The Soda Pop
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay

Wap đọc truyện teen, đọc truyện hay nhất

home| Truyện Teen| Truyện 18+
Bây Giờ 22:06,Ngày 17/06/25
new Các Bạn Truy Cập Wap theo Tên Miền KenhDocTruyen.Com Nếu thấy trang wap này hay, bạn hãy luôn giới thiệu chia sẻ đến mọi người nhá. Kenhdoctruyen.com là trang đọc truyện online và hàng ngàn truyện teen hay luôn được cập nhật và chờ đón các bạn đọc.
>

Hôn Nhân Giấy

» Thể loại: Tiểu Thuyết Hay
» Lượt xem: 39195 Views



Quản Đồng vừa nghe là biết ngay đó chắc chắn là câu mà Cố Tiểu Ảnh đã nói – đã bao nhiêu năm trôi qua mà cô ấy vẫn chẳng hiền dịu được tí nào.

Thế là, chỉ trong vòng 24 tiếng đồng hồ mà đã hai lần Trần Diệp cho Cố Tiểu Ảnh “quá giang” nhờ xe anh, mà cả hai lần đều là đến một nơi, bệnh viện Tỉnh Lập.

Cũng may mà có sự giúp đỡ của Trần Diệp, đến bệnh viện rồi, trong khi Quản Đồng bế Tiểu Ảnh đi khám, làm kiểm tra, tìm giường bệnh thì Trần Diệp cũng chạy tới chạy lui lo thủ tục, nộp viện phí, đi lấy thuốc. Cuối cùng đợi đến khi những giọt thuốc từ chai dung dịch được truyền đến đều từng giọt một vào huyết quản của Tiểu Ảnh đang nằm trên giường bệnh thì hai người đàn ông mới thở phào nhẹ nhõm, họ ngồi bên giường Cố Tiểu Ảnh làm quen với nhau.

Quản Đồng nhìn Trần Diệp, rất thật lòng giơ tay ra: “Cảm ơn anh.”

Trần Diệp cũng chẳng khách khí, mỉm cười bắt chặt tay Quản Đồng: “Đừng khách sáo, đây âu cũng là điều nên làm mà.”


“Khoa âm nhạc, đàn violon.” – Trần Diệp lại mỉm cười đáp: “Chỉ làm tạm thời thôi, sau một thời gian nữa tôi sẽ tới Vienne để học một bằng khác.”

Nghĩ một lát rồi lại tiếp tục nói: “Tôi và cô giáo Cố là bạn học cùng khóa nhưng không cùng khoa.”

Quản Đồng gật gật đầu, thành thực nói: “Lần này quả thực là rất cảm ơn anh, một mình tôi trông nom cô ấy là được rồi, anh cứ quay về tiếp tục làm việc đi. Khiến cho anh phải vất vả một phen như vậy, thật là áy náy quá.”

Tràn Diệp mỉm cười, hơi nghiêng người nhìn Cố Tiểu Ảnh đang ngủ ngon lành, gật đầu: “Vậy thì tôi xin phép về trước vậy.”

Anh ta đứng dậy, Quản Đồng cũng vội đứng dậy theo, Trần Diệp khoát khoát tay: “Không cần tiễn tôi đâu, anh cứ ở lại trông chừng cô ấy đi, bệnh nhân vẫn là quan trọng nhất.”

Nói hết câu, Trần Diệp nở nụ cười rồi nhanh chóng quay người đi ra khỏi phòng bệnh. Quản Đồng cứ nhìn theo bóng dáng Trần Diệp cho tới tận khi không còn nhìn thấy nữa, mới quay lạingồi bên giường bệnh. Nhưng vừa ngồi xuống, ngẩng đầu lên thì chợt nhìn thấy Cố Tiểu Ảnh, hai mắt đã ngấn lệ chăm chú nhìn anh.

Quản Đồng giật mình, vội tiến tới đặt tay sờ lên trán Tiểu Ảnh, ân cần hỏi: “Em tỉnh rồi đấy à? Còn thấy chỗ nào khó chịu không?”

Cố Tiểu Ảnh nhìn ra phía cửa, thấy không còn bóng một ai nữa rồi mới nhìn Quản Đồng trả lời: “Em vẫn tỉnh nãy giờ. lang="VI">Thấy Cố Tiểu Ảnh thần thái đã tỉnh táo trở lại, Quản Đồng thở phào nhẹ nhõm hẳn, nắm lấy tay Cố Tiểu Ảnh: “Em tỉnh rồi sao không nói gì? Anh lại cứ tưởng em đang mê man đấy.”

“Ai mà dám lên tiếng nói gì cơ chứ? Anh có giỏi thì cứ thử cái cảm giác tình cũ tình mới trùng phùng xem thế nào đi…” – Cố Tiểu Ảnh càng nói thì thanh âm càng nhỏ lại, hơi chột dạ, nên chưa nói hết câu đã nhắm tịt mắt lại giả vờ ngủ. Quản Đồng thính lực cực kỳ tốt, nên vừa nghe câu Tiểu Ảnh nói thì lập tức cụm từ “tình cũ tình mới” đã lọt vào tai rất rõ ràng. Anh chợt sững người, xoay đầu ngay lại nhìn Tiểu Ảnh, mải miết nghĩ lại sự xuất hiện của Trần Diệp, những lời lẽ cử chỉ của anh ta, rồi “ồ” lên một tiếng như chợt vừa tỉnh ngộ.

Cố Tiểu Ảnh nghe thấy tiếng “ồ” đó thì lại càng thêm chột dạ, khẽ he hé mắt, chăm chú quan sát Quản Đồng, thì đúng lúc Quản Đồng lấy lại thần sắc cực kỳ bình thường, tới đỡ Cố Tiểu Ảnh ngồi dậy.

Cố Tiểu Ảnh trợn tròn mắt, tỏ vẻ nghi hoặc: “Sao anh không có phản ứng gì thế?”

Quản Đồng thả lỏng người, ngồi ở một góc cuối giường, quay đầu lại nhìn Cố Tiểu Ảnh, bình tĩnh truy vấn lại: “Cần có phản ứng gì à?”

“Không cần có phản ứng gì ư???” – Cố Tiểu Ảnh lại càng thêm hoài nghi, chẳng lẽ những gì tiểu thuyết viết đều chỉ là đống nhảm nhí thôi ư? Trên thực tế, tố chất tâm lý của những nhân viên nhà nước không phải là đều tốt như nhau!

Quản Đồng dường như nhìn thấu được tâm can những suy nghĩ lúc bấy giờ của Cố Tiểu Ảnh, nên cân nhắc một lúc, rồi chủ động giải thích: “Thực ra vốn dĩ cũng chẳng có gì, đâu phải lúc nào cũng gặp toàn người quen! Hơn nữa, các cụ hình như cũng thường dạy là: chắn người thì không sủa, chó mà biết sủa thì sẽ không cắn người còn gì.”

Cố Tiểu Ảnh ngẩn người, tí nữa thì bật nảy ra khỏi giường.

Cố Tiểu Ảnh lấy một tay tựa vào giường rồi nhỏm dậy nửa ngồi nửa nằm, run rẩy chỉ những ngón tay vẫn còn cắm đầy ống kim truyền hướng vào mặt Quản Đồng, rít lên giận dữ từng chữ một: “Quản Đồng, anh dám mắng tôi là chó?”

Quản Đồng giật thột, sau cùng cất tiếng cười ha hả: “Bà xã à, em đúng là đã đọc quá nhiều tiểu thuyết tình cảm rồi đó! Em nghĩ là anh chắc chắn sẽ ghen sao?”

Cố Tiểu Ảnh suýt chút nữa thì tức đến ngất đi: ai đã nói con người này phản ứng chậm chạp, ai đã nói con người này dù ngốc nghếch nhưng lại rất hiền lành? Là ai đã nói?

Là.. là… là ai bị mù đây? (Tất nhiên ngay trong giờ khắc này thì cô đã quên mất chính mình mới là kẻ mù đó)

Đúng lúc “gươm súng đã sẵn sàng ra trận” thì bỗng có một y tá bước tới, ngẩng đầu nhìn phía trên Cố Tiểu Ảnh, kinh hãi hét lên: “Giường 4, cô hồi huyết rồi.”

Cả Quản Đồng và Cố Tiểu Ảnh đều sững lại, cùng lúc quay nhìn về phía ống truyền dịch, tình hình lúc đó khiến cho Quản Đồng cả đầu túa mồ hôi – máu đã sắp chảy ngược đến vị trí củadụng cụ điều chỉnh rồi.
Ngay lập tức, Cố Tiểu Ảnh hét lên một tiếng chói tai “A”, bật một phát trở về giường bệnh, cánh tay cũng nhanh chóng hạ xuống, nhưng cũng không hề quên đặt thật nhẹ nhàng xuống bên giường.

Nữ y tá vô cùng tức giận, bước tới rất nhanh xem xét ống truyền dịch của Cố Tiểu Ảnh rồi ngẩng đầu lên quở mắng: “Đây là bệnh viện, anh chị muốn cãi nhau thì về nhà mà cãi nhé. Gì mà bệnh nhân thì chẳng ra bệnh nhân, người nhàra người nhà!”

Nói hết câu thì đưa mắt lườm Cố Tiểu Ảnh và Quản Đồng một cái rõ dài rồi mới quay người ngúng nguẩy bỏ ra ngoài.

Cố Tiểu Ảnh nhìn theo bóng người nữ y tá và bĩu môi: “Bà chị này quả là ghê gớm…”

Quản Đồng nghĩ lại mà vẫn thấy rùng mình nhìn chiếc ống truyền dịch, rồi lại nhìn Cố Tiểu Ảnh, buông hơi thở dài khẽ nắm lấy tay Tiểu Ảnh mãi một lúc sau mới khe khẽ giọng: “Bà xã à, lần này là anh sai rồi, em hãy cùng anh về nhà đi mà.”

Cố Tiểu Ảnh ngoảnh đầu nhìn Quản Đồng, trái tim cứng rắn bất chợt mềm lại, cũng không nhịn được mà cất tiếng than thở: “Thực ra, em rất cảm kích tấm lòng của bố mẹ anh, suy cho cùng mà nói nếu không có họ thì đã chẳng thể có anh trên đời… Nhưng mà Quản Đồng à, em cũng có những khúc mắc riêng của lòng mình, nên cứ nhìn thấy bố anh là lại cảm thấy không thoải mái, anh nói xem, em phải làm thế nào bây giờ?”

Cố Tiểu Ảnh dùng một tay che lên cái đầu vẫn còn đang nóng hâm hấp của mình, buồn rầu nói: “Quản Đồng à, em rất buồn, thực sự buồn, anh thử nghĩ mà xem, nhà người ta chỉ khổ sở vì mâu thuẫn giữa mẹ chồng và nàng dâu, thế mà nhà mình thì sao, lại là bố chồng và nàng dâu bất đồng ý kiến?”

Quản Đồng ngẩn ngơ, vội trả lời một cách bản năng: “Không phải như em nghĩ đâu, bố mẹ đâu có ý ghét em, chỉ là họ không biết cách nói chuyện làm vui lòng người khác mà thôi.”

“Đó chính là do em đã không tốt.” – Cố Tiểu Ảnh vẫn bình tĩnh chăm chú nhìn Quản Đồng, hơi do dự ngập ngừng, rồi vẫn quyết định đem hết những tâm sự, suy nghĩ trong lòng mình nói hết ra: “Em không thích bố của anh, em thật sự không muốn phải sống chung với ông.”

“Cố Tiểu Ảnh, em nói năng như vậy có quá nặng lời rồi không?” - Quản Đồng mặt mũi cau có, nghiêm túc nhìn Cố Tiểu Ảnh.

Cố Tiểu Ảnh nhìn nét mặt đó của Quản Đồng, cuối cùng khép mi mắt, vừa nở nụ cười đau khổ vừa nói: “Em xin lỗi.”

Quản Đồng trông vào nét mặt đó của vợ mình, đang định mở miệng nói câu gì đó thì đã nghe thấy cô ấy nói thêm một câu rằng: “Nhưng… tất cả những điều em nói lại là sự thật.”

Quản Đồng nghe thấy vậy hoàn toàn lặng người, không biết nói gì thêm nữa.

Đúng là vậy, những gì cô ấy nói hoàn toàn là sự thật.

Cố Tiểu Ảnh chính là một người có cái ưu điểm này – cô ấy muốn gì thì nhất định sẽ nói ra điều đó, cho nên trong cuộc hôn nhân của bọn họ mới không có cái kiểu đoán già đoán non suy nghĩ của nhau. Trong suốt một nửa năm kết hôn, tất cả những niềm vui, hạnh phúc cô ấy và anh cùng chia sẻ với nhau, kể cả những nỗi buồn đau khổ sở cũng không bao giờ giấu anh. Dù cho lối sống của cô ấy có đôi chút hơi tự do phóng khoáng, tính khí thỉnh thoảng thất thường, nhưng là cô ấy thực lòng dựa dẫm vào anh, đặt niềm tin vào anh, trước mặt anh Cố Tiểu Ảnh tuyệt không bao giờ nói dối, bịa đặt bịa chuyện.

Hoặc giả cũng có thể cho là, Cố Tiểu Ảnh có ưu điểm và nhược điểm khá giống nhau, đó là tốt – xấu đều được biểu hiện rất rõ ràng. Duy chỉ có điều là, lần này, người cô không thích, lại không phải ai khác, mà chính là bố anh, là bố đẻ của anh!...
« Trước1...5152535455...67Sau »

* Tải game 18+ Hót nhất

Bình Luận Bài Viết




Tìm Kiếm
bạn đang xem Hôn Nhân Giấy bạn có thể xem thêm hon nhan giayhon nhan giay còn nữa nè

Hôn Nhân Giấy v2

đang cập nhật thêm

tcm
100/ 100 100 bình chọn
Gần Như Vậy, Xa Đến Thế

•Truyện : Gần Như Vậy, Xa Đến Thế Truyện : Gần như vậy, xa đến thế Tác giả: Tinh Không Lam Hề Nguồn: ex04pro.wap.shDiệp...

Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi

•Truyện : Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi Truyện : Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi Tác giả : Thuấn Gian Khuynh Thành Sáng sớm,...

Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo

•Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo Nhà có chó dữ - Thiên Thảo Giới thiệu: A! Người đàn ông nằm trên sofa trình diện ra tư thế...

Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau

•Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau - Full Yêu nhau lắm cắn nhau đau - Chương 1-2 bản in Đăng ngày 06-06-2013 Chương 1 Phần 1 Trò...

Ông chủ kiêu ngạo

•Ông chủ kiêu ngạo Vì cái gì? Cha của nàng lại trộm cướp buôn bán thông tin cơ mật của người ta, lại còn dụ dỗ vợ...

Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn - Đan Phi Tuyết

•Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn - Đan Phi Tuyết Xuỵt, đừng nói ta yêu hắn - Đan Phi Tuyết Văn án: Nhu đạo, không thủ đạo,...

1234...111213»
tcm
100/ 100 100 bình chọn
CPU Load: 0.00075s. Bản quyền © Kênh Đọc Truyện
XtScript v2.0
Mini Version
wap doc truyen teen wap truyện