng, sinh vượt mức sẽ bị mất việc.

“Tất nhiên là em ruột rồi, không lẽ hai chị em tớ không giống nhau sao?”. Hoàng Tiểu Yến nói.

Tang Vô Yên ăn cơm và ở nhà Hoàng Tiểu Yến chơi đến tối muộn, mãi tới khi bố mẹ đến đón mới lưu luyến ra về. Khi xuống tầng một, mẹ cô đột nhiên nói: “Làm bố mẹ như vậy cũng thật quá đáng, con bé còn chưa làm sao mà đã sinh đứa thứ hai rồi”.

Bố cô liếc nhìn con gái rồi ra hiệu cho vợ đừng nói tiếp nữa.

Nhưng chỉ một câu nói đó và gương mặt tươi cười gầy gò vàng vọt chỉ còn da bọc xương dính than trong hành lang lúc nãy cùng khắc nung trong kí ức của Tang Vô Yên.

Một ngày nhiều tháng sau đó, Tang Vô Yên ở nhà nhận được tin Hoàng Tiểu Yến đã qua đời.

Đó cũng là một ngày trời mưa rả rích không dứt như thế này.


Chương 3: Bố nó
1

Chớp mắt đã đến kì nghỉ đông, sau khi kì thi cao học kết thúc, Tang Vô Yên trở về thành phố B.

“Con thi thế nào?”. Mẹ cô suốt ngày hỏi như vậy.

“Con không biết, không biết thật mà”.

“Không biết là thế nào?”.

“Con Có phải là thầy giáo chấm bài đâu, sao con biết được”.

“Thế thì chắc chắn là thi không tốt rồi”.

“Vâng, cứ coi như thế đi ạ”. Cô đỡ đ>

Đúng là cô làm bài không tốt, môn cuối cùng cô còn không thèm thi. Không biết tại sao đột nhiên cô cảm thấy chán học, không muốn thi cao học nữa. Hơn nữa cô chẳng ôn tập chút nào, môn chuyên ngành còn đỡ, nhưng môn tiếng Anh chắc chắn không qua.

Những cuộc đối thoại kiểu như vậy giữa hai mẹ con diễn ra vài lần, cuối cùng không ai nói về chuyện này nữa.

Nghỉ Tết thì cũng chỉ ở nhà xem ti vi, đi họp lớp hoặc cùng bố mẹ chúc Tết họ hàng, rảnh rỗi thì đi ra đường chơi.

Mùng ba tết, cô nhận được điện thoại nói bạn học cấp hai đều đã về thành phố, buổi tối ra ngoài tụ tập một chút.

“Hứa Tây cũng tới, hai cậu trước kia không phải là thân nhau nhất sao”. Lớp trưởng khích lệ.

“Thôi”.

“Đến mau đi, bọn mình đợi cậu”.

Nội dung họp lớp chỉ là ăn cơm sau đó đi hát karaoke, mọi người buôn chuyện ngày xưa, kể chuyện bây giờ, ai đang yêu đương nồng cháy còn mang theo gia quyến.

Tang Vô Yên xuống xe bus, rẽ vào một siêu thị nhỏ ở cửa quán lẩu mua kẹo cao su, lúc đi ra vừa bóc vỏ kẹo vừa đi về phía trước. Chưa được mấy bước thì thấy có hai người cũng đang chuẩn bị vào quán lẩu.

Hai người đó chính là Hứa Tây và Ngụy Hạo.

Ngụy Hạo nhìn thấy Tang Vô Yên cũng sững người. “Vô Yên...”. Anh nói.

Tang Vô Yên khựng lại rồi định quay người bỏ đi.

“Tang Vô Yên!”. Hứa Tây lớn tiếng gọi cô lại rồi khí thế hùng dũng bước tới trước mặt cô: “Cậu tránh cái gì?”.

“Tôi chẳng tránh cái gì cả, đường này đâu phải nhà cậu làm, đi đằng nào là việc của tôi”.Tang Vô Yên nói.

Ngụy Hạo đứng ở giữa, không biết phải làm thế nào.

“Cậu đừng ra vẻ tôi và Ngụy Hạo có lỗi với cậu nữa”. Hứa Tây nói: “Phải biết rằng, giữa ba người chúng ta, cậu mới là kẻ thứ ba”.

Xem ra đáng lẽ cô không nên tới họp lớp.

Tang Vô Yên cười nhạt, lùi lại vài bước quay người bỏ đi.

Cô mới ra khỏi nhà, chưa được nửa tiếng đã quay về chắc chắn sẽ bị mẹ tra hỏi. Thế là cô vào một quán ăn nhỏ giết thời gian.

Giờ này đúng là giờ quán đông khách nhất, thêm vào đó quán này vốn làm ăn được nên trong quán đông nghịt người. Tang Vô Yên khó khăn lắm mới chen vào được, cô gọi một bát mì.

Trong cửa hàng bật radio rất to, đúng lúc đang phát sóng bản tin giao thông, nếu vừa ăn vừa nói chuyện thì phải gào lên đối phương mới nghe thấy.

Cô ăn được nửa bát thì đài phát một bài hát, tuy ở đây quá ồn ào nghe không rõ nhưng cô đã từng nghe bài hát này. Nói chính xác thì đó chính là khúc dương cầm Tô Niệm Cầm đã chơi trong phòng nhạc lần đó. Tuy lúc này được chơi bằng các loại nhạc cụ khác, còn có thêm lời nhưng cô vẫn nhớ.

Ấn tượng quá sâu sắc.

Cô luôn rất khâm phục những người biết chơi nhạc, nữa là một người mù có thể chơi dương cầm thuần thục như thế. Nếu nói lúc đó chỉ có chút hơi hướng nhạc Trung Quốc thì bây giờ bài hát gốc phát ra từ radio thực sự là một bài hát mang âm hưởng nhạc dân tộc rất mạnh.

“Vừa rồi các bạn thính giả đã được nghe bài hát mới nhất của ca sĩ Từ Quan Quách, Lương gian yến (Yến trên xà nhà)”. Người dẫn chương trình nói.

Tang Vô Yên ăn xong, đút tay túi áo lượn mấy vòng quanh cửa hàng băng đĩa mà không tìm thấy đĩa CD đó.

Cô bé bán hàng nhiệt tình tới hỏi han.

“Tôi muốn tìm đĩa của Từ Quan Quách”.

Cá dãy này đều là đĩa nhạc của anh ấy . Cô bé chỉ cho cô.

“Không không, đĩa mới ra cơ”.

“Ý chị nói là Lương gian yến phải không ạ?”.

“Đúng đúng”. Tang Vô Yên đáp.

“Hình như vẫn chưa phát hành chị ạ, mấyhôm nay rất nhiều người tới hỏi”. Cô bé cười.

“Ừm”. Tang Vô Yên thấy hơi thất vọng.

“Có điều”. Tang Vô Yên đang định ra khỏi cửa hàng thì cô bé đứng sau nói: “Có điều chị ơi, chị có thể lên mạng tìm”.

Lên mạng á?

Cô dốt đặc về máy tính.

Vừa bước vào nhà mẹ cô đã hỏi: “Sao về sớm thế con?”. Mỗi lần họp lớp phải mười hai giờ cô mới về nhà.

“ Thấy chán nên con về trước”.

“Lúc nãy Ngụy Hạo gọi điện tìm con, nhắn con nếu về nhà thì gọi cho nó”.

“Lần sau anh ta gọi đến mẹ cứ bảo con không có nhà”.

“Sao con lại đối xử với nó như thế”.

“Con làm gì anh ta chứ?”. Tang Vô Yên cao giọng.

“Con nói chuyện với người lớn như thế đấyhả?”. Mẹ cô cũng giận dữ nói: “Đừng có thấy bố mẹ nói gì là con lại bực, làm gì cũng thấy khó chịu. Người ta gọi điện đến tìm con, gọi điện trả lời là phép lịch sự tối thiểu, đối xử với người lạ cũng nên như vậy chứ đừng nói là hai đứa lớn lên cùng nhau. Đừng tưởng bố mẹ không biết chuyện gì, Ngụy Hạo đối xử với con như thế là cũng được rồi…”.

“Mẹ! Con xin mẹ đấy, mẹ đừng nói nữa”. Miệng cô nói xin nhưng bộ dạng thì vô cùng bực bội.

“Hơn nữa chuyện này không liên quan đến mẹ”. Tang Vô Yên nói tiếp.

Mẹ cô càng nổi giận: “Ông Tang, ông xem con gái ông kìa, nó dám bảo không liên quan tới tôi, thế mà cũng dám nói, tôi nuôi nó hai mươi năm đúng là phí công mà, mới nói mấy câu nó đã nổi giận với tôi”.

Hai mẹ con đều rất nóng tính.

Bố cô chưa bao giờ tham gia vào cuộc chiến, lúc nào cũng cười ha ha coi như xong chuyện.

Khi cuộc chiến đến hồi cực kì gay cấn thì tiếng chuông cửa vang lên.

Người nhấn chuông là Ngụy Hạo.

Bố cô và bố Ngụy Hạo cùng dạy ở một trường đại học, hai nhà đều ở trong khu nhà của giảng viên trong trường, nhà tầng trên nhà tầng dưới nên sang nhà nhau chơi rất tiện.

Bố Tang Vô Yên ra mở cửa, gọi Ngụy Hạo vào chơi như không có chuyện gì xảy ra. Ngụy Hạo đứng ở cửa, hình như ngửi thấy mùi thuốc súng trong nhà nên lưỡng lự khó xử....
« Trước1...7891011...48Sau »

* Tải game 18+ Hót nhất

Bình Luận Bài Viết




Tìm Kiếm
bạn đang xem Chàng Mù, Em Yêu Anh bạn có thể xem thêm chang mu em yeu anhchang mu em yeu anh còn nữa nè

Chàng Mù, Em Yêu Anh v2

đang cập nhật thêm

tcm
100/ 100 100 bình chọn
Gần Như Vậy, Xa Đến Thế

•Truyện : Gần Như Vậy, Xa Đến Thế Truyện : Gần như vậy, xa đến thế Tác giả: Tinh Không Lam Hề Nguồn: ex04pro.wap.shDiệp...

Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi

•Truyện : Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi Truyện : Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi Tác giả : Thuấn Gian Khuynh Thành Sáng sớm,...

Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo

•Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo Nhà có chó dữ - Thiên Thảo Giới thiệu: A! Người đàn ông nằm trên sofa trình diện ra tư thế...

Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau

•Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau - Full Yêu nhau lắm cắn nhau đau - Chương 1-2 bản in Đăng ngày 06-06-2013 Chương 1 Phần 1 Trò...

Ông chủ kiêu ngạo

•Ông chủ kiêu ngạo Vì cái gì? Cha của nàng lại trộm cướp buôn bán thông tin cơ mật của người ta, lại còn dụ dỗ vợ...

Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn - Đan Phi Tuyết

•Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn - Đan Phi Tuyết Xuỵt, đừng nói ta yêu hắn - Đan Phi Tuyết Văn án: Nhu đạo, không thủ đạo,...

1234...111213»
tcm
100/ 100 100 bình chọn
CPU Load: 0.00082s. Bản quyền © Kênh Đọc Truyện
XtScript v2.0
Mini Version
wap doc truyen teen wap truyện