watch sexy videos at nza-vids!
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay

Wap đọc truyện teen, đọc truyện hay nhất

home| Truyện Teen| Truyện 18+
Bây Giờ 11:42,Ngày 27/12/24
new Các Bạn Truy Cập Wap theo Tên Miền KenhDocTruyen.Com Nếu thấy trang wap này hay, bạn hãy luôn giới thiệu chia sẻ đến mọi người nhá. Kenhdoctruyen.com là trang đọc truyện online và hàng ngàn truyện teen hay luôn được cập nhật và chờ đón các bạn đọc.
>

Tiểu Thuyết Ông Chủ! Quan Tâm Thêm Chút Đi

» Thể loại: Tiểu Thuyết Hay
» Lượt xem: 38492 Views


Hiển nhiên, Phan Hiểu Bác biết Đường Diệp Trạch chính là anh lớn của Địa ốc Đường thị, người đã mua đứt bờ biển Vạn Điệp Thành.
Liêu Bắc Bắc đần độn trả lời: “Theo như anh vừa nói,thật là có lý nha.” Cô nghiêng đầu hỏi Đường Diệp Trạch, “Ông chủ, anh có biết thương nhân mua trọn vẹn mảnh đất này không? Còn nói cái gì phí thuê mướn, đôi bên cùng có lợi, đều này rất tốt chứ sao.”
“……” Đường Diệp Trạch chậm chạp nháy mắt, không phải là ở trước mặt cô sao?
Công ty điện ảnh và truyền hình Đường thị là sản nghiệp dưới tên của mẹ kế anh Lục Tư Kỳ, cha anh chỉ để ý chi tiềnbất kể lỗ lãi, cho nên công ty hai nhà không tồn tại quan hệ cấp trên cấp dưới. Lục Tư Kỳ năm nay chỉ có 26 tuổi, so sánh với cha anh thì nhỏ hơn ba mươi tuổi, so với anh hai của Đường Diệp Trạch thì kém hơi hai tuổi. Hai anh em đối với chuyện cha tái giá, đều chọn lựa thái độ không phản đối cũng không tán thành, càng đối với Lục Tư Kỳ xem như không khí.
“Cô giáo Liêu, ông chủ của cô dường như không thích nói chuyện.”
“Phải không?” Liêu Bắc Bắc đưa năm ngón tay ở trước mắt Đường Diệp Trạch quơ quơ, Đường Diệp Trạch thu hồi thần trí, hỏi cô “Thế nào”, Liêu Bắc Bắc trong lòng cả kinh, không nghĩ tới, vừa rồi anh thật sự tiến vào trạng thái đi vào cõi thần tiên.
Dưới loại bầu không khí quỷ dị này, cuối cùng vẫn phải có người đứng ra hâm nóng, Liêu Bắc Bắc trái nhìn nhìn phải nhìn nhìn, tựa hồ chỉ có cô là có thể đảm nhiệm chuyện này.
“ông chủ, vị này là quản lý phòng nhân sự tập đoàn Điện Ảnh và Truyền Hình Đường thị, Phan Hiểu Bác, Phan tiên sinh,” Liêu Bắc Bắc lại một mực cung kính giới thiệu Đường Diệp Trạch, “Vị này là Đường tổng giám của điền sản Đường thị…… Đường tổng giám.” Cô không có dũng khí gọi thẳng đại danh của anh.
“Chào anh, Đường Diệp Trạch.” Đường Diệp Trạch nhẹ cúi đầu.
“………” Phan Hiểu Bác không hiểu được, nếu như anh nhớ không nhầm, thì bọn họ đã nói chuyện với nhau một lần rồi, còn tán gẫu về kinh tế của Hải Nam, anh còn nói bóng gió với Đường Diệp Trạch về việc cắt giảm phí thuê quảng cáo, nhưng mà, sao anh lại có cảm giác dường như Đường Diệp Trạch vừa với tham gia đội ngũ nói chuyện phiếm thế?
Đường Diệp Trạch cúi xuống nhìn thời gian, lập tức đứng dậy: “Rất hân hạnh được gặp anh, chúng tôi phải đi trước rồi.” Vừa nói, anh vừa đặt tiền bánh chẻo trên bàn, kéo cổ tay Liêu Bắc Bắc, trực tiếp hướng cửa tiệm tạp hóa đi tới.
Không đợi Phan Hiểu Bác mở miệng, chỉ thấy Niếp Niếp một đường chạy nhanh, ôm lấy đùi Liêu Bắc Bắc không buông tay: “Cô giáo Liêu, hu hu, cô giáo Liêu đừng đi mà, hu hu….. Cô đã nói muốn dẫn Niếp Niếp đi xem biển a…..”
Liêu Bắc Bắc theo bản năng tránh khỏi trói buộc của Đường Diệp Trạch, khom người ôm lấy Niếp Niếp, vừa muốn nói với Đường Diệp Trạch cái gì, thì Đường Diệp Trạch lại ôm lấy cô bé trong ngực cô, lau nước mắt ở khóe mắt Niếp Niếp, xin lỗi nói: “Thật xin lỗi, bởi vì thể tích cháu quá nhỏ, chú không cẩn thận nên không chú ý đến cháu. Chú mang cháu cùng cô giáo Liêu cùng đi xem biển nhé, nếu như chú của cháu đồng ý.”
“. . . . . .” Niếp Niếp chớp chớp mắt to, thể tích là cái gì a.
Mặc dù Niếp Niếp không hiểu chú này đang nói cái gì, nhưng mà nụ cười của chú ấy rất ôn nhu, bé đưa cái tay nhỏ bé non nớt sờ sờ gương mặt của Đường Diệp Trạch: “Chú, chú của cháu thể tích lớn, chú không thấy sao?”
Đường Diệp Trạch hơi nghiêng đầu nhìn về phía Phan Hiểu Bác, nghiêm túc trả lời Niếp Niếp: “Thấy được.” Nói xong, anh vẫn như cũ nhìn thẳng hai mắt Phan Hiểu Bác.
Phút chốc, Phan Hiểu Bác vỗ vỗ ngực mấy cái, đợi ba phút đồng hồ rồi, anh cũng chưa có kết thúc?
Liêu Bắc Bắc cho rằng Đường Diệp Trạch không phải cố ý làm cho Phan Hiểu Bác xuống đài không được, bởi vì cô tin chắc ngốc tự nhiên là một loại tính tình bẩm sinh.
“Khụ khụ. . . . . . Khụ khụ. . . . . .” Cô nhẹ kéo kéo áo Đường Diệp Trạch, ngầm ra hiệu anh đem lời nói cho xong.
Đường Diệp Trạch chẳng qua là đang đợi Phan Hiểu Bác cho phép, sau đó bọn họ có thể đem đứa nhỏ ôm đi, nhưng mà đối phương lại chậm chạp không tỏ rõ thái độ.
Niếp Niếp từ bả vai Đường Diệp Trạch bò lên, không nhịn được hỏi: “Chú, chú có đi hay không a, không đi cháu cùng với cô giáo Liêu đi nha…..”
Phan Hiểu Bác ngây ngốc, rốt cuộc hiểu rõ, Đường Diệp Trạch chính là sợ Liêu Bắc Bắc đi ăn máng khác, cho nên nói chuyện lúc nào cũng giữ lại nửa câu, cái này gọi là yên lặng theo dõi kỳ biến. Anh dĩ nhiên muốn đi a. Mấy người bọn họ cũng không phải thân thuộc, cháu gái mình mà rơi xuống biển thì ai chịu trách nhiệm chứ?
“Xe của tôi đang ở đường đối diện, mọi người chờ tôi một chút.”
Liêu Bắc Bắc cười khan hai tiếng, nhìn trộm một bên mặt của Đường Diệp Trạch, ơ….. Sống mũi thẳng tắp, lông mi vừa dày vừa dài.
Cô cúi đầu ngại ngùng, mặc dù cô có chút tạo ra tình huống không rõ, nhưng hai đại soái ca chủ động theo cô đi chơi, này này này. . . . .
“A đúng rồi, Phan tiên sinh không phải đã nói bờ biển cấm đi vào rồi sao? Chúng ta có thể đi tới bờ biển sao?” Cô vội hỏi.
“Cô từ đâu tới?” Đường Diệp Trạch bình tĩnh chuyển động môi.
“Bờ biển a.” Liêu Bắc Bắc trả lời xong mới hoàn toàn thông suốt, cô lại cúi đầu một lần nữa, bây giờ đầy trong đầu cô cũng là hình ảnh tranh thủ tình cảm, nào có thời gian rảnh rỗi suy nghĩ những thứ vô dụng kia.
“Làm một nhân viên bán hàng…. Như vậy không tốt.”
Liêu Bắc Bắt gật đầu như băm tỏi, cô không xứng đáng với chức vụ nhân viên bán hàng.
“Cho cô một buổi tối để nhớ kỹ tài liệu bán hàng, ngày mai tôi sẽ hỏi cô.” Đường Diệp Trạch bỗng nhiên đổi đề tài.
“A?…….. Một chồng dày như thế, tôi…. Cho nhiều thời gian một chút đi ông chủ.”
Nếu như anh nhớ không nhầm, tờ thứ nhất là tài liệu tuyên truyền khu biệt thự và giới thiệu quy mô công ty, tờ khác cũng chính là bản vẽ mô hình nhà cửa. “Đến bây giờ cô còn chưa có xem qua tờ thứ hai sao?” Tầm mắt của Đường Diệp Trạch có chút không tập trung, lại đưa ra một chút sát khí như vậy.
“? .” . . . . . . Liêu Bắc Bắc theo bản năng lui về phía sau, cô vẫn thích cùng anh ở Weibo nói chuyện phiếm hơn.
Đường Diệp Trạch thấy cô di chuyển, anh đi về phía trước hai bước, đem đứa nhỏ trả lại cho Liêu Bắc Bắc, tâm bình khí hòa nói: “Nếu như cô thuận lợi thông qua kiểm tra, tôi dẫn cô ra biển, như thế nào?”
Hẹn hò đơn độc —— trong đầu Liêu Bắc Bắc chỉ lóe ra bốn chữ này. Đã có phần thưởng, vậy cô sẽ cố thuộc lòng một chút đi, ha ha.
Đường Diệp Trạch nói một mình trong lòng —— kích thích bằng vật chất có thể khích lệ người tự ti dũng cảm thử nghiệm khó khăn.
Lúc này, Phan Hiểu Bác ở ngoài cửa nhấn còi mấy cái. Liêu Bắc Bắc ôm Niếp Niếp, cười tít mắt đi ra khỏi tiệm tạp hóa, hai mươi bốn năm, chính cô cũng không phát hiện, thì ra cô cũng có mị lực của nữ nhân nhé.
Đường Diệp Trạch đi đầu sau khi mở cửa xe, buông tay ý bảo Liêu Bắc Bắc ôm đứa nhỏ lên xe trước, đợi sau khi Liêu Bắc Bắc lên xe, Đường Diệp Trạch mới đóng cửa xe, ngồi vào vị trí tay lái phụ, vừa cúi đầu nghịch điện thoại di động vừa hướng Phan Hiểu Bác nói: “vùng biển phía tây.”
Phan Hiểu Bác giận trầm mặt, vặn vặn tay lái, nể mặt cháu gái muốn đi bờ biển, anh nhịn.
Liêu Bắc Bắc cũng không chú ý địch ý ở giữa hai người bọn họ, nhưng nhận được tin tức Đường Diệp Trạch phát tới.
Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc : Cô chỉ có thể ở lại bờ biển hai giờ, sau đó trở về đọc tài liệu.
Ưu Thương Phụ Nhị Đại: Vâng, được
Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc : Đến nơi, tôi sẽ không ở cùng cô. Triệu Diệu sẽ đi đón cô.
Ưu Thương Phụ Nhị Đại: ông chủ , tại sao anh lại đối với tôi tốt như vậy [xấu hổ">
Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc: Tôi sợ cô không tìm được đường trở về nhà ở tập thể.
Liêu Bắc Bắc liếc cái ót của Đường Diệp Trạch một cái, lo lắng cho cô còn mà xấu hổ không nói thẳng, anh rất xấu hổ sao. Ừ. Vì không để cho anh thất vọng, tối nay cô sẽ không ngủ nữa, nhất định phải đem tài liệu tuyên truyền đọc đến mức thuộc làu làu.
“Cô giáo Liêu, mời uống nước.”
Phan Hiểu Bác một tay nắm chặt tay lái, vừa đem nước khoáng đưa về chỗ ngồi phía sau, thậm chí bớt thời gian quay đầu lại hướng Liêu Bắc Bắc khẽ mỉm cười.
Liêu Bắc Bắc gật đầu gửi lời cảm ơn, một người đàn ông đồng ý chăm sóc đứa bé, tuyệt đối là người đàn ông tốt.
Ánh mắt Đường Diệp Trạch cùng Phan Hiểu Bác đan vào nhau, xoẹt xoẹt, không tiếng động tạo ra một tia lửa....
« Trước1...7891011...56Sau »

* Tải game 18+ Hót nhất

Bình Luận Bài Viết




Tìm Kiếm
bạn đang xem Tiểu Thuyết Ông Chủ! Quan Tâm Thêm Chút Đi bạn có thể xem thêm tieu thuyet ong chu quan tam them chut ditieu thuyet ong chu quan tam them chut di còn nữa nè

Tiểu Thuyết Ông Chủ! Quan Tâm Thêm Chút Đi v2

đang cập nhật thêm

tcm
100/ 100 100 bình chọn
Gần Như Vậy, Xa Đến Thế

•Truyện : Gần Như Vậy, Xa Đến Thế Truyện : Gần như vậy, xa đến thế Tác giả: Tinh Không Lam Hề Nguồn: ex04pro.wap.shDiệp...

Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi

•Truyện : Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi Truyện : Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi Tác giả : Thuấn Gian Khuynh Thành Sáng sớm,...

Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo

•Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo Nhà có chó dữ - Thiên Thảo Giới thiệu: A! Người đàn ông nằm trên sofa trình diện ra tư thế...

Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau

•Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau - Full Yêu nhau lắm cắn nhau đau - Chương 1-2 bản in Đăng ngày 06-06-2013 Chương 1 Phần 1 Trò...

Ông chủ kiêu ngạo

•Ông chủ kiêu ngạo Vì cái gì? Cha của nàng lại trộm cướp buôn bán thông tin cơ mật của người ta, lại còn dụ dỗ vợ...

Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn - Đan Phi Tuyết

•Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn - Đan Phi Tuyết Xuỵt, đừng nói ta yêu hắn - Đan Phi Tuyết Văn án: Nhu đạo, không thủ đạo,...

1234...111213»
tcm
100/ 100 100 bình chọn
CPU Load: 0.00084s. Bản quyền © Kênh Đọc Truyện
XtScript v2.0
Mini Version
wap doc truyen teen wap truyện