XtGem Forum catalog
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay

Wap đọc truyện teen, đọc truyện hay nhất

home| Truyện Teen| Truyện 18+
Bây Giờ 16:37,Ngày 26/12/24
new Các Bạn Truy Cập Wap theo Tên Miền KenhDocTruyen.Com Nếu thấy trang wap này hay, bạn hãy luôn giới thiệu chia sẻ đến mọi người nhá. Kenhdoctruyen.com là trang đọc truyện online và hàng ngàn truyện teen hay luôn được cập nhật và chờ đón các bạn đọc.
>

Gần Như Vậy, Xa Đến Thế

» Thể loại: Tiểu Thuyết Hay
» Lượt xem: 38531 Views


“Không cần đâu”, có lẽ đang bị ốm nên giọng nói của cô rất nhỏ, nhỏ hơn bình thường rất nhiều, khe khẽ như chẳng phát ra tiếng, cô nghiêng đầu rồi nhắm mắt lại, cố gắng mấp máy môi: “Không làm phiền anh nữa, em có thể tự về được”.
Cô nằm trong phòng bệnh, vóc dáng mỏng manh ẩn dưới lớp chăn, thần sắc nhợt nhạt, mệt mỏi. Một lúc sau, không thấy có động tĩnh gì, cô nghĩ rằng anh đã đi khỏi, trong lòng trào dâng nỗi xót xa, những ký ức tưởng như xa xăm lại lặng lẽ cuốn lấy cô như cây dây leo, dần dần thít chặt làm cô không thể nào thở được. Cô vùi mặt vào gối, cảm thấy khoé mắt ươn ướt, càng lúc càng nhiều, nhưng chẳng còn đủ sức để lau đi, cũng không muốn ngăn bản thân khóc một lần cho thoả.
Chính lúc đó, đột nhiên cô có cảm giác mát lạnh ở trán. Có lẽ vì đang sốt, toàn thân nóng rẫy nên cô mới cảm thấy bàn tay người đó mát lạnh đến thế. Cô rụt người lại theo bản năng nhưng mắt vẫn nhắm nghiền, không động đậy, chỉ có những sợi lông mi dài khe khẽ rung động.
“Anh không muốn mọi người nghĩ rằng anh đang bắt nạt em”. Tiếng nói của Diệp Hạo Ninh vang lên trên đầu, có vẻ như chẳng để tâm, nhưng trong một đêm như thế này, nó lại vô cùng dịu dàng, ấm áp, tựa như một hơi thở thật khẽ, thật trầm.
Thật kì lạ! Đã từng có người phụ nữ khóc như mưa trước mặt anh nhưng chưa bao giờ anh cảm thấy mình bất lực, chẳng biết phải làm gì như lúc này.
Ngón tay anh do dự dừng trong không trung giây lát rồi khẽ khàng trượt qua nơi còn đọng lại những giọt nước mắt.
Nhưng cô vẫn không nhìn anh, một lúc lâu sau mới khẽ nói: “Cám ơn anh”.
Truyền xong hai chai nước biển, Tiêu Dĩnh đã hồi phục được sáu bảy phần. Ngồi trong xe của Diệp Hạo Ninh, cô cố ý nghiêng đầu sang một bên, trong lòng hơi xấu hổ vì vừa rồi khóc lóc như thế trước mặt anh, thật mất mặt quá! Hơn nữa, lúc này, đầu óc tỉnh táo trở lại, cô đã nhớ ra tên anh, nhớ vẻ mặt cười mà như không cười của anh trong phòng ăn ở nhà hàng hôm đó, cô khẽ thở dài, chỉ mới gặp hai lần mà lần nào cũng làm trò cười cho anh, xấu hổ quá đi mất!
Xe phóng ra từ bãi đỗ của bệnh viện, Tiêu Dĩnh bắt đầu vờ ngủ. Thực ra cô cũng buồn ngủ thật. Ba giờ sáng, xung quanh tĩnh lặng như tờ, nếu không phải vì chút chuyện rắc rối này thì cô đã nằm trên chiếc giường rộng lớn, mềm mại, ngủ bù cho mấy ngày thức trắng do chuyến đi công tác.
Trong xe càng yên tĩnh, cả điều hòa cũng tắt. Diệp Hạo Ninh quay đầu sang, liếc nhìn cô, vừa lúc bắt gặp hình ảnh phản chiếu trên kính xe, dù mờ ảo nhưng anh vẫn cảm nhận được những đường nét mềm mại của người con gái ấy.
Anh im lặng một lúc rồi hỏi: “Nhà em ở đâu?”. Giọng nói rất trầm, dường như biết cô đang ngủ nên không nỡ làm phiền.
Lúc này Tiêu Dĩnh mới choàng tỉnh, vội vàng ngồi ngay ngắn lại, trả lời ngắn gọn: “Đường XX, vườn hoa Hải Thiên”. Trong lòng nghĩ, có lẽ ốm đau đã làm cô thành ra ngớ ngẩn mất rồi.
Anh gật đầu, giọng điệu bình thản: “Nếu mệt thì cứ ngủ một lúc đi, đến nơi anh sẽ gọi”.
Nhưng cô lại mở mắt, nghiêng đầu nhìn một lúc rồi chợt mỉm cười: “Thì ra anh cũng tốt đấy chứ!”. Con người có ngoại hình và khí chất nổi bật như vậy chắc hẳn cuộc sống riêng tư cũng vô cùng đặc sắc, kinh nghiệm chăm sóc phụ nữ lại càng phong phú, vì thế mà sự quan tâm lặng lẽ như thế này càng dễ khiến người khác cảm động.
Diệp Hạo Ninh không khỏi ngạc nhiên: “Không lẽ trước nay em vẫn nghĩ anh là người xấu ư?”.
Cô biết anh không bực mình, khẽ nhướng mày, nụ cười lấp lánh trong ánh mắt, cô nói tiếp: “Không gian xảo không phải là thương nhân mà”.
Anh kinh ngạc quay đầu sang nhìn cô: “Ai nói anh là người làm ăn?”.
Cô nói: “Khí chất giống”.
“Giống cái gì?”.
“Kẻ gian”. Đến giờ cô vẫn chẳng thể quên được sự việc ngày hôm ấy.
Lần này, anh không nhìn cô, nhếch mép: “Em to gan thật đấy!”. Từ trước đến nay, chưa có ai dám nói với anh như vậy.
Tiêu Dĩnh cười hì hì: “Đúng, đúng, là em sai rồi. Thực ra anh là ân nhân, ân nhân cứu mạng của em”.
Anh cũng cười: “Nói như thế thì hơi quá!”. Con đường với những cột đèn sáng rực rỡ hai bên cứ trải dài tựa như dòng sông trăng không có điểm tận cùng. Diệp Hạo Ninh cảm thấy thật thư thái và dễ chịu, nhưng anh lại nói như đang tính toán với cô: “Anh chỉ trêu em có một lần, ai ngờ hôm nay lại bị em đòi nợ. Tính ra thì em lãi rồi đấy”.
“Ừm…”. Tiêu Dĩnh gật gù, che miệng ngáp. “Thế nên mới nói, việc gì cũng có cái giá của nó”.
Vẫn nhìn thẳng phía trước, Diệp Hạo Ninh khẽ cười, không nói gì.
Một lúc sau, cô dường như nhớ ra chuyện gì, liền hỏi anh: “Muộn thế này rồi, sao anh lại ở trong bệnh viện?”.
“Anh đến thăm một người bạn đang nằm viện, vừa xuống đấy thì nhìn thấy em đang đi xiêu xiêu vẹo vẹo như sắp ngã”.
Nếu không có chuyện nhầm lẫn hôm ấy, sợ là hôm nay cô đã ngất xỉu trên cái hành lang dài lạnh lẽo trong bệnh viện rồi. Tiêu Dĩnh nghĩ, có lẽ cuộc gặp lần trước cũng không đến nỗi tệ lắm, thậm chí có thể coi là may mắn nữa.
Hai ngày sau, ở công ty, lúc Tiêu Dĩnh mang một chồng đơn đề nghị thanh toán đến cho sếp ký, thì bất ngờ thấy Diệp Hạo Ninh đang ngồi ở đó.
Cô nghĩ sếp đang bận tiếp khách nên định quay ra, nào ngờ sếp vẫy tay gọi vào, dáng điệu rất vui vẻ, đi vòng ra sau bàn làm việc, kiểm tra kỹ từng tờ rồi hạ bút ký luôn.
Tiêu Dĩnh đứng đợi, chiếc bàn quá rộng nên từ chỗ cô đứng gần như chẳng thể nào nhìn thấy những chữ viết trên hóa đơn, liếc mắt sang bên, cô ngạc nhiên khi thấy Diệp Hạo Ninh đang nhìn cô chăm chú.
Hôm nay, cô mặc bộ đồ công sở màu trắng, gần giống như lần đầu tiên họ gặp nhau, chỉ trang điểm nhẹ, đôi môi tô son bóng màu hồng nhạt khẽ mím lại. Ngoài khung cửa sổ, trời xanh trong vắt, ánh nắng trời chiếu trải xuống sàn, nơi cô đứng chính là chỗ giao nhau giữa ánh sáng và bóng râm, nên có cảm giác mặt cô như được phủ một lớn bụi vàng lấp lánh, những sợi tóc mai cũng ánh lên màu vàng nhạt. Cô nghiên đầu, đứng nguyên một chỗ, dáng người thanh mảnh, tựa như một nhành ngọc lan tuyệt đẹp lại có nét giống một bức tranh phác họa tinh tế, trong giây phút đó, đến cả không khí xung quanh dường như cũng ngưng đọng.
Diệp Hạo Ninh lại nghĩ, cách ăn mặc của Tiêu Dĩnh hôm trong bệnh viện trông còn đẹp hơn lúc này, không trang điểm và quần áo bình thường, có vẻ như thế mới phù hợp với khí chất của cô. Dáng vẻ giản dị, tự nhiên, trong sáng như trẻ thơ khi vùi mặt vào gối khóc, rõ ràng là rất đau lòng nhưng chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, khóc không thành tiếng, chỉ thấy người cô khẽ rung nhẹ. Nhưng nếu cô thật sự trong sáng, ngây thơ thì phải òa khóc thật to mới đúng chứ? Trẻ con chẳng phải vẫn thế là gì? Huống hồ lúc đó co tưởng rằng anh đã rời đi. Nhưng cô vẫn cố nhịn với vẻ rất kiên cường.
Thật kì lại, anh nghĩ, làm sao lại có người phụ nữ mâu thuẫn đến vậy?
Và những giọt nước mắt không lời ấy tại sao lại có sức mạnh khiến người khác phải động lòng thế chứ?
Diệp Hạo Ninh cũng giật mình bởi chính những suy nghĩ của bản thân, với một người mới ba lần gặp mặt mà anh lại có ấn tượng sâu sắc đến thế, chuyện đó trước nay chưa từng xảy ra.
Anh định thần lại, đưa mắt nhìn đi nơi khác như không có chuyện gì rồi cúi đầu châm một điếu thuốc.
Không ngờ đến khi tan ca, hai người lại gặp nhau. Tiêu Dĩnh thầm than, sao gần đây lại có duyên với người này thế chứ? Diệp Hạo Ninh đang chạy xe qua tòa cao ốc thì nhìn thấy cô nên cho xe từ từ dừng lại. Chiếc xe quá nổi bật khiến Tiêu Dĩnh không thể không nhớ, cô lắc chiếc túi xách rồi chạy tới gõ vào cửa xe.
Chẳng đợi cô mở miệng, Diệp Hạo Ninh đã cất tiếng: “Đi giày cao gót mà chạy không sợ ngã sao?”.
“Cấu tạo chân của phụ nữ bẩm sinh đã rất đặc biệt”. Cô cười cười: “Chuyện lần trước vẫn chưa chính thức cảm ơn anh”.
Anh gật đầu rồi nói: “Được, vừa hay hôm nay anh rảnh”. Nhìn bộ dạng ngớ ra trong giây lát của cô, anh thấy buồn cười. Ở bên cô, anh luôn cảm thấy tâm trạng mình rất vui vẻ.
“Tiêu tiểu thư, không lẽ anh hiểu sai ý em sao? Em vừa nói chính thức có nghĩa là gì vậy?”.
Dưới ánh mắt dò hỏi chân thành của anh, Tiêu Dĩnh im lặng mất vài giây, cuối cùng cũng chấp thuận: “Diệp tiên sinh, xin hỏi ngài muốn dùng gì?”.
Lúc này, trong nội thành chỗ nào cũng tắc nghẽn, quang cảnh giống như một bãi đỗ xe khổng lồ.
Bên ngoài, trời đang tối dần, phía chân trời chỉ còn lại một khoảng xám mờ nhạt. Họ bị kẹt giữa một biển xe đông đúc, lâu lâu mới nhích lên phía trước được một chút. Tiêu Dĩnh ngồi trong xe xem ra có vẻ đã mất hết kiên nhẫn, quay đầu sang nhìn Diệp Hạo Ninh, vẫn với dáng vẻ bình tĩnh kiên định, những ngón tay thon dài đặt trên vô lăng, khuôn mặt điển trai ấy trông chẳng có vẻ gì là sốt ruột. Xem ra anh thực sự rỗi rãi, Tiêu Dĩnh thầm nghĩ, gặp phải cảnh tắc đường như thế này sao không sốt ruột cơ chứ? Cô mới thật khốn khổ, vốn định buổi tối chỉ ăn qua loa cái gì đó rồi về nhà, nằm trên giường xem phim truyền hình, thế mà giờ vẫn phải ngồi đây.
Nhưng Tiêu Dĩnh không ngờ rằng đau khỗ thực sự vẫn còn ở phía trước.
Đến khi thoát khỏi chỗ tắc đường, Diệp Hạo Ninh liền lái xe đến nhà hàng Nhật Bản. Cô thực sự sững sờ. Lần ấy, anh đánh trúng điểm yếu của cô, thật là dở khóc dở cười....
« Trước1...1213141516...46Sau »

* Tải game 18+ Hót nhất

Bình Luận Bài Viết




Tìm Kiếm
bạn đang xem Gần Như Vậy, Xa Đến Thế bạn có thể xem thêm gan nhu vay xa den thegan nhu vay xa den the còn nữa nè

Gần Như Vậy, Xa Đến Thế v2

đang cập nhật thêm

tcm
100/ 100 100 bình chọn
Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi

•Truyện : Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi Truyện : Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi Tác giả : Thuấn Gian Khuynh Thành Sáng sớm,...

Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo

•Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo Nhà có chó dữ - Thiên Thảo Giới thiệu: A! Người đàn ông nằm trên sofa trình diện ra tư thế...

Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau

•Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau - Full Yêu nhau lắm cắn nhau đau - Chương 1-2 bản in Đăng ngày 06-06-2013 Chương 1 Phần 1 Trò...

Ông chủ kiêu ngạo

•Ông chủ kiêu ngạo Vì cái gì? Cha của nàng lại trộm cướp buôn bán thông tin cơ mật của người ta, lại còn dụ dỗ vợ...

Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn - Đan Phi Tuyết

•Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn - Đan Phi Tuyết Xuỵt, đừng nói ta yêu hắn - Đan Phi Tuyết Văn án: Nhu đạo, không thủ đạo,...

Người tình của đại ca - Tiểu Ngôn

•Người tình của đại ca - Tiểu Ngôn Người tình của đại ca - Tiểu Ngôn Giới thiệu: Anh nổi tiếng với chiến tích huy...

1234...111213»
tcm
100/ 100 100 bình chọn
CPU Load: 0.00078s. Bản quyền © Kênh Đọc Truyện
XtScript v2.0
Mini Version
wap doc truyen teen wap truyện