wap truyen, wap doc truyen, truyen hay

Wap đọc truyện teen, đọc truyện hay nhất

home| Truyện Teen| Truyện 18+
Bây Giờ 00:24,Ngày 03/01/25
new Các Bạn Truy Cập Wap theo Tên Miền KenhDocTruyen.Com Nếu thấy trang wap này hay, bạn hãy luôn giới thiệu chia sẻ đến mọi người nhá. Kenhdoctruyen.com là trang đọc truyện online và hàng ngàn truyện teen hay luôn được cập nhật và chờ đón các bạn đọc.
>

Truyện Ma Chuyện Đêm Vong Xuyên Đường (chập 2)

» Thể loại: Truyện Ma
» Lượt xem: 20855 Views



- Đến lúc nào em mới chịu nghe lời một chút chút, hả?

Tôi đoán có lẽ mình lại gây ra phiền phức rồi, nên thấy hơi hối lỗi, ngoan ngoãn im lặng, dè dặt nhìn Dao.

- Không được nhìn anh!

Dao hung dữ bịt mắt tôi lại, hồi lâu không nói.

Tôi không nhìn thấy gì, nhưng đột nhiên mỉm cười.

- Sao trông anh như sắp khóc thế?

- Nói bậy, bản thiếu gia sao phải khóc?

- Ai mà biết được.

Tôi không nói gì nữa. Dao cũng im lặng.

Trong không khí im lặng đó, tôi lại chìm vào giấc ngủ.

Lần này tôi chẳng mộng mỵ gì.

Khi trời tối tôi mới tỉnh lại.

Vong Xuyên đường đã mở cửa làm ăn, Dao và Bạch Dạ ngồi trong sảnh, một người nhàn nhã uống trà, một người cuộn mình trong ghế mây, cầm sách đọc.

Không khí có chút gì đó bất an.

Nghe thấy tiếng động, hai người cùng nhìn tôi.

- Cô bé, ngủ ngon chứ?

Bạch Dạ lên tiếng trước.

- Vâng! - Tôi gật đầu với anh ta, rồi kéo một chiếc ghế ngồi xuống cạnh Dao.

- Trong bếp có đồ ăn đấy! - Dao liếc tôi một cái, rồi tiếp tục lật giở cuốn sách trên tay.

- Em không đói.

Tôi hơi tò mò về nội dung của cuốn sách rách nát trong tay Dao, bèn tiến lại gần để xem, nhưng bị anh giơ tay đẩy ra.

- Trẻ con không được xem!

- Này, em đã hơn hai mươi tuổi rồi đấy!

Dao không những không thèm đếm xỉa tới tôi, mà còn kiên quyết xoay người, che chắn cuốn sách thật kỹ, không cho tôi nhìn thấy.

Anh làm ra vẻ như thực sự không muốn cho tôi xem, thấy vậy tôi đành chuyển sự chú ý của mình sang Bạch Dạ.

- Sao hôm nay anh lại có thời gian đến đây thế?

- Vì đột nhiên muốn đến thăm cô bé của tôi! Bạch Dạ làm bộ cười cợt, nói ra những lời vô cùng sến súa.

Con trâu của anh hay con lợn của anh? Anh coi mình là người nuôi gia súc chắc!Trong đầu tôi tưởng tượng ra cảnh Bạch Dạ đội chiếc mũ rơm, chăn trâu trên sườn núi, chiếc áo khoác da được thay bằng chiếc váy rơm Hawai, cảnh tượng đó đúng là rất ngộ nghĩnh khiến tôi không nhịn được phá lên cười.

- Có gì mà vui thế?

Bạch Dạ không hiểu, còn tưởng có chuyện gì thú vị.

Tôi không chịu nói, chỉ nhìn Bạch Dạ cười hì hì.

- Người sắp chết đến nơi mà còn có thể cười vui vẻ thế, có lẽ cũng chỉ có mình em! - Anh ta nhìn chuỗi hạt trên cổ tay tôi, nói với vẻ chẳng tử tế gì.

- Bạch Dạ! Anh đúng là đồ…

Ánh mắt anh ta khiến tôi chợt sởn gai ốc, đang định hỏi cho rõ thì bên cạnh vang lên câu nói ấy của Dao.

- Tôi nói này mèo nhãi, đừng có chuyện gì cũng muốn tự mình gánh vác. Chuyện lần này, chỉ có tự cô ấy đi mới giải quyết được.

- Không cần anh quan tâm.

- Cậu xem sách đã lâu như vậy, kết quả thế nào?

Dao không nói gì, chỉ bực dọc gấp sách lại, ném sang một bên.

Tôi liếc qua thấy hình như là sách bí pháp gì đó.

Lần này cho dù tôi ngốc đến mấy, cũng biết mình đã lại gây ra phiền phức lớn thế nào rồi.

- Nói cho em biết đi!

Tôi nhìn Dao, anh chỉ cụp mắt xuống, im lặng.

- Nguyên nhân là chuỗi hạt này phải không?

Tôi kéo chuỗi hạt, làn da có cảm giác đau nhói như bị ai véo, nó đang dính chặt vào cổ tay tôi, dường như đã đâm xuyên những chiếc rễ vô hình vào sâu trong da thịt. Tôi nhìn nó đến đờ đẫn, hoàn toàn không nhận ra tay mình nữa.

- Em bị chuỗi hạt ly biệt chọn trúng rồi.

Hồi lâu, Bạch Dạ mới lên tiếng.

Chuỗi hạt ly biệt không phải là tên của một chuỗi hạt, mà là do hai chuỗi hạt được chế tác từ gỗ cây lê hợp thành. Thực ra hai chuỗi hạt này căn bản không có gì đặc biệt, chỉ là tuyệt đối không thể tách rời chúng. Hễ một trong hai chuỗi bị tách ra, lần lượt thuộc về những người khác nhau, thì hai người đó sẽ khá là đen đủi.

Bởi vì tách ra quá lâu, nên sự oán hận do nỗi ly biệt của hai chuỗi hạt sẽ dần dần xâm nhập vào người chủ nhân, lâu ngày, những người giữ chuỗi hạt này sẽ chết, chuỗi hạt lại tiếp tục đi tìm chủ nhân tiếp theo. Trước khi trùng phùng với chuỗi hạt còn lại, nó sẽ không ngừng phát ra nguồn năng lượng oán hận.

Chỉ đến khi một chủ nhân nào đó có thể thay nó hoàn thành tâm nguyện, tìm được chuỗi hạt còn lại để ghép hai chuỗi lại với nhau, thì chuyện này mới kết thúc.

Cũng có nghĩa là, tôi đã “may mắn” được chuỗi hạt ly biệt chọn trúng.

Nếu như tôi không giúp nó tìm chuỗi hạt còn lại thì chắc chắn tôi sẽ chết, và càng đáng ghét hơn nữa là, chủ nhân chuỗi hạt này còn lại cũng sẽ chết.

Vấn đề là, thiên hạ rộng lớn thế này, biết đi đâu để tìm một chuỗi hạt nhỏ nhoi đây?

- Nó cũng ghê gớm quá nhỉ?

Tôi vuốt ve cổ tay, không muốn nhìn những chiếc rễ ghê tởm đó.

Bạch dạ cười, kể tôi nghe một câu chuyện.

Nghe nói nhiều năm về trước, có gia đình nọ sinh sống trong một ngọn núi lớn. Hai anh em từ nhỏ đã rất quấn quýt lấy nhau, tình cảm vô cùng thắm thiết. Nhưng vì gia đình quá nghèo nên người cha chẳng còn cách nào khác, đành phải bán người anh cho một nhà địa chủ làm người ở, như thế dù sao cũng bớt được một miệng ăn, mà cả nhà lại có thêm một con đường sống.

Vừa nghe nói cha sẽ đem anh mình bán đi, đứa em không chịu, khóc váng trời váng đất. Người cha chẳng còn cách nào khác, đành nhân lúc nó ra ngoài gánh nước, đem bán đứa con lớn đi.

Đứa anh rất hiểu chuyện, biết nhà mình nghèo nên chẳng nói một lời, theo cha đi đến nhà địa chủ, đứa em gánh nước trở về, không thấy anh đâu liền khóc đuổi theo. Một hồi lâu sau nó mới đuổi kịp anh trai ở lưng chừng núi, do đường núi hiểm trở, lại quá gấp gáp nên kết quả là nó sảy chân bước hụt mà ngã chết. Đứa anh nhìn thấy em vì đuổi theo mình mà bỏ mạng, lòng đau khôn xiết nên cũng nhảy xuống chết theo. Thi thể của chúng trôi theo dòng nước dưới núi, cuối cùng được một hòa thượng vớt lên, hợp táng ở bên cạnh chùa. Năm sau, trên mộ phần của chúng mọc lên một cây lê.

Nhiều năm trôi qua, cây lê đã trở thành đại thụ cao chót vót.

Một người thợ mộc tình cờ qua đây, nằm dưới tán cây đánh một giấc và mơ thấy hai anh em nọ. Tỉnh dậy ông liền chặt một khúc gỗ, làm ra rất nhiều chuỗi tràng hạt tặng cho người đi đường.

Những người nhận được tất cả các chuỗi tràng hạt đó dần dần đều chết một cách rất lạ lùng. Người ta bắt đầu điều tra, sau đó có một cao nhân phát hiện ra nguyên nhân, và đã tốn công thiêu hủy gần hết số chuỗi tràng hạt, chỉ có hai chuỗi là trốn được kiếp nạn, lưu lạc trong nhân gian. Chúng còn được mang một cái tên tao nhã là “Chuỗi hạt ly biệt”.

Đương nhiên, thứ tôi đang đeo trên tay chính là một trong hai chuỗi hạt đó.

Số tôi đúng là đen đủi, ngay đến chuyện hy hữu mà cũng gặp phải.

- Ý anh là, em không có lựa chọn nào khác? - Tôi liếc mắt nhìn Bạch Dạ.

- Không có! - Bạch Dạ rất dứt khoát.

Tôi nhào sang phía Dao.

- Vì tình cảm đã có từ trước tới nay giữa chúng ta, mỗi khi năm hết tết đên, anh nhất định phải đốt chút vàng mã cho em đấy! Nhớ đốt cả nhà cho em, em thích biệt thự đó! À, còn phải đốt cả một anh hình nhân đẹp trai nữa nhé!

- Nói vớ vẩn gì thế!

Dao không đẩy tôi ra, chỉ quay sang Bạch Dạ:

- Cậu đừng dọa cô ấy nữa!

- Tôi đâu có dọa, tin hay không là tùy cậu! - Bạch Dạ phẩy phẩy tay, tỏ vẻ rất vô tội.

“Bộp”! Dao ném quyển sách vào mặt anh ta.

Tôi một mình chạy đến sân sau ngồi, nơi đây là chốn yên tĩnh nhất trong ngôi nhà này.

Nhìn chuỗi hạt ly biệt, tôi thấy rễ của chúng không những không khác ban nãy chút nào, mà dường như còn càng lúc càng vươn rộng hơn, những chiếc rễ gần với da thịt đã biến thành màu đỏ nhàn nhạt. Tôi khẽ chạm vào, một cảm giác đau nhói ập đến.

Nếu tôi nói không sợ thì chỉ là nói cứng, nhưng phải đi tìm một chuỗi hạt còn lại, liệu có dễ dàng không?

Tôi thở dài, chợt nghe thấy một giọng nói nhí nhảnh vang lên:

- Tuổi còn trẻ, thở dài cái gì chứ?

Tôi ngẩng đầu lên, thấy một thiếu nữ áo đỏ ngồi vắt vẻo trên tường, khi cười để lộ hai lúm đồng tiền, dung mạo và khí chất đều xinh đẹp khác thường.

- Nếu cô biết mình mắc bệnh hiểm nghèo, chẳng mấy nữa sẽ chết thì có thở dài không?

Thiếu nữ nhìn tôi từ đầu đến chân:

- Nhưng cô làm gì có bệnh!

Cũng chẳng khác gì nhau, sống chẳng được mấy lúc nữa! - Tôi chán đời giơ cổ tay có chuỗi hạt cho cô ấy xem.

Cô ấy nhìn một lát rồi lại cười.

Tôi hơi bực:

- Có gì đáng cười lắm sao?

- Cô có thời gian ngồi đây phản bác tôi, thì chẳng thà tiết kiệm sức lực mà đi tìm chuỗi hạt kia còn hơn!

Tôi nhìn cô ấy:

- Cô cũng biết câu chuyện về chuỗi hạt ly biệt sao?

- Tôi không chỉ biết câu chuyện về chuỗi hạt ly biệt, mà đến tung tích của chuỗi còn lại tôi cũng biết, cô muốn biết không? - Cô ấy ngồi trên tường đung đưa đôi chân nhỏ, nhàn nhã ung dung nhìn tôi.

- Tôi phải trả giá thế nào? - Đương nhiên tôi không ngốc đến nỗi cho rằng người khác vô duyên vô cớ giúp tôi không công....
« Trước1...2122232425...28Sau »

* Tải game 18+ Hót nhất

Bình Luận Bài Viết




Tìm Kiếm
bạn đang xem Truyện Ma Chuyện Đêm Vong Xuyên Đường (chập 2) bạn có thể xem thêm truyen ma chuyen dem vong xuyen duong chap 2truyen ma chuyen dem vong xuyen duong chap 2 còn nữa nè

Truyện Ma Chuyện Đêm Vong Xuyên Đường (chập 2) v2

đang cập nhật thêm

tcm
100/ 100 100 bình chọn
Biết nhớ rồi quên

•truyện ma biết nhớ rồi quên Tham gia viết bài cho tập truyện Kinh dị số 1) Không ai, không một ai biết được rằng...

Nút Rồi Trên Xác Người Yêu

•Truyện Ma Nút Rồi Trên Xác Người Yêu NỐT RUỒI TRÊN XÁC NGƯỜI YÊU Lần đầu tiên từ cả chục năm rồi, Phước mới...

Mắt Mèo

•Truyện Ma : Mắt Mèo Full Joke Shaphia tỉnh dậy lúc 5h sáng, cằm anh bỗng run rẩy, gần như có thể nghe thấy được tiếng...

Cưới Ma

•Truyện Ma; Cưới Ma ruyện Ma Cưới Ma CHƯƠNG 1: HỮU SONG NHÃN TÌNH Lục Lục một người ở nhà. Bộ này phòng ở là Chu...

Cái Đầu Lâu

•Truyện Ma Cái Đầu Lâu Chiều hôm đó, tôi ngồi chơi với Ngô Đàm trong phòng sách của anh ta. Sau một hồi chuyện phiếm,...

Đêm Trăng

•Truyện Ma Đêm Trăng Đường quanh co ở giữa hai bên rừng núi phần nhiều là hẹp và xấu lắm, chúng tôi phải cho ngựa...

1234...111213»
tcm
100/ 100 100 bình chọn
CPU Load: 0.00041s. Bản quyền © Kênh Đọc Truyện
XtScript v2.0
Mini Version
wap doc truyen teen wap truyện

Disneyland 1972 Love the old s