wap truyen, wap doc truyen, truyen hay

Wap đọc truyện teen, đọc truyện hay nhất

home| Truyện Teen| Truyện 18+
Bây Giờ 09:37,Ngày 25/12/24
new Các Bạn Truy Cập Wap theo Tên Miền KenhDocTruyen.Com Nếu thấy trang wap này hay, bạn hãy luôn giới thiệu chia sẻ đến mọi người nhá. Kenhdoctruyen.com là trang đọc truyện online và hàng ngàn truyện teen hay luôn được cập nhật và chờ đón các bạn đọc.
>

Giáo sư ơi Em có thể tốt nghiệp chưa

» Thể loại: Tiểu Thuyết Hay
» Lượt xem: 33009 Views


“Đúng vậy, cậu mau đi đi.” Đường Cẩm cũng lên tiếng, còn đe dọa Lâm Nhất Nhiên: “Cậu nhìn đi, máu sắp khô lại rồi, để trễ nữa là phải phẫu thuật đấy.”
“A!” Lâm Nhất Nhiên vội vàng nhìn bàn tay dính máu của mình, quả thật là máu đã khô lại, cô bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang mỉm cười đứng bên cạnh mình nãy giờ: “Vậy. . . . làm phiền thầy ạ.”
Trần Tư Tầm nhìn bạn mình một cái, Từ Thụy hiểu rõ, vỗ vỗ ngực: “Tớ sẽ giúp cậu từ chối cuộc hẹn với Bội Tưởng, cậu cứ đi đi.” Nói xong nhìn Lâm Nhất Nhiên nháy nháy mắt: “Em gái, bái bai.”
“Bái bai, bái bai. . . . . . “ Lâm Nhất Nhiên ngượng ngùng phất phất tay với Từ Thụy, trước khi lên xe của Trần Tư Tầm, cô quay đầu, trợn mắt liếc Đường Cẩm một cái, lại nhận lấy ánh mắt vô tội của đối phương.
Ánh mắt Lâm Nhất Nhiên càng hung dữ hơn.
Lúc này đang là giờ cao điểm, trên đường xe cộ qua lại rất đông, lẽ ra chỉ mất năm sáu phút là có thể tới được bệnh viện, bây giờ đã hơn mười phút rồi mà còn chưa tới.
Cuối cùng hai người cũng thoát ra khỏi trung tâm thành phố.
Trong xe có mùi thơm nhàn nhạt, tiếng nhạc trầm thấp vang lên, Lâm Nhất Nhiên ngồi bên cạnh Trần Tư Tầm, cảm thấy cực kỳ lúng túng.
Không biết anh có kiểm tra bài tập hay không?
Lâm Nhất Nhiên cắn môi suy nghĩ lung tung, hy vọng đừng kiểm tra, đừng kiểm tra.
“Không được cắn môi.” Trần Tư Tầm đột nhiên mở miệng, anh tắt nhạc trong xe: “Đi xe sao lại không nhìn đường?”
“A?” Lâm Nhất Nhiên tự dưng bị anh hỏi làm giật mình, nói quanh co cũng không trả lời được nguyên nhân.
Trần Tư Tầm cũng không để ý, hỏi tiếp: “Tay còn đau không?”
“Không đau nữa. “ Lâm Nhất Nhiên nhìn xuống bàn tay, có chút ngập ngừng hỏi: “Thầy. . . . . cái này không cần phải mổ đúng không?”
Trần Tư Tầm nghiêng đầu, chăm chú nhìn vẻ mặt của Lâm Nhất Nhiên, nhịn không được bật cười: “Em sợ sao?”
Lâm Nhất Nhiên nuốt một ngụm nước bọt, nhìn khuôn mặt tươi cười của anh, cô cảm thấy tim mình đập thật nhanh.
“Nếu mổ sẽ rất đau.” Lâm Nhất Nhiên trả lời qua loa, vội vàng dời tầm mắt: “Em sợ đau.”
“Thật đúng là một cô bé.” Trần Tư Tầm khẽ cười lên tiếng, chậm rãi lái xe.
Lâm Nhất Nhiên “A” lên một tiếng, ngây ngẩn nhìn Trần Tư Tầm qua gương chiếu hậu.
Ánh mắt mang theo nét cười, sống mũi cao thẳng, khóe miệng đang nhếch lên, gò má người đàn ông này trông thật đẹp, nhưng cái loại đẹp mắt đó không chỉ riêng ở bề ngoài, nhìn anh, cô không tự chủ được bật cười, cảm giác rất thoải mái, trong lòng cô bỗng nhiên có cái ham muốn được nhìn thấy anh cười mãi như vậy.
Đợi chút. . . . . . . .
Khóe miệng Lâm Nhất Nhiên đang giương lên đột nhiên cứng đờ.
Cái gì gọi là ham muốn được nhìn thấy anh cười? Chẳng lẽ cô cũng giống như những nữ sinh kia?
Lâm Nhất Nhiên lắc đầu một cái, cố gắng đem những cái suy nghĩ không thiết thực kia gạt ra, ngược lại lại bắt đầu lo lắng Trần Tư Tầm có kiểm tra bài tập hay không.
Lúc chạy xe tại sao cô lại thất thần như thế? Bởi vì cô vừa mới nhớ tới bức thư của Lý Điển viết vẫn còn kẹp trong vở bài tập.
Lâm Nhất Nhiên im lặng tính toán, nếu như bị anh gọi đến kiểm tra thì sẽ phải ứng phó như thế nào, cố gắng chống đỡ hay là trói tay chịu chết. . . . .
Nghĩ tới đây, ánh mắt cô chợt sáng lên, lén lút nhìn người đàn ông đang chuyên tâm lái xe bên cạnh mình, không nhịn được cười trộm một tiếng —
Cô còn chưa có bị hỏi tới, chứng tỏ là anh chưa xử lý đống bài tập kia, hoặc là chưa chấm đến bài tập của mình.
Lâm Nhất Nhiên đắc ý nở nụ cười: “Mình đã nói rồi mà.” Cô nhỏ giọng thì thầm: “Haizz, mình nhất định sẽ không chăm chỉ như vậy nữa đâu.”
Nghĩ đến ngày mai sẽ tìm cách đi vào phòng giáo viên, sau đó lấy lại phong thư này!
Cô càng nghĩ càng kích động, đôi mắt sáng rực mang theo nét cười, còn kém không nhảy dựng lên hô to “Vạn tuế!” mà thôi.
Trần Tư Tầm gạt cần thắng xe, tay nâng cằm nhìn cô gái đang cười híp cả mắt.
Lâm Nhất Nhiên dần dần cảm thấy không khí có chút kỳ lạ, cô định thần, không biết xe đã dừng từ lúc nào.
Thấy cô run run quay đầu lại nhìn mình, lông mi Trần Tư Tầm nhếch lên, anh khẽ cười một tiếng làm cô gái nhỏ lập tức đỏ mặt.
“Xuống xe đi, đến rồi.”
Giọng nói của Trần Tư Tầm tràn ngập vui vẻ, Lâm Nhất Nhiên mở cửa xuống xe, gần như là chạy trối chết.Xếp hàng, ghi danh.
Trong bệnh viện rất đông người, hành lang tràn ngập mùi thuốc khử trùng.
Vừa đi vào phòng, Lâm Nhất Nhiên run rẩy bước đến.
Ngồi lên ghế, ngoan ngoãn đưa tay ra cho bác sĩ kiểm tra.
“Không có vấn đề gì nghiêm trọng.” bác sĩ nữ đeo khẩu trang nhìn vào tay cô, cầm lên cuộn băng khử trùng: “Miệng vết thương không sâu lắm.”
“Bác sĩ, không cần phải phẫu thuật sao?”
“Dĩ nhiên là không cần.” Bác sĩ khó hiểu nhìn Lâm Nhất Nhiên một cái, trông thấy cô thở phào nhẹ nhõm, Trần Tư Tầm cúi thấp đầu, khóe môi khẽ giương lên nụ cười.
“Thầy, lúc nãy thầy định đi ăn ạ?”
Lâm Nhất Nhiên đóng cửa xe, đột nhiên hỏi.
“Sao em biết?” Trần Tư Tầm thắt đai an toàn, sau đó từ từ lái xe.
“Bởi vì người lúc nãy giúp tụi em, bạn của thầy nói là sẽ giúp thầy từ chối cuộc hẹn.” Lâm Nhất Nhiên le lưỡi, có chút không yên tâm nói: “Thầy, nếu không thì thầy đi đi, em tự về nhà cũng được.”
Trần Tư Tầm nhìn Lâm Nhất Nhiên một cái, so với lúc nãy thì cô vui vẻ hơn nhiều: “Không sao, tôi đưa em về.”
“Oh!” Lâm Nhất Nhiên không nói gì nữa, cô thắt đai an toàn, ngồi ngay ngắn trên ghế phụ.
“Chính là chỗ này.” Lâm Nhất Nhiên nhìn thấy khu nhà quen thuộc, nghiêng đầu nói với Trần Tư Tầm: “Thầy Trần, tới nhà em rồi.”
“Ừ.” Trần Tư Tầm dừng xe, nhìn cô nữ sinh chân tay vụng về đang nhấc cái sặp sách bước xuống.
Sau khi xuống xe, cô lại đem cặp sách để lên ghế ngồi, kéo khóa, lục lọi giống như là đang tìm cái gì trong đó.
“Thầy, thầy đã từ chối cuộc hẹn chắc cũng sẽ không đi ăn cơm phải không?” cô không ngẩng đầu, tiếp tục lục lọi, đột nhiên lấy ra một cái hộp từ trong cặp sách, kêu to: “A, thấy rồi!”
Trần Tư Tầm nhìn hộp cơm HELLO KITTY màu hồng trong tay cô, nhịn không được nhếch mi lên.
“Đây là cơm nắm mẹ em làm.” Lâm Nhất Nhiên kéo lại khóa kéo, đưa hộp cơm trong tay cho Trần Tư Tầm: “Ngon lắm, thầy, cái này cho thầy.”
Thật ra thì hộp cơm này Lâm Nhất Nhiên định mang cho Lý Điển, nhưng vì lúc tan học không gặp được cậu nên cô mang về, đương nhiên cô sẽ không ngốc đến nỗi nói cho Trần Tư Tầm biết đây là đồ dư.
Trần Tư Tầm nhận lấy hộp cơm, nhìn về phía cô cười cười.
“Vậy. . .tạm biệt thầy.” Lâm Nhất Nhiên đóng cửa xe, phất tay nhìn về phía anh, dõi theo khúc quanh anh vừa rời đi.
Trần Tư Tầm cầm sách giáo khoa tiếng Anh, đứng trên bục giảng nói về kỳ thi trọng điểm, Lâm Nhất Nhiên ngồi ở phía dưới, vắt óc suy nghĩ không biết mình đã đem phong thư của Lý Điển để ở chỗ nào rồi.
Lần trước Lâm Nhất Nhiên cho rằng Trần Tư Tầm còn chưa kiểm tra bài tập, vì vậy ngày thứ hai cô tìm cớ đi đến phòng làm việc của anh, nhưng ngoài dự đoán là lá thư không có kẹp ở trong vở bài tập, điều này làm Lâm Nhất Nhiên không khỏi hoài nghi mình có kẹp thư ở trong đó hay không.
Nhưng cô tìm khắp nhà đều không thấy, cặp sách cũng không thấy, chẳng lẽ cô kẹp trong vở bài tập bị Trần Tư Tầm phát hiện nên lấy đi rồi?
Lâm Nhất Nhiên đem sách cất trở lại vào trong ngăn bàn, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang đứng trên bục giảng.
Nhưng đã một tuần trôi qua, nếu anh thật sự lấy đi tại sao vẫn còn chưa tìm cô nói chuyện?
Lâm Nhất Nhiên suy nghĩ, không biết nếu Trần Tư Tầm nhìn thấy được rồi thì sẽ như thế nào?
Bên này Lâm Nhất Nhiên đang ngẩn người nhìn Trần Tư Tầm, mà bên kia, Trần đại soái ca đang đứng trên bục giảng, anh đặt sách lên bàn, ánh mắt chú ý tới một người đang nhìn mình chằm chằm, đôi mắt cô tựa như hai bóng đèn sáng rực, đặc biệt nóng bỏng.
“Lâm Nhất Nhiên, em hãy trả lời vấn đề này.”
Giọng nói đàn ông dễ nghe vang lên, tất cả ánh mắt trong phòng học đều “Xoẹt” một cái, tập trung vào người Lâm Nhất Nhiên.
“A?” Lâm Nhất Nhiên không kịp phản ứng, sững sờ tại chỗ.
“Thầy nói cậu trả lời câu này.” Lương Thần ngồi ở phía sau, dùng sức đá ghế của Lâm Nhất Nhiên, nhỏ giọng nói: “Trang 73 câu thứ nhất.”
“À.” Lúc này cô mới kịp phản ứng, vội vàng cầm sách đứng dậy.
“Không tệ.”
Chuông tan học vang lên, đúng lúc Lâm Nhất Nhiên trả lời xong vấn đề. Trần Tư Tầm bỏ phấn lại vào trong hộp, vỗ vỗ tay cho bột phấn rơi ra, “Lâm Nhất Nhiên, sau khi hết giờ đến phòng làm việc của tôi, những bạn khác tan học.”
“A. . . . . “ Trong lòng Lâm Nhất Nhiên thấp thỏm, cô nhìn khuôn mặt đang tươi cười của Trần Tư Tầm chỉ thấy thật đáng sợ.
Quả nhiên cái gì tới sẽ tới mà.
Lâm Nhất Nhiên ủ rũ cúi đầu ngồi xuống, nằm dài trên bàn không nhúc nhích.
Phải làm sao đây?
Nghịch nghịch móc điện thoại, Lâm Nhất Nhiên suy nghĩ phải đối phó như thế nào, hai tiết học sau cô cũng không nghe lọt câu gì.
Thời gian từ từ trôi qua, tiếng chuông tan học vang lên, Lâm Nhất Nhiên giật mình, biết giờ chết sắp đến gần kề....
« Trước123456...48Sau »

* Tải game 18+ Hót nhất

Bình Luận Bài Viết




Tìm Kiếm
bạn đang xem Giáo sư ơi Em có thể tốt nghiệp chưa bạn có thể xem thêm giao su oi em co the tot nghiep chuagiao su oi em co the tot nghiep chua còn nữa nè

Giáo sư ơi Em có thể tốt nghiệp chưa v2

đang cập nhật thêm

tcm
100/ 100 100 bình chọn
Gần Như Vậy, Xa Đến Thế

•Truyện : Gần Như Vậy, Xa Đến Thế Truyện : Gần như vậy, xa đến thế Tác giả: Tinh Không Lam Hề Nguồn: ex04pro.wap.shDiệp...

Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi

•Truyện : Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi Truyện : Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi Tác giả : Thuấn Gian Khuynh Thành Sáng sớm,...

Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo

•Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo Nhà có chó dữ - Thiên Thảo Giới thiệu: A! Người đàn ông nằm trên sofa trình diện ra tư thế...

Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau

•Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau - Full Yêu nhau lắm cắn nhau đau - Chương 1-2 bản in Đăng ngày 06-06-2013 Chương 1 Phần 1 Trò...

Ông chủ kiêu ngạo

•Ông chủ kiêu ngạo Vì cái gì? Cha của nàng lại trộm cướp buôn bán thông tin cơ mật của người ta, lại còn dụ dỗ vợ...

Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn - Đan Phi Tuyết

•Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn - Đan Phi Tuyết Xuỵt, đừng nói ta yêu hắn - Đan Phi Tuyết Văn án: Nhu đạo, không thủ đạo,...

1234...111213»
tcm
100/ 100 100 bình chọn
CPU Load: 0.00059s. Bản quyền © Kênh Đọc Truyện
XtScript v2.0
Mini Version
wap doc truyen teen wap truyện

Lamborghini Huracán LP 610-4 t