wap truyen, wap doc truyen, truyen hay

Wap đọc truyện teen, đọc truyện hay nhất

home| Truyện Teen| Truyện 18+
Bây Giờ 04:41,Ngày 16/01/25
new Các Bạn Truy Cập Wap theo Tên Miền KenhDocTruyen.Com Nếu thấy trang wap này hay, bạn hãy luôn giới thiệu chia sẻ đến mọi người nhá. Kenhdoctruyen.com là trang đọc truyện online và hàng ngàn truyện teen hay luôn được cập nhật và chờ đón các bạn đọc.
>

Mưa Gió Thoáng Qua, Tôi Yêu Em- Tình Không Lam Hề

» Thể loại: Tiểu Thuyết Hay
» Lượt xem: 34855 Views


Vậy thì, hôm nay rốt cuộc là sao thế nhỉ? Sao lại cứ truy cứu một vấn đề mà mình ngỡ rằng rất vô vị chứ?
Bởi lẽ hai người không nói gì nữa, không khí nhanh chóng trở nên tĩnh lặng đáng sợ. Trên bức tường phòng bệnh có một chiếc đồng hồ. Dường như thoang thoảng nghe thấy âm thanh kim giây chuyển động, không khí khô khan, đơn điệu kéo dài trong từng giâyút vô hình. Ánh mắt Châu Tử Hoành chậm rãi đảo quanh một vòng rồi thu lại. Cuối cùng lại dừng bên thân thể một người duy nhất. Anh nghĩ, nhất định là vì đã nửa đêm canh ba, lại ở một nơi thế này, nếu không tìm được đề tài nào để nói thì sẽ cảm thấy càng nhàm chán hơn nữa.
Anh đã tìm được lý do thích hợp và hợp lý để giải thích cho sự khác thường của anh, vì thế mà cũng cảm thấy dễ chịu lên nhiều.
Thư Quân lướt nhìn biểu cảm của Châu Tử Hoành lúc này bằng ánh mắt sót lại nơi khóe mắt, không khỏi hoài nghi. Hoài nghi anh đang suy ngẫm điều gì nên mới nhìn cô chăm chú đến vậy, nhưng rồi cô lựa chọn coi như không thấy gì. Trên gương mặt điển trai ấy lộ ra thần sắc cười mà không cười, dường như tâm trạng vô cùng thoải mái.
Nhưng cô thật sự không muốn nói gì với anh nữa, vì thế không dễ dàng chấp nhận mạo hiểm khơi gợi đề tài mới. Dù trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ lạ nhưng cô vẫn lựa chọn nhắm mắt làm ngơ, dứt khoát xoay người vờ ngủ. Ai ngờ bởi vì thật sự quá mệt mỏi, cô mơ màng ngủ thiếp đi sau cơn đau dạ dày dịu trở lại.
Cuối cùng vẫn là Châu Tử Hoành đánh thức cô dậy, mở choàng đôi mắt nhập nhèm, cô nghe anh nói: “Về nhà thôi”.
Cô không biết vì sao anh lại có tinh thần khỏe đến vậy. Mệt mỏi ở bệnh viện khá lâu, vậy mà trên đường về lại có thể lái xe vừa nhanh lại vừa ổn định. Cuối cùng còn dẫn cô về phòng, đặt túi thuốc do bệnh viện kê toa lên đầu giường.
Tất cả đều chuẩn bị đâu ra đó, cô đã chui vào chăn, nằm ngay ngắn, còn đưa mắt ra dáng tiễn anh ra về nữa.
Châu Tử Hoành trông thấy thế liền giơ tay xem đồng hồ: “Em định để anh ra về bây giờ ư?”. Trái ngược hoàn toàn với vòng cung khóe môi khẽ nhếch lên ấy là giọng điệu lạnh lùng của anh. Vì thế mà cả nụ cười nơi khóe môi của anh khiến Thư Quân thấy trở nên khó hiểu, đáng sợ.
“Không thì sao?” Cô bắt đầu hơi khâm phục bản thân, tinh thần không sợ chết tối nay quả là được phát huy đến mức cao độ.
Anh lạnh lùng nhìn cô, cô không khỏi rụt mình vào trong chăn. Có lẽ do bản năng tự vệ, cơ thể chẳng còn chút tinh thần quật cường nào nữa. Cuối cùng cô nhích người sang một bên theo tiềm thức nhường chỗ cho người đàn ông cao to ấy.
Châu Tử Hoành cởi áo khoác, bước lên giường, cánh tay vòng ra phía dưới cổ cô. Cô vừa định động thể hiện sự bài xích, kết quả liền bị giữ rịt lại, giọng cảnh vẻ chẳng lạnh lùng chẳng ấm áp tiếp tục vang vọng bên tai: “Anh rất buồn ngủ, tốt nhất em đừng có cử động phiền anh. Có gì đợi trời sáng rồi nói”.
Cô sững người, toàn thân cuộn tròn, chẳng dễ dàng gì vùng thoát ra nữa rồi.
Hơi thở đều đều vọng lại. Bầu trời vẫn tối đen, Thư Quân mở to mắt mơ hồ nhìn trần nhà. Hồi sau, cô tỉnh táo trở mình, như bị đè nén quá lâu, cô cắn mạnh vào bả vai rắn chắc mạnh mẽ của đối phương một cái.
“… Sao thế?” Châu Tử Hoành bị cô làm tỉnh giấc, sờ soạng mặt cô trong bóng đêm. Một lúc sau thấp giọng dỗ dành cô: “Đừng phá nào, ngoan”. Anh dường như mệt mỏi lắm rồi, không nói thêm gì nữa. Dáng vẻ say ngủ của anh rất giống trẻ con, chẳng hề có ý công kích hoàn toàn khác hẳn với ban ngày, cả giọng nói cũng dịu dàng đến lạ lùng.
Thư Quân không lên tiếng, hồi sau mới hoàn hồn, nhấp nhấp nước bọt sót lại trên miệng, dường như cuối cùng đã hả giận sau bao ngày qua, hài lòng mãn nguyện xoay lưng lại ngủ thiếp đi.
Khi trời vừa sáng, Châu Từ Hoành tỉnh dậy khoác áo vào, nhìn bả vai của mình trong gương, trỏ vào vết răng trên đó và hỏi: “Hôm qua em lên cơn điên gì vậy?”.
Da anh mẫn cảm, vòng tròn đỏ nhàn nhạt ấy vẫn chưa nhòa hẳn đi.
“Chẳng sao cả.” Thư Quân lười nhác cuộn tròn trong tấm chăn, cười hi hi, “Đột nhiên muốn cắn một cái thôi”.
Châu Tử Hoành nhướng nhướng mày, hiển nhiên chẳng có ý kiến gì với đáp án đó chỉ nhìn cô qua gương. “Mai anh phải đi công tác, có lẽ qua Tết mới về.”
“Khi nào đến Tết?” Thư Quân dường như lúc này mới nhớ ra, cầm chiếc điện thoại xem lịch, giọng điệu hơi khổ sở: “Tuần sau à… Em lại quên mất, chưa chuẩn bị gì cả”.
“Xem ra quan điểm của hai chúng ta không giống nhau.”
“Quan điểm của anh là gì nào?” Cô tò mò, chớp chớp mắt vô tội.
“Bỏ đi.” Anh mặc quần áo chỉnh tề, vừa đeo đồng hồ vào tay vừa nói hời hợt: “Nếu như anh rủ em cùng đi với anh, xem như là kỳ nghỉ thì em thấy sao?”. Tuần sau mới Tết, có lẽ phải đến mười ngày không gặp mặt, nghĩ đến đây, Châu Tử Hoành hoài nghi chẳng lẽ mình cảm thấy cô đơn ư.
Thế nhưng, hiển nhiên là có người không hiểu tâm tình của anh cũng chẳng chịu để anh toại nguyện.
“Em không đi được, gần đây công việc sắp xếp kín cả rồi.” Khi nói lời khước từ cũng chẳng cảm thấy chút gì nuối tiếc cả.
Châu Tử Hoành nhìn Thư Quân, gật đầu, khóe môi khẽ cong lên, như đang mỉm cười rồi nói: “Vậy thì, chúc em làm việc vui vẻ”.
“Sao em cảm thấy giọng điệu của anh thiếu thành thật vậy.”
“Có ư?”
Lần này đến lượt Thư Quân gật gù, cô nằm trên giường ngoắc ngoắc ngón tay: “Lại đây”.
“Sao nào?”
Châu Tử Hoành nghe lời bước đến, vừa cúi người xuống, cô liền đặt một nụ hôn lên môi anh, nụ cười hiện ra tựa như chú mèo nhỏ: “Cũng chúc anh đi công tác thuận lợi”.
“Cảm ơn nhiều.” Châu Tử Hoành nói lời cảm ơn, cô nghe thấy vẫn chẳng có chút gì thành khẩn.
Cửa đóng lại. Thư Quân lăn hai vòng mới ung dung nhàn nhã dậy rửa mặt.
Cô hài lòng suy nghĩ, đây mới chính là khuôn mẫu giữa họ, dường như tất cả cuối cùng cũng trở về quỹ đạo của nó. Còn Tiểu Mạn là ai có lẽ là bạn gái khác của Châu Tử Hoành. Kỳ thực chẳng có chút gì liên quan đến cô cả, càng không nhất thiết phải vì chuyện đó mà vấn vít niềm đau thương và nỗi tức giận.
Về chuyện nghỉ phép đi du lịch, nếu cô có thời gian rỗi thì thà lựa chọn đi theo đoàn dù sao cũng náo nhiệt hơn.
Thành phố C nhanh chóng chào đón một ngày lạnh giá nhất trong cả trời đông rét đậm, chỉ qua một đêm mà làn sương mù phủ trên cửa sổ như ngưng tụ lại thành những hoa băng, mặt đường ẩm ướt, dẫu cho ngăn cách bởi lớp đế giày cũng vẫn cảm nhận được cơn lạnh giá thấu xương.
Trần Mẫn Chi kéo chiếc va ly du lịch đứng bên lề đường, giậm chân không ngừng. Cô chẳng thể ngờ được sáng nay lại xui xẻo đến vậy. Mất gần mười lăm phút mà vẫn chưa đón được taxi. Giờ thì cô vô cùng hối hận, vì sao tối qua lại cự tuyệt lời đề nghị của Châu Tử Hoành, không chcông ty điều xe đến đưa cô ra sân bay cơ chứ? Vừa nhìn đã thấy ngay sắp trễ mất rồi, phía xa có ánh đèn xe thấp thoáng trong màn sương mù đang lóe sáng về phía mình. Cô như trông thấy vì sao cứu tinh, nhanh chóng giơ bàn tay tê buốt ra.
Kết quả là taxi dừng trước mặt cô, người ngồi sau xe kéo cửa sổ xe xuống, quả thật khiến cô giật mình.
Người ấy hất hàm với cô, giọng điệu mang ý cười: “Trùng hợp thế! Lên xe đi”.
“Em và anh trai anh cùng đi công tác vì sao không kêu anh ấy đón em?” Xe bắt đầu khởi động chạy, Châu Tử Dương cười híp mắt hỏi.
“Châu Tổng nói anh ấy còn có việc khác phải làm, em tự đi, gặp mặt tại sân bay.”
“Ồ, vì thế mà em cứ đứng bên đường đợi bao lâu rồi?”
“Mười mấy phút.”
“Hôm nay thời tiết không tốt. Nếu như không phải anh tình cờ qua đây, có lẽ em chẳng kịp lên máy bay.”
Trần Mẫn Chi khẽ than thầm, mắt nhìn chăm chăm vào ngón tay anh, bình thản nói: “Em vốn định gọi điện thoại cho tài xế công ty”.
“Không phải giờ làm việc, em cũng nhất định câu nệ thế sao?”
“… Gì cơ?” Cô hơi kinh ngạc, lúc này bất giác ánh mắt dừng lại trên người đàn ông ngồi cạnh.
Buổi sáng ban mai lạnh lẽo như vậy, màn sương mù trắng xóa mờ ảo hiện trên cửa sổ xe cạnh anh. Anh đang nhìn cô, thần sắc không giấu được nỗi vui mừng sung sướng, lộ trên gương mặt càng khôi ngô đến nghẹn người.
Đây là lần đầu tiên sau khi lên xe cô nhìn thẳng mặt anh, dường như hơi mất tự nhiên, ánh mắt không khỏi khẽ hấp háy. Nhưng dù sao đi nữa, cô vẫn thấy rất rõ nụ cười khóe môi anh.
Cô không hiểu anh đang vui vẻ chuyện gì, ngẩn người trong giây lát cô liền di chuyển ánh nhìn.
Chẳng biết nên làm thế nào cho phải phép, cô suy ngẫm vì sao mỗi lần ở trước mặt anh cô vẫn thường bối rối như vậy?.
Kết quả là nghe thấy Châu Tử Dương hỏi: “Em đang căng thẳng sao?”. Anh dường như rất tò mò, nhưng giọng điệu vẫn mang ý cười.
Kỳ thực, có lúc ở Trần Mẫn Chi xuất hiện một loại ảo giác, cứ cảm thấy mỗi lần gặp mặt, anh thích tìm lý do để nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của cô. Nhưng dường như điều này chẳng hợp lý chút nào, anh và cô vốn dĩ chẳng thân thiết gì, quan hệ cũng chưa đến mức tốt đẹp như vậy.
Một lúc sau cô mới nhún vai, trên miệng nhoẻn nụ cười hỏi ngược lại: “Đâu có. Có gì mà căng thẳng chứ?”....
« Trước1...2627282930...58Sau »

* Tải game 18+ Hót nhất

Bình Luận Bài Viết




Tìm Kiếm
bạn đang xem Mưa Gió Thoáng Qua, Tôi Yêu Em- Tình Không Lam Hề bạn có thể xem thêm mua gio thoang qua toi yeu em tinh khong lam hemua gio thoang qua toi yeu em tinh khong lam he còn nữa nè

Mưa Gió Thoáng Qua, Tôi Yêu Em- Tình Không Lam Hề v2

đang cập nhật thêm

tcm
100/ 100 100 bình chọn
Gần Như Vậy, Xa Đến Thế

•Truyện : Gần Như Vậy, Xa Đến Thế Truyện : Gần như vậy, xa đến thế Tác giả: Tinh Không Lam Hề Nguồn: ex04pro.wap.shDiệp...

Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi

•Truyện : Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi Truyện : Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi Tác giả : Thuấn Gian Khuynh Thành Sáng sớm,...

Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo

•Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo Nhà có chó dữ - Thiên Thảo Giới thiệu: A! Người đàn ông nằm trên sofa trình diện ra tư thế...

Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau

•Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau - Full Yêu nhau lắm cắn nhau đau - Chương 1-2 bản in Đăng ngày 06-06-2013 Chương 1 Phần 1 Trò...

Ông chủ kiêu ngạo

•Ông chủ kiêu ngạo Vì cái gì? Cha của nàng lại trộm cướp buôn bán thông tin cơ mật của người ta, lại còn dụ dỗ vợ...

Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn - Đan Phi Tuyết

•Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn - Đan Phi Tuyết Xuỵt, đừng nói ta yêu hắn - Đan Phi Tuyết Văn án: Nhu đạo, không thủ đạo,...

1234...111213»
tcm
100/ 100 100 bình chọn
CPU Load: 0.00064s. Bản quyền © Kênh Đọc Truyện
XtScript v2.0
Mini Version
wap doc truyen teen wap truyện

XtGem Forum catalog