wap truyen, wap doc truyen, truyen hay

Wap đọc truyện teen, đọc truyện hay nhất

home| Truyện Teen| Truyện 18+
Bây Giờ 04:49,Ngày 03/01/25
new Các Bạn Truy Cập Wap theo Tên Miền KenhDocTruyen.Com Nếu thấy trang wap này hay, bạn hãy luôn giới thiệu chia sẻ đến mọi người nhá. Kenhdoctruyen.com là trang đọc truyện online và hàng ngàn truyện teen hay luôn được cập nhật và chờ đón các bạn đọc.
>

Truyện Ma Chuyện Đêm Vong Xuyên Đường (chập 2)

» Thể loại: Truyện Ma
» Lượt xem: 20856 Views



- Khi nào cô tìm thấy chuỗi hạt còn lại thì đưa cả hai cho tôi, thế nào?

- Đồng ý.

Khi tôi trở vào trong cửa hàng thì Bạch Dạ đã đi mất, Dao đang bận rộn trong bếp, hình như anh đang chuẩn bị nấu cơm. Tôi bèn đeo một chiếc túi nhỏ rồi rón rén chuồn đi.

Nhà ga luôn là một nơi ồn ã, người qua kẻ lại với những gương mặt xa lạ, cử chỉ vội vã. Do không phải là ngày nghỉ lễ, cho nên tôi rất dễ dàng mua được tấm vé tàu đi Trùng Khánh.

Hành trình dài mười mấy tiếng đồng hồ, vì thế với tôi, phẩm chất của bạn đồng hành như thế nào đương nhiên rất quan trọng.

Tôi mua vé giường nằm, toa của tôi là toa cuối cùng nên tôi phải chạy tới chạy lui mới tìm thấy cửa soát vé.

Người trong toa không đông lắm, các ghế ngồi chỉ kín hơn một nửa. Trong phòng của tôi, giường dưới phía đối diện là một cậu trai có dáng dấp như học sinh, da dẻ trắng mịn, nhìn qua cũng biết là đánh phấn, lông mày cắt tỉa rất mảnh, nói năng nhẹ nhàng, hòa nhã.

Nam sinh giường trên có lẽ là bạn học của cậu ta, vẻ ngoài hoàn toàn ngược lại, cậu ta là một nam sinh miền Bắc cao to vạm vỡ, nói rất to, hay nói hay cười.

Nam sinh mặt trắng không hề che giấu thiện cảm đối với nam sinh giường trên, vừa lên tàu đã bày ra một đống đồ ăn vặt, vô cùng ân cần mời mọc cậu bạn giường trên.

Vé của tôi nằm giường trên, giường dưới là một phụ nữ ngoài ba mươi, vẽ mắt đen, tô son đỏ, dáng đẫy đà, áo trễ cổ, trên người toát ra một mùi nước hoa nhức mũi.

Sau khi tôi nhìn qua một lượt mấy người này thì tàu bắt đầu chuyển bánh.

Người phụ nữ giường dưới vừa yên vị, liền bắt đầu nói chuyện phiếm với hai cậu nam sinh đối diện, chẳng bảo lâu đã chuyện trò rôm rả.

Tàu đang vận hành có tiết tấu đặc trưng khiến cho người ta nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ. Tôi dựa vào giường, lơ đãng nghe họ nói chuyện, một lát sau ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh lại thì trên tàu đã tắt đèn, xung quanh tối đen như mực, rèm cửa kéo kín mít, một chút ánh sáng cũng không có. Sờ sờ túi tôi mới nhớ ra, vì đi quá vội nên tôi đã quên mang theo điện thoại, trong lòng cảm thấy hơi hối hận.

Không biết là ai đang nghe đài, âm lượng rất nhỏ, đó là tiếng một cô gái đang ngân nga khúc hát: “Chốn thâm u có người nào tới, sương trắng điểm đài xanh lạnh lẽo. Cách song cửa ho khan một tiếng…”.

Tôi tỉnh như sáo, chầm chậm trèo xuống giường, định ra ngồi lên một lát. Hé một góc rèm cửa sổ, quả nhiên trời đã tối, nơi tàu đang đi qua hình như là vùng núi, một vùng tối đen, chỉ dăm ba căn nhà còn sáng đèn.

Mở chai nước mua lúc ở nhà ga, tôi nhấp một ngụm làm mát dịu cổ họng khô rát. Hành trình vẫn còn rất dài.

Tôi có chút tiếc nuối vì đã ngủ quá sớm, ban đêm trên tàu thật vô vị, cũng chẳng nhìn thấy phong cảnh bên ngoài. Lúc này có lẽ Dao đã phát hiện ra sự biến mất của tôi. Tôi lén bỏ đi cũng là có lỗi, nhưng nếu nói cho anh biết, nhất định anh sẽ đi cùng, mà tôi thì không muốn như vậy.

Lần này nếu tìm thấy chuỗi hạt đó đương nhiên là tốt, còn nếu không tìm thấy thì chết ở bên ngoài cũng được. Cho dù thế nào đi nữa, tôi cũng không muốn anh nhìn thấy cảnh mình trút hơi thở cuối cùng.

Bởi tôi đã nợ anh quá nhiều, nên tôi muốn anh quên tôi đi. Anh xứng đáng có được cuộc đời của riêng mình mà không phải lãng phí vô ích vì tôi.

Tàu vẫn chạy như bay về phía trước. Tôi đứng dậy, định đến đoạn nối toa để hóng gió, nhân tiện hỏi nhân viên trực tàu xem mấy giờ rồi.

Phòng quản lý tàu tối om, có lẽ họ đã đi sang toa khác để tuần tra rồi.

Chỗ nối toa rất thoáng đãng, một người đàn ông đang dựa cửa hút thuốc. Qua tấm kính trên cửa có thể nhìn thấy, tàu vẫn đang chạy trong vùng núi hẻo lánh.

Tôi đứng bên cửa, cố gắng mở mắt nhìn ra ngoài nhưng chẳng nhìn thấy gì, trời và đất là một khối đen sì. Liếc thấy người đàn ông hình như có đeo một chiếc đồng hồ trên cổ tay, tôi liền hỏi anh ta:

- Anh ơi, xin hỏi bây giờ mấy giờ rồi?

Người đó chăm chú nhìn chiếc đồng hồ trên tay rồi trả lời tôi:

- Mười một giờ ba mươi ba phút, không, đã là mười một giờ ba mươi tư phút rồi.

Tôi cảm ơn anh ta, rồi lại đi vòng vòng quanh chỗ nối toa, muốn tìm xem có lịch trình của tàu không, nhưng phát hiện ra chỗ nối toa này và toa tiếp theo bị đóng kín, cửa bị khóa. Lay một hai cái mà không thấy suy suyển gì, tôi đành bỏ cuộc. Người đàn ông nhìn thấy tôi ngó nghiêng, bèn hỏi:

- Cô tìm gì thế?

- Tôi muốn tìm xem có lịch trình không, không biết ga sau dừng ở đâu?

Anh ta lắc đầu.

- Thứ đó chẳng ích gì, đoàn tàu này chỉ có một điểm dừng thôi.

- Đi thẳng tới Trùng Khánh à?

- Không, đi thẳng tới Phong Đô[1">.

[1"> Phong Đô: Thành Phông Đô - thánh chính dưới âm phủ. Ở Trùng Khánh cũng có huyện Phong Đô - một địa danh du lịch nổi tiếng. Ở đây nhân vật “tôi” tưởng là địa điểm Phong Đô ở Trùng Khánh. (ND)Phong Đô làm gì có nhà ga.

Khi ở nhà ga tôi đã hỏi kỹ nhân viên bán vé, vì Phong Đô không mở đường sắt nên muốn đến đó thì phải đến Trùng Khánh hoặc Thành Đô trước, rồi mới chuyển sang đi ô tô. Huống hồ, vé tàu mà tôi mua rõ ràng là đi Trùng Khánh.

Tôi bình tĩnh rút chiếc vé từ trong túi áo ra, hai chữ “Trùng Khánh” trên đó quả nhiên đã biến thành “Phong Đô”.

Xem ra tôi đã cực kỳ may mắn khi đáp được chuyến tàu đến Quỷ Thành.

Vậy thì cái người đang đứng đối diện này, và cả những hành khách trên tàu, có lẽ đều không phải là người bình thường.

Tôi lén quan sát, lúc này mới nhận thấy chiếc đồng hồ trên tay anh ta đã vỡ nát, mặt kính rơi mất từ bao giờ, còn bên gò má có những vết thương chằng chịt, có cái còn chưa liền miệng, không ngừng chảy máu, trên ngực cũng có một vết thương rất sâu, xem ra là vết thương chí mạng.

Nhưng lạ lùng là, dáng vẻ anh ta tuy có chút đáng sợ, nhưng chắc chắn không phải là hồn ma.

Tôi có thể cảm nhận được trên người anh ta còn le lói chút sinh khí, tồn tại ở một nơi nào đó trong cơ thể, có lẽ vẫn chưa chết hẳn.

Anh ta có lẽ là một sinh hồn[2">, nếu như có thể kịp thời phát hiện tình cảnh của mình, biết đâu vẫn còn có cơ hội sống sót. Tôi bình thản nói chuyện với anh ta:

[2"> Sinh hồn: Hồn người còn sống. (ND)

- Anh này, anh là người ở đâu?

- Tôi là người Lạc Dương.

- Lạc Dương, là ở Hà Nam mà. Phong Đô cách đó rất xa đấy…

- Ừ, đúng là rất xa.

- Anh đi Phong Đô công tác à?

- Không.

- Vậy đến đó làm gì?

- Rốt cuộc là để làm gì nhỉ?... Tôi cũng không biết nữa… - Anh ta ngoẹo đầu, trên mặt hiện rõ vẻ khổ não.

Xem ra anh ta đã hơi nghi hoặc.

Tôi vẫn giữ nguyên nét mặt, tiếp tục dẫn dắt:

- Anh này, trước khi lên tàu, vào buổi chiều ấy, anh làm gì?

- Giống như bình thường, lái xe đi làm.

- Trên đường đi làm, có gặp phải chuyện gì không?

- Là… gặp phải một tên trộm, có người hô bắt trộm. Hắn đang chạy qua phía tôi, nên tôi cản hắn lại.

- Sau đó thì sao? Anh có cảm thấy đau ở đâu không?

- Hình như có hơi đau… Tôi nhớ rồi, hình như có người đưa tôi đến bệnh viện.

- Bác sĩ nói gì?

- Bác sĩ cấp cứu, để cho tôi an tâm nghỉ ngơi…

- Vậy giờ anh đang làm gì?

- Tôi… đang đi tàu.

- Anh thử nghĩ một chút xem mình đang làm gì? Lúc này đáng nhẽ anh nên tĩnh dưỡng ở bệnh viện, đúng không?

- Đúng, đáng nhẽ tôi phải ở bệnh viện tĩnh dưỡng, đáng nhẽ tôi phải ở bệnh viện tĩnh dưỡng… - Anh ta gãi gãi đầu - Tại sao tôi lại ở đây?

- Anh nên quay về đi…

- Tôi nên quay về, nếu không con trai tôi sẽ lo lắm.

Cánh cửa tàu bỗng đột ngột mở ra không một tiếng động, anh ta cười với tôi rồi đi thẳng, đầu không ngoảnh lại, cứ thế nhảy ra khỏi đoàn tàu.

Tàu vẫn tiếp tục lao về phía trước, tôi nhìn đăm đăm ra bóng đêm ngoài cửa sổ rồi quay về toa của mình.

Đám hành khách đều đang ngủ say. Trên chuyến tàu kỳ lạ này, thu hút sự chú ý của kẻ khác chắc chắn không phải là hành động khôn ngoan. Tôi cũng trèo lên giường, nằm im lặng, giả vờ như đang ngủ, nhưng chẳng ngờ giả vờ thành thật, tôi đã thực sự thiếp đi.

Đến nửa đêm, một trận rung lắc làm tôi giật mình thức giấc.

Tôi mở mắt, nhưng không ngồi dậy, chỉ trở mình, tầm mắt vừa hay nhìn thẳng sang chiếc giường phía đối diện.

Sau khi mắt đã quen với bóng tối, tôi bắt đầu nhìn rõ mọi vật.

Giường trên phía đối diện trống không, chiếc chăn bị kéo xộc xệch, xem ra chủ nhân chỉ vừa mới xuống giường.

Chắc là đi vệ sinh thôi, tôi nghĩ thầm. Nhưng tiếng động sau đó khiến tôi buộc lòng phải phủ nhận suy đoán này.

Từ dưới giường của tôi truyền đến một trận rung lắc, trong đó có lẫn cả tiếng nam nữ thở hổn hển. Xem ra trong thời gian tôi chợp mắt, ở đây vừa mới sinh ra một cặp “vợ chồng chớp nhoáng”....
« Trước1...2223242526...28Sau »

* Tải game 18+ Hót nhất

Bình Luận Bài Viết




Tìm Kiếm
bạn đang xem Truyện Ma Chuyện Đêm Vong Xuyên Đường (chập 2) bạn có thể xem thêm truyen ma chuyen dem vong xuyen duong chap 2truyen ma chuyen dem vong xuyen duong chap 2 còn nữa nè

Truyện Ma Chuyện Đêm Vong Xuyên Đường (chập 2) v2

đang cập nhật thêm

tcm
100/ 100 100 bình chọn
Biết nhớ rồi quên

•truyện ma biết nhớ rồi quên Tham gia viết bài cho tập truyện Kinh dị số 1) Không ai, không một ai biết được rằng...

Nút Rồi Trên Xác Người Yêu

•Truyện Ma Nút Rồi Trên Xác Người Yêu NỐT RUỒI TRÊN XÁC NGƯỜI YÊU Lần đầu tiên từ cả chục năm rồi, Phước mới...

Mắt Mèo

•Truyện Ma : Mắt Mèo Full Joke Shaphia tỉnh dậy lúc 5h sáng, cằm anh bỗng run rẩy, gần như có thể nghe thấy được tiếng...

Cưới Ma

•Truyện Ma; Cưới Ma ruyện Ma Cưới Ma CHƯƠNG 1: HỮU SONG NHÃN TÌNH Lục Lục một người ở nhà. Bộ này phòng ở là Chu...

Cái Đầu Lâu

•Truyện Ma Cái Đầu Lâu Chiều hôm đó, tôi ngồi chơi với Ngô Đàm trong phòng sách của anh ta. Sau một hồi chuyện phiếm,...

Đêm Trăng

•Truyện Ma Đêm Trăng Đường quanh co ở giữa hai bên rừng núi phần nhiều là hẹp và xấu lắm, chúng tôi phải cho ngựa...

1234...111213»
tcm
100/ 100 100 bình chọn
CPU Load: 0.00044s. Bản quyền © Kênh Đọc Truyện
XtScript v2.0
Mini Version
wap doc truyen teen wap truyện

80s toys - Atari. I still have