Doisuytinh
Bản chất của một con người rất khó thay đỗi. Cô ấy một lần nữa bỏ rơi anh.
***
Ngày mai là kỷ niệm 3 năm tôi và anh yêu nhau. Từ trước đó rất lâu chúng tôi đã dự định sẽ đi công viên – nơi mà lần đầu chúng tôi gặp nhau vào ngày kỉ niệm 3 năm. Chắc chắn sẽ rất vui và hạnh phúc.
Tôi thật sự chờ cái ngày đó rất lâu. 3 năm không phải dài, nhưng cũng không quá ngắn, đủ để tôi và anh hiểu nhau nhiều hơn.
Đêm nay tôi không thể nào chợp mắt được. Tôi cứ nôn nóng đến ngày mai thật nhanh. Tôi biết anh sẽ nhớ ngày mai nên tôi chọn cách im lặng, không nói với anh. Vì anh là người rất cẩn thận và luôn nhớ những ngày quan trọng liên quan đến chúng tôi.
xin loi
7h sáng.
Tiếng chuông điện thoại vang lên. Tôi vội giật mình thức giấc. Cuối cùng ngày tôi hằng mong đợi, nó đã đến rồi. Anh gọi cho tôi. Tôi biết mà…
– Anh đến rồi hả?
– Ừ. Em không nhớ hôm nay là ngày gì sao?
– Tất nhiên e nhớ chứ!
– Em chuẫn bị xong chưa?
– Chờ em 15 phút nha.
– Ok em yêu.
Mọi thứ xong xuôi. Tôi và anh bắt đầu một ngày tràn đầy hạnh phúc…Ở bên anh tôi như trẻ con, chúng tôi đi khắp nơi, chơi đủ mọi trò. Dù là bất cứ điều gì, chỉ cần tôi muốn, anh đều sẽ chiều tôi. Tôi biết anh yêu tôi, như cái cách mà tôi vẫn hằng yêu anh.
Và rồi cô ấy xuất hiện.
– Huy! – Tiếng một cô gái gọi anh từ phía sau. Anh đột nhiên quay đầu lại.
Cô gái đó vội chạy đến ôm chầm lấy anh. Tôi bị đẩy ra một cách ngỡ ngàng. Chuyện gì đang xảy ra thế? Anh vội đẩy cô gái ấy ra và quát….
– Cô đang làm trò gì vậy?
– Em tìm anh lâu lắm rồi. Quay về bên em được không?
– Chúng ta chia tay rồi. Đừng tìm đến anh nữa.
– Không. Em không muốn như thế mà. Em xin anh… Quay về với em đi…
– Anh đã có người yêu rồi. Đừng tìm anh nữa. – Anh lạnh lùng đáp.
Anh vội nắm lấy tay tôi, dứt khoát kéo tôi đi.Tôi thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra. Chúng tôi tìm một nơi để ngồi và tôi cũng đang chờ một lời giải thích từ anh.
– Cô ấy là ai?
Anh nhìn tôi đôi mắt thoáng buồn:
– Mối tình đầu của anh.
– Giữa anh và cô ấy đã xảy ra chuyện gì?
– Cô ấy yêu người khác.
– Anh vẫn còn tình cảm với cô ấy à?
– Không có. Bọn anh kết thúc rồi. Quá khứ rồi, đừng nhắc nữa… Bây giờ người anh yêu là em.
Anh đưa tôi về nhà. Nhưng không hiểu sao tôi cứ thấy trong lòng bất an.
***
Mấy hôm sau, tôi đến nhà anh trong một buổi chiều. Anh có vẻ bất ngờ khi thấy tôi. Ngay lập tức, tôi lại có linh tính không hay.
Điện thoại anh đổ chuông. Là một số lạ. Anh phân vân nhìn tôi, rồi cuối cùng không nghe máy.
– Là cô ấy à? – Tôi bình tĩnh hỏi anh.
– …
– Sao cô ấy lại gọi cho anh?
– …Anh xin lỗi. Anh đã nói rõ rồi nhưng cô ấy vẫn thế, anh không biết làm thế nào.
– …
– Anh nhất định không còn yêu cô ấy. Anh sẽ dứt khoát lần cuối. Em hãy tin anh.
Tôi chẳng nói gì, chỉ im lặng ra về. Nếu anh ấy còn yêu tôi, anh ấy sẽ biết phải làm gì. Còn nếu những linh cảm của tôi là đúng, tôi cũng chẳng thể làm gì được.
***
Từ sau lần đó, tôi và anh đã trở lại như cũ. Chúng tôi gọi điện, nhắn tin, hẹn hò, hỏi han nhau vẫn như các cặp đôi khác.
Tôi được cử sang Singapore một tuần để bàn một vài dự án cho công ty.
Ngày thứ 1:
“Em đến nơi chưa? Nhớ ăn uống đầy đủ nha…Đừng có mà lo làm rồi quên chăm sóc bản thân đó….”
Ngày thứ 2:
“Hôm nay em đã làm những gì thế? có mệt lắm không? E đã ăn gì chưa?”
Ngày thứ 3:
“Hôm nay anh nhớ e quá…Anh đã đi công viên một mình đó….hix..E mau về đi.”
Ngày thứ 4:
“Hôm nay anh lại đi ăn kem một mình…..Buồn quá…Anh nhớ em…”
Ngày thứ 5 thì không thấy tin nhắn của anh nữa. Tôi liền gọi cho anh nhưng không thể liên lạc được. Tôi rất lo lắng không biết anh có xảy ra chuyện gì không nữa.
Ngày thứ 6:
Một cuộc gọi từ anh. Tôi vội nghe máy. Chẳng có gì nhiều. Anh nói hôm qua anh có việc ở công ty. Anh nói không đi đón tôi được, nhưng chúng tôi hẹn gặp nhau vào buổi tối.
***
Vừa nhìn thấy anh, tôi òa khóc. Tôi đã thật sự rất nhớ anh.
– Sao dạo này anh gầy quá vậy?Anh không ăn đầy đủ sao?
– Chuyện đó không quan trọng. Anh muốn nói với em một chuyện.
– Chuyện gì. Anh nói đi. – Tôi nghi ngờ
– Mình chia tay đi.
– …
– Anh cảm thấy mình không hợp nữa…
Tôi nắm lấy tay anh, van xin anh như một kẽ mất trí…
– Em xin anh…đừng bỏ rơi em. Em yêu anh nhiều lắm …
Anh hất mạnh tay tôi ra. Anh đi.
Tôi không muốn bỏ cuộc. Tôi không muốn kết thúc một cánh đơn giản như thế được.
Tôi tìm đến tận nhà anh. Tôi đứng trước cửa nhà anh. Tôi đã chờ anh rất lâu… Thấy anh về tôi liền chạy đến.
– Mình nói chuyện chút đi….
Anh nhìn tôi nhíu mày:
– Còn gì mà nói nữa? Anh đã nói với em hết rồi.
– Là vì mình không hợp? Hay anh vẫn còn yêu cô ấy? Anh đã quay lại với cô ấy đúng không?
– Thì sao? Ừ, anh đã quay lại với cô ấy. Anh cảm thấy anh không thể quên cô ấy. Anh muốn ở bên cạnh cô ấy, muốn lo cho cô ấy.
– Thế còn em thì sao?
– Anh…
Chỉ thế thôi. Tôi quay lưng đi, quẹt nhanh những giọt nước mắt đang đua nhau rơi xuống, cắn chặt môi để không bật khóc thêm nữa. Phí lắm…Khóc vì anh thì thật sự rất phí.
***
1 tháng sau.
Bản chất của một con người rất khó thay đỗi. Cô ấy một lần nữa bỏ rơi anh.
Anh hụt hẫng. Anh đau đớn. Anh tìm đến tôi. Một kẽ tham lam như anh thật sự rất đáng bị như thế. Nhìn anh bây giờ như một đứa bé tội ngiệp bị bỏ rơi.
Tôi vẫn dang rộng vòng tay ôm lấy anh trong lúc anh tuyệt vọng nhất.
Một tuần trôi qua.
– Anh có yêu em không?
– Anh không biết rõ nữa.
Hai tuần trôi qua.
– Anh có yêu em không?
– Anh cảm thấy…Anh có yêu e…nhưng anh không quên được cô ấy.
– Không sao. Anh sẽ yêu em thôi.
Tôi vẫn cố gắng lo lắng cho anh, để lấy trọn tình cảm của anh, và khiến anh quên đi cô ấy…quên thật sự.
***
Một thời gian trôi qua.
Thái độ của anh đối với tôi rất tốt. Anh đã quan tâm đến tôi nhiều hơn. Có lẽ sự quyết tâm của tôi đã có tác dụng với anh.
Một năm trôi qua… Tôi vẫn hỏi anh câu hỏi ấy.
– Anh có yêu em không?
– Sao em lại hỏii như vậy? Anh thật sự rất yêu em.
– Còn cô ấy?
– Anh đã quên người đó rồi. Anh yêu em.
– Anh yêu em nhiều đến mức nào?
– Yêu đến mức sẽ chết khi không có em…
Lúc này mới là lúc mà tôi mong đợi nhất trong một năm qua.
– Anh có muốn kỷ niệm thêm một năm chúng mình yêu nhau không?
– Muốn chứ. Mai mình hẹn ởcông viên nha. Anh có điều bất ngờ dành cho em.
– Em cũng thế. Em cũng có một bất ngờ rất lớn dành cho anh.
Hôm nay. Kỷ niệm 4 năm chúng tôi yêu nhau.
Chúng tôi ngồi trên băng ghế đá lúc mà tôi với anh gặp nhau.
– Em lấy anh nha! – Một chiếc nhẫn khá đẹp mà anh đã cố tình chuẫn bị…
– Đây là điều bất ngờ mà anh nói sao?
– Đúng rồi! Em có bất ngờ không? – Anh nhìn tôi háo hức.
– Bất ngờ lắm…
– Vậy em đồng ý chứ? – Anh mỉm cười nhìn tôi.
– Tất nhiên…là e sẽ đồng ý….
Lúc này niềm hạnh phúc của anh hiện rõ trên gương mặt và nụ cười rạng ngời… Nhưng nó vội vụt tắt đi khi tôi nói:
– Nhưng nếu là một năm trước… Còn bây giờ thì không.
Anh nhìn tôi ngỡ ngàng. Anh ngơ ngác không hiểu tôi đang nói gì.
– Em nói gì thế?
– Em sẽ không lấy anh..
– Tại sao chứ?
– Đơn giản…vì em cảm thấy mình không hợp.
Tôi quay lưng bước đi.
Cuộc sống này không phải chỉ cho đi mà không nhận lại. Anh cho tôi hạnh phúc, tôi trả anh hạnh phúc. Anh gieo cho tôi nỗi đau, tôi trả anh nỗi đau.Tình yêu không phải lúc nào cũng rộng lượng được đâu…
***
Ngày mai là kỷ niệm 3 năm tôi và anh yêu nhau. Từ trước đó rất lâu chúng tôi đã dự định sẽ đi công viên – nơi mà lần đầu chúng tôi gặp nhau vào ngày kỉ niệm 3 năm. Chắc chắn sẽ rất vui và hạnh phúc.
Tôi thật sự chờ cái ngày đó rất lâu. 3 năm không phải dài, nhưng cũng không quá ngắn, đủ để tôi và anh hiểu nhau nhiều hơn.
Đêm nay tôi không thể nào chợp mắt được. Tôi cứ nôn nóng đến ngày mai thật nhanh. Tôi biết anh sẽ nhớ ngày mai nên tôi chọn cách im lặng, không nói với anh. Vì anh là người rất cẩn thận và luôn nhớ những ngày quan trọng liên quan đến chúng tôi.
xin loi
7h sáng.
Tiếng chuông điện thoại vang lên. Tôi vội giật mình thức giấc. Cuối cùng ngày tôi hằng mong đợi, nó đã đến rồi. Anh gọi cho tôi. Tôi biết mà…
– Anh đến rồi hả?
– Ừ. Em không nhớ hôm nay là ngày gì sao?
– Tất nhiên e nhớ chứ!
– Em chuẫn bị xong chưa?
– Chờ em 15 phút nha.
– Ok em yêu.
Mọi thứ xong xuôi. Tôi và anh bắt đầu một ngày tràn đầy hạnh phúc…Ở bên anh tôi như trẻ con, chúng tôi đi khắp nơi, chơi đủ mọi trò. Dù là bất cứ điều gì, chỉ cần tôi muốn, anh đều sẽ chiều tôi. Tôi biết anh yêu tôi, như cái cách mà tôi vẫn hằng yêu anh.
Và rồi cô ấy xuất hiện.
– Huy! – Tiếng một cô gái gọi anh từ phía sau. Anh đột nhiên quay đầu lại.
Cô gái đó vội chạy đến ôm chầm lấy anh. Tôi bị đẩy ra một cách ngỡ ngàng. Chuyện gì đang xảy ra thế? Anh vội đẩy cô gái ấy ra và quát….
– Cô đang làm trò gì vậy?
– Em tìm anh lâu lắm rồi. Quay về bên em được không?
– Chúng ta chia tay rồi. Đừng tìm đến anh nữa.
– Không. Em không muốn như thế mà. Em xin anh… Quay về với em đi…
– Anh đã có người yêu rồi. Đừng tìm anh nữa. – Anh lạnh lùng đáp.
Anh vội nắm lấy tay tôi, dứt khoát kéo tôi đi.Tôi thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra. Chúng tôi tìm một nơi để ngồi và tôi cũng đang chờ một lời giải thích từ anh.
– Cô ấy là ai?
Anh nhìn tôi đôi mắt thoáng buồn:
– Mối tình đầu của anh.
– Giữa anh và cô ấy đã xảy ra chuyện gì?
– Cô ấy yêu người khác.
– Anh vẫn còn tình cảm với cô ấy à?
– Không có. Bọn anh kết thúc rồi. Quá khứ rồi, đừng nhắc nữa… Bây giờ người anh yêu là em.
Anh đưa tôi về nhà. Nhưng không hiểu sao tôi cứ thấy trong lòng bất an.
***
Mấy hôm sau, tôi đến nhà anh trong một buổi chiều. Anh có vẻ bất ngờ khi thấy tôi. Ngay lập tức, tôi lại có linh tính không hay.
Điện thoại anh đổ chuông. Là một số lạ. Anh phân vân nhìn tôi, rồi cuối cùng không nghe máy.
– Là cô ấy à? – Tôi bình tĩnh hỏi anh.
– …
– Sao cô ấy lại gọi cho anh?
– …Anh xin lỗi. Anh đã nói rõ rồi nhưng cô ấy vẫn thế, anh không biết làm thế nào.
– …
– Anh nhất định không còn yêu cô ấy. Anh sẽ dứt khoát lần cuối. Em hãy tin anh.
Tôi chẳng nói gì, chỉ im lặng ra về. Nếu anh ấy còn yêu tôi, anh ấy sẽ biết phải làm gì. Còn nếu những linh cảm của tôi là đúng, tôi cũng chẳng thể làm gì được.
***
Từ sau lần đó, tôi và anh đã trở lại như cũ. Chúng tôi gọi điện, nhắn tin, hẹn hò, hỏi han nhau vẫn như các cặp đôi khác.
Tôi được cử sang Singapore một tuần để bàn một vài dự án cho công ty.
Ngày thứ 1:
“Em đến nơi chưa? Nhớ ăn uống đầy đủ nha…Đừng có mà lo làm rồi quên chăm sóc bản thân đó….”
Ngày thứ 2:
“Hôm nay em đã làm những gì thế? có mệt lắm không? E đã ăn gì chưa?”
Ngày thứ 3:
“Hôm nay anh nhớ e quá…Anh đã đi công viên một mình đó….hix..E mau về đi.”
Ngày thứ 4:
“Hôm nay anh lại đi ăn kem một mình…..Buồn quá…Anh nhớ em…”
Ngày thứ 5 thì không thấy tin nhắn của anh nữa. Tôi liền gọi cho anh nhưng không thể liên lạc được. Tôi rất lo lắng không biết anh có xảy ra chuyện gì không nữa.
Ngày thứ 6:
Một cuộc gọi từ anh. Tôi vội nghe máy. Chẳng có gì nhiều. Anh nói hôm qua anh có việc ở công ty. Anh nói không đi đón tôi được, nhưng chúng tôi hẹn gặp nhau vào buổi tối.
***
Vừa nhìn thấy anh, tôi òa khóc. Tôi đã thật sự rất nhớ anh.
– Sao dạo này anh gầy quá vậy?Anh không ăn đầy đủ sao?
– Chuyện đó không quan trọng. Anh muốn nói với em một chuyện.
– Chuyện gì. Anh nói đi. – Tôi nghi ngờ
– Mình chia tay đi.
– …
– Anh cảm thấy mình không hợp nữa…
Tôi nắm lấy tay anh, van xin anh như một kẽ mất trí…
– Em xin anh…đừng bỏ rơi em. Em yêu anh nhiều lắm …
Anh hất mạnh tay tôi ra. Anh đi.
Tôi không muốn bỏ cuộc. Tôi không muốn kết thúc một cánh đơn giản như thế được.
Tôi tìm đến tận nhà anh. Tôi đứng trước cửa nhà anh. Tôi đã chờ anh rất lâu… Thấy anh về tôi liền chạy đến.
– Mình nói chuyện chút đi….
Anh nhìn tôi nhíu mày:
– Còn gì mà nói nữa? Anh đã nói với em hết rồi.
– Là vì mình không hợp? Hay anh vẫn còn yêu cô ấy? Anh đã quay lại với cô ấy đúng không?
– Thì sao? Ừ, anh đã quay lại với cô ấy. Anh cảm thấy anh không thể quên cô ấy. Anh muốn ở bên cạnh cô ấy, muốn lo cho cô ấy.
– Thế còn em thì sao?
– Anh…
Chỉ thế thôi. Tôi quay lưng đi, quẹt nhanh những giọt nước mắt đang đua nhau rơi xuống, cắn chặt môi để không bật khóc thêm nữa. Phí lắm…Khóc vì anh thì thật sự rất phí.
***
1 tháng sau.
Bản chất của một con người rất khó thay đỗi. Cô ấy một lần nữa bỏ rơi anh.
Anh hụt hẫng. Anh đau đớn. Anh tìm đến tôi. Một kẽ tham lam như anh thật sự rất đáng bị như thế. Nhìn anh bây giờ như một đứa bé tội ngiệp bị bỏ rơi.
Tôi vẫn dang rộng vòng tay ôm lấy anh trong lúc anh tuyệt vọng nhất.
Một tuần trôi qua.
– Anh có yêu em không?
– Anh không biết rõ nữa.
Hai tuần trôi qua.
– Anh có yêu em không?
– Anh cảm thấy…Anh có yêu e…nhưng anh không quên được cô ấy.
– Không sao. Anh sẽ yêu em thôi.
Tôi vẫn cố gắng lo lắng cho anh, để lấy trọn tình cảm của anh, và khiến anh quên đi cô ấy…quên thật sự.
***
Một thời gian trôi qua.
Thái độ của anh đối với tôi rất tốt. Anh đã quan tâm đến tôi nhiều hơn. Có lẽ sự quyết tâm của tôi đã có tác dụng với anh.
Một năm trôi qua… Tôi vẫn hỏi anh câu hỏi ấy.
– Anh có yêu em không?
– Sao em lại hỏii như vậy? Anh thật sự rất yêu em.
– Còn cô ấy?
– Anh đã quên người đó rồi. Anh yêu em.
– Anh yêu em nhiều đến mức nào?
– Yêu đến mức sẽ chết khi không có em…
Lúc này mới là lúc mà tôi mong đợi nhất trong một năm qua.
– Anh có muốn kỷ niệm thêm một năm chúng mình yêu nhau không?
– Muốn chứ. Mai mình hẹn ởcông viên nha. Anh có điều bất ngờ dành cho em.
– Em cũng thế. Em cũng có một bất ngờ rất lớn dành cho anh.
Hôm nay. Kỷ niệm 4 năm chúng tôi yêu nhau.
Chúng tôi ngồi trên băng ghế đá lúc mà tôi với anh gặp nhau.
– Em lấy anh nha! – Một chiếc nhẫn khá đẹp mà anh đã cố tình chuẫn bị…
– Đây là điều bất ngờ mà anh nói sao?
– Đúng rồi! Em có bất ngờ không? – Anh nhìn tôi háo hức.
– Bất ngờ lắm…
– Vậy em đồng ý chứ? – Anh mỉm cười nhìn tôi.
– Tất nhiên…là e sẽ đồng ý….
Lúc này niềm hạnh phúc của anh hiện rõ trên gương mặt và nụ cười rạng ngời… Nhưng nó vội vụt tắt đi khi tôi nói:
– Nhưng nếu là một năm trước… Còn bây giờ thì không.
Anh nhìn tôi ngỡ ngàng. Anh ngơ ngác không hiểu tôi đang nói gì.
– Em nói gì thế?
– Em sẽ không lấy anh..
– Tại sao chứ?
– Đơn giản…vì em cảm thấy mình không hợp.
Tôi quay lưng bước đi.
Cuộc sống này không phải chỉ cho đi mà không nhận lại. Anh cho tôi hạnh phúc, tôi trả anh hạnh phúc. Anh gieo cho tôi nỗi đau, tôi trả anh nỗi đau.Tình yêu không phải lúc nào cũng rộng lượng được đâu…