watch sexy videos at nza-vids!
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay

Wap đọc truyện teen, đọc truyện hay nhất

home| Truyện Teen| Truyện 18+
Bây Giờ 23:34,Ngày 10/01/25
new Các Bạn Truy Cập Wap theo Tên Miền KenhDocTruyen.Com Nếu thấy trang wap này hay, bạn hãy luôn giới thiệu chia sẻ đến mọi người nhá. Kenhdoctruyen.com là trang đọc truyện online và hàng ngàn truyện teen hay luôn được cập nhật và chờ đón các bạn đọc.
>

Tiểu Thuyết Ông Chủ! Quan Tâm Thêm Chút Đi

» Thể loại: Tiểu Thuyết Hay
» Lượt xem: 38528 Views


Nói cách khác, Liêu Bắc Bắc thừa nhận cơ thể của cô bị Đường Diệp Trạch nhìn thấy.
Trong giới giải trí y quen thuộc, tin tức hùa theo rất nhiều, trong đó 90% là lăng xê, 10% còn lại là những đứa con gái muốn trèo cao, nhưng trong thực tế, hầu như không thể xuất hiện tình huống này.
“Cô còn dám đổ lỗi cho một đứa trẻ? Nhiều đàn bà như vậy mà không bị rơi áo tắm, chỉ có áo của cô bị rơi? Trùng hợp như vậy hay là bờ biển không người? Liêu Bắc Bắc ơi là Liêu Bắc Bắc, sao cô lại vô liêm sỉ như vậy.”
Phan Hiểu Bác hận không thể bóp chết cô, đối với một người đàn ông, sỉ nhục lớn nhất chính là người đàn bà của mình không chung thủy.
Liêu Bắc Bắc sợ hãi vung tay lên, ôm lấy đầu, trong lúc vô tình phát hiện thấy điện thoại của mình rơi dưới giường, số “1” chính là phím tắt gọi cho Đường Diệp Trạch, nếu cô muốn thuận lợi bắt được điện thoại di động, nhất định phải để cho Phan Hiểu Bác đẩy nàng xuống giường.
“Đúng vậy, đúng vậy… Tôi thích Đường Diệp Trạch, anh ấy sẽ không như anh, không biết phân biệt tốt xấu…”
Bốp một tiếng, một cái tát mạnh mẽ giáng xuống gương mặt của cô, Phan Hiểu Bác ra tay rất mạnh, thoáng cái đã đánh ngã cô xuống dưới đất, Liêu Bắc Bắc không để ý tới đau đớn, quay người ngồi phía trước điện thoại di động, một tay đặt ra sau, mau mau chóng chóng nhấn phím, đồng thời, máu tươi chậm rãi tràn ra khóe miệng của cô.
Lúc này, Đường Diệp Trạch vừa mới lái xe vào thành phố, liền nhấc máy ngay sau khi vang lên hồi chuông thứ nhất.
“Bắc Bắc, em ở đâu?” bởi vì lo lắng cho Bắc Bắc nên anh mới lái xe vào thành phố lúc nửa đêm, dù sao đàn ông vẫn hiểu nhau, nhất là kẻ có động cơ không trong sáng, trong mắt sẽ lộ ra chút tà ác.
Tiếng kêu bén nhọn truyền vào trong tai Đường Diệp Trạch, anh dẫm mạnh vào chân ga, chạy thẳng tới nhà Phan Hiểu Bác.
Hai người trong phòng ngủ, Phan Hiểu Bác đứng ở bên giường che đầu, Liêu Bắc Bắc nắm trong tay bình rượu vỡ nát, nhìn đăm đăm vào đầu Phan Hiểu Bác đang chảy đầu máu, cô dán người vào vách tường, run rẩy.
Từ nhỏ đến lớn, đây lần đầu tiên cô đánh người, lại đánh một người đàn ông khôi ngô, cao to, không biết cô lấy dũng khí ở đâu ra chỉ biết mình không thể cứ như vậy bị cưỡng gian.
Tiếng đánh nhau kịch liệt lại đánh thức Niếp Niếp một lần nữa, bé xoa xoa mắt, ôm thỏ bông đi ra khỏi phòng ngủ, vừa muốn gọi chú hỏi có việc gì, chuông cửa liền vang lên cho nên, bé bê ghế nhỏ đi tới trước cửa, nhìn qua mắt mèo thấy là Đường Diệp Trạch tới, cho nên vô cùng vui vẻ ra mở cửa.
Đường Diệp Trạch chạy vào, đồng thời bế lấy Niếp Niếp, bước nhanh đưa cô bé vào phòng ngủ, sau đó khóa chặt cửa lại, có một số việc không thể để trẻ con nhìn thấy; có một số người anh sẽ không bỏ qua.
Chương 26: Cô thấy đó, cô ấy là bạn gái của tôi
“Bắc Bắc, tôi là Đường Diệp Trạch.”
Đường Diệp Trạch gõ vang cửa phòng, đứng im lặng ở cạnh cửa Liêu Bắc Bắc lập tức có dũng khí, cô lấy ra một cái chăn mỏng che lại thân thể, luống cuống tay chân mở cửa phòng, khoảnh khắc nhìn thấy Đường Diệp Trạch, nước mắt như vỡ òa.
“Tôi không có. . . . . .”
“Tôi hiểu.” Đường Diệp Trạch hít sâu một hơi. Cởi xuống áo ngoài khoát lên vai của cô, nếu như Liêu Bắc Bắc là tự nguyện, cô cũng sẽ không gọi điện thoại cầu cứu mình rồi.
Anh nâng gương mặt Liêu Bắc Bắc lên nhìn một chút, khi anh nhìn đến miệng cô có một mảng máu ứ đọng, liền cầm cây gậy bóng chày mang từ trong xe lên, anh tức giận chạy bộ về phía Phan Hiểu Bác, Liêu Bắc Bắc ôm thật chặc hông của anh, như vậy ầm ĩ lên sẽ gây tai nạn chết người đó .
“Ông chủ, Đường Diệp Trạch, đừng. . . . . .”
Mà trong một cái phòng khác, tiếng khóc con nít đinh tai nhức óc, mặc dù đứa nhỏ không biết chuyện gì xảy ra, nhưng theo bản năng nó cảm thấy sợ hãi, sợ Đường Diệp Trạch làm hại chú của nó.
Phan Hiểu Bác tựa ở bên giường, vì bị bình rượu đập trúng đầu, làm mất một lượng máu lớn khiến anh cả người rét run, ý thức mơ hồ.
Ánh mắt Đường Diệp Trạch trong nháy mắt trở nên tối đen, anh bỏ gậy bóng chày xuống, lại không có cách nào khác thương xót Phan Hiểu Bác, anh nắm chặt cổ áo Phan Hiểu Bác, nhưng không đợi anh ra quyền, Phan Hiểu Bác hôn mê bất tỉnh trước một bước.
“Chú ơi. Cô giáo Liêu. Để Niếp Niếp ra ngoài. Hu hu …chú ơi.” Niếp Niếp rống to kêu lớn, cầm lấy tất cả đồ chơi ném về phía cửa phòng.
Tiếng khóc con nít kéo thần trí Liêu Bắc Bắc trở lại, cô cầm quần áo rơi lả tả lên, hoảng sợ thấy Đường Diệp Trạch vẫn như cũ nắm lấy cổ áo Phan Hiểu Bác, rất nhanh một quả đấm liền hạ xuống. Liêu Bắc Bắc quả thật không nghĩ tới Đường Diệp Trạch tức giận nhiều như vậy, cô giữ cánh tay Đường Diệp Trạch, một tay kéo không được cổ tay của anh. Cô đành phải vươn hai tay ra túm lấy, đồng thời, tấm chăn mỏng quấn quanh người bị tuột xuống dưới chân.
Tầm nhìn Đường Diệp Trạch thấy một mảnh tuyết trắng, anh lập tức nhặt tấm chăn mỏng lên, nhưng tầm mắt rơi vào dấu tay trên đầu vai cô, thật sự không cách nào giữ được trạng thái bình tĩnh cho mình, anh hung hăng xoa xoa một chút huyệt thái dương, tiện đà lôi kéo cổ áo Phan Hiểu Bác, giống như kéo một con chó chết ném ra khỏi phòng ngủ, vừa đi vừa nói chuyện: “Cô mặc quần áo vào trước đi.”
“Đừng đánh anh ta, tôi sợ anh ta chết. . . . . .” Liêu Bắc Bắc quả thật phát hiện Đường Diệp Trạch đã mất đi thái độ lãnh mạc vốn có, Đường Diệp Trạch như vậy, làm cho cô vừa cảm động vừa vui mừng, đồng thời, cô phải cố gắng giữ cho mình tĩnh táo.
Đường Diệp Trạch đè nén cơn giận, đáp một tiếng, tiện tay gọi điện thoại cấp cứu: “Có người bịt thương ở đầu, địa chỉ là . . . . .”
Bịch một tiếng, anh đem Phan Hiểu Bác quăng ra trước cửa phòng, mở rộng cửa chờ xe cấp cứu tới hiện trường.
Đứa nhỏ ở một chổ khác trong phòng, vẫn khóc lớn không ngừng, nhưng anh không thể để cho đứa trẻ thuần khiết thấy mặt xấu của bản chất con người được.
Rất nhanh, Liêu Bắc Bắc thay y phục chạy ra khỏi phòng ngủ, cô nghe thấy tiếng khóc của đứa nhỏ vẫn không ngừng, nhìn thấy Đường Diệp Trạch đứng im lặng như tượng điêu khắc bên cửa sổ, anh nhìn ra một mảnh tối đen như mực bên ngoài cửa sổ, bộ dáng chuyên chú không biết là đang suy nghĩ gì, hay là thật sự thờ ơ với mọi chuyện xung quanh mình.
Liêu Bắc Bắc cũng không biết đối mặt với Đường Diệp Trạch như thế nào, cô nghĩ, Đường Diệp Trạch hẳn là rất tức giận, tức giận nhất chính là không bảo vệ được người phụ nữ của mình.
Mười phút sau xe cấp cứu tới, nhưng dù sao cũng không phải là ở trấn Đại Thành, phương tiện chữa bệnh cũng tương đối đơn sơ, mảnh vỡ của bình rượu ghim trên mạch máu ở cổ Phan Hiểu Bác, nhân viên cấp cứu bước đầu chẩn đoán bệnh Phan Hiểu Bác là mất máu quá nhiều, cần truyền một lượng lớn máu, nếu không sẽ nguy hiểm tới tánh mạng.
“Tôi nhóm máu O. Tôi đi với mọi người.” Liêu Bắc Bắc mang vẻ mặt lo lắng. Cô rất sợ Phan Hiểu Bác cứ như vậy chết đi, nên không có thời gian cùng Đường Diệp Trạch chào hỏi, liền đi theo nhân viên y tế ra cửa.
Song, lúc cô đang xuống cầu thang, thì có một lực rất mạnh kéo cô ra phía sau, Liêu Bắc Bắc kinh ngạc nhìn Đường Diệp Trạch, Đường Diệp Trạch đem chìa khóa xe đặt trong tay cô, không để cho cô từ chối, nói: “Người như anh ta không xứng đáng nhận máu của cô. Cô đi chăm sóc đứa nhỏ đi, bên này để tôi lo.”
Giờ này khắc này, Liêu Bắc Bắc cần nhất chính là sự giúp đỡ, trong mắt cô ngấn lệ, lặng yên gật đầu nói: “Cám ơn. . . . . .”
Cô rất muốn hỏi Đường Diệp Trạch bây giờ đối xử với cô như thế nào, nhưng anh đi rất gấp, thời điểm cô đang sững sờ, anh đã rời đi nơi này từ lâu.
Giây lát, điện thoại di động của cô vang lên, là Đường Diệp Trạch gọi tới .
“Thư ký Triệu lập tức sẽ tới đón cô ngay, cô cái gì cũng không cần nói, anh ta sẽ an bài chỗ ở cho cô.”
“Ông chủ. . . . . .”
“Nói.”
“Cám ơn, cám ơn anh đã đến. . . . . .”
Cô chỉ có thể nghe được tiếng hít thở không tính là đều của Đường Diệp Trạch, đợi một lúc lâu, Đường Diệp Trạch mới trả lời.
“Thật xin lỗi Bắc Bắc, là anh không chăm sóc tốt cho em.”
Liêu Bắc Bắc bịt miệng, đứng ở bên tường khóc. Tất cả chuyện này cùng Đường Diệp Trạch không có chút quan hệ nào, nhưng ngữ khí của anh giống như là anh phạm phải sai lầm to lớn.
“Đừng khóc.”
“Em. . . . . . Em mới vừa rồi vì quá sợ hãi, cho nên lấy chai rượu đập đầu hắn. . . . . . hắn sẽ chết sao?”
“Không biết.” Đường Diệp Trạch chắc nịch nói, “Mặc dù ngoài ý muốn, em cũng là trong lúc phòng vệ, nên sẽ không phải chịu trách nhiệm, có anh ở đây.”
Liêu Bắc Bắc nghẹn ngào gật đầu, vốn định nói chút gì, nhưng là tiếng khóc của đứa trẻ bỗng nhiên ngưng hẳn, cô vội vã cúp điện thoại, mở cửa phòng, kinh hoảng thấy Niếp Niếp đi đến bệ cửa sổ. Cô thở nhẹ một tiếng chạy vội tới bên cửa sổ, Niếp Niếp lại tránh thoát cái ôm của Liêu Bắc Bắc, giống như điên lao ra khỏi phòng ngủ, lúc đứa trẻ nhìn thấy trên mặt đất một vũng máu, nghĩ đến cảnh ba ba của nó xảy ra tai nạn xe cộ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời bị làm cho sợ đến trắng bệch, bùm một tiếng ngồi co quắp trên mặt đất....
« Trước1...3536373839...56Sau »

* Tải game 18+ Hót nhất

Bình Luận Bài Viết




Tìm Kiếm
bạn đang xem Tiểu Thuyết Ông Chủ! Quan Tâm Thêm Chút Đi bạn có thể xem thêm tieu thuyet ong chu quan tam them chut ditieu thuyet ong chu quan tam them chut di còn nữa nè

Tiểu Thuyết Ông Chủ! Quan Tâm Thêm Chút Đi v2

đang cập nhật thêm

tcm
100/ 100 100 bình chọn
Gần Như Vậy, Xa Đến Thế

•Truyện : Gần Như Vậy, Xa Đến Thế Truyện : Gần như vậy, xa đến thế Tác giả: Tinh Không Lam Hề Nguồn: ex04pro.wap.shDiệp...

Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi

•Truyện : Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi Truyện : Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi Tác giả : Thuấn Gian Khuynh Thành Sáng sớm,...

Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo

•Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo Nhà có chó dữ - Thiên Thảo Giới thiệu: A! Người đàn ông nằm trên sofa trình diện ra tư thế...

Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau

•Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau - Full Yêu nhau lắm cắn nhau đau - Chương 1-2 bản in Đăng ngày 06-06-2013 Chương 1 Phần 1 Trò...

Ông chủ kiêu ngạo

•Ông chủ kiêu ngạo Vì cái gì? Cha của nàng lại trộm cướp buôn bán thông tin cơ mật của người ta, lại còn dụ dỗ vợ...

Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn - Đan Phi Tuyết

•Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn - Đan Phi Tuyết Xuỵt, đừng nói ta yêu hắn - Đan Phi Tuyết Văn án: Nhu đạo, không thủ đạo,...

1234...111213»
tcm
100/ 100 100 bình chọn
CPU Load: 0.00078s. Bản quyền © Kênh Đọc Truyện
XtScript v2.0
Mini Version
wap doc truyen teen wap truyện