wap truyen, wap doc truyen, truyen hay

Wap đọc truyện teen, đọc truyện hay nhất

home| Truyện Teen| Truyện 18+
Bây Giờ 07:24,Ngày 03/05/25
new Các Bạn Truy Cập Wap theo Tên Miền KenhDocTruyen.Com Nếu thấy trang wap này hay, bạn hãy luôn giới thiệu chia sẻ đến mọi người nhá. Kenhdoctruyen.com là trang đọc truyện online và hàng ngàn truyện teen hay luôn được cập nhật và chờ đón các bạn đọc.
>

Thục Nữ PK Xã Hội Đen

» Thể loại: Tiểu Thuyết Hay
» Lượt xem: 38437 Views


Cô cúi đầu kéo kéo Lôi Kình: “Chúng ta cũng đi thôi, người xem cũng bớt đirồi.”
Lôi Kình ôm eo cô nói: “Em không thoải mái?”
“Không, chỉ là hơi mệt. Em muốn về nhà.” Cô lí nhí trả lời, chẳng có chút sứclực nào.
“Bất cứ lúc nào thấy khó chịu phải bảo tôi không được giấu giếm.” Lôi Kìnhnghiêm khắc dặn Nại Nại, cô mỉm cười, gật đầu đồng ý.
Vậy là Lôi Kình nghe lời Nại Nại cầm tay cô, đẩy xe đồ vui vẻ rời đi.
Duy nhất chỉ còn lại người phụ nữ đang tập trung tinh thần báo cảnh sát.
Duy Nhã liếc ngang thấy hai người rời đi, liền vừa hét vừa đuổi theo. Lôi Kìnhchỉ vừa quay đầu, cô liền rụt lại. Cô vẫn còn nhớ cảm giác ù tai sau cái tátvừa rồi, càng nhớ người đàn ông cao lớn kia nói không kiêng kị đánh phụ nữ, vìvậy mặt mày xanh lét, nhanh chóng quay đi đi tìm Lữ Nghị. Lúc đấy cô phát hiệnanh đã biến mất từ lúc nào không hay.
Đồ vô dụng! Thấy người phụ nữ của mình bị đánh mà không dám đánh trả.
Vẫn còn lác đác vài người tò mò chưa chịu đi, Duy Nhã đang bực tức, không cònkiêng kị gì: “Đi đi mau lên, nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy ai báo cảnh sát baogiờ sao?”
Tiếc thay những người đàn ông đàn bà trước mặt chẳng ai thèm quan tâm đến thểdiện của cô nữa, thế nên người đối diện ném lại một câu: “Chẳng qua chỉ là bồnhí, huênh hoang cái khỉ gì?”
Câu nói này lại chọc đúng vào chỗ yếu nhất của cô. Tức giận đến mức không thểduy trì được thái độ đoan trang mọi ngày nữa, cô chửi bới ầm ĩ: “Anh nói ai làbồ nhí? Ai là bồ nhí? Bọn đàn ông các người đúng là đồ khốn kiếp! Có bản lĩnhthì anh cũng đi tìm bồ nhí đi, muốn tìm các người cũng chả tìm ra đâu.”
Đúng thế. Có tiền mới là mấu chốt của việc đàn ông ngoại tình. Cô lúc nào cũngquan niệm vậy.
Cho nên cô tin rằng không bao lâu nữa, niềm vui mới của người phụ nữ ngu xuẩnkia cũng thế thôi. Người đàn bà ngu xuẩn đó định chen vào giữa cô và Lữ Nghịthì còn non tay lắm, sớm muộn rồi cũng lại dẫm vào vết xe đổ bị người ta ruồngbỏ.
Nhất định sẽ như thế!
Cô nguyền rủa một hồi lâu, những người gần đó không thèm quay lại, cô phẫn nộbỏ đi trong tiếng cười nhạo của mọi người. Khi đến chỗ thang máy mới nhớ rachìa khóa xe vẫn còn ở chỗ Lữ Nghị.
Cô phẫn nộ đạp mạnh vào thang máy, khốn kiếp! Không tính chuyện vô duyên vô cớbị đánh, bây giờ còn phải bắt taxi về nhà. Tất cả đều là do người đàn bà nguxuẩn đó, chết tiệt!
Càng nghĩ càng uất ức, càng nghĩ càng tức giận.
Sau lưng vang lên tiếng nói ấu trĩ càng khiến cô ngượng ngập không biết giấumình vào đâu: “Mẹ ơi sao dì đó lại khóc?”
“Vì cô ta đã làm chuyện xấu.” Tuy khoảng cách xa nhưng cô vẫn nghe thấy đượctrong giọng nói là thái độ khinh miệt.
“Vậy dì đó đã nhận lỗi chưa ạ?” Sự tò mò của đứa trẻ khiến Duy Nhã chỉ muốnquay lại mắng một trận.
“Có đánh cũng không nhận lỗi, loại người như cô ta chính là như vậy.” Lời nóicủa người mẹ đó như đâm thủng trái tim của Duy Nhã. Cô nhắm mắt thề rằng: TầnNại Nại, chị chờ đó, tôi nhất định sẽ trả lại chị sự ô nhục ngày hôm nay, tôithề.
Bất giác, cô nhớ lại lời nói ngày hôm đó của Nại Nại: “Còn nữa, trông chừngngười đàn ông của mình, đừng để người đàn bà khác chen vào giữa.”
Cuối cùng, giữa cô và Lữ Nghị đã có người khác chen vào.
Mà người đàn bà đó lại chính là vợ cũ!
Chương 21 : Bệ bếp vạn người mong
Nại Nại bị mắc chứng “dodự” rất nghiêm trọng. Những nạn nhân chịu chứng bệnh này của cô không ai khôngthan thở, bao gồm cả mẹ cô.
Nại Nại cũng rất bất lực với chuyện này, nhưng lại không thể sửa được thói xấu,nên cô chỉ có thể quanh quẩn giữa xin lỗi và phạm lỗi, cứ thế thành một vòngtuần hoàn.
Ví dụ 1: Mẹ Nại Nại xuất hiện, Nại Nại làm nhân vật phụ.
“Tẹo nữa mẹ con mình ra ngoài mua quần áo.” 9 giờ sáng mẹ Nại Nại hứng khởi nóivới Nại Nại.
Nại Nại tán thành rất hào hứng, sau đó bắt đầu chuẩn bị.
Ba tiếng sau, mẹ Nại Nại lôi cô đi. Nại Nại đứng trước cửa đắn đo hồi lâu rồihỏi: “Mẹ ơi, đã khóa bình gas chưa?”
“Khóa rồi.” Bà trả lời đầy khẳng định.
“Mẹ! Thế còn nước?” Nại Nại không yên tâm, đợi nhận được cái gật đầu khẳng địnhlại tiếp tục hỏi: “Thế còn điện?”
“Ây da, chìa khóa của con đâu nhỉ?”
“Ôi trời, có cần mang theo ô che nắng không nhỉ, hay là mang theo cả kính râmnữa?”
“Trời! Mẹ ơi, hình như con quên mang theo ví tiền.”
“Còn cả thẻ xe buýt nữa.”
“Đợi con thêm chút nữa, còn cả chai nước khoáng nữa.”
“Ấy, mẹ! Mẹ định đi đâu thế?” Nại Nại nhìn thấy mẹ đi một mạch, chẳng thèm quayđầu lại, cất tiếng hỏi một cách khó hiểu.
“Mẹ đi mua sắm một mình, không cần con đi cùng nữa.” Mẹ cô cứ thế đi tiếp, từlúc mẹ cô đưa ra lời đề nghị đi mua sắm đến bây giờ vừa đúng năm tiếng đồng hồ.
***
Ví dụ 2: Sắp phải đi dự đám cưới của bạn học, Nại Nại nhân vật chính, mẹ cônhân vật phụ.
Ba ngày trước đó Nại Nại đã bắt đầu hồi hộp, đi mua nào quần nào áo nào giàynào túi… cho phù hợp. Nhưng càng gần ngày hôn lễ, cô lại càng căng thẳng.
“Mẹ thấy con nên buộc tóc lên, thắt bím hay là vắt sang một bên?” Hôn lễ củabạn Nại Nại bắt đầu vào lúc chín giờ, lúc này là sáng sớm sáu giờ.
“Buộc lên.” Mẹ Nại Nại không cả thèm nhìn lên, trực tiếp trả lời.
Bà quá hiểu tính do dự không quyết của con gái, dù là lời góp ý nào thì cũng sẽtự mình đảo một vòng rồi mới chọn cái thích hợp nhất, vì vậy tất cả mọi góp ýđều bằng không.
Quả nhiên, Nại Nại thử nghiệm từ việc buộc tóc lên, rồi chuyển qua tết tóc, rồilại thử vắt tóc qua một bên, cho đến khi lại buộc tóc lên.
“Chiếc nhẫn của con liệu có hợp với màu v không?”
“Giày của con có cao quá không nhỉ?”
“Con thích chiếc váy ren này, nhưng con thích chiếc thắt lưng này hơn. Phải làmsao đây?”
Mãi cho tới khi gần sát chín giờ, Nại Nại mới thoát ra khỏi mớ bòng bong đó,cất bước ra khỏi nhà.
Mẹ Nại Nại đứng dựa sát vào tường chuẩn bị thở phào nhẹ nhõm, thì lại nghe thấytiếng chuông cửa: “Mẹ, con thấy thay đôi khuyên tai chắc sẽ đẹp hơn.”
Mẹ Nại Nại kéo cửa ngất xuống cái rầm, không nói gì cũng chẳng buồn quan tâmnữa…

***
Lôi Kình ôm eo Nại Nại đẩy xe hàng ra đến bãi để xe, bỗng nhiên anh dừng lạinói: “Nại Nại.”
Nại Nại quay đầu: “Sao thế?”
Anh dừng lại một lúc, đột nhiên cười cười không nói gì thêm, rồi tiếp tục sảibước về phía trước.
Nụ cười thấy ớn của anh làm Nại Nại hơi hoang mang, có cảm giác như bị người tađặt bẫy vậy. Ánh mắt cảnh giác của cô đưa qua đưa lại, nhưng qua thái độ khixếp đồ và lái xe của anh không phát hiện được âm mưu gì. Nại Nại bắt đầu cảmthấy mơ hồ, rốt cuộc tiếng gọi vừa rồi của anh là có ý gì?
Tiếc là, Lôi Công không trả lời, để mặc cô tự ngồi đoán mò. Điều này quả thựcđã khiến Nại Nại lo lắng một hồi lâu.

***
Lôi Kình đã dự tính sai tình hình, còn Nại Nại do bị làm cho ức chế nên đầu óclú lẫn cũng quên mất một vấn đề rất quan trọng, đó chính là căn nhà mẫu chỉ cóđiện chứ chưa có nước và gas, thế là ý tưởng lặn lội xa xôi đến đây ăn cơm đãkhông thể thực hiện.
Nhưng Nại Nại vẫn phụ trách sắp xếp túi lớn túi nhỏ vào đúng vị trí. Lúc đặtmáy xay sinh tố lên giá bếp, do không với tới được cô phải kiễng chân đến phátmệt. Lôi Kình liền bỏ đồ trên tay xuống, bước hai bước thay cho ba bước tiếnnhanh qua cô, đỡ lấy đồ: “Để tôi.”
Nại Nại ngước cổ nhìn anh đặt đồ vật vào đúng vị trí, ngưỡng mộ nói: “Cao thậtlà sướng, muốn sờ chỗ nào là sờ được.”
“Cũng có cái không hay.” Lôi Kình lẩm bẩm chửi thề câu gì đó, sau đó trả lời.
“Cái gì không hay?” Cô trố mắt nhìn anh một cái rồi quay qua sắp xếp chỗ rauxanh trên tay.
“Lúc hôn em có chút không tiện, mỏi cổ lắm.” Lúc Lôi Kình nói câu này, Nại Nạitrông y hệt một cây củ cải, sắc mặt thoạt trắng thoạt đỏ.
Nại Nại nghiến răng nghiến lợi, lại nữa, đàn ông đúng là loài động vật chỉ biếtsuy nghĩ bằng nửa thân dưới. Bất cứ chuyện gì cũng liên hệ ngay đến chuyện đó.
Nhưng câu hỏi này không dễ trả lời, thế là cô chỉ còn cách giả ngu cúi đầu đira ngoài, vừa đi vừa giả bộ chẳng nghe thấy gì hết.
Người phụ nữ này lại giả ngốc rồi, Lôi Kình thấy điệu cười của Nại Nại rất đángyê giống như con đà điểu giấu đầu và cổ mình vào lớp cát chỉ để lộ ra chiếcmông, vô cùng buồn cười.
Anh không vạch mặt hành động buồn cười của cô, dựa vào giá bếp đợi cô quay lại.Quả nhiên chỉ vài giây sau, cô lại thò đầu vào hỏi: “Anh thấy mình mua nướckhoáng về nấu cơm được không?”
“Không sao, mình ra ngoài ăn đi.” Lôi Kình khoanh tay trước ngực, cười nói.
“Nhưng mua nhiều đồ như vậy, làm thế nào?” Nại Nại cảm thấy vứt hết đi thì thậtlãng phí, mà anh cũng đâu phải người có thể nấu ăn, thế nào cũng vứt đây đợingày quá hạn.
Đột nhiên cô nảy ra một ý tưởng: “Anh mang chiếc máy sinh tố lại đây, em gọttáo làm sinh tố rồi cho vào tủ lạnh.”
“Thế còn lê?” Lôi Kình hỏi.
“Xay sinh tố.” Nại Nại trả lời.
“Thế còn dưa hấu?” Lôi Kình lại hỏi.
“Xay sinh tố.” Nại Nại lại trả lời....
« Trước1...2930313233...56Sau »

* Tải game 18+ Hót nhất

Bình Luận Bài Viết




Tìm Kiếm
bạn đang xem Thục Nữ PK Xã Hội Đen bạn có thể xem thêm thuc nu pk xa hoi denthuc nu pk xa hoi den còn nữa nè

Thục Nữ PK Xã Hội Đen v2

đang cập nhật thêm

tcm
100/ 100 100 bình chọn
Gần Như Vậy, Xa Đến Thế

•Truyện : Gần Như Vậy, Xa Đến Thế Truyện : Gần như vậy, xa đến thế Tác giả: Tinh Không Lam Hề Nguồn: ex04pro.wap.shDiệp...

Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi

•Truyện : Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi Truyện : Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi Tác giả : Thuấn Gian Khuynh Thành Sáng sớm,...

Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo

•Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo Nhà có chó dữ - Thiên Thảo Giới thiệu: A! Người đàn ông nằm trên sofa trình diện ra tư thế...

Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau

•Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau - Full Yêu nhau lắm cắn nhau đau - Chương 1-2 bản in Đăng ngày 06-06-2013 Chương 1 Phần 1 Trò...

Ông chủ kiêu ngạo

•Ông chủ kiêu ngạo Vì cái gì? Cha của nàng lại trộm cướp buôn bán thông tin cơ mật của người ta, lại còn dụ dỗ vợ...

Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn - Đan Phi Tuyết

•Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn - Đan Phi Tuyết Xuỵt, đừng nói ta yêu hắn - Đan Phi Tuyết Văn án: Nhu đạo, không thủ đạo,...

1234...111213»
tcm
100/ 100 100 bình chọn
CPU Load: 0.00059s. Bản quyền © Kênh Đọc Truyện
XtScript v2.0
Mini Version
wap doc truyen teen wap truyện

80s toys - Atari. I still have