watch sexy videos at nza-vids!
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay

Wap đọc truyện teen, đọc truyện hay nhất

home| Truyện Teen| Truyện 18+
Bây Giờ 10:47,Ngày 27/12/24
new Các Bạn Truy Cập Wap theo Tên Miền KenhDocTruyen.Com Nếu thấy trang wap này hay, bạn hãy luôn giới thiệu chia sẻ đến mọi người nhá. Kenhdoctruyen.com là trang đọc truyện online và hàng ngàn truyện teen hay luôn được cập nhật và chờ đón các bạn đọc.
>

Tiểu Thuyết Ông Chủ! Quan Tâm Thêm Chút Đi

» Thể loại: Tiểu Thuyết Hay
» Lượt xem: 38490 Views


Triệu Diệu cúi đầu mỉm cười: “Nếu như thuận tiện, xin ngài buông nhân viên của bổn công ty ra.”
Phan Hiểu Bác nhướng mày, nhận lấy danh thiếp trong tay Triệu Diệu: “Điền sản Đường thị?…” Nhưng ngay sau đó anh nhìn về phía Liêu Bắc Bắc: “Cô giáo Liêu, tôi cho rằng cô thật sự không thích hợp làm tiểu thư bán hàng, không bằng tới công ty chúng tôi làm thư ký đi, mặc dù không có kiếm được nhiều tiền như nghành bán hàng, nhưng ít nhất cũng không cần nhìn sắc mặt khách nhân. Nếu như cô đồng ý, bây giờ có thể đi làm.”
“…” Liêu Bắc Bắc không nghĩ tới Phan Hiểu Bắc cần cô như vậy, cô đối với công việc này đúng là có chút động tâm đấy.
Gọng kính của Triệu Diệu lệch đi, còn có người thọc gậy bánh xe trắng trợn như vậy à?
Liêu Bắc Bắc vốn cũng không giỏi nói chuyện, cô lúng túng rũ mắt xuống: “Quảng cáo tuyển mộ của công ty các người bị nhầm lẫn với công ty tôi rồi…” Cô đem tờ báo đưa cho Phan Hiểu Bác: “Trước tiên cần giải quyết chuyện này…”
Phan Hiểu Bác xem xong nội dung liên quan bên trong, rồi quay người đi vào trong cửa hàng bán lẻ bàn bạc phương án giải quyết.
Lúc này, thanh âm Weibo nêu vang lên ——
Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc: ban nãy cô muốn nói cái gì?
Ưu Thương Phụ Nhị Đại:Không có chuyện gì nữa rồi, tôi đang dỗ em bé.
Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc: Cô ở trong thành phố nhặt được một đứa nhỏ?
Ưu Thương Phụ Nhị Đại:Không phải, tôi từng là giáo viên nhà trẻ, vô tình gặp phụ huynh đứa nhỏ, phụ huynh là chú của đứa nhỏ, anh ấy không có kinh nghiệm dỗ trẻ con, cho nên tôi đã mềm lòng, liền đem đứa nhỏ ôm tới…. thật xin lỗi.
Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc: . . . . . .
Ưu Thương Phụ Nhị Đại:Buổi trưa tôi sẽ không ăn hải sản, tôi đưa đứa bé đi dạo trong thành phố một chút, chú của bé đưa cho tôi 500 tệ.
Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc: đối phương rất đẹp trai à?
Con ngươi Liêu Bắc Bắc mở lớn hơn, sóng điện hoa si có thể thông qua điện thoại di động truyền ra ngoài được sao?
Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc:Anh ta đẹp trai hay là tôi đẹp trai hơn?
Ưu Thương Phụ Nhị Đại:Hả?…. Đều đẹp trai. (Thật ra thì Liêu Bắc Bắc luôn không có dũng khí nhìn thẳng Đường Diệp Trạch)
Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc:Ở đó chờ tôi, tôi lập tức qua đó.
Ưu Thương Phụ Nhị Đại: Hả? Anh tới làm gì?
Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc: Không thể để cho anh ta mang cô đi.
“. . . . . .” Liêu Bắc Bắc chậm rãi nhìn trời, dựa theo phân tích vận vận mạng của năm 2011, năm nay cô sẽ có đào hoa không ngừng, chẳng lẽ linh nghiệm rồi hả?
Rất nhanh, Triệu Diệu nhận được cuộc điện thoại của Đường Diệp Hoa gọi tới, Triệu Diệu đại khái hướng tới anh báo cáo một chút cục diện hỗn loạn trước mắt, hơn nữa, ở dưới chỉ thị của Đường Diệp Hoa, tự mình trở về địa điểm tuyển mộ.
Triệu Diệu trở về phòng làm việc liền đi đầu hướng tổng bộ báo cáo tình huống hỗn loạn bên này, Đường Diệp Hoa nghe được kết quả như vậy, lại một lần nữa nổi đóa.
“Loại chuyện sai lầm này cũng có thể xảy ra?. Đường Diệp Trạch đâu?”
“Việc này, Đường tổng giám đang ở hiện trường thi công.” Triệu Diệu thấy thần sắc Đường Diệp Hoa không vui, mặc dù hai anh em quyền thế ngang nhau, nhưng mà vì giữ vững tình thế ổn định đoàn kết lớn này, chỉ đành nói dối.
Màn hình bên kia, Đường Diệp Hoa hiển nhiên là cố gắng đè lại lửa giận. Anh so với bất kỳ ai khác cũng hiểu Đường Diệp Trạch hơn, nó có thể đi hiện trường thi công sao? Không phải là ra biển thì chính là lên núi rồi.
Đương nhiên, không phải anh trách em trai bỏ rơi nhiệm vụ, ngược lại chỉ lo lắng Đường Diệp Trạch quá mức chuyên nghiệp, dù sao lại một lần nữa tiếp xúc với thiên nhiên…, kể từ sau khi mẹ qua đời, thì để cho anh em bọn họ trở thành, một người yêu và một người hận cái địa phương quỷ quái này.
“Triệu Diệu, thời gian cậu đi theo Diệp Trạch cũng không ngắn, có một số việc không cần tôi nói rõ, cậu giúp tôi chiếu cố nó nhiều một chút. Nhất là ở phương diện ăn uống.” Lo lắng trong mắt Đường Diệp Hoa dường như lóe lên.
“Xin ngài yên tâm, đồ ăn của Đường tổng giám cũng là do tôi tự mình chuẩn bị, bảo đảm dinh dưỡng cân đối.”
Đường Diệp Hoa thở ra một hơi, muốn nói gì đó rồi lại thôi, sau đó cúp điện thoại.
Cuối cùng, anh không thể đem câu nói kia —— có thời gian thì khuyên nó đi trị liệu mà nói ra khỏi miệng, dù sao cái đó cũng không nguy hiểm đến tính mạng, chẳng qua là ảnh hưởng đến tâm tình thôi.
. . . . .
Niếp Niếp dựa vào đầu vai Liêu Bắc Bắc, đáng thương nói: “Cô giáo Liêu, Niếp Niếp nhớ mẹ, sao mẹ không cần Niếp Niếp vậy…”
Mũi của Liêu Bắc Bắc có chút chua xót, cô vuốt mái tóc dài của đứa bé, lúc này mới phát hiện hai bím tóc nhỏ được chải cao thấp không đều. Cô đem Niếp Niếp ôm đến trước băng đá, từ trong túi quần lấy ra cái lược, vừa cẩn thận từng li từng tí chải bím tóc nhỏ cho bé, vừa kể chuyện xưa cho bé. Chải xong bím tóc, Niếp Niếp rúc vào trong ngực của cô, ngửi mùi thơm dịu dàng trên người cô, ngọt ngào ngủ thiếp đi.
Một chiếc áo gió lặng lẽ phủ ở trên người Niếp Niếp, Liêu Bắc Bắc nâng mắt lên, nghiêng đầu về phía Phan Hiểu Bác cười cười. Đứa nhỏ có thể đem hai người xa lạ đến rất gần, bởi vì bọn họ đều có chung một trái tim thiện lương.
Phan Hiểu Bác sợ đánh thức tiểu gia hỏa, lặng lẽ đem một cốc sữa tươi nóng đưa cho Liêu Bắc Bắc. Liêu Bắc Bắc gật đầu gửi lời cảm ơn, đồng thời nhận lấy danh thiếp của Liêu Bắc Bắc —— Bộ phận quản lý nhân sự tập đoàn Điện Ảnh và Truyền Hình Đường thị.
“Anh của anh cũng họ Đường?” Liêu Bắc Bắc nhẹ giọng hỏi.
“Chồng của chủ tịch họ Quan, quy mô công ty đã trên trung đẳng, công ty của chúng tôi nhận một bộ phim võ hiệp dài tập, cho nên ở vùng này tuyển mộ diễn viên tạm thời, chủ yếu là vì tiết kiệm chi tiêu.” Phan Hiểu Bác thành thành thật thật nói.
Liêu Bắc Bắc nhấp ngụm sữa tươi, ấp úng nói: “Vậy à, ông chủ của tôi muốn gặp anh, anh ấy cũng không có ác ý.”
Phan Hiểu Bác không cho là đúng cười một tiếng: “Chọc gậy bánh xe của anh ta, nên tìm tôi đàm phán sao?”
“Không phải, anh ấy nói… Anh…” Liêu Bắc Bắc cúi thấp đầu: “ Anh ấy có thể hiểu lầm quan hệ giữa chúng ta….”
“Quan hệ của chúng ta? Chúng ta là quan hệ gì?”
“…” Liêu Bắc Bắc thật sự không biết làm như thế nào để giải thích, Phan Hữu Bác là phụ huynh của đứa nhỏ, Đường Diệp Trạch là lãnh đạo là cấp trên của mình, nói thẳng ra, mối quan hệ của bọn họ chỉ đơn giản là bạn bè, ngoài ra thì không có gì khác.
“Nhìn cô khó xử như vậy, thì chờ anh ta tới rồi lại nói tiếp đi. Binh tới tướng đỡ nước tới đất chặn, nếu như ông chủ của cô gây khó dễ cho cô, vậy chỉ có thể trách anh ta rất bất hạnh gặp phải quen thuộc luật lao động như tôi. Mất việc không sao, anh ta không cần cô, tôi cần cô là được rồi.” Phan Hiểu Bác cho cô một cái ánh mắt “Cứ an tâm”.
“. . . . . .” Liêu Bắc Bắc chậm chạp chớp mắt mấy cái, trái tim biến thành cánh hoa đào, lơ lững bay lên trời.
Chương 06:
Bởi vì vùng này không có tiệm ăn nhanh và quán cà phê, cho nên ba người bọn họ gồm ba người lớn mang theo một đứa bé đi tới trong một quán ăn nhỏ.
Nhưng mà cho tới bây giờ, Liêu Bắc Bắc còn không có cơ hội giúp Phan Hiểu Bác cùng Đường Diệp Trạch giới thiệu, bởi vì bọn họ đã trao đổi danh thiếp cho nhau trong im lặng, rồi rất tùy ý liếc nhìn chức vị in trên card, sau đó đồng thời hỏi ý kiến của Liêu Bắc Bắc —— đi đâu?
Vì vậy, Liêu Bắc Bắc tiện tay chỉ vào một tiệm tạp hóa ở trước mắt.
Bánh chẻo tỏa hơi trên bàn, Liêu Bắc dùng đũa gắp chiếc bánh chẻo nóng hổi sắp vỡ ra, sau đó từng miếng từng miếng đút cho Niếp Niếp ăn.
Trong tiệm tạp hóa trừ tiếng động Niếp Niếp nhai, chính là tiếng tiếng lạch cạch của cái nồi xào va chạm với cái muôi dài có cán.
“Chú ơi, chú, ăn a ăn a….” Niếp Niếp cong đôi môi nhỏ lên, chỉ huy những người lớn là có thể ăn được rồi.
Phan Hiểu Bác sờ sờ đầu cháu gái, bởi vì công việc, anh chỉ có thể mang theo Niếp Niếp đi đông đi tây, nói thật lâu lắm rồi không có thấy Niếp vui như vậy, có lẽ cô gái này có biện pháp a.
Niếp Niếp cầm lên một cái bánh chẻo đang nóng hổi hướng về phía trước lần lượt đưa: “Chú ăn đi, chú của cháu mời khách, măm măm…”
Đường Diệp Trạch thấy cô bé giơ miếng bánh chẻo lên muốn đút anh ăn, anh cầm đĩa nhỏ trước mặt nhận lấy, cười cười, không biết nên nói gì.
Liêu Bắc Bắc từ trong bọc lấy ra khăn giấy, vừa giúp bé lau tay lại không quên khen ngợi, cô ôn nhu nhỏ nhẹ nói: “Niếp Niếp thật ngoan, cô giáo Liêu dẫn con đi xem biển lớn có được hay không?”
“A. Tốt. Cũng được. Chú ơi, chú, chúng ta cùng đi. . . . . . .”
Phan Hiểu Bác lên tiếng đáp ứng, đem Niếp Niếp ôm đến trên đùi, đối với Liêu Bắc Bắc nói: “Nhắc tới chuyện này còn rất phiền toái, theo chi nhánh địa phương chứng thực, an toàn của ven biển đã bị thương nhân nào đó mua toàn bộ để mở ra làm sản nghiệp riêng rồi, hôm nay chúng ta muốn ở bờ biển chụp ảnh còn phải xin giất chấp nhận.”
“Công ty nào?” Liêu Bắc Bắc theo bản năng nhìn về phía Đường Diệp Trạch.
“Cụ thể là công ty nào thì không rõ lắm, tôi chỉ phụ trách tuyển mộ cùng quản lý, nhưng mà gần đây có mấy nhà đại lý thương lượng lần lượt vào ở Vạn Điệp Thành, cô làm ở phòng bất động sản hẳn là so với tôi biết nhiều hơn.” Phan Hiểu Bác đưa mặt hướng về phía Đường Diệp Trạch cười yếu ớt, “Không nói đến chuyện mua, chính xác mà nói thì là bán đất, một khi quyết định ở trên TV truyền bá, phương thức thành công nhất vẫn là thông qua phim ảnh, sẽ giúp thương nhân sở hữu đất đai tuyên truyền miễn phí, cô có xem qua 《Phi Thành Vật Nhiễu 2》 không? Khi phát sóng nó đã đem giá trị đất của Hải Nam tăng lên gấp đôi.”...
« Trước1...678910...56Sau »

* Tải game 18+ Hót nhất

Bình Luận Bài Viết




Tìm Kiếm
bạn đang xem Tiểu Thuyết Ông Chủ! Quan Tâm Thêm Chút Đi bạn có thể xem thêm tieu thuyet ong chu quan tam them chut ditieu thuyet ong chu quan tam them chut di còn nữa nè

Tiểu Thuyết Ông Chủ! Quan Tâm Thêm Chút Đi v2

đang cập nhật thêm

tcm
100/ 100 100 bình chọn
Gần Như Vậy, Xa Đến Thế

•Truyện : Gần Như Vậy, Xa Đến Thế Truyện : Gần như vậy, xa đến thế Tác giả: Tinh Không Lam Hề Nguồn: ex04pro.wap.shDiệp...

Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi

•Truyện : Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi Truyện : Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi Tác giả : Thuấn Gian Khuynh Thành Sáng sớm,...

Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo

•Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo Nhà có chó dữ - Thiên Thảo Giới thiệu: A! Người đàn ông nằm trên sofa trình diện ra tư thế...

Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau

•Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau - Full Yêu nhau lắm cắn nhau đau - Chương 1-2 bản in Đăng ngày 06-06-2013 Chương 1 Phần 1 Trò...

Ông chủ kiêu ngạo

•Ông chủ kiêu ngạo Vì cái gì? Cha của nàng lại trộm cướp buôn bán thông tin cơ mật của người ta, lại còn dụ dỗ vợ...

Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn - Đan Phi Tuyết

•Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn - Đan Phi Tuyết Xuỵt, đừng nói ta yêu hắn - Đan Phi Tuyết Văn án: Nhu đạo, không thủ đạo,...

1234...111213»
tcm
100/ 100 100 bình chọn
CPU Load: 0.00090s. Bản quyền © Kênh Đọc Truyện
XtScript v2.0
Mini Version
wap doc truyen teen wap truyện