wap truyen, wap doc truyen, truyen hay

Wap đọc truyện teen, đọc truyện hay nhất

home| Truyện Teen| Truyện 18+
Bây Giờ 04:58,Ngày 31/01/25
new Các Bạn Truy Cập Wap theo Tên Miền KenhDocTruyen.Com Nếu thấy trang wap này hay, bạn hãy luôn giới thiệu chia sẻ đến mọi người nhá. Kenhdoctruyen.com là trang đọc truyện online và hàng ngàn truyện teen hay luôn được cập nhật và chờ đón các bạn đọc.
>

Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi

» Thể loại: Tiểu Thuyết Hay
» Lượt xem: 46781 Views


“Có sao?” Tiểu Tân mở thêm một chai bia nữa, uống ngay tại chỗ.
“Lẽ nào khi nhìn anh ấy, cậu không có cảm giác muốn xông lên xé rách quần áo của anh ấy, rồi đẩy ngã anh ấy, giải quyết ngay tại chỗ hết lần này đến lần khác sao?” Du Nhiên lộ ra một vẻ mặt say sưa.
Lông mày Tiểu Tân lại dựng ngược lên: “Sao tôi có thể có loại cảm giác này với một người đàn ông cơ chứ!!!”
“Vậy thật quá đáng tiếc.” Du Nhiên nhún vai: “Khuất Vân từng nói cho tôi biết anh ấy muốn tận tay sờ sờ cái mông cong của cậu đấy.”
Tiểu Tân: “…”
Du Nhiên: “Nhìn dáng vẻ của cậu giống như đang mừng thầm.”
Tiểu Tân: “…”
Du Nhiên: “Tôi nên biết từ lâu là cậu có ý với anh ấy mới đúng, chẳng trách lúc đó suốt ngày nhắm vào tôi, thì ra vì yêu mà sinh hận.”
Tiểu Tân: “…”
Trường học không có Khuất Vân thật sự yên lặng, Du Nhiên tận tình hưởng thụ.
Nhưng tiệc vui chóng tàn, vừa mới tiễn một con lang, lại phải đón một con sói – Cổ Thừa Viễn tới.
Anh ta tới thẳng cửa ký túc xá, lái một cái xe đắt tiền, hơn nữa bên cạnh cái xe còn có một người đàn ông tuấn tú cao lớn, gần như hấp dẫn sự chú ý của tất cả sinh viên.
Du Nhiên đã quyết định sẽ không trốn tránh nữa, dù sao đã giết một Khuất Vân, cũng không sợ phải giết thêm một Cổ Thừa Viễn nữa.
Vì vậy, Du Nhiên trực tiếp đi tới, nói thẳng vào vấn đề: “Ngày hôm nay, ngày mai, ngày kia, tất cả cuối tuần, cả tháng sau, tâm trạng tôi đều không tốt. Nếu anh không muốn mặt mình phải băng bó lần thứ hai, mời ra về.”
Cổ Thừa Viễn tựa ở cửa xe, hai tay đút vào túi quần, chậm rãi nói một câu: “Bố em phải phẫu thuật, mẹ bảo anh tới đón em về.”
Du Nhiên chấn động toàn thân, lập tức hỏi: “Bố tôi bị làm sao? Bệnh tình có nghiêm trọng không?”
Cổ Thừa Viễn mở cửa xe, nói: “Em cứ về rồi sẽ biết.”
Du Nhiên bước tới trước một bước, nhưng ngay sau đó lại dừng lại.
Bởi vì cô bỗng nghĩ, rất có thể đây là quỷ kế của Cổ Thừa Viễn để lừa cô.
Vì vậy, Du Nhiên lập tức lấy di động ra, gọi số điện thoại của Bạch Linh, nhưng máy ở trong tình trạng tắt máy.
“Thế nào? Không tin anh à?” Khóe miệng Cổ Thừa Viễn hơi cong lên, coi như một nụ cười.
“Anh có tư cách khiến tôi tin tưởng sao?” Trong tình huống như vậy, Du Nhiên cảm thấy nụ cười kia rất chói mắt.
“Nhưng em còn sự lựa chọn nào khác hay sao?” Cổ Thừa Viễn ung dung nói: “Hiện giờ em không liên lạc được với bọn họ, hoàn toàn không biết tình hình xác thực… Nếu anh nói, hiện giờ bố em đã ở thời khắc cuối cùng, em có thể ung dung chạy đi chờ tàu hỏa sao?”
Nghe vậy, Du Nhiên ngẩng mạnh đầu lên, trong mắt thể hiện sự chấn động vì lời nói này của Cổ Thừa Viễn, cô cố gắng duy trì bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn run lên nhè nhẹ: “Anh nói dối.”
“Em hoàn toàn có thể thử xem.” Cổ Thừa Viễn cười nhạt, nụ cười mang theo một cảm giác lành lạnh: “Nói không chừng, lại do dự nữa, ngay cả nhìn mặt bố em lần cuối cũng không kịp đâu.”
Du Nhiên vừa sợ vừa hận, tức giận đến mức cả người run run, đứng một lúc lâu rồi vẫn phải khuất phục, chuẩn bị lên xe theo Cổ Thừa Viễn về nhà.
Cô nắm chặt hai tay, thân thể căng cứng thành một đường cong khuất nhục.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên: “Tôi đưa cô đi.”
Du Nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Tân.
Tiểu Tân không thèm nhìn Cổ Thừa Viễn, trực tiếp nói với Du Nhiên: “Đến đây đi, tôi gọi điện cho lái xe của ông nội tôi, bảo chú ấy đưa chúng ta đi.”
Trong giờ phút này, Du Nhiên nghĩ, nếu đỉnh đầu Tiểu Tân có một vòng tròn màu vàng sáng lấp lạnh, lại đeo thêm một đôi cánh nữa, cậu ta sẽ biến thành thiên sứ.
Hiệu suất làm việc của Tiểu Tân rất nhanh, không lâu sau lái xe đã tới cổng trường đón bọn họ.
Du Nhiên không để ý tới Cổ Thừa Viễn, trực tiếp lên xe.
“Anh ta ở phía sau chúng ta.” Trên đường cao tốc, sau khi quay đầu lại kiểm tra, Tiểu Tân nói với Du Nhiên.
“Anh ta không có gì quan trọng.” Lúc này Du Nhiên đã không có tâm trí để suy nghĩ chuyện khác nữa, ý nghĩ của cô chỉ hướng về bệnh tình của bố.
Thân thể bố cô luôn rất tốt, sao lại đột nhiên sinh bệnh, lẽ nào, đúng như Cổ Thừa Viễn nói…
Nghĩ vậy, trái tim Du Nhiên giống như biết thành một cái khăn mặt, bị người ta vắt chặt.
Đầu ngón tay của cô giống như vừa rút từ trong băng ra, cứng nhắc lạnh lẽo.
Sau đó, nhiệt độ của đồng loại chạm vào tay cô, khiến thân thể căng thẳng của cô dần dần bình tĩnh lại.
Tiểu Tân cầm tay cô, nhẹ nhàng nói: “Không có chuyện gì, rất nhanh sẽ tới nơi thôi, bình tĩnh lại, chỉ có thể xử lý tốt bản thân mới có thể quay về giúp đỡ bố mẹ, chứ không phải cho bọn họ thêm phiền.”
Trong khi lạnh lẽo nhất, một chút ấm áp là thứ vô cùng đáng quý, Du Nhiên nghe Tiểu Tân nói, trái tim lặng lẽ lắng xuống.
Đúng vậy, chính mình lúc này hẳn phải kiên cường lên.
Dưới sự che chở của bố mẹ, cô có thể vui vẻ trải qua hai mươi năm, còn bây giờ chính là lúc cô phải che chở bố mẹ.
Du Nhiên nắm chặt tay Tiểu Tân, tìm kiếm một chút sức mạnh từ lòng bàn tay ấm áp của cậu ta.
Trong giờ phút này, lần đầu tiên cô cảm giác được, Tiểu Tân không phải lúc nào cũng là Tiểu Tân.
Thời gian chờ đợi dài dằng dặc, nhưng cuối cùng cũng phải kết thúc.
Tới trước bệnh viện mà Cổ Thừa Viễn nói, Du Nhiên nhảy xuống xe, chạy ào vào, vội vàng hỏi y tá, đúng lúc này, khóe mắt cô thoáng nhìn thấy mẹ Bạch Linh ra khỏi thang máy.
Nhìn thấy Du Nhiên, Bạch Linh cảm thấy rất bất ngờ: “Du Nhiên, sao con lại ở đây?”
“Bố đâu? Mẹ, bố thế nào rồi?” Du Nhiên lòng nóng như lửa đốt, vội vàng xông lên hỏi.
“Còn ở trong phòng phẫu thuật, sao con biết bố phải nằm viện?” Bạch Linh hỏi.
Nhưng Du Nhiên đã không nghe thấy câu hỏi của mẹ nữa, trong đầu cô chỉ muốn nghe chính mẹ cô nói về bệnh tình của bố: “Rốt cuộc bố bị bệnh gì? Vì sao đột nhiên lại ngã bệnh, phẫu thuật có nguy hiểm không? Con cùng nhóm máu với bố, có thể truyền máu cho bố.”
“Thật ra, bố con đang làm…” Một câu nói của Bạch Linh khiến xung quanh yên tĩnh lại: “Phẫu thuật trĩ.”
Trĩ…
Du Nhiên cảm thấy toàn bộ hình ảnh lúc này là một đàn quạ đen đáng yêu bay ngang qua, kéo theo phía sau là một sự im lặng tuyệt đối.
Tiểu Tân cảm giác sau gáy chính mình và Du Nhiên toát ra một tầng mồ hôi hột.
“Bố con vốn có bệnh này, bình thường tương đối chú ý vấn đề ăn uống, nhưng hôm qua ông ấy ra ngoài với bạn, không nhịn được, ăn cay, lại uống rất nhiều rượu, vì vậy sáng nay tái phát, đau đến mức không ngồi được.” Bạch Linh nhã nhặn cười cười: “Yên tâm, chỉ là tiểu phẫu thôi, không có gì đáng lo cả.”
Trong đầu Du Nhiên bắt đầu hiện ra bộ dạng cha già ngồi trên bồn cầu, đau đến mức gào khóc thảm thiết.
Kết quả buồn cười này khiến Du Nhiên yên tâm lại. Phải đến lúc này, cô mới cảm thấy máu trong cơ thể có thể chảy một lần nữa.
“Làm thế nào con biết chuyện này?”
Câu hỏi của Bạch Linh khiến Du Nhiên phục hồi tinh thần, cô lập tức hỏi ngược lại: “Mẹ, vì sao mẹ không mở máy?”
“Không mở máy?” Bạch Linh lấy điện thoại từ trong túi xách ra, lẩm bẩm nói: “A, thật sự tắt máy rồi, chẳng lẽ sáng nay khi Thừa Viễn giúp mẹ sửa giờ đã không cẩn thận ấn vào phím tắt?”
Cổ Thừa Viễn.
Cổ Thừa Viễn!
Trong lòng Du Nhiên bốc lên một đám lửa vô danh, cô không khống chế được chính mình, xoay người chạy ra ngoài.
Cô biết, Cổ Thừa Viễn đang ở bên ngoài chờ cô.
Quả nhiên như Du Nhiên dự đoán, xe của Cổ Thừa Viễn vẫn dừng bên ngoài.
Du Nhiên xông lên hai ba bước, giơ chân đạp thẳng vào cửa xe, sau vài ba cái, Cổ Thừa Viễn xuống xe.
“Cẩn thận đau chân.” Anh ta nói.
“Anh có bệnh phải không? Vì sao lại bịa chuyện như vậy?” Du Nhiên chất vấn.
“Không coi là bịa chuyện chứ, bố em thật sự phải phẫu thuật mà.” Cổ Thừa Viễn nói.
Trước cửa bệnh viện rất nhiều người qua lại, đều liếc mắt nhìn hai người, Du Nhiên không muốn trở thành vật triển lãm nên kéo Cổ Thừa Viễn tới vườn hoa trung tâm của khu phòng bệnh.
Cảnh vật trong khu phòng bệnh không tệ, ở giữa cái hồ nhân tạo nước trong suốt có một cái đình bát giác cổ kính, bốn cây cầu gỗ nối cái đình với bờ hồ.
Du Nhiên và Cổ Thừa Viễn đứng ở bên cạnh một trong những cây cầu đó, tiếp tục tranh chấp vừa rồi.
“Rốt cuộc anh làm vậy là vì cái gì? Muốn nhìn thấy tôi lo lắng, muốn khiến tôi sống không yên bình phải không? Chỉ cần cuộc sống của tôi yên bình là anh lại muốn tới quấy rầy phải không?” Giọng điệu của Du Nhiên rất kích động.
“Không.” Cổ Thừa Viễn thẳng thắn thừa nhận: “Anh chỉ muốn nói với em một số chuyện ở trên xe, nhưng không ngờ thằng nhóc kia bỗng xuất hiện.”
“Chỉ vì vậy anh đã dùng sinh mệnh của bố tôi để nói đùa?!” Du Nhiên giờ mới phát hiện, cô càng ngày càng không hiểu Cổ Thừa Viễn.
Mỗi một lần, khi cô cho rằng nội tâm anh ta đã thâm trầm đến mức tận cùng rồi, thì anh ta luôn có thể làm ra chuyện khủng khiếp hơn.
Trái tim Cổ Thừa Viễn giống như một cái hang tối tăm, tối tăm đến mức vĩnh viễn không có điểm tận cùng.
“Cổ Thừa Viễn, tôi xin anh, vĩnh viễn đừng xuất hiện trong gia đình tôi nữa.” Du Nhiên nhẹ nhàng, chậm rãi lắc đầu: “Anh thật đáng sợ.”...
« Trước1...6465666768...80Sau »

* Tải game 18+ Hót nhất

Bình Luận Bài Viết




Tìm Kiếm
bạn đang xem Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi bạn có thể xem thêm chang giang vien cam thu cua toichang giang vien cam thu cua toi còn nữa nè

Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi v2

đang cập nhật thêm

tcm
100/ 100 100 bình chọn
Gần Như Vậy, Xa Đến Thế

•Truyện : Gần Như Vậy, Xa Đến Thế Truyện : Gần như vậy, xa đến thế Tác giả: Tinh Không Lam Hề Nguồn: ex04pro.wap.shDiệp...

Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi

•Truyện : Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi Truyện : Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi Tác giả : Thuấn Gian Khuynh Thành Sáng sớm,...

Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo

•Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo Nhà có chó dữ - Thiên Thảo Giới thiệu: A! Người đàn ông nằm trên sofa trình diện ra tư thế...

Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau

•Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau - Full Yêu nhau lắm cắn nhau đau - Chương 1-2 bản in Đăng ngày 06-06-2013 Chương 1 Phần 1 Trò...

Ông chủ kiêu ngạo

•Ông chủ kiêu ngạo Vì cái gì? Cha của nàng lại trộm cướp buôn bán thông tin cơ mật của người ta, lại còn dụ dỗ vợ...

Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn - Đan Phi Tuyết

•Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn - Đan Phi Tuyết Xuỵt, đừng nói ta yêu hắn - Đan Phi Tuyết Văn án: Nhu đạo, không thủ đạo,...

1234...111213»
tcm
100/ 100 100 bình chọn
CPU Load: 0.00067s. Bản quyền © Kênh Đọc Truyện
XtScript v2.0
Mini Version
wap doc truyen teen wap truyện

Snack's 1967