The Soda Pop
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay

Wap đọc truyện teen, đọc truyện hay nhất

home| Truyện Teen| Truyện 18+
Bây Giờ 08:14,Ngày 26/12/24
new Các Bạn Truy Cập Wap theo Tên Miền KenhDocTruyen.Com Nếu thấy trang wap này hay, bạn hãy luôn giới thiệu chia sẻ đến mọi người nhá. Kenhdoctruyen.com là trang đọc truyện online và hàng ngàn truyện teen hay luôn được cập nhật và chờ đón các bạn đọc.
>

Hôn Nhân Giấy

» Thể loại: Tiểu Thuyết Hay
» Lượt xem: 38787 Views



“Gửi cho tôi sao?” - Cố Tiểu Ảnh ngạc nhiên: “Tôi chỉ làm chủ nhiệm lớp em ấy hai năm, em ấy học liên thông xong là đổi chủ nhiệm

Cô vừa nói vừa mở phong bì thư, nhìn những chữ viết thanh mảnh và rõ ràng không mấy quen thuộc, với nét chữ mềm mại con gái trải ra trước mắt Cố Tiểu Ảnh.



Cô Cố, chào cô.

Em là Cẩm Tây, cô còn nhớ em không ạ? Em chưa bao giờ là một học sinh hoạt bát hướng ngoại, nhưng em luôn chăm chỉ học môn của cô, đọc tất cả các cuốn sách cô giới thiệu, dù là sách chuyên môn hay sách đọc ngoài giờ, em đều đọc hết. Lúc học cao đẳng, mỗi tuần cô chỉ dạy lớp em hai tiết, nên em đã vào lớp chuyên ngành để nghe cô giảng, cô có biết không ạ?

Em còn nhớ lần đầu tiên lên lớp cho lớp em, cô đã từng nói, cô cảm thấy mình rất trẻ, nên bài giảng chắc chắn là chưa được sâu, nếu có gì chưa thỏa đáng thì xin mọi người bỏ qua, hãy cùng nhau tiến bộ. Khi đó em chỉ thấy cách nói này thật mới mẻ, nhưng sau này rất nhiều bạn trong lớp em nói, bài giảng của cô rất sâu sắc, với chúng em như thế đã là quá đủ rồi. Vì thế, thưa cô, cô giảng rất hay, không hề thua kém ai. Trong bài giảng của cô, ngoài kiến thức, còn có đạo lý làm người, chúng em sẽ cảm ơn cô suốt cuộc đời.

Nhưng, em vẫn phải đi đây. Cuộc đời của em ngắn ngủi quá, đến chính em cũng không ngờ đến.

Cô ơi, em thực sự không thể cầm cự thêm được nữa. Áp lực tìm việc lớn hơn em tưởng tượng rất nhiều. Em đã mệt mỏi quá rồi, em đã sắp quên mất ban đầu mình thi vào đây là vì yêu thích chuyên ngành này. Giờ đây, thực sự em không biết tốt nghiệp xong mình sẽ làm gì nữa. Ngày nào em cũng như một con bù nhìn trong cái thân thể của chính mình, không kiểm soát được vận mệnh của mình, cũng không biết mình còn có thể làm được gì. Các hội chợ tìm việc làm trong thành phố có thể đi, em đã đi cả, các cuộc phỏng vấn có thể đến, em cũng đã đến cả, nhưng chẳng có nơi nào nhận em. Nơi thì chê em không có kinh nghiệm làm việc, nơi thì chê em là người ngoại tỉnh, nơi thì chê chưa học thạc sỹ, nơi thì chê tiếng Anh chưa nổi cấp 6, nơi thì chê thẳng thừng em là con gái. Em suy nghĩ, tại sao chẳng có nơi nào muốn em cả?

Còn những hàng người dài trước các h việc làm nữa, một vị trí nhân viên hiệu đính mà có đến ít nhất 400 người xếp hàng; vị trí nhân viên văn phòng, ít nhất 300 người xếp hàng, đến những công việc cỏn con khác cũng có bao nhiêu hồ sơ xin việc... Em nhận ra là mình hết hi vọng rồi.

Em rất hoang mang, trước đây mọi người đều nói sinh viên học viện nghệ thuật cực kỳ năng động, nhưng chắc là không phải em rồi, nhưng cũng không phải là rất nhiều người bên cạnh em. Tuy khi lên lớp, cô cũng khuyến khích chúng em ra ngoài trường cọ xát chính mình, nhưng phân hiệu mới của trường mình xa quá, xung quanh chỉ có núi rừng và sông suối, chẳng có những đài phát thanh, đài truyền hình, tòa soạn báo, tạp chí như cô nói, thậm chí đến cả cửa hàng cũng không có. Từ trường vào đến thành phố phải mất hai tiếng xe bus, vì hẻo lánh quá, nên em cũng không dám về trường muộn, dù sao thì công việc nửa thời gian cũng chỉ là trong mơ.

Lúc nghỉ hè, em cũng tìm được công việc làm thêm ở quê, đó là đi quảng cáo tivi. Thực ra em nghĩ, bản thân mình thì không vấn đề gì, nhưng làm rồi thì mới thấy, loại tivi, chức năng, nguyên lý, em mãi mãi cảm thấy mơ hồ, không nói rõ được. Khó khăn lắm cũng làm được một tháng, cầm được ít tiền, nhưng lúc tìm việc thì người ta nói: loại kinh nghiệm làm việc này không được tính. Cô ơi. Đây là lần đầu tiên em cảm thấy mình là đồ bỏ đi - em chăm chỉ học hành như thế, nhưng chính em cũng không biết, bốn năm trôi qua, rốt cục em học được cái gì?

Cô ơi, em rất thích blog của cô, em nhớ lúc đó cô có nói: muốn chết, là vì vẫn chưa trưởng thành, vì vẫn còn trẻ, con đường đi chưa dài, tương lai tốt đẹp phía trước vẫn còn mơ hồ, nên mới tưởng rằng những khó khăn tạm thời trước mắt là mãi mãi. Nhưng thưa cô, em không đủ dũng cảm để đợi đến lúc trưởng thành, gia đình em ở nông thôn, nếu sau khi tốt nghiệp cấp ba, em đi làm thuê, thì có lẽ đã nuôi được cha mẹ. Học phí của Học viện Nghệ thuật cao như thế, em đã đến đây với sự hiếu kỳ và hào hứng. Rồi mỗi năm tốn nhiều tiền như thế, mà em vẫn chẳng có cách nào báo đáp cha mẹ... Thưa cô, em cũng không dám nghĩ, thôn em khó khăn lắm mới có được một người thi đỗ đại học, nếu em không tìm được việc làm, em sẽ phải làm gì đây? Em còn mặt mũi nào mà quay về nữa?

Cô ơi, em thực sự phải đi thôi. Trước khi ra đi, em muốn nói rất nhiều điều, nhưng chẳng biết nói cho ai nghe. Thế là em viết cho cô, vì em luôn cảm thấy cô thực lòng đối tốt với chúng em, cô thương chúng em. Nhưng lần này, cô không cần phải thương em nữa rồi, em đã phụ lòng mọi người, em không đáng được người khác thương xót nữa. Nói ra những lời này là em ra đi rồi. Tuy em không biết cuối cùng em đã nói những gì, nhưng có lẽ đã rất nhiều điều nói lộn xộn không rõ ràng, nhưng cũng đành chịu thôi.

Thưa cô, chúc cô hạnh phúc! Cô là người tốt, ông trời sẽ phù hộ cho cô.

Vĩnh biệt cô.

- Cẩm Tây tuyệt bút -

Cố Tiểu Ảnh khẽ khàng đặt bức thư xuống bàn làm việc của Giang Nhạc Dương.

Cô nhìn vết gấp trên bức thư - vẫn còn mới. Cô có thể tưởng tượng ra, khi gấp bức thư này lại, trái tim Cẩm Tây mềm yếu và đau khổ đến mức nào, cả tuyệt vọng nữa.

Nước mắt cô cứ thế lăn xuống, rời vào bức thư, cô lấy tay lau đi, để lại một vệt thấm trên giấy.

Cố Tiểu Ảnh biết, dù nước sẽ khô đi, nhưng vẫn sẽ để lại một vết sần xấu xí. Từ trước đến nay chưa có cái gì có thể thực sự hoàn toàn không còn dấu vết.

Nỗi đau cũng không, nước mắt cũng không, đến sinh mệnh cũng không.

Nếu như Cẩm Tây - Cẩm Tây, Cẩm Tây, nếu em đi mất, thì bố mẹ em, bạn bè em, lại còn người nhận được bức thư này là cô nữa, phải làm gì đây?



(4)



Tháng ba, nhiệt độ lúc hai giờ chiều ở thành phố lục địa lên đến đỉnh điểm.

Mồ hôi nhỏ từng giọt, rất nhiều lần, Cố Tiểu Ảnh bước không nổi. Cô cũng muốn ngồi nghỉ một lúc, nhưng cứ nghĩ đến khuôn mặt cô gái có nụ cười chua chát, cô lại nghiến răng, tiếp tục tìm kiếm trong biển người ở bến tàu, bến xe.

Mò kim đáy bể.

Cố Tiểu Ảnh cảm thấy sắp phát điên đến nơi.

Tất cả mọi người đều đặt hi vọng vào cô - trước khi đi tìm người, Giang Nhạc Dương quá lo lắng: “Cố Tiểu Ảnh, cô cố gắng suy nghĩ đi, lúc lên lớp cô có nói đến một nơi nào đó, một nơi rất đẹp mà cô muốn đi? Cô nghĩ xem, em ấy có thể đi đâu được? Em ấy quý cô như thế, có thể em ấy sẽ đến nơi mà cô nói đến, cô nhanh nghĩ đi!”

Cố Tiểu Ảnh bị anh hỏi dồn đến chóng cả mặt, khó khăn lắm mới gắt lên: “Tôi nói trong thời gian tôi còn sống, nhất định sẽ đến Hi Lạp và Tây Ban Nha, anh nghĩ nó có đến đó được không?”

Giang Nhạc Dương sững người.

Mất một lúc lâu, anh mới từ từ ngồi lên ghế, chậm rãi nói: “Xin lỗi”.

Lúc nói câu này, giọng anh đầy chua xót.

Cố Tiểu Ảnh thấy mềm lòng, nước mắt đột nhiên trào ra, cô bụm miệng, dường như muốn làm như vậy để ngăn tiếng khóc. Đầu óc cô mụ mị, chân mềm nhũn, chỉ cố bám lấy tay áo Giang Nhạc Dương, cố nén khóc hỏi anh: “Làm thế nào bây giờ, em đi đâu tìm bây giờ? Làm thế nào bây giờ thầy Giang, em chẳng biết đi đâu để tìm cả...”

“Đừng cuống, phải bình tĩnh mới được”, Giang Nhạc Dương hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn những người đang đứng xung quanh, nói nhanh: “Mọi người cùng đi tìm đi, tất cả các nam sinh và giáo viên, đến các bến xe, bến tàu, hồ nước, đỉnh núi, bờ sông... hai người một nhóm, tám giờ tối tập trung tại đây”.

Trong vòng 10 phút, các nam sinh và giáo viên trẻ của khoa Quản lý đều được điều động đi tìm.

Cố Tiểu Ảnh là người đi ra sau cùng, trước khi đi ra, lần đầu tiên côGiang Nhạc Dương trong bộ dạng như thế. Dưới ánh mặt trời, người con trai cao 1m8, lưng hơi cúi, tay nắm chặt, nét mặt khổ sở, thấy cô đang nhìn mình, chỉ khẽ mỉm cười đau khổ.

Giọng anh hơi run, không còn cái sự điềm tĩnh trước mặt mọi người như mọi khi, bây giờ chỉ còn là sự lo sợ không giấu giếm, anh nói: “Làm thế nào đây, Cố Tiểu Ảnh, lúc này, tôi mới phát hiện ra là tôi rất sợ hãi”.

...

Trong thành phố ồn ào náo nhiệt, Cố Tiểu Ảnh ngẫm nghĩ về thái độ của Giang Nhạc Dương rồi ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh ngắt và biển người đang chen vai thích cảnh xung quanh mình, mũi cay cay, nước mắt trào ra.

Ngày hôm đó, Cố Tiểu Ảnh lượn một vòng khắp các núi và hồ trong thành phố.

Quản Đồng gọi điện thoại hai lần, lo lắng hỏi: “Cố Tiểu Ảnh, em đi đâu vậy?”

Nói chưa dứt câu đã bị Cố Tiểu Ảnh chặn lại: “Có chuyện gì để về nhà nói, học sinh của em mất tích, em phải đi tìm”.

Nói xong cô cúp máy.

Cô không có thời gian nói chuyện với Quản Đồng. Lúc này, ngoài tin tức về Tống Cẩm Tây, Cố Tiểu Ảnh chẳng còn nghe vào tai được chuyện gì khác....
« Trước1...6061626364...67Sau »

* Tải game 18+ Hót nhất

Bình Luận Bài Viết




Tìm Kiếm
bạn đang xem Hôn Nhân Giấy bạn có thể xem thêm hon nhan giayhon nhan giay còn nữa nè

Hôn Nhân Giấy v2

đang cập nhật thêm

tcm
100/ 100 100 bình chọn
Gần Như Vậy, Xa Đến Thế

•Truyện : Gần Như Vậy, Xa Đến Thế Truyện : Gần như vậy, xa đến thế Tác giả: Tinh Không Lam Hề Nguồn: ex04pro.wap.shDiệp...

Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi

•Truyện : Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi Truyện : Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi Tác giả : Thuấn Gian Khuynh Thành Sáng sớm,...

Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo

•Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo Nhà có chó dữ - Thiên Thảo Giới thiệu: A! Người đàn ông nằm trên sofa trình diện ra tư thế...

Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau

•Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau - Full Yêu nhau lắm cắn nhau đau - Chương 1-2 bản in Đăng ngày 06-06-2013 Chương 1 Phần 1 Trò...

Ông chủ kiêu ngạo

•Ông chủ kiêu ngạo Vì cái gì? Cha của nàng lại trộm cướp buôn bán thông tin cơ mật của người ta, lại còn dụ dỗ vợ...

Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn - Đan Phi Tuyết

•Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn - Đan Phi Tuyết Xuỵt, đừng nói ta yêu hắn - Đan Phi Tuyết Văn án: Nhu đạo, không thủ đạo,...

1234...111213»
tcm
100/ 100 100 bình chọn
CPU Load: 0.00053s. Bản quyền © Kênh Đọc Truyện
XtScript v2.0
Mini Version
wap doc truyen teen wap truyện