Old school Swatch Watches
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay

Wap đọc truyện teen, đọc truyện hay nhất

home| Truyện Teen| Truyện 18+
Bây Giờ 01:51,Ngày 10/01/25
new Các Bạn Truy Cập Wap theo Tên Miền KenhDocTruyen.Com Nếu thấy trang wap này hay, bạn hãy luôn giới thiệu chia sẻ đến mọi người nhá. Kenhdoctruyen.com là trang đọc truyện online và hàng ngàn truyện teen hay luôn được cập nhật và chờ đón các bạn đọc.
>

Tiểu Thuyết Bánh Xe Định Mệnh

» Thể loại: Tiểu Thuyết Hay
» Lượt xem: 44516 Views



Cơ thể lại được đỡ nằm xuống, người đàn ông đứng bên giường nhẹ nhàng nói với cô: “Muốn ăn gì không?” Khổng Lập Thanh khe khẽ lắc đầu, bây giờ cô chỉ thấy buồn nôn, sao mà nhồi nhét được đồ ăn gì nữa, người đàn ông cúi xuống đặt tay lên trán cô một lát: “Không ăn cũng được, em nghỉ một lát đi, dì Thanh đang sắc thuốc, lát nữa xong em uống vào cho toát mồ hôi là khỏi.”

Vì những nguyên do khó nói, Khổng Lập Thanh lúc này thật sự không muốn nhìn thấy Chu Diệp Chương, cô cuộn tròn trong chăn, quay lưng ngoảnh mặt, không đáp lại. Chu Diệp Chương cũng không nói thêm gì, không gian phòng ngủ lại chìm trong yên tĩnh, cô chỉ còn nghe tiếng mình thở càng lúc càng gấp, như vậy một lát sau, chăn lại lần nữa bị mở, nhiệt kế cặp dưới nách cũng được lấy ra, rồi chăn lại được đắp lại như cũ, tiếng bước chân vang lên xa dần, Chu Diệp Chương đã ra ngoài, cô thở phào nhẹ nhõm.

Đang lúc mơ màng thiếp đi, Khổng Lập Thanh lại cảm thấy cơ thể bị nâng lên, trong khi còn chưa kịp mở mắt đã thấy mùi thuốc bắc đặc nồng xông lên mũi.

“Uống thuốc.” Lại còn là tư thế uống thuốc kiểu mới, người đàn ông ngồi phía sau, đỡ lấy lưng cô, trước mắt là bát to thuốc bắc đen sánh nóng hổi.

Khổng Lập Thanh cũng không làm bộ làm tịch, đỡ lấy, chẳng nói chẳng rằng uống hết. Uống xong bát thuốc Khổng Lập Thanh liền biết tới đây mình sẽ phải “lãnh đủ”, cô đang có cảm giác lưỡi đa rộp lên, đâu đâu trong miệng cũng thấy vị đắng, đắng đến mức tê liệt, cũng may ngay từ nhỏ cô đã quen ăn đồ có vị đắng, cho dù có khó chịu cũng không đến mức không chịu được.

Uống xong bát thuốc bắc, bên cạnh lại xuất hiện ly nước lọc, trong giọng nói Chu Diệp Chương mang chút ý cười: “Em thật lợi hại đấy, lúc nhỏ mỗi lần tôi phải uống thuốc dì Thanh sắc, nếu trốn được sẽ trốn ngay.”

Khổng Lập thanh uống hết cốc nước, trong miệng vị đắng vẫn chưa tan hết, cô không nói gì, đổ người xuống giường ngủ tiếp.

Uống hết bát thuốc bắc, Khổng Lập Thanh bắt đầu thấy khó chịu thực sự, trong lúc mơ mơ màng màng thiếp đi, cảm thấy từng cơn từng cơn nóng dâng lên, toàn thân toát mồ hôi, cảm giác nóng nực khó chịu vô cùng. Cô theo bản năng đưa tay muốn hất chiếc chăn đang đắp khỏi người. Nhưng chăn này lại bị ai đó dém rất cẩn thận, loay hoay mãi mà không thể nào gạt nó ra được, mồ hôi càng lúc càng nhiều, chỉ một lát quần áo đã ướt đẫm, cảm giác dính dấp rất khó chịu nhưng cô lại không thể làm gì được, chỉ biết chịu đựng.

Bên tai giong đàn ông trầm trầm khẽ vang lên: “Tôi biết em đang nóng, chịu khó một chút, em phải toát mồ hôi mới nhanh khỏi được.” Khổng Lập Thanh biết đó là Chu Diệp Chương, người đàn ông này luôn ở cạnh cô từ đầu đến giờ. Thân thể bị cuốn trong chăn, cả người sốt bừng bừng khiến Khổng Lập Thanh nằm xụi lơ không nhúc nhích.

Đầu óc u mê không biết bao lâu, chăn đắp trên người cuối cùng cũng được mở ra, một bàn tay to mò mẫm trên eo cô, Khổng Lập Thanh biết có người đang cởi quần áo giúp mình. Khóa của chiếc váy liền thân bị kéo xuống rồi lột qua đầu, sau đó là đến móc khóa áo ngực phía sau lưng bị mở ra, cơ thể cô sắp không chút che đậy trước mắt người đó.

Có lẽ do đang ốm mệt nên tinh thần Khổng Lập Thanh cũng bị ảnh hưởng, phản ứng chậm chạp khiến cô không ý thức được chuyện đang xảy ra, hoặc căn bản là cô cũng không còn dây thần kinh xấu hổ, cho nên váy áo đã bị cởi đi mà cô vẫn không có hành động gì. Vậy nhưng trước khi mảnh vải nhỏ xíu trước ngực bị cởi ra, Khổng Lập Thanh đột nhiên mở mắt, giữ chặt bàn tay Chu Diệp Chương đang đặt trên ngực mình, bình tĩnh nhưng có chút giận dữ hỏi: “Anh có vợ chưa?”

Động tác của Chu Diệp Chương ngừng lại một chút, sau đó anh dứt khoát gạt bàn tay Khổng Lập Thanh ra, mặt không biểu cảm hoàn thành nốt công việc, hai bầu ngực trắng ngần, đỉnh ngực hồng hào trong không khí khẽ rung rung theo động tác của anh. Con ngươi của Chu Diệp Chương nháy mắt co lại, nhưng biểu tình khuôn mặt anh vẫn kín bưng, cũng không nói gì, chỉ đưa tay lấy khăn nóng bên cạnh, cần mẫn lau người cho cô.

Khổng Lập Thanh lấy hết dũng cảm hỏi một câu như vậy, chẳng nhận lại được chút phản ứng nào từ đối phương, cô mất hết dũng khí ngã lại xuống gối, mặc kệ cho Chu Diệp Chương thoải mái làm loạn trên người mình. Cô đã bỏ cuộc và thỏa hiệp. Vì thật ra hỏi hay không hỏi có gì khác biệt? Chu Diệp Chương có vợ hay chưa có vợ thì với cô cũng có khác gì nhau? Cô hỏi câu ấy chẳng qua là muốn tìm cho mình chút yên lòng, lương tâm không cho phép cô làm kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác.

Tay Chu Diệp Chương khá lớn, nhưng khi lau người cho cô động tác vẫn rất khéo léo, thuần thục. Khổng Lập Thanh tự biết bản thân mình gầy, cởi bỏ quần áo thân hình lại càng bình thường, nhưng Chu Diệp Chương từng bước áp sát, chỉ trong hai ngày đã đến bước “thân mật” thế này. Mọi chuyện xảy đến quá đột ngột, đối mặt với hành động dứt khoát của anh, cô chỉ thấy bản thân mất hết tinh thần. Đột nhiên cô hiểu được, cố gắng chống đối người đàn ông trước mặt thực ra chỉ là chuyện tự mình so cao thấp với chính mình, ngoài việc làm bản thân thêm khó chịu thì cái gì cũng vô dụng. Giờ cô đã nghĩ thông, cảm giác ngượng ngùng, xấu hổ này rồi cũng sớm qua đi, anh muốn thế nào thì cứ để anh làm, dù sao những gì cô có cũng chỉ có thế, anh còn có thể làm gì cô, cùng lắm chuyện này coi như là một bước một lần sa chân trong cuộc đời, đến ngày nào đó khi đã chán, tự anh sẽ buông tha cho cô.

Khổng Lập Thanh thả lỏng cơ thể, hoàn toàn không còn phản đối, đến mức ngay cả khi Chu Diệp Chương cởi quần lót của cô, cô cũng chỉ xoay người sang một bên, chẳng nói năng gì.

Người đã được thay bộ quần áo ngủ mới, Khổng Lập Thanh từ đầu đến cuối đều không nhắm mắt, cứ chăm chăm nhìn lên trần nhà, nói đến cùng tuy là đã nghĩ thông nhưng khi trải qua vẫn có chút không cam lòng. Bàn tay ấm nóng đặt trên mặt cô, vuốt nhẹ từ trên xuống dưới.

“Tôi còn chưa lấy vợ, em đừng suy nghĩ lung tung, nhắm mắt nghỉ chút đi.”

Giọng Chu Diệp Chương trầm ấm, bàn tay trên mặt cô cũng ấm áp, Khổng Lập Thanh từ từ nhắm mắt lại, khóe mắt ứa hai giọt lệ, chảy xuống, bản thân cô cũng không hiểu sao bỗng nhiên lại thấy tủi thân đến vậy. Thấy mình khóc cô cũng vô cùng sửng sốt, thật lạ là cô lại có cảm giác tủi thân ấy, nước mắt chảy ra liền được ngón tay Chu Diệp Chương lau đi, giọng anh càng trầm, mang theo chút ý cưỡng ép: “Ngủ đi. Muốn nghĩ gì thì để sau từ từ nghĩ.” Khổng Lập Thanh đổi bên nằm xoay lưng lại phía Chu Diệp Chương, úp mặt xuống gối.

Cảm giác Chu Diệp Chương luôn ngồi bên cạnh, thi thoảng lại nghe thấy tiếng bút viết trên giấy “roạt roạt”, Khổng Lập Thanh chìm trong cảm giác hỗn loạn dần dần cũng thiếp đi.

Trong giấc ngủ, Khổng Lập Thanh mơ hồ nghe thấy tiếng Khổng Vạn Tường gọi mình, tiếng rất khẽ, dường như muốn gọi lại dường như sợ đánh thức cô, khẽ mở mắt ra, quả nhiên nhìn thấy gương mặt đáng yêu của Vạn Tường đang kề bên. Thấy Khổng Lập Thanh mở mắt, thằng bé vui mừng định leo lên gường bên cạnh cô, định đưa tay lay cô dậy, nhưng cánh tay Vạn Tường chưa kịp chạm vào đã bị một bàn tay khác giữ lại.

“Chú vừa dặn cháu thế nào?” Chu Diệp Chương mắt vẫn không rời màn hình máy tính đặt trên đầu gối, nhưng bàn tay giữ Vạn Tường rất chuẩn không chệch chút nào.

Khổng Vạn Tường quay sang nhìn lại Chu Diệp Chương, rõ ràng không thoải mái nhưng cuối cùng cậu bé cũng nghe lời anh, thu cánh tay lại, bĩu môi ngồi lên giường sau đó dứt khoát nằm xuống gối đầu lên đùi Khổng Lập Thanh.

Khổng Lập Thanh biết sức đề kháng của trẻ con còn kém, cậu bé lại gần cô thế này dễ bị lây bệnh, Chu Diệp Chương có lẽ vì thế mới ngăn cản Vạn Tường, cho nên cô im lặng không nói gì.

Vạn Tường gối đầu lên đùi Khổng Lập Thanh, rụt rè hỏi han: “Mẹ, mẹ đau ở đâu? Con xoa cho mẹ.”

Sợ lây bệnh cho Khổng Vạn Tường, Khổng Lập Thanh đưa tay đỡ đầu cậu bé quay mặt nó qua chỗ khác: “Mẹ không đau, ngoan, đừng nói chuyện với mẹ.”

Khổng Vạn Tường mắt nhìn lên trần nhà, thật thà trả lời: “Con biết rồi, trước đây mẹ cũng đã dặn, nói chuyện với người ốm sẽ bị lây bệnh.”

Khổng Lập Thanh khẽ cười, trước đây lúc cô bị cảm, có dặn Vạn Tường như vậy, hóa ra cậu bé nhớ rất kỹ.

“Ngủ dậy làm những gì rồi?” Khổng Lập Thanh dịu dàng hỏi thằng bé.

“Con dậy cái là chạy đi tìm mẹ, nhưng bà nội nói mẹ bị ốm rồi, dặn con không được làm ồn, con chơi tàu hỏa, đến giờ cũng thấy buồn ngủ, con hứa với bà nội sẽ không đánh thức mẹ, thế là bà đưa con lên đây.” Khổng Vạn Tường kể chuyện rất từ tốn, biểu đạt rất rõ ràng.

Xoa đầu Vạn Tường, mái tóc trơn mềm của thằng bé cọ vào lòng bàn tay cô buồn buồn, gợi nhớ đến chuyện đứa trẻ này đã chiếm cứ một chỗ quan trọng trong sâu thẳm trái tim mềm yếu của cô, Khổng Lập Thanh lại dịu dàng dỗ dành nó: “Hôm nay mẹ ốm, không chăm sóc con được, con tự ngủ có được không?”...
« Trước1...2728293031...66Sau »

* Tải game 18+ Hót nhất

Bình Luận Bài Viết




Tìm Kiếm
bạn đang xem Tiểu Thuyết Bánh Xe Định Mệnh bạn có thể xem thêm tieu thuyet banh xe dinh menhtieu thuyet banh xe dinh menh còn nữa nè

Tiểu Thuyết Bánh Xe Định Mệnh v2

đang cập nhật thêm

tcm
100/ 100 100 bình chọn
Gần Như Vậy, Xa Đến Thế

•Truyện : Gần Như Vậy, Xa Đến Thế Truyện : Gần như vậy, xa đến thế Tác giả: Tinh Không Lam Hề Nguồn: ex04pro.wap.shDiệp...

Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi

•Truyện : Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi Truyện : Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi Tác giả : Thuấn Gian Khuynh Thành Sáng sớm,...

Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo

•Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo Nhà có chó dữ - Thiên Thảo Giới thiệu: A! Người đàn ông nằm trên sofa trình diện ra tư thế...

Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau

•Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau - Full Yêu nhau lắm cắn nhau đau - Chương 1-2 bản in Đăng ngày 06-06-2013 Chương 1 Phần 1 Trò...

Ông chủ kiêu ngạo

•Ông chủ kiêu ngạo Vì cái gì? Cha của nàng lại trộm cướp buôn bán thông tin cơ mật của người ta, lại còn dụ dỗ vợ...

Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn - Đan Phi Tuyết

•Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn - Đan Phi Tuyết Xuỵt, đừng nói ta yêu hắn - Đan Phi Tuyết Văn án: Nhu đạo, không thủ đạo,...

1234...111213»
tcm
100/ 100 100 bình chọn
CPU Load: 0.00051s. Bản quyền © Kênh Đọc Truyện
XtScript v2.0
Mini Version
wap doc truyen teen wap truyện