Duck hunt
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay

Wap đọc truyện teen, đọc truyện hay nhất

home| Truyện Teen| Truyện 18+
Bây Giờ 08:45,Ngày 26/12/24
new Các Bạn Truy Cập Wap theo Tên Miền KenhDocTruyen.Com Nếu thấy trang wap này hay, bạn hãy luôn giới thiệu chia sẻ đến mọi người nhá. Kenhdoctruyen.com là trang đọc truyện online và hàng ngàn truyện teen hay luôn được cập nhật và chờ đón các bạn đọc.
>

Ân Oan Giang Hồ

» Thể loại: Tiểu Thuyết Hay
» Lượt xem: 16959 Views



Văn-Lang nghe nhưng không có ý kiến về việc này.

-Con dao đó có dấu tay của anh Khôi và anh như tôi đã nói qua. Giờ tôi đã hiểu rõ lý do phần nào rồi. Anh có thể tả cho tôi hình dáng con dao đó ra sao không?

-Đó là một con dao làm bếp, đầu rất nhọn, lưỡi rất sắc, cán làm bằng gỗ, màu đen.

Trả lời xong, Lộc bỗng thắc mắc:

-Có phảo con dao đó đã đâm chết nạn nhân không?

Văn-Lang lắc đầu nói:

-Không phải, đó là một con dao găm.

-Dao găm?

-Đúng thế!

-Thật là vô lý hết sức!

Lộc gãi đầu gãi tai nói:

-Nếu là con dao găm thì làm sao có dấu tay của Khôi và tôi được? Điều này có gì lầm lẫn không?

Văn-Lang cười nói:

-Lầm lẫn hay không tôi không biết. Nhưng chính vì vậy mà tôi mới phải điều tra.

Lộc lộ vẻ khó chịu:

-Nhưng theo như anh nói thì thủ phạm nhất định một là Khôi, và hai là tôi, hoặc cả hai cùng thông đồng rồi còn gì!

Văn-Lang nói:

-Xin nhắc lại, tôi chưa hề nói ai là thủ-phạm hết! Nếu anh không làm thì không có lý do gì phải lo sợ cả. Đó là lời nói thành thật của tôi. Nhưng tôi dám bảo đảm là kẻ gian sớm muộn gì cũng lọt lưới, không qua nổi mắt tôi đâu! Và chẳng thà là tôi để cho kẻ sát nhân thoát nạn chứ quyết không bắt oan người vô tội đâu, anh yên chí.

Nói đến đây, Văn-Lang đứng dậy, xin từ tạ. Lộc cũng không giữ chàng lại làm gì. Văn-Lang đi rồi, Lộc suy nghĩ rất nhiều về lời nói ban nãy. Lời nói đầy tự tin nếu không muốn nói là ngạo mạn kia có thể là con dao hai lưỡi. Nếu người vô tội nghe thì đó là một lời trấn an tinh-thần. Nhưng ngược lại, kẻ có tội nghe thì không khỏi lo lắng đến mất ăn mất ngủ. Đầu óc của Lộc hiện giờ phức-tạp vô cùng. Chắc chắn là chàng không vui, mà cũng chẳng buồn. Chàng chẳng thấy yên tâm thoải mái chút nào, nhưng cũng không có gì gọi là lo lắng cho lắm...

Còn về phần Văn-Lang, sau khi rời nhà Lộc, chàng gọi Yến, người đẹp Trung-Hoa nói chuyện một hồi như đã hứa lúc mới đi...

-Nhớ nghe chưa! Thứ bảy này có hẹn với em đó!

-‘Dạ’!

-Không được quên đó nghe ông!

-Yên chí!

-Thôi em đi ngủ đây.

-Ngủ ngon nhé.

-Gặp sau!

-Gặp sau!

Tối về Văn-Lang ngã bệnh. Chàng bị cảm cúm. Dù không đến nỗi liệt giường nhưng cũng đủ cho Văn-Lang thấy ‘rêm’ hết cả mình mẩy. Sáng sớm hôm sau, Văn-Lang gọi điện-thoại cho Louis Winston báo cáo tình hình và xin nghỉ mấy hôm. Phải đến thứ sáu chàng mới đỡ ho, nhưng cũng chưa khỏe lại được gì mấy. Nhưng vì tự ái, không muốn để ai nghĩ là mình ‘nằm vạ’ tìm cách thoái thác công việc, chàng lên gặp Louis Winston cho ông ta biết chàng có thể tiếp tục được rồi. Nhìn dáng điệu mệt mỏi của Văn-Lang, Louis Winston hơi ngại ngùng, nhưng nói bằng một giọng thật tình:

-Trông anh có vẻ vẫn còn mệt đấy. Nếu không được khỏe thì nghỉ thêm một hai ngày nữa rồi hẵng tiếp tục công việc.

Văn-Lang cũng hơi cảm kích về sự lo lắng của Louis Winston đối với mình. Nhưng chàng chỉ lắc đầu nói:

-Mệt thì có mệt thật đấy. Nhưng làm cái việc này thì có mấy lúc mình được khoẻ? Nếu tôi mà nghỉ thêm chừng một ngày thì chắc sinh ra làm biếng mất thôi.

Louis Winston gật đầu tỏ vẻ thán phục lòng cương quyết và ý chí can trường đầy nghị-lực của Văn-Lang.

-Anh định điều tra ai kế tiếp?

Không trực tiếp trả lời Louis Winston, Văn-lang hỏi ngược trở lại:

-Ba mẹ con bà Hội đã về lại nhà chưa?

-Rồi! Cảnh-sát đã đưa họ về nhà an toàn hôm qua.

-Tốt, tôi sẽ tới đó hỏi thăm sức khỏe cả ba người một chút.

Với vẻ hơi ngạc nhiên, Louis Winston hỏi:

-Anh định thẩm vấn ba mẹ con đó hả? Có hơi sớm đó không?

-Chẳng có gì là sớm với muộn cả. Bất cứ ai biết, hay có chút quan-hệ nào với nạn nhân là tôi đều khai-thác hết, chẳng từ một ai.

Lấy tay che miệng ngáp lại, Văn-Lang nói:

-Thôi, tôi đi công tác đây. Cứ ngồi hoài một chỗ chắc tôi lăn ra ngủ gật mất!

Sau khi chào Louis Winston, Văn-Lang ra bãi đậu xe đề máy chuẩn bị lên đường. Trong khi chờ đợi xe nóng máy, chàng mồi một điếu thuốc giết thì giờ. Có tiếng điện thoại reng, Văn-Lang bốc lên nghe.

-Anh Văn-Lang đó hả? Em gọi nhắc cho anh là ngày mai mình có hẹn với nhau đấy nhá.

-Biết rồi, khổ lắm! Nói mãi!

-Thì người ta gọi nhắc anh thôi chứ có làm gì đâu mà anh phải nổi quạu!

Văn-Lang chợt tỉnh ngộ, chàng biết mình mới ốm xong, sức khỏe chưa hoàn toàn bình phục nên có thể ảnh hưởng đến tính tình đôi chút. Nghĩ vậy chàng dịu giọng xin lỗi.

-Thôi, cho anh xin lỗi đi. Tại có vài chuyện bực mình nên nói chuyện với em không được nhã nhặn cho lắm. Bỏ qua cho anh đi nhé!

-Nói như anh có nghĩa là hễ ‘giận cá’ là có quyền ‘chém thớt’ hả?

-Thôi mà! Đừng bắt lỗi anh nữa được không? Ai chẳng có ‘lúc này lúc nọ’.

-Được rồi, thôi bỏ qua chuyện đó! Mà nhớ đừng quên nghe chưa. Gặp sau!

Cúp điện-thoại xong, Yến bước ra khỏi khuôn viên trường đại-học, đến trạm đứng đón xe buýt. Đột nhiên trời chợt đổ mưa ào xuống. Không chuẩn bị trước nên Yến bị ướt hết cả người thật nhanh chóng. Nàng đang định chạy tìm chỗ trú mưa thì đột nhiên có một chiếc xe hơi từ đâu phóng đến đậu ngay ở trạm xe buýt nơi nàng đứng. Trong xe là một người Á-Châu trông rất lịch-sự hào hoa nhìn Yến hỏi:

-Cô ở đâu? Nếu không ngại cứ leo lên xe để tôi đưa về tận nhà không sao.

Nhớ những lời khuyên của người Mỹ là ‘không nên đi xe chung với người lạ mặt mình không quen biết’, Yến đâm ra rờn rợn lo sợ nên không biết trả lời sao. Nhưng khổ nỗi mưa càng lúc càng nặng hột làm nàng càng lúc càng thêm luýnh quýnh, muốn nhận lời thì ngại, mà từ chối thì lại ‘tiếc rẻ’. Người đàn ông hình như hiểu được nỗi bâng khuâng của nàng. Anh ta mỉm cười nói:

-Hay là cô sợ bị tôi bắt cóc hay đưa đi làm những chuyện bậy bạ?

Không hiểu sao, Yến có cảm tưởng là người đàn ông Á-Châu kia là một người tốt bụng thật sự muốn giúp đỡ nàng qua cơn mưa gió này chứ không phải là phường gian manh có ý này nọ. Yến đánh bạo mở cửa bước lên xe, cột giây an-toàn lại cẩn thận.

-Xin lỗi nghe, nước trên người tôi tuôn xuống tôi làm ướt hết cả xe anh rồi.

Người đàn ông phá lên cười. Thoáng hiểu trong đầu óc anh ta đang ‘méo mó’ nghĩ đến điều tinh nghịch, Yến bỗng thẹn thùng cúi gầm mặt xuống. Người đàn ông thấy vậy liền ngưng tiếng cười mà ‘tạ tội’:

-Xin lỗi về hành động lố lăng bất nhã của tôi, mong cô tha thứ cho.

-Ông nói quá lời, chính tôi phải cám ơn ông đã thương tình mà cho quá giang mới phải.

-Không sao, cô đừng khách sáo. Giúp đỡ nhau trong trường hợp này là thường. Tôi chắc nếu đổi lại là cô thì cô cũng sẽ làm như tôi thôi. Xin tự giới-thiệu: tôi là người Việt-Nam, tên Khôi. Hình như cô là người Trung-Quốc phải không?

-Vâng, tôi là người Trung-Quốc, ở Bắc-Kinh sang đây du học. Tôi tên Yến, có nghĩa là con chim én.

Hai bên khách sáo chuyện trò qua lại ít câu xã-giao. Khôi được biết Yến muốn ở lại định cư tại Hoa-Kỳ chứ không có ý định trở về lại Trung-Quốc. Chàng cũng nói sơ qua về đời sống của chàng cho người con gái Trung-Hoa nghe.

Mười phút sau, xe đã đậu trước cửa nhà Yến. Nàng mở cửa xe cúi đầu chào ngỏ ý cám ơn, nói mấy lời từ tạ. Khôi móc trong bóp ra một tấm danh thiếp trao cho nàng nói:

-Trên này có số điện-thoại của tôi. Nếu tôi giúp gì được cho cô xin cứ gọi, đừng khách sáo nhé!

-Cám ơn anh.

*

* *

Đã quá giờ hẹn đến 30 phút mà không thấy Văn-Lang đến. Yến nghe như cổ họng nàng mắc nghẹn tưởng chừng khóc lên được. Cứ cách vài giây nàng lại đưa mắt nhìn đồng hồ. Trong thời gian nửa tiếng qua, Yến gọi Văn-Lang trước sau cả chục lần nhưng không lần nào có tiếng chàng trả lời. Hình như Văn-Lang đã tắt điện-thoại nên lần nào cũng có tiếng máy trả lời bảo người gọi để lại tên và số. Yến ngồi trước thềm nhà xịu mặt, chán nản.

-Cô Yến!

Yến ngước mặt lên nhìn. Một chiếc xe quen quen đang đậu trước cửa nhà nàng. Một khuôn mặt khá quen thuộc đang nhìn nàng mỉm cười.

-Chào anh Khôi! Đi đâu vậy?

Khôi tắt máy xe, bước ra ngoài chào hỏi Yến. Chàng ngỏ lời mời:

-Tôi thấy buồn nên định lên phố ăn cơm. Nếu cô không bận gì thì mời đi ăn chung cho vui. Tôi tới vùng này chưa được lâu lắm nên ít có bạn bè. Nếu cô chịu đi chung cho có bạn thì tôi hoan nghênh hết mình. Trường hợp như cô có hẹn với ai rồi, hay bận chuyện gì thì cứ coi như tôi chưa hề hỏi qua.

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô gái xinh đẹp người Trung-Quốc. Cô ta tự nói một mình trong thâm tâm:

-“Văn-Lang! Bộ anh tưởng không có anh là tôi ‘ế’ hả? Được lắm, anh đã cho tôi ‘leo cây’ thì tôi đi chơi với người khác cho anh ‘biết mặt’!”....
« Trước1...7891011...17Sau »

* Tải game 18+ Hót nhất

Bình Luận Bài Viết




Tìm Kiếm
bạn đang xem Ân Oan Giang Hồ bạn có thể xem thêm an oan giang hoan oan giang ho còn nữa nè

Ân Oan Giang Hồ v2

đang cập nhật thêm

tcm
100/ 100 100 bình chọn
Gần Như Vậy, Xa Đến Thế

•Truyện : Gần Như Vậy, Xa Đến Thế Truyện : Gần như vậy, xa đến thế Tác giả: Tinh Không Lam Hề Nguồn: ex04pro.wap.shDiệp...

Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi

•Truyện : Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi Truyện : Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi Tác giả : Thuấn Gian Khuynh Thành Sáng sớm,...

Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo

•Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo Nhà có chó dữ - Thiên Thảo Giới thiệu: A! Người đàn ông nằm trên sofa trình diện ra tư thế...

Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau

•Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau - Full Yêu nhau lắm cắn nhau đau - Chương 1-2 bản in Đăng ngày 06-06-2013 Chương 1 Phần 1 Trò...

Ông chủ kiêu ngạo

•Ông chủ kiêu ngạo Vì cái gì? Cha của nàng lại trộm cướp buôn bán thông tin cơ mật của người ta, lại còn dụ dỗ vợ...

Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn - Đan Phi Tuyết

•Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn - Đan Phi Tuyết Xuỵt, đừng nói ta yêu hắn - Đan Phi Tuyết Văn án: Nhu đạo, không thủ đạo,...

1234...111213»
tcm
100/ 100 100 bình chọn
CPU Load: 0.00040s. Bản quyền © Kênh Đọc Truyện
XtScript v2.0
Mini Version
wap doc truyen teen wap truyện