XtGem Forum catalog
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay

Wap đọc truyện teen, đọc truyện hay nhất

home| Truyện Teen| Truyện 18+
Bây Giờ 05:00,Ngày 14/03/25
new Các Bạn Truy Cập Wap theo Tên Miền KenhDocTruyen.Com Nếu thấy trang wap này hay, bạn hãy luôn giới thiệu chia sẻ đến mọi người nhá. Kenhdoctruyen.com là trang đọc truyện online và hàng ngàn truyện teen hay luôn được cập nhật và chờ đón các bạn đọc.
>

Gần Như Vậy, Xa Đến Thế

» Thể loại: Tiểu Thuyết Hay
» Lượt xem: 38820 Views


Tiêu Dĩnh cố tình làm ra vẻ tự cao, chỉ nói qua loa: “Đẹp trai cũng chẳng thể mài ra mà ăn được, có gì hay đâu chứ!”. Thật ra trong lòng Tiêu Dĩnh có chút không phục, vì sao ngay cả đứa bạn thân cũng làm như thể cô trèo cao mới với tới được Diệp Hạo Ninh vậy nhỉ? Cô chẳng thấy anh có nhiều điều tốt đẹp đến thế, tâm tính lại lạnh lùng đáng sợ, lúc nào cũng bỡn cợt cô không chút nể mặt.
Hai người đang nói chuyện thì cửa tiệm bật mở, một phụ nữ trẻ bước vào.
Hứa Nhất Tâm bất giác ngẩng đầu lên, rồi ngẩn người, sau đó hạ giọng nói với Tiêu Dĩnh: “Quen quá, không biết là đã gặp cô ta ở đâu rồi nhỉ?”.
Người phụ nữ đó tháo kính dâm ra cầm trên tay, chầm chậm bước đến giá để giày, đi theo là nhân viên phục vụ ân cần nhỏ nhẹ: “Đây đều là những kiểu dáng mới của thời trang xuân hè năm nay, thưa cô, cô mang giày số bao nhiêu?”.
“Số sáu”. Giọng người phụ nữ đó càng lúc càng rõ, uyển chuyển êm tai, tựa như nước suối chảy róc rách, tinh tế thấm sâu đến tận đáy lòng.
Tiêu Dĩnh quay sang, chỉ trông thấy gương mặt nhìn nghiêng của người phụ nữ kia, dù vậy, cô vẫn kịp nhận ra cô ấy rất giống một minh tinh của điện ảnh Hồng Kông, thậm chí còn đẹp hơn nhiều. Một thoáng sau, cũng như Hứa Nhất Tâm, cô cảm thấy người này rất quen, dù không nhìn được gương mặt chính diện nhưng cô có cảm giác quen thuộc như gặp ở đâu rồi.
Người phụ nữ đó có vẻ ưng ý một kiểu dáng, khẽ dừng lại rồi chỉ tay: “Số sáu, gói lại giùm chị nha!”. Giọng nói cực kì dịu dàng, lịch sự, tiếp đó cô ta cúi thấp đầu, nhìn điện thoại. Dường như cô không phải đến để mua giày mà là đang chờ một ai đó.
Cô ấy lựa một mạch sáu, bảy đôi cao gót mà không cần thử, rồi cứ kéo lên kéo xuống nắp điện thoại, xem chừng không phải gửi tin nhắn mà giống như đang đợi một cuộc gọi. Khi người phụ nữ ấy đến gần trước mặt hai người, chỉ cách khoảng năm, sáu bước chân, ánh đèn sáng lấp lánh trong cửa tiệm chiếu thằng vào làm nổi bật dáng người cao gầy với chiếc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen dài, tóc mái xòa trước trán, phía sau búi đơn giản, không đeo trang sức, đến trang điểm cũng rất nhạt, chỉ có chiếc đồng hồ tinh xảo đeo ở cổ tay phải, rõ ràng là đơn giản nhưng lại khiến người khác phải trầm trồ. Trong phút chốc, Tiêu Dĩnh và Hứa Nhất Tâm ngỡ như mình đang được gặp một nữ diễn viên đầy quyến rũ trong một bộ phim đen trắng của Hollywood ở thập niên ba mươi, bốn mươi.
Tiêu Dĩnh thầm tán dương vì hiện nay, rất ít người mặc như vậy, chẳng những không giống trang phcuj công sở, trái lại khí chất lại giống thục nữ, thanh tao mà giản dị. Cô nhìn Hứa Nhất Tâm trước nay vốn hay soi xét người khác, quả nhiên vẻ mặt cô bạn cũng đang vô cùng ngưỡng mộ.
Chỉ có điều người phụ nữ đó không nhận thấy ánh nhìn của bọn họ, bởi vì đúng lúc ấy, chiếc điện thoại trong tay cô ta nhè nhẹ rung lên. Nhận điện thoại, cô khẽ cười, nói: “Em đang ở thành phố B, không ngờ anh đã đi rồi… Ừ… ngày mai em phải về Singapore, nhưng trước ngày Quốc khánh em sẽ quay lại…”. Giai nhân mỉm cười, nói thì thầm, ánh mắt long lanh hướng về phía tủ kính trắng lấp lánh như ánh sáng phản chiếu trên mặt nước.
Vẫn là cảm giác đã từng quen biết, Tiêu Dĩnh ngẩng đầu, trong lòng đột nhiên xao động. Khi ra khỏi cửa hàng, cô quay đầu nhìn lại, đằng sau cánh cửa kính trong suốt, dáng hình đen trắng ấy thật sự thu hút.
Hứa Nhất Tâm hỏi: “Sao thế?”.
Cô cười cười nói: “Mình đã nhớ ra cô ta là ai rồi”.
Tiếc là cô không lưu lại bức ảnh Diệp Hạo Ninh trên trang web lần trước, hóa ra mĩ nữ mặc trang phục truyền thống hôm đó ngoài đời còn đẹp hơn rất nhiều.
Buổi tối, về đến chung cư, Tiêu Dĩnh vừa xem ti vi vừa cầm di động, nghĩ mãu rồi gọi về điện thoại bàn căn nhà ở thành phố C, lập tức có người bắt máy ngay.
“Anh ở nhà ư?”. Cô có chút kinh ngạc, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi, co chân, nghiêng người trên ghế sofa.
Diệp Hạo Ninh hỏi vặn lại: “Có gì lạ đâu chứ?”.
“Không có, không có gì, chỉ là thấy hơi lạ thôi, hóa ra anh không ra ngoài ăn nhậu, thật hiếm thấy!”.
“Lẽ nào em gọi điện thoại bàn chỉ để các nhận anh có nhà không thôi à?”. Anh hình như đang cười, không rõ là khen thật hay giả: “Em càng ngày càng có trách nhiệm, lại còn học được các “điều tra” nữa cơ đấy!”.
“Cảm ơn, em sẽ cố gắng phát huy hơn nữa”.
Diệp Hạo Ninh ngừng lại, rồi hỏi: “Em sao thế?. Giọng anh có chút hoài nghi.
“Sao là sao?”. Phim đang đến đoạn cao trào, hai nhân vật sau nhiều năm xa cách, giờ phút này đã được gặp lại nhau, cô đột nhiên không muốn nói nữa để khỏi bị phân tán: “Không có gì, em cúp máy đây!”.
Nhưng Diệp Hạo Ninh không dễ chấp nhận thái độ mập mờ đó của cô: “Tiêu Dĩnh, hôm nay tâm trạng em có vẻ không tốt. Ở công ty phải chịu ấm ức gì à? Hay là ai làm em giận rồi?”.
Anh dựa vào đâu mà nói tâm trạng cô không tốt? Chỉ mới nói chuyện dăm ba câu, dù tư duy nhạy bén đến mấy thì cũng không đến nỗi như vậy chứ?
“Chẳng ai làm em giận cả, em vẫn khỏe. Buổi chiều còn đi dạo phố nữa, mua hai đôi giày mới, cao sáu, bảy phân, cầm trên tay hoàn toàn có thể xem như vũ khí giết người”. Cô hạ giọng: “Điều duy nhất không bình thường hôm nay chính là tự nhiên em lại gọi điện thoại cho anh đấy. Diệp Hạo Ninh, anh không quen chứ gì? Vậy thì lần sau em không gọi nữa, cho anh khỏi nghĩ tâm trạng em không vui”. Nói rồi cô gập điện thoại, vứt sang một bên.
Vì nói một tràng dài nên Tiêu Dĩnh đã bỏ lỡ cảnh tượng cửu biệt trùng phùng kinh điển trong phim, cô nhíu mày, giận dỗi cầm điều khiển chuyển sang kênh khác.
MC nam chương trình văn nghệ tổng hợp Đài Loan đang nói những câu bông đùa, bên cạnh là MC nữ với giọng nói mượt mà, lả lướt: “Lạnh quá à(1)…”. Tiêu Dĩnh cũng cảm thấy lạnh, khẽ run người, rồi chuyển sang kênh khác.
Từ dưới chiếc gối dày cộm phát ra tiếng nhạc, thanh âm hơi nhỏ nên phải mất một lúc Tiêu Dĩnh mới nghe thấy, cô với tay lấy rồi mở ra xem.
“Lại chuyện gì nữa đây?”.
“Câu này anh hỏi em mới đúng”. Diệp Hạo Ninh có vẻ không hề tức giận, giọng điệu thậm chí còn bình thản hơn cả cô.
Cô im lặng trong giây lát rồi đột ngột hỏi: “Diệp Hạo Ninh, anh còn nhớ đã dẫn em đi dạo phố mấy lần không?”.
“Hai lần”.
Sao anh trả lời nhanh thế chứ? Cô cười rộ lên, lại hỏi: “Còn nhớ là mua những gì không?”.
“Một lần mua vật dụng gia đình, một lần nữa là mua giày. Em hỏi việc này làm gì?”.
Cô thán phục: “Trí nhớ của anh tốt thật!”.
Anh không nói gì. Tiêu Dĩnh có thể hình dung ra biểu cảm của anh lúc này, nhất định là trong lòng cảm thấy rất kì lạ nhưng vẫn giữ nguyên bộ dạng bình chân như vại, mím mối chẳng nói lời nào.
Cuối cùng, cô ngáp một cái hệt như mệt mỏi vô hạn: “Mệt thật, em cúp máy đây. Hôm nay tự dưng “nổi máu” muốn điều tra một chút thôi, sau này sẽ không thế nữa”. Giọng cô nhỏ lại: “Anh cũng nghỉ sớm đi, ngủ ngon! Nhớ tuần sau ngày 11 dương nghỉ lễ cùng em về nhà thăm bố mẹ em, nếu như anh có thời gian”.
Lần này, đợi Diệp Hạo Ninh nói “ngủ ngon”, cô mới buông điện thoại.
Cô thật sự rất khâm phục trí nhớ của Diệp Hạo Ninh, vì chính cô cũng suýt quên mất khoảng một năm trước đây, anh đã từng dẫn cô đi mua giày.
Chính vào lần đó, anh đã vô tình kể cho cô nghe về người phụ nữ cô gặp hôm nay.
Lúc đó, Diệp Hạo Ninh phải đi giải quyết công việc ở Hồng Kông. Tiêu Dĩnh nhiệt huyết dâng trào, xin nghỉ phép để đi cùng.
Khi máy bay sắp cất cánh, Diệp Hạo Ninh nói: “Đến đó có lẽ anh sẽ không có thời gian bên em, anh đưa em thẻ, em tự đi dạo phố nhé!”.
Cô chẳng buồn để tâm: “Không cần anh tháp tùng đâu, đàn ông các anh khi dạo phố sắm đồ thường ra vẻ mất kiên nhẫn như vậy, ảnh hưởng đến hứng thú mua sắm của phụ nữ lắm!”.
Diệp Hạo Ninh chỉ “hừ” một tiếng, rồi nói: “Có lẽ là vì em không may, thật ra cũng còn có nhiều người đàn ông đầy kiên nhẫn mà em chưa gặp đấy thôi”.
Cô cảm thấy mình thật sự không may, lúc nhỏ đã chứng kiến sự không – tình – nguyện – tháp – tùng hai mẹ con đi mua sắm của bố, thông thường phải mất năm lần bảy lượt hối thúc, ông mới miễn cưỡng ra ngoài. Đến cửa hàng, đợi chưa đến hai phút, ông đã vội vàng thúc giục đến cửa hàng tiếp theo, dường như chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng chấm dứt loại hình tra tấn đặc biệt này, khiến mẹ cô nổi trận lôi đình. Đến khi Tiêu Dĩnh lớn hơn một chút, chẳng cần miễn cưỡng kéo bố Tiêu Dĩnh đi nữa, hai mẹ con tay trong tay thoải mái hưởng thụ thế giới của hai người, mãi đến khi quán xá đóng cửa mới chịu về.
Tiếp đến là Trần Diệu. Bình thường anh nho nhã, cười như gió mùa xuân, lại rất chiều chuộng cô, song mỗi lần đi mua sắm, anh đều tỏ ra thiếu kiên nhẫn. Mặc dù vậy, Tiêu Dĩnh vẫn thích kéo anh đi cùng. Được đi bên cạnh dáng cao gấy của anh, chậm bước trên con phố rộng rãi và sạch sẽ, ngay cả lòng bàn chân cô cũng từng bước từng bước như nở hoa, những đóa hoa hạnh phúc.
Cuối cùng, có lẽ thật sự hết cách, anh đành nói: “Em vào chọn đi, anh đợi ở ngoài!”. Đặc biệt là lúc đi ngang qua cửa hàng trang sức, thấy một nhóm con gái chen chúc, ríu rít trong một căn phòng chật chội, anh không có hứng thú, lại cmar thấy bất tiện, thế là quyết đinh đứng đợi ở ngoài cửa, tự do, thoải mái ngắm phong cảnh....
« Trước1...3334353637...46Sau »

* Tải game 18+ Hót nhất

Bình Luận Bài Viết




Tìm Kiếm
bạn đang xem Gần Như Vậy, Xa Đến Thế bạn có thể xem thêm gan nhu vay xa den thegan nhu vay xa den the còn nữa nè

Gần Như Vậy, Xa Đến Thế v2

đang cập nhật thêm

tcm
100/ 100 100 bình chọn
Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi

•Truyện : Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi Truyện : Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi Tác giả : Thuấn Gian Khuynh Thành Sáng sớm,...

Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo

•Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo Nhà có chó dữ - Thiên Thảo Giới thiệu: A! Người đàn ông nằm trên sofa trình diện ra tư thế...

Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau

•Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau - Full Yêu nhau lắm cắn nhau đau - Chương 1-2 bản in Đăng ngày 06-06-2013 Chương 1 Phần 1 Trò...

Ông chủ kiêu ngạo

•Ông chủ kiêu ngạo Vì cái gì? Cha của nàng lại trộm cướp buôn bán thông tin cơ mật của người ta, lại còn dụ dỗ vợ...

Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn - Đan Phi Tuyết

•Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn - Đan Phi Tuyết Xuỵt, đừng nói ta yêu hắn - Đan Phi Tuyết Văn án: Nhu đạo, không thủ đạo,...

Người tình của đại ca - Tiểu Ngôn

•Người tình của đại ca - Tiểu Ngôn Người tình của đại ca - Tiểu Ngôn Giới thiệu: Anh nổi tiếng với chiến tích huy...

1234...111213»
tcm
100/ 100 100 bình chọn
CPU Load: 0.00077s. Bản quyền © Kênh Đọc Truyện
XtScript v2.0
Mini Version
wap doc truyen teen wap truyện