XtGem Forum catalog
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay

Wap đọc truyện teen, đọc truyện hay nhất

home| Truyện Teen| Truyện 18+
Bây Giờ 00:47,Ngày 30/01/25
new Các Bạn Truy Cập Wap theo Tên Miền KenhDocTruyen.Com Nếu thấy trang wap này hay, bạn hãy luôn giới thiệu chia sẻ đến mọi người nhá. Kenhdoctruyen.com là trang đọc truyện online và hàng ngàn truyện teen hay luôn được cập nhật và chờ đón các bạn đọc.
>

Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi

» Thể loại: Tiểu Thuyết Hay
» Lượt xem: 46777 Views


Hai người vốn không định thu hút sự chú ý nên đã chọn một chỗ trong góc thư viện.
Nhưng là cặp đôi đứng đầu diễn đàn trường, cho dù ở trong góc tối cũng không trốn được, rất nhiều người đang lặng lẽ nhìn về phía hai người.
Trong đó, có một người quen.
Đọc xong, Du Nhiên lau giọt nước mắt vì cười mà chảy ra trên khóe mắt, trong lúc vô tình ngẩng đầu lại phát hiện ra, phía trước đó không xa, Khuất Vân đang nhìn cô và Tiểu Tân.
Dáng người Khuất Vân thon dài, cao ráo, môt đôi chân dài đứng đó, rất giống nhân vật nam trong truyện tranh của Shinohara Chie**, mang theo vẻ thần bí và hiu quạnh.
** Tác giả bộ truyện tranh “dòng sông huyền bí” của Nhật.
Đôi chân dài mọc trên người người đàn ông này đúng là gợi cảm đến đáng chết.
Lúc này Du Nhiên mới nghĩ ra, ngoại hình của Khuất Vân rất giống với hoàng tử bạch mã cô thường hay mơ mộng khi còn bé.
Quá khứ cũ rích của bọn họ đã chứng tỏ một việc: kết thúc của chuyện cổ tích chỉ có thể tồn tại trong những câu chuyện kể.
Du Nhiên cảm thấy trái tim mình thật bình tĩnh, cô đã thực hiện được giấc mơ khi còn bé, tuy không thành công, nhưng ít nhất, cô và hoàng tử bạch mã đã gặp nhau, vậy đã là quá đủ rồi.
Trong lúc cô dần bình tĩnh lại, Khuất Vân đã đi tới trước mặt bọn họ.
Du Nhiên nhìn cánh tay Khuất Vân một chút, dường như đã cử động bình thường, nên hỏi một câu: “Tay anh khỏi rồi chứ?”
Khuất Vân lẳng lặng nhìn cô, trong bầu không khí yên lặng, vô số những hạt bụi hỗn loạn rơi xuống, cuối cùng, hóa thành một câu: “Tôi muốn nói chuyện riêng với em.”
Du Nhiên lắc đầu: “Không có chuyện gì để nói nữa, những gì cần nói, ngày đó đã nói hết trong bệnh viện rồi.”
“Là chuyện có liên quan tới lớp học.” Khuất Vân dùng giọng nói không ai có thể nghe được, nói: “Nếu không, hay là em sợ?”
Sợ phải một mình đối mặt với anh, sợ trái tim thật vất vả mới bình tĩnh được sẽ lại hỗn loạn.
Du Nhiên còn chưa kịp mở miệng đã nghe giọng nói của Tiểu Tân truyền đến từ bên cạnh: “Thầy giáo, làm bóng đèn là không tốt đâu.”
Đôi mắt Tiểu Tân vẫn nhìn màn hình máy tính, cậu ta không ngẩng đầu, ngữ khí hơi lạnh lùng.
Hơi thở mùa xuân lập tức bị quét sạch, vài cơn gió lạnh thổi tới.
Thật lạnh, thật lạnh, Du Nhiên rụt cổ.
“Ý của cậu là…” Khuất Vân hỏi.
“Lý Du Nhiên hiện là bạn gái tôi, lẽ nào anh không nghe nói sao?” Tiểu Tân nói.
“Rất nhiều chuyện kể lại cách sự thật rất xa, vì vậy chỉ nghe nói là vô dụng.” Khuất Vân nói.
“Vậy hiện tại, để người trong cuộc là tôi nói cho anh biết.” Tiểu Tân đứng lên, hai tay chống lên bàn, nhìn thẳng vào Khuất Vân: “Hiện giờ, Lý Du Nhiên là của tôi, nghe hiểu không? Là người phụ nữ của tôi.”
“Mời nhắc lại lần nữa.” Khuất Vân yêu cầu như vậy.
“Lý Du Nhiên, là người phụ nữ của tôi.” Tiểu Tân thỏa mãn yêu cầu của anh.
“Hai lần liên tiếp, trong ngữ điệu có chút không tự tin.” Khuất Vân đánh giá.
Quanh người Tiểu Tân bắt đầu bắn ra những tia sáng màu trắng bạc, bông tuyết bay đầy trời.
Lạnh hơn, lại càng lạnh hơn, Du Nhiên xoa hai cánh tay.
Bông tuyết nhẹ nhàng rơi một phút, trong lúc đó, Tiểu Tân và Khuất Vân vẫn đối mặt, Du Nhiên đặc biệt lo lắng bọn họ sẽ không tỉnh táo mà hôn “chụt” nhau một cái.
Hôn có xảy ra, nhưng người bị hại lại là Du Nhiên.
Một phút sau, Tiểu Tân bỗng vươn tay, tóm Du Nhiên ở bên cạnh lên, nắm lấy cằm cô, ở trước mặt tất cả sinh viên trong thư viện và Khuất vân, hôn mạnh lên môi cô một cái.
Bởi vì hoàn cảnh có chút hạn chế, nụ hôn này chỉ là chạm môi một cái, nhưng đã đạt được hiệu quả.
Tiểu Tân buông Du Nhiên ra, nhìn về phía Khuất Vân, mang theo nụ cười thỏa mãn: “Nghe không tin, vậy nhìn thấy sẽ tin chứ.”
Đôi mắt Khuất Vân khẽ nhíu lại, những tia sáng tăm tối lóe lên.
Nhất thời, áp suất giảm xuống, tất cả những tòa kiến trúc xung quanh đều phủ một lớp băng tuyết thật dày.
Du Nhiên lập tức ngồi xổm xuống đất.
Tiểu Tân nhấc cô lên, cười mà chẳng có vẻ gì vui vẻ: “Em đang làm gì vậy?”
“Đốt sách sưởi ấm.” Du Nhiên rùng mình một cái.
Thì ra hai người đàn ông giao chiến lại đáng sợ như thế.
Không chỉ có Du Nhiên, những sinh viên khác trong thư viện cũng bị hại, tất cả đều so vai lại, thầy quản lý phải mở hệ thống sưởi lên.
Ngay khi mọi người sắp biến thành tảng băng, máy tạo băng Khuất Vân bỏ đi.
Xoay người, không nói bất cứ lời nào, bỏ đi.
Tiểu Tân nhìn bóng lưng Khuất Vân đi xa, “ha ha ha” cười ba tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía Du Nhiên, đắc ý hỏi: “Thế nào?”
Du Nhiên đưa tay chậm chạp lau miệng mình, nhẹ nhàng phun ra vài tiếng: “Kỹ thuật hôn thật kém.”
Tiểu Tân: “…”
Nếu trên thế giới này có thuốc chữa hối hận, Du Nhiên nhất định sẽ mua một chục hộp để uống, dù có uống đến ngu người cũng vẫn uống.
Nếu có thể khiến thời gian quay ngược lại, Du Nhiên nhất định sẽ quay lại thời khắc khi cô chê bai kỹ thuật hôn của Tiểu Tân kém, cắt lưỡi chính mình.
Bởi vì, từ khi Du Nhiên chê bai kỹ thuật hôn của Tiêu Tân, Tiểu Tân càng không ngừng hạ gục cô, ép hôn, rửa nhục.
Thế nhưng Du Nhiên sao có thể để loại trẻ ranh tóc còn để chỏm này trục lợi, đương nhiên phải liều mạng chống lại, vì vậy, hai người bắt đầu chơi trò đuổi bắt, trốn tìm ngay trong trường.
Mỗi sáng sớm, khi ra khỏi ký túc xá, Du Nhiên đều phải nhìn trái nhìn phải, bởi vì Tiểu tân đã từng từ phía sau nhào tới, vồ về phía cô như một con chó lông vàng – tuy cuối cùng bị cô dùng một đá đạp vào trong bụi cỏ.
Trong mỗi giờ học, Du Nhiên không dám vùi đầu ngủ nữa, bởi vì Tiểu Tân từng vào phòng học của bọn họ, ngay trước mặt giáo sư muốn hôn trộm cô đang mơ màng ngủ – tuy cuối cùng bị cô dùng một quyển sách đánh đến vỡ đầu.
Mỗi buổi trưa, khi ăn cơm với Tiểu Tân, Du Nhiên phải cảnh giác từng giây, bởi vì Tiểu Tân từng thừa dịp cô đang ăn say mê, ghé sát cái miệng đến muốn ăn miệng cô – tuy cuối cùng bị cô úp cả một bát canh nóng lên đầu.
Chiều tối mỗi ngày, khi chạy bộ, Du Nhiên lúc nào cũng phải chạy xa khỏi sân bóng, bởi vì Tiểu Tân phát điên từng cầm một quả bóng rổ, định ném cô bất tỉnh, thực hiện ý đồ tội lỗi của mình – tuy cuối cùng cậu ta bị một cục đá to bằng nắm tay của mình đập bất tỉnh.
Cứ như thế, sinh hoạt hàng ngày của Du Nhiên ngập trong sợ hãi, liên tục gặp ác mộng, trong mơ chỉ có một cái miệng máu me đầy răng nanh.
Sợ đến mức Du Nhiên suýt nữa tè dầm.
Ngoại trừ Tiểu Tân, Du Nhiên còn phải đối phó với Khuất Vân, coi như cô tự mình đa tình cũng được, nhưng Du Nhiên luôn luôn cho rằng Khuất Vân sẽ không từ bỏ ý định.
Cho nên cô cố gắng đến khu phòng giáo vụ ít hết mức có thể, đi trên đường, chỉ cần nhìn thấy từ xa có người có dáng giống Khuất Vân, cô lập tức quay lưng bỏ chạy, càng triệt để hơn là, cô không chọn môn học tự chọn trong kỳ này – sợ người dạy chính là Khuất Vân.
Cùng lắm thì năm thứ tư học sau, cứ qua cái cửa này trước đã.
Môn học tự chọn có thể tạm thời không học, nhưng ba khóa thực nghiệm mỗi học kỳ là trốn không thoát, sau khi điều tra kỹ càng, Du Nhiên chọn lớp sinh vật, lớp thực nghiệm tâm lý và thiên văn tuyệt đối tránh được việc Khuất Vân sẽ lên lớp.
Buổi chiều cuối tuần là lớp thực nghiệm thứ hai, đó là lớp thực nghiệm sinh vật, Du Nhiên đúng giờ đi tới phòng thí nghiệm của khoa sinh, mới biết nội dung ngày hôm nay là lấy máu và kiểm tra nhóm máu.
Du Nhiên cầm kim, khẽ cắn môi, chuẩn bị đâm vào ngón trỏ của mình, nhưng lại không nỡ xuống tay, mắt thấy thời gian trôi qua từng giây, Du Nhiên nóng ruột.
Đang định cúi đầu đâm một cái đau đớn, một người đi tới trước mặt cô, nói: “Tôi giúp em.”
Cái cổ của Du Nhiên giống như một động cơ mười năm không hoạt động, cạch cạch ngẩng lên.
Tai cô không có vấn đề, người đàn ông trước mặt đúng là Khuất Vân.
“Thầy giáo dạy lớp này có quan hệ cá nhân rất tốt với tôi, tôi đến giúp thầy ấy.” Khuất Vân rất ăn ý trả lời câu hỏi trong đầu Du Nhiên.
Quan hệ cá nhân rất tốt, tốt cái đầu nhà anh.
Còn chưa mắng xong, Khuất Vân đã một tay cầm tay cô, một tay cầm kim, dùng ngữ điệu nghiêm túc nhất nói: “Tôi đâm giúp em.”
Vừa dứt lời, ngón trỏ Du Nhiên lập tức truyền đến một cơn đau mãnh liệt.
Con mẹ nó, Du Nhiên chửi thầm, gã đàn ông chết tiệt, đã chọc thủng cô hai lần.
Sau khi đâm xong, Khuất Vân còn cầm ngón tay Du Nhiên, nhỏ sáu giọt máu lên miếng kính.
Du Nhiên đau lòng không thôi, đúng là máu của cô nên người ta mới không thấy tiếc, lấy nhiều như vậy, quá lãng phí!
Làm xong một loạt các bước, sau đó chỉ phải đợi, nhìn xem huyết thanh kháng A và kháng B, cái nào làm máu mình ngưng tụ.
Vừa khéo, trong khoảng thời gian chờ đợi khó khăn này, Khuất Vân cứ đứng ngay bên cạnh cô.
Du Nhiên không ngẩng đầu, nhưng cô cảm giác được tóc trên đầu sắp bị ánh mắt anh uốn thành tóc xoăn.
Dù sao còn nhiều người ở đây, Du Nhiên không tiện nổi giận, chỉ có thể nói: “Thầy giáo, chỗ em không cần thầy giúp nữa, mời thầy đi giúp những bạn học khác đi.”
“Vậy sao?” Khuất Vân hỏi.
“Đúng vậy.” Du Nhiên trả lời chắc như đinh đóng cột....
« Trước1...6869707172...80Sau »

* Tải game 18+ Hót nhất

Bình Luận Bài Viết




Tìm Kiếm
bạn đang xem Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi bạn có thể xem thêm chang giang vien cam thu cua toichang giang vien cam thu cua toi còn nữa nè

Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi v2

đang cập nhật thêm

tcm
100/ 100 100 bình chọn
Gần Như Vậy, Xa Đến Thế

•Truyện : Gần Như Vậy, Xa Đến Thế Truyện : Gần như vậy, xa đến thế Tác giả: Tinh Không Lam Hề Nguồn: ex04pro.wap.shDiệp...

Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi

•Truyện : Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi Truyện : Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi Tác giả : Thuấn Gian Khuynh Thành Sáng sớm,...

Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo

•Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo Nhà có chó dữ - Thiên Thảo Giới thiệu: A! Người đàn ông nằm trên sofa trình diện ra tư thế...

Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau

•Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau - Full Yêu nhau lắm cắn nhau đau - Chương 1-2 bản in Đăng ngày 06-06-2013 Chương 1 Phần 1 Trò...

Ông chủ kiêu ngạo

•Ông chủ kiêu ngạo Vì cái gì? Cha của nàng lại trộm cướp buôn bán thông tin cơ mật của người ta, lại còn dụ dỗ vợ...

Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn - Đan Phi Tuyết

•Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn - Đan Phi Tuyết Xuỵt, đừng nói ta yêu hắn - Đan Phi Tuyết Văn án: Nhu đạo, không thủ đạo,...

1234...111213»
tcm
100/ 100 100 bình chọn
CPU Load: 0.00079s. Bản quyền © Kênh Đọc Truyện
XtScript v2.0
Mini Version
wap doc truyen teen wap truyện