wap truyen, wap doc truyen, truyen hay

Wap đọc truyện teen, đọc truyện hay nhất

home| Truyện Teen| Truyện 18+
Bây Giờ 23:04,Ngày 26/12/24
new Các Bạn Truy Cập Wap theo Tên Miền KenhDocTruyen.Com Nếu thấy trang wap này hay, bạn hãy luôn giới thiệu chia sẻ đến mọi người nhá. Kenhdoctruyen.com là trang đọc truyện online và hàng ngàn truyện teen hay luôn được cập nhật và chờ đón các bạn đọc.
>

Truyện Ma Chuyện Đêm Vong Xuyên Đường (chập 2)

» Thể loại: Truyện Ma
» Lượt xem: 20839 Views



Tôi ngã xuống ghế, có phần chán nản.

Tôi nhớ lại bàn tay xanh đen của Thanh Minh khi ấy, anh bị trúng độc ư? Rất nghiêm trọng sao? Có thể hồi phục không? Nếu không thể hồi phục thì sao? Nếu phải cắt tay thì sao? Nếu Thanh Minh vì sự khinh suất của tôi mà mất đi một bàn tay thì tôi biết làm thế nào?

Nhưng xét dưới góc độ khác, Thanh Minh không phải là người bình thường, làm sao anh lại chịu để bị đánh bại trong tay một tên quỷ nhãi nhép cơ chứ? Không thể nào! Anh lợi hại như thế, tuyệt đối không thể bị thương vì một tên quỷ nhãi nhép!

Tôi nghĩ vẩn vơ rồi chợt nhận ra rằng, mình còn không biết thân phận thật sự của Thanh Minh.

Tôi chưa bao giờ hiểu anh.

Trong lòng tôi cực kỳ bất an, nhưng biết rằng Vong Xuyên đường vẫn tồn tại, tính mạng Thanh Minh tạm thời không đáng ngại nên cũng tự biết chẳng cần phải bồn chồn sợ hãi đến thế.

Việc Dao đang ở trong bệnh viện, tôi không hề lo lắng, bởi kỹ năng chạy trốn của tên đó chắc chắn chẳng ai bì nổi. Nghĩ đến Dao là nhớ đến Tô Dương, trái tim tôi đau nhói. Nếu theo như lời Liễu Dạ nói thì Tô Dương e là đã gặp chuyện chẳng lành rồi.

Tôi cười đau khổ, người bạn duy nhất của tôi cuối cùng cũng chẳng còn.

Từ nhỏ tôi đã biết rằng, những người liên quan đến tôi nhất định sẽ không có kết cục gì tốt lành. Ông nội cũng rất chú ý chuyện này, tôi từ nhỏ tới lớn, tôi gần như không có bạn bè. Khi gặp Tô Dương, tôi còn ôm chút hy vọng vào may mắn, cảm thấy một người có phúc như cô ấy có lẽ sẽ không bị vận xui của tôi ảnh hưởng. Nào ngờ, bình an được mấy năm, cuối cùng tôi vẫn làm liên lụy đến cô ấy.

Người cũng được, yêu quái cũng được, tại sao đều thích cướp đoạt sinh mạng của người khác?

Nếu như không gặp tôi, chắc chắn Tô Dương sẽ có một cuộc đời dài lâu và hạnh phúc.

Đêm ở Phong Đô dài đằng đẵng, dường như không bao giờ sáng. Tôi không biết mình đã ngồi bao lâu, không cảm thấy buồn ngủ mà cũng chẳng hề mệt, chỉ thẩn thờ ngồi đợi.

Bên ngoài hình như có chút động tĩnh, những tiếng bước chân nhẹ nhàng, tiếng kim loại va vào nhau chan chát, lướt qua cửa phòng, hình như là đi ra bên ngoài. Trong phủ của phán quan, có thể tự do ra vào e chẳng phải kẻ tầm thường. Có phải là quỷ sai không? Tôi hơi sợ hãi rồi lại tự cười mình, đã đến âm gian rồi, còn sợ gì nữa. Dầu sao trong tòa thành này, ngoài tôi ra, làm gì còn người sống nào.

Cuối cùng sự hiếu kỳ đã chiến thắng nỗi sợ, tôi bám lên cửa, nhìn qua khe hở. Không nhìn thì không sao, nhìn thì lại vừa mừng vừa ngạc nhiên.

Ngạc nhiên vì có người vừa lướt qua, tà áo lướt qua tạo thành cơn gió luồn vào cửa, thổi qua mặt tôi, khiến tôi giật thót cả mình.

Người đó chính là Tô Dương mà tôi mong ngóng!

Cô ấy vẫn còn sống sờ sờ, hơn nữa còn rất khỏe mạnh, không giống chút nào với những người tôi gặp trên đường tới đây.

Tô Dương chưa chết!

Sự thực này khiến tôi suýt nữa bật khóc.

Ánh bạc lóe lên trong tay cô ấy, hình như binh khí cô ấy đang cầm là một thanh kiếm, giống như đi bắt cướp, nhanh như cắt lao ra ngoài. Tôi còn chưa kịp hỏi vì sao cô ấy đến được phủ phán quan, đã vội vội vàng vàng mở cửa, chạy theo cô ấy.

Tô Dương chạy rất nhanh, còn tôi thì lạch bạch, cố gắng lắm mà vẫn không theo kịp. Lúc đến đi cùng Vị Minh nên tôi không hề chú ý cảnh sắc bên ngoài, bây giờ đi một mình mới nhận thấy, tường và thực vật trong biệt viện đều phát ra ánh sánh dìu dịu, chiếu sáng khoảng sân. Nhờ thế, trời tuy tối đen như mực, nhưng trong phủ đệ vẫn nhìn rõ mọi thứ, đi lại không hề khó khăn gì..

Chạy chừng hơn chục phút, đến một cánh đồng, Tô Dương mới đứng lại. Tôi vừa định chạy đến gọi, thì nhìn thấy từ bên cạnh cô ấy có một người từ từ đi ra, hình như hắn đã đợi sẵn từ lâu.

Tôi do dự một lát rồi quyết định trốn đi cái đã, rồi tìm cơ hội để gọi cô ấy cũng không muộn, nhân thể xem xem, Tô Dương rốt cuộc làm gì ở đây?

Thế là tôi học theo mấy phim võ hiệp, cẩn thận nấp vào phía sau một bụi cây, chọn một góc nhìn tốt để tiện cho việc quan sát.

Khi nhìn rõ khuôn mặt người đó thì tôi run bắn người lên. Không phải gã đàn ông tao nhã có nụ cười ác độc Liễu Dạ thì còn ai vào đây nữa?

Bọn họ hình như sắp đánh nhau. Giờ tôi đã hiểu tại sao Tô Dương lại cầm thanh trường kiếm kia. Chỉ có điều, cô ấy biết dùng kiếm từ bao giờ thế nhỉ? Tôi không nhớ hồi học thể dục có môn này. Liễu Dạ không dễ đối phó, nếu Tô Dương chỉ làm bộ biết võ thì thanh kiếm đạo cụ cosplay đó chắc chắn chẳng mấy mà gãy.

Tôi hơi lo lắng, bèn tìm mấy cành cây vừa tay để hễ Tô Dương địch không lại là sẽ lập tức xông ra ứng cứu..

Bên này tôi thấp thỏm, bên kia đã khai chiến.

Liễu Dạ quả không hổ danh là bác sĩ, đến binh khí cũng là một con dao phẫu thuật cỡ lớn, to cỡ con dao thái rau, múa như rồng như hổ trong tay hắn, khí thế kinh người. Điều khiến tôi ngạc nhiên hơn chính là Tô Dương không hề tỏ ra khiếp sợ, đánh trả Liễu Dạ.

Con ranh này lén luyện kiếm thuật từ lúc nào không biết! Đánh tuyệt thật!

Tô Dương vung trường kiếm, không hề vội vã luống cuống, mà lanh lẹ né đòn tấn công của Liễu Dạ rồi phản kích. Liễu Dạ sử dụng đoản đao, vì thế không những không thể tiếp cận Tô Dương, mà ngược lại còn bị Tô Dương đâm mấy nhát trúng chỗ hiểm.

Đao quang kiếm ảnh, binh khí giao nhau, trong giây lát tôi còn tưởng mình đang nằm mơ. Chuyện Tô Dương và Liễu Dạ dùng binh khí đâm đâm chém chém trên cánh đồng hoang lúc nửa đêm thật quá là hoang đường.

Cảng tượng trước mắt này thực chẳng khác nào trong phim ảnh, tôi thậm chí còn nhìn tứ phía xem có tay quay phim nào đang núp không.

Đương nhiên là không có, sự thật đã chứng minh, đây không phải mộng cảnh.

Trên tivi, mỗi khị bị đẩy vào thế bất lợi, kẻ yếu thế thường sẽ sử dụng những chiêu thức chẳng lấy gì làm quang minh lỗi lạc hòng ám toán đối phương, nhờ thế mà xoay chuyển tình thế.

Cảnh phim ngắn trước mắt tôi cũng không phải ngoại lệ.

Có thể do luôn ở thế bất lợi nên Liễu Dạ thẹn quá hóa giận, không biết đã sử dụng chiêu thức gì mà khiến tôi cảm thấy hoa mắt, giữa đất bằng bỗng biến ra mấy Liễu Dạ giống nhau y đúc, kẻ nào cũng cầm một thanh đao sáng lóa trên tay, đâm thẳng vào người Tô Dương.

Tô Dương không ngờ hắn còn có chiêu này, nên trong chốc lát chân tay quýnh quáng, chỉ kịp đỡ hai chiêu trước mặt, còn phía sau là cả một khoảng trống lớn không có phòng vệ gì. Thấy thanh đao đó sắp chém xuống đầu cô ấy, tôi cuống cả lên.

Trong phim, người nào chết chỉ cần chờ máy quay lia đi chỗ khác là có thể phủi mông mấy cái là lại đứng dậy như thường.

Còn Tô Dương trước mặt tôi thì không thể, bị chém rồi sẽ không thể trở lại được nữa.

- Tô Tô, cẩn thận phía sau!

Tôi không biết mình nghĩ gì, cũng không nhớ nổi động tác lúc ấy.

Chỉ biết rằng, khi tôi sực tỉnh ra thì đã nằm gọn dưới lưỡi đao của Liễu Dạ.

Không biết dưới lưỡi đao nào của hắn, cơ thể tôi tức khắc bị xẻ làm đôi…

- Tiểu Hạ!

Chưa kịp la lên thì tôi đã được tận mắt chứng kiến cơ thể mình bị xẻ làm đôi, ấy vậy mà vẫn còn kịp nghĩ, quả không hổ danh là bác sĩ mổ chính, đao pháp của Liễu Dạ thực vừa nhanh vừa chuẩn!

Tôi còn chưa kịp nghĩ tới chuyện không biết Tô Dương nhìn thấy cảnh này sẽ cảm thấy thế nào, vừa định an ủi cô ấy thì chợt phát hiện ra rằng lúc này mình nói không thành tiếng được nữa.

Thế là tôi đành nhắm mắt, từ từ chờ chết.

Cơn đau khủng khiếp không thấy ập đến như trong tưởng tượng, ngược lại tôi nghe thấy tiếng kêu của Liễu Dạ. Hình như hắn vừa bị cái gì đâm trúng, thét lên thảm thiết kinh thiên động địa, tiếp theo là tiếng đao rơi loảng xoảng xuống đất, tất cả náo loạn.

Thế giới tĩnh lặng trở lại.

Tôi muốn nhìn xem hắn thê thảm ra sao, liền mở mắt.

Trên mặt đất không thấy Liễu Dạ, chỉ thấy Tô Dương vứt thanh kiếm trong tay, lao bổ về phía tôi. Sau lưng cô ấy, Bạch Dạ đang thủng thẳng lau miệng, ngoài ra không còn ai khác.

Chúa ơi, đừng bảo với con là anh ta đã ăn sạch Liễu Dạ rồi đấy nhé.

Tô Dương nhìn tôi với ánh mắt rất lạ lùng.

Nói thế nào nhỉ? Không phải là bi thương mà là kinh ngạc? Có người nhìn bạn bè sắp qua đời bằng ánh mắt kinh ngạc sao?

Theo lẽ thường thì không thể, nhưng trong một số trường hợp đặc biệt thì điều này cũng có thể xảy ra.

Theo ánh nhìn của cô ấy, tôi cúi đầu nhìn khắp lượt thân mình, rồi sau đó, đến chính bản thân tôi cũng thấy vô cùng kinh ngạc.

Cơ thể bị đao xẻ đôi của tôi không hề khép lại, không chảy một giọt máu nào và cũng không hề cảm thấy đau đớn, hơn nữa nó đang nhanh chóng thoát khỏi lực hút của trái đất để bay lên bồng bềnh như một quả bóng lơ lửng giữa không trung.

Người bình thường không thể không chảy máu, và thi thể của người bình thường lại càng không thể bay lơ lửng....
« Trước1...1011121314...28Sau »

* Tải game 18+ Hót nhất

Bình Luận Bài Viết




Tìm Kiếm
bạn đang xem Truyện Ma Chuyện Đêm Vong Xuyên Đường (chập 2) bạn có thể xem thêm truyen ma chuyen dem vong xuyen duong chap 2truyen ma chuyen dem vong xuyen duong chap 2 còn nữa nè

Truyện Ma Chuyện Đêm Vong Xuyên Đường (chập 2) v2

đang cập nhật thêm

tcm
100/ 100 100 bình chọn
Biết nhớ rồi quên

•truyện ma biết nhớ rồi quên Tham gia viết bài cho tập truyện Kinh dị số 1) Không ai, không một ai biết được rằng...

Nút Rồi Trên Xác Người Yêu

•Truyện Ma Nút Rồi Trên Xác Người Yêu NỐT RUỒI TRÊN XÁC NGƯỜI YÊU Lần đầu tiên từ cả chục năm rồi, Phước mới...

Mắt Mèo

•Truyện Ma : Mắt Mèo Full Joke Shaphia tỉnh dậy lúc 5h sáng, cằm anh bỗng run rẩy, gần như có thể nghe thấy được tiếng...

Cưới Ma

•Truyện Ma; Cưới Ma ruyện Ma Cưới Ma CHƯƠNG 1: HỮU SONG NHÃN TÌNH Lục Lục một người ở nhà. Bộ này phòng ở là Chu...

Cái Đầu Lâu

•Truyện Ma Cái Đầu Lâu Chiều hôm đó, tôi ngồi chơi với Ngô Đàm trong phòng sách của anh ta. Sau một hồi chuyện phiếm,...

Đêm Trăng

•Truyện Ma Đêm Trăng Đường quanh co ở giữa hai bên rừng núi phần nhiều là hẹp và xấu lắm, chúng tôi phải cho ngựa...

1234...111213»
tcm
100/ 100 100 bình chọn
CPU Load: 0.00053s. Bản quyền © Kênh Đọc Truyện
XtScript v2.0
Mini Version
wap doc truyen teen wap truyện

Insane