XtGem Forum catalog
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay

Wap đọc truyện teen, đọc truyện hay nhất

home| Truyện Teen| Truyện 18+
Bây Giờ 17:24,Ngày 09/01/25
new Các Bạn Truy Cập Wap theo Tên Miền KenhDocTruyen.Com Nếu thấy trang wap này hay, bạn hãy luôn giới thiệu chia sẻ đến mọi người nhá. Kenhdoctruyen.com là trang đọc truyện online và hàng ngàn truyện teen hay luôn được cập nhật và chờ đón các bạn đọc.
>

Tiểu Thuyết Bánh Xe Định Mệnh

» Thể loại: Tiểu Thuyết Hay
» Lượt xem: 44515 Views



Chu Diệp Chương cũng bị bất ngờ nên có hơi khựng lại một chút, nhưng ngay sau đó mặt anh lại hồi phục vẻ lạnh lùng như cũ, cũng làm như không chú ý đến ánh mắt bối rối của Khổng Lập Thanh nhìn sang phía mình, bình thản lấy khăn giấy đưa đến trước mặt cô.

Khổng Lập Thanh nhận lấy, đưa lên bịt mũi, cả người nhấp nhổm không yên trên ghế. Chu Diệp Chương rất nhanh nhận ra vẻ bồn chồn của Khổng Lập Thanh, tay đưa ly nước chanh cho cô, khẽ nói: “Uống chút nước, nghỉ ngơi, lát nữa chúng ta về.”

Khổng Lập Thanh lau mũi, bưng cốc nước chanh lên cúi đầu uống một ngụm nhỏ, thi thoảng lại liếc về phía người đàn ông đối diện, quan sát biểu cảm trên khuôn mặt anh. Bộ dạng lén lút vụng về có chút e ngại đó nếu xuất hiện ở một đứa trẻ sẽ khiến người ta thấy đáng yêu, đằng này nó lại thuộc về một cô gái trưởng thành, không khỏi khiến người ta cảm thấy có chút bất mãn, có chút xét nét, cũng có chút thiếu kiềm chế. Chu Diệp Chương mặt lạnh như nước, quay đi nhìn hướng khác, không biết đang nghĩ gì.

Quan sát thấy vẻ khó chịu đến khốn khổ của Khổng Lập Thanh, Chu Diệp Chương cuối cùng cũng vẫy tay gọi phục vụ thanh toán, nhắc cô mặc áo khoác để ra về.

Bên ngoài đang là thời điểm hoàng hôn, mặt trời chưa tắt, đèn đường chưa bật, không gian hơi tối, người đi phía trước, có thể nhìn được hình dáng nhưng không thấy rõ được mặt mũi.

Ra khỏi nhà hàng, Chu Diệp Chương đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Khổng Lập Thanh ở phía sau mình hai bước. Khổng Lập Thanh thấy anh đột nhiên dừng lại, cũng không dám bước lên trước, đứng ngây ra nhìn chẳng biết phải hành động thế nào.

Sau một lúc im lặng, Chu Diệp Chương chậm rãi nói: “Lại đây.”

Âm thanh rất trầm, cho dù là ra lệnh nhưng câu nói cũng không quá nghiêm nghị, Khổng Lập Thanh dè dặt bước lên phía trước.

“Chỗ này thanh tĩnh như vậy, chũng ta đi dạo một chút.” Chu Diệp Chương nói xong liền chầm chậm bước thẳng về phía trước, Khổng Lập Thanh lập tức vô thức bước theo sau.

Con đường này nói là thanh tĩnh nhưng cũng có vài người khách bộ hành qua lại, có lẽ vì đây là khu đại sứ quán nên đa số đi dạo là người nước ngoài, lúc bước trên đường họ đều mang dáng vẻ tự tin, ngẩng cao đầu, thi thoảng lại nói với nhau mấy câu bằng tiếng bản ngữ của mình.

Khổng Lập Thanh và Chu Diệp Chương đã đi cùng nhau đoạn đường dài mấy chục mét mà không ai nói câu nào, anh bước không dài, mắt luôn nhìn thẳng, ánh nhìn thâm trầm như đang bận suy tư điều gì. Khổng Lập Thanh cũng không dám mạo muội làm phiền, cẩn thận đi đằng sau như cái bóng. Bao nhiêu năm qua cô đều tự ti và sợ hãi trước mặt đàn ông, lúc này không tự giác đi thụt lùi phía sau nửa bước chân.

Buổi tối mùa thu, khí trời mát mẻ hơn nhiều, từng cơn gió lạnh thổi tới, Khổng Lập Thanh bất giác rụt cổ lại. Vừa rồi trong nhà hàng, cảm giác buồn nôn vẫn còn mắc kẹt ở cổ họng, ra đây lại phải một mình ở cạnh Chu Diệp Chương, điều này khiến cô thấy trong người càng thêm khó chịu.

Không gian mờ mờ phía trước truyền tới tiếng trò chuyện khá rõ, là mấy người ngoại quốc, ăn mặc kỳ dị, ngẩng cao đầu đi tới, vừa đi vừa cười nói rôm rả như ở chỗ không người, điệu bộ rất thoải mái, không quan tâm tới xung quanh. Trong nhóm đó có một cô gái rất thu hút, mái tóc xoăn vàng buông lơi trên vai, mặt mũi sắc nét, thân hình mảnh mai, hăng say trò chuyện với đám bạn đi kế bên, thi thoảng còn cười đùa mấy tiếng, toàn thân cô gái toát lên vẻ tự tin pha chút hào phóng như chiếc khăn quàng trên cổ đang bay bay theo gió, thoải mái mà vui vẻ. Khổng Lập Thanh rõ ràng bị cô gái cuốn hút, những người như cô gái ấy luôn khiến cô ghen tỵ, bởi lẽ từ trước tới nay, cô chưa từng tự do và liều lĩnh như thế.

Cô gái xinh đẹp đi giữa đám người đó liếc mắt sang bên, sau đó vẫn giữ điệu bộ ngẩng cao đầu đi tới chỗ Chu Diệp Chương và Khổng Lập Thanh. Cô gái ngoại quốc nhìn Chu Diệp Chương, mắt long lanh, khóe miệng nhếch lên, rõ ràng là ý tán tỉnh. Đáng tiếc đây lại là lần đầu tiên có kẻ không màng đến ánh mắt, nụ cười của cô, anh ta chỉ thoáng nhìn rồi quay đi như không có chuyện gì. Cô gái lần nữa quay nhìn bóng lưng của người đàn ông đang đi xa dần, cuối cùng quay lại nói chuyện cùng đám bạn, nhưng rõ ràng tâm trạng cũng bị ảnh hưởng.

Cô gái ngoại quốc ấy khiến Khổng Lập Thanh chú ý ít nhiều, đứng trước cô ta, cô tự cảm thấy hơi xấu hổ, chậm chậm theo sau Chu Diệp Chương một đoạn, cô quay đầu nhìn cô gái đó cùng đám bạn đi xa dần, rồi khi quay lại đã thấy Chu Diệp Chương đứng trước mặt đợi mình.

Khổng Lập Thanh vội vàng bước lên hai bước, trong ánh hoàng hôn mờ tỏ, cô thất thần không thấy rõ đường nét khuôn mặt của Chu Diệp Chương, chỉ nhìn thấy đôi đồng tử đen thẫm của anh ta, ánh mắt cụ thể thế nào cô cũng chịu, không thể nhìn rõ.

Chu Diệp Chương thấy Khổng Lập Thanh bước lên trước cũng không quay lại, tiếp tục cất bước. Anh đưa tay tìm bàn tay trái của Khổng Lập Thanh từ đầu tới giờ vẫn để trong túi áo khoác, nắm chặt trong bàn tay phải của mình, sóng đôi đi về phía trước. Trong lúc chầm chậm tản bộ, giọng nói trầm ấm của anh quét qua tai Khổng Lập Thanh: “Không cần hoảng hốt, sau này em còn nhiều dịp ở bên cạnh tôi. Đừng sợ, tôi sẽ cho em ngẩng cao đầu trước đám người ngạo nghễ đó.”

Lời cam kết của đàn ông mang theo sức nặng vô cùng, Khổng Lập Thanh không hiểu sao thấy không thoải mái, chớp mắt thấy đầu óc rỗng tuếch.

Khổng Lập Thanh thấy không nhận nổi câu nói ấy của Chu Diệp Chương, dường như anh cũng không cần cô nhận nó, tiếp tục nói: “Tôi đột nhiên bước vào cuộc đời em, có lẽ em chưa thích ứng kịp, nhưng tôi không có nhiều thời gian để chậm rãi làm từng bước một, vì vậy em thông cảm cho tôi một chút.”

Cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay Chu Diệp Chương truyền sang, Khổng Lập Thanh rõ ràng hoảng hốt. Trái tim quạnh quẽ đã lâu nay bỗng có cảm giác ấm áp khiến cô hoảng sợ. Thật sự để dám nắm giữ hạnh phúc, con người càng cần nhiều hơn can đảm hơn khi chịu đựng nỗi đau.

Chu Diệp Chương nắm tay Khổng Lập Thanh cũng hơi khẩn trương, giọng pha chút thất vọng: “Lập Thanh, em lúc nhỏ đã trải qua chuyện gì à, tại sao lại nhút nhát như ngày hôm nay?”

Khổng Lập Thanh cảm thấy bản thân không còn chịu đựng được nữa, cô có thể chịu đựng sự lạnh nhạt, khinh thường hay xúc phạm của người khác, cũng có thể chịu đựng được rất nhiều đau khổ, bởi vì cô đã sớm quen rồi, chỉ cần thần kinh tê liệt thì đối với cô mà nói chẳng có chuyện gì là không thể chịu đựng được. Nhưng người đàn ông này dùng giọng trầm ấm như vậy nói lại khiến cô hoảng sợ, cảm thấy có gì đó ở cổ, trong đáy mắt cũng trào lên đầy nước. Chính bản thân cô cũng không biết vì sao mình muốn khóc và cái gì khiến cô khóc, trong ngực lúc này có thứ gì đó muốn vỡ tung. Khổng Lập Thanh có cảm giác mình sắp không nhịn nổi, cuối cùng chỉ có thể dùng hết sức khống chế bản thân chậm rãi nói: “Tôi... khó chịu.”
Chu Diệp Chương vội quay lại nhìn cô. “Tôi khó chịu!” Khổng Lập Thanh khó khăn lặp lại câu cũ.

“Em làm sao?” Chu Diệp Chương nhăn mày.

“Có vẻ bị cảm, rất muốn nôn.” Một hỏi, một đáp cuối cùng Khổng Lập thanh cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút, trả lời câu này cũng trơn tru hơn.

Chu Diệp Chương đặt tay lên trán Khổng Lập Thanh, lát sau bỏ xuống, nói: “Em sốt rồi. Chúng ta không đợi A Thần nữa, tự về trước thôi.”

Chu Diệp Chương tiến sát lề đường, vẫy taxi, trước mắt Khổng Lập Thanh chỉ còn lại bóng người đàn ông này, cô có cảm giác thế giới đang quay tròn khiến cả người cô choáng váng lại có gì đó không chân thực.

Ngồi lên xe rồi mà cảm giác đó vẫn còn nguyên, Khổng Lập Thanh ngả trên ghế nhắm chặt mắt, không muốn nói, cũng không muốn nghĩ gì nữa. Chu Diệp Chương bên cạnh thấy vậy cũng yên lặng, cô cuối cùng nhẹ nhóm thở phào.

Về đến nhà là Khổng Lập Thanh ngã vật xuống giường. Từ nhỏ tới giờ cô sống trong nghèo khó, điều may mắn nhất là cơ thể khỏe mạnh, chưa từng ốm đau lê lết. Trước giờ lúc bị ốm cô đều không có ai chăm sóc, toàn tự sinh tự diệt, có lẽ vì luôn tự vượt lên bệnh tật nên sức đề kháng cũng tốt hơn người khác, thành ra từ trước tới nay cũng ít ốm đau. Có điều thực tế cho thấy những người bình thường khỏe mạnh, một khi đã ốm thì rất khó lường. Lúc này cô ngồi dựa trên giường, đầu óc quay mòng mòng, cảm giác có người đi đến bên cạnh nhưng tinh thần không đủ tỉnh táo để phản ứng.

Trong lúc mơ màng, Khổng Lập Thanh cảm thấy có người nhét cái gì đó dưới nách mình, sau đó toàn thân bị sốc lên, dựa vào vòng tay ai đó.

Cả đời này Khổng Lập Thanh chưa từng thân mật với đàn ông trưởng thành, cô có chút ngượng ngùng, cố gắng mở to mắt, thấy một khuôn mặt đàn ông lạnh lùng kê bên.

“Uống thuốc đi.” Mấy viên thuốc con nhộng được đưa đến, Khổng Lập Thanh ngoan ngoãn há miệng nuốt vào, rất nhanh ly nước lọc được kề sát môi, cô uống mấy ngụm để nuốt trôi số thuốc....
« Trước1...2627282930...66Sau »

* Tải game 18+ Hót nhất

Bình Luận Bài Viết




Tìm Kiếm
bạn đang xem Tiểu Thuyết Bánh Xe Định Mệnh bạn có thể xem thêm tieu thuyet banh xe dinh menhtieu thuyet banh xe dinh menh còn nữa nè

Tiểu Thuyết Bánh Xe Định Mệnh v2

đang cập nhật thêm

tcm
100/ 100 100 bình chọn
Gần Như Vậy, Xa Đến Thế

•Truyện : Gần Như Vậy, Xa Đến Thế Truyện : Gần như vậy, xa đến thế Tác giả: Tinh Không Lam Hề Nguồn: ex04pro.wap.shDiệp...

Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi

•Truyện : Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi Truyện : Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi Tác giả : Thuấn Gian Khuynh Thành Sáng sớm,...

Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo

•Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo Nhà có chó dữ - Thiên Thảo Giới thiệu: A! Người đàn ông nằm trên sofa trình diện ra tư thế...

Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau

•Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau - Full Yêu nhau lắm cắn nhau đau - Chương 1-2 bản in Đăng ngày 06-06-2013 Chương 1 Phần 1 Trò...

Ông chủ kiêu ngạo

•Ông chủ kiêu ngạo Vì cái gì? Cha của nàng lại trộm cướp buôn bán thông tin cơ mật của người ta, lại còn dụ dỗ vợ...

Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn - Đan Phi Tuyết

•Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn - Đan Phi Tuyết Xuỵt, đừng nói ta yêu hắn - Đan Phi Tuyết Văn án: Nhu đạo, không thủ đạo,...

1234...111213»
tcm
100/ 100 100 bình chọn
CPU Load: 0.00054s. Bản quyền © Kênh Đọc Truyện
XtScript v2.0
Mini Version
wap doc truyen teen wap truyện