Doisuytinh
•Yêu Phải Anh Chàng Vũ Phu
Anh nhắn tin nhớ nhung với người cũ và bảo tôi là "đồ rẻ tiền, không đáng một xu"
Tôi là một độc giả hay đọc chuyên mục Bạn trẻ cuộc sống, tôi cũng từng chia sẻ những bình luận, cảm xúc của đời mình trên chuyên mục. Nhiều lúc tự nghĩ bản thân tôi sẽ không bao giờ buồn hay phải khóc vì những chuyện vặt vãnh hay trong chuyện tình cảm nữa, ấy vậy mà...
Tưởng chừng tôi đã tìm thấy hạnh phúc sau những biến cố xảy ra trong đời. Nhưng ở đời, chúng ta không thể ngờ được chuyện gì sẽ sắp và sẽ xảy ra với bản thân mình.
Tôi gặp anh và quên anh rất tình cờ, tôi tự cảm nhận được tình yêu tôi dành cho anh lớn đến nhường nào và tôi cũng cảm nhận được tình yêu anh dành cho tôi. Ai cũng có quá khứ nhưng mỗi người trong chúng ta nhìn nhận và chấp nhận nó như thế nào thì đó là cách riêng của từng người và 2 chúng tôi cũng vậy, tôn trọng quá khứ của nhau, tôi và anh đến bên nhau thật nhẹ nhàng và cảm thông cho nhau. Người tôi chọn là một người rất bình thường, không phải làm gì to lớn, vì đơn giản tôi không muốn mọi thứ có sẵn mình chỉ hưởng thụ, tôi muốn một cuộc sống mà mọi của cải và vật chất do tự bàn tay của tôi và anh làm ra, khi đó tôi hoặc anh hay là cả hai sẽ trân trọng nhau hơn.
Có thể nói tôi đã từ bỏ mọi thứ mà gọi xa hoa để chọn anh, vậy mà với anh, gia đình anh là trên hết.
Quen nhau được một năm thì chúng tôi đã là của nhau. Hai đứa quyết định ở chung để tiện lo lắng cho nhau, vậy mà từ đó không biết bao nhiêu mâu thuẫn xảy ra...
Từ ngày chia tay người yêu cũ, tôi không bao giờ liên lạc với anh ta. Nhưng anh thì khác, cứ liên lạc với người yêu cũ của anh, không phải một người mà cả hai người.
Những lúc biết anh nói chuyện với họ, tôi lại giận anh. Anh nói tôi ghen tuông vô cớ, "chẳng qua vì họ tôn trọng anh nên nói chuyện với anh". Nghe vậy, tôi cũng im lặng mặc dù bản thân trong lòng rất buồn. Nhưng những chuyện tương tự đó lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.
Và 2 đứa lại cãi nhau, anh nói tôi là "đồ rẻ tiền, không đáng một đồng một xu". Câu nói đó như búa bổ ngang tai tôi, tôi choáng váng, nghẹn lời và khóc nức nở. Tôi ngồi đứng thẫn thờ trong phòng khoảng 8 tiếng đồng hồ, 2 chân tê cứng không đi được. Anh xuống nhà kêu tôi lên nhưng tôi không chịu thì anh bế tôi lên nhà. Tôi nằm đó và khóc, anh cũng không nói gì. Tôi biết anh đang nghĩ gì, những lúc anh im lặng là lúc anh biết mình sai...
Anh bảo tôi là đồ rẻ tiền, không đáng một xu (Ảnh minh họa)
Bạn bè anh nói hồi giờ anh chưa yêu ai nhiều như yêu tôi và tôi cũng công nhận rằng, tôi không yêu ai nhiều như yêu anh. Vậy mà anh lại làm tôi buồn nhiều. Có những lúc muốn chia tay anh vì trong cuộc sống, chúng tôi rất bất đồng nhiều quan điểm. Đối với anh, cuộc sống vừa đủ là được nhưng tôi thì ngược lại, bản thân đã sống nghèo khổ nên tôi không muốn thế hệ sau của tôi phải giống mình. Thế nên cứ ngồi bàn với nhau sẽ làm gì và như thế nào thì nói chưa xong câu chuyện, chúng tôi đã bắt đầu xảy ra cãi vã, xích mích.
Thời gian gần đây, gia đình tôi đang khó khăn, bản thân tôi cũng vậy. Tưởng chừng anh là người che chở tôi, vậy mà anh lại đẩy tôi ra đường không thương tiếc. Tôi đau đớn, uất nghẹn... xếp vội vài bộ quần áo đi thẳng ra ga mua vé về quê. Tôi khóc từ lúc tàu khởi hành đến lúc về ga, hai mắt sưng húp lên, ai cũng nhìn tôi nhưng tôi như kẻ vô cảm trước mọi điều diễn ra trước mắt.
Tôi bắt taxi về nhà dì, sáng về đến nhà, tôi ôm mẹ khóc nức nở. Mẹ tôi dường như hiểu được chuyện gì nên an ủi tôi rất nhiều. Mẹ nói rằng: "Đôi khi mình nên hy sinh một tý, mỗi người nhịn nhau một tiếng là êm ấm thôi con". Đêm đó, tôi nằm hoài không ngủ được, chờ một cuộc điện thoại hay tin nhắn của anh cũng không thấy.
Ngày 23/10 là sinh nhật anh, tôi nằm ở nhà suy nghĩ có nên quay lại với anh không bởi vì từ trước đến nay, tôi quen ai tôi cũng không bao giờ để người mình yêu một mình trong ngày này. Nhưng ngay ngày hôm sau, tôi online thì nhận được một tin nhắn của người tình cũ của anh (người mà anh hay nói chuyện), nội dung là đoạn chat giữa anh và cô ta. Mặc dù nội dung tin nhắn không đầy đủ nhưng những gì tôi đọc được cũng khiến tôi đau đớn vô cùng. Hóa ra, lúc không có tôi bên cạnh thì anh lại nhớ đến cô ta. Tôi khóc nhiều lắm nhưng không hiểu tại sao ma lực nào lại thôi thúc tôi nên quay về bên anh. Tôi lại mua vé đi vô, lúc đó anh gọi điện cho tôi bảo sẽ đón tôi ở ga tàu.
Cuộc sống không ai biết trước chuyện gì, hạnh phúc được mấy ngày tôi và anh lại cãi nhau, chỉ vì anh hiểu lầm câu nói của tôi, anh dùng những lời lẽ miệt thị tôi. Từ ngày quen nhau, tôi chưa thấy anh nổi cơn thịnh nộ như thế bao giờ, bạn bè anh cũng nói vậy, anh lạ lắm, anh xông vào đánh tôi, ghì tôi vào lan can dày xéo. Nếu như hôm đó tôi không kịp tay vịn lan can thì chắc tôi đã té xuống lầu. Tôi đã khóc nghẹn họng khi bị người yêu của mình đối xử tệ bạc như vậy. Chỉ vì câu nói: "Em không ăn cơm, anh ăn đi mà có sức'', tôi giỡn với anh chỉ vì dạo này tôi thấy sức khỏe anh không được tốt. Nhưng không hiểu trong đầu anh nghĩ gì mà lại ra sức đánh tôi. Anh nói những câu nặng nề: "Hồi giờ ở nhà không ai dạy bảo cô thì giờ này ra đường người khác dạy ''.
Tôi chỉ biết khóc và dọn đồ đi. Anh lại tìm đến giải thích. Và tôi lại một lần nữa mềm lòng quay về bên anh.
Tôi và anh ngồi nói chuyện với nhau, tôi nói giả sử như tôi có thai mà gia đình anh không chấp nhận đứa bé và tôi, bắt anh phải chọn 1 là gia đình, 2 là tôi thì anh sẽ chọn ai. Anh nói tỉnh queo: "đương nhiên anh sẽ chọn gia đình anh''. Tôi lặng người không thể thốt nên lời nào nữa? Anh lại tiếp tục: "Nếu như em biết lúc nào anh cũng đặt gia đình lên trên hết thì nên chia tay. Em không chấp nhận được con người anh thì có người khác chấp nhận, vậy thôi!".
Tôi tự hỏi mình có nên chia tay anh không khi mọi chuyện chưa quá muộn màng mặc dù tình yêu tôi dành cho anh là rất lớn?
Tôi tự hỏi trên đời này tình yêu của đàn ông bao nhiêu % gọi là là tình yêu cao thượng, tình yêu vĩ đại, có thể hy sinh mọi thứ để có được tình yêu của đời mình? Tôi thấy sao mọi thứ hư ảo quá! Thời buổi này chỉ là thực dụng cho lợi ích chung.
Phải chăng tôi đã chọn nhầm người?
Anh nhắn tin nhớ nhung với người cũ và bảo tôi là "đồ rẻ tiền, không đáng một xu"
Tôi là một độc giả hay đọc chuyên mục Bạn trẻ cuộc sống, tôi cũng từng chia sẻ những bình luận, cảm xúc của đời mình trên chuyên mục. Nhiều lúc tự nghĩ bản thân tôi sẽ không bao giờ buồn hay phải khóc vì những chuyện vặt vãnh hay trong chuyện tình cảm nữa, ấy vậy mà...
Tưởng chừng tôi đã tìm thấy hạnh phúc sau những biến cố xảy ra trong đời. Nhưng ở đời, chúng ta không thể ngờ được chuyện gì sẽ sắp và sẽ xảy ra với bản thân mình.
Tôi gặp anh và quên anh rất tình cờ, tôi tự cảm nhận được tình yêu tôi dành cho anh lớn đến nhường nào và tôi cũng cảm nhận được tình yêu anh dành cho tôi. Ai cũng có quá khứ nhưng mỗi người trong chúng ta nhìn nhận và chấp nhận nó như thế nào thì đó là cách riêng của từng người và 2 chúng tôi cũng vậy, tôn trọng quá khứ của nhau, tôi và anh đến bên nhau thật nhẹ nhàng và cảm thông cho nhau. Người tôi chọn là một người rất bình thường, không phải làm gì to lớn, vì đơn giản tôi không muốn mọi thứ có sẵn mình chỉ hưởng thụ, tôi muốn một cuộc sống mà mọi của cải và vật chất do tự bàn tay của tôi và anh làm ra, khi đó tôi hoặc anh hay là cả hai sẽ trân trọng nhau hơn.
Có thể nói tôi đã từ bỏ mọi thứ mà gọi xa hoa để chọn anh, vậy mà với anh, gia đình anh là trên hết.
Quen nhau được một năm thì chúng tôi đã là của nhau. Hai đứa quyết định ở chung để tiện lo lắng cho nhau, vậy mà từ đó không biết bao nhiêu mâu thuẫn xảy ra...
Từ ngày chia tay người yêu cũ, tôi không bao giờ liên lạc với anh ta. Nhưng anh thì khác, cứ liên lạc với người yêu cũ của anh, không phải một người mà cả hai người.
Những lúc biết anh nói chuyện với họ, tôi lại giận anh. Anh nói tôi ghen tuông vô cớ, "chẳng qua vì họ tôn trọng anh nên nói chuyện với anh". Nghe vậy, tôi cũng im lặng mặc dù bản thân trong lòng rất buồn. Nhưng những chuyện tương tự đó lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.
Và 2 đứa lại cãi nhau, anh nói tôi là "đồ rẻ tiền, không đáng một đồng một xu". Câu nói đó như búa bổ ngang tai tôi, tôi choáng váng, nghẹn lời và khóc nức nở. Tôi ngồi đứng thẫn thờ trong phòng khoảng 8 tiếng đồng hồ, 2 chân tê cứng không đi được. Anh xuống nhà kêu tôi lên nhưng tôi không chịu thì anh bế tôi lên nhà. Tôi nằm đó và khóc, anh cũng không nói gì. Tôi biết anh đang nghĩ gì, những lúc anh im lặng là lúc anh biết mình sai...
Anh bảo tôi là đồ rẻ tiền, không đáng một xu (Ảnh minh họa)
Bạn bè anh nói hồi giờ anh chưa yêu ai nhiều như yêu tôi và tôi cũng công nhận rằng, tôi không yêu ai nhiều như yêu anh. Vậy mà anh lại làm tôi buồn nhiều. Có những lúc muốn chia tay anh vì trong cuộc sống, chúng tôi rất bất đồng nhiều quan điểm. Đối với anh, cuộc sống vừa đủ là được nhưng tôi thì ngược lại, bản thân đã sống nghèo khổ nên tôi không muốn thế hệ sau của tôi phải giống mình. Thế nên cứ ngồi bàn với nhau sẽ làm gì và như thế nào thì nói chưa xong câu chuyện, chúng tôi đã bắt đầu xảy ra cãi vã, xích mích.
Thời gian gần đây, gia đình tôi đang khó khăn, bản thân tôi cũng vậy. Tưởng chừng anh là người che chở tôi, vậy mà anh lại đẩy tôi ra đường không thương tiếc. Tôi đau đớn, uất nghẹn... xếp vội vài bộ quần áo đi thẳng ra ga mua vé về quê. Tôi khóc từ lúc tàu khởi hành đến lúc về ga, hai mắt sưng húp lên, ai cũng nhìn tôi nhưng tôi như kẻ vô cảm trước mọi điều diễn ra trước mắt.
Tôi bắt taxi về nhà dì, sáng về đến nhà, tôi ôm mẹ khóc nức nở. Mẹ tôi dường như hiểu được chuyện gì nên an ủi tôi rất nhiều. Mẹ nói rằng: "Đôi khi mình nên hy sinh một tý, mỗi người nhịn nhau một tiếng là êm ấm thôi con". Đêm đó, tôi nằm hoài không ngủ được, chờ một cuộc điện thoại hay tin nhắn của anh cũng không thấy.
Ngày 23/10 là sinh nhật anh, tôi nằm ở nhà suy nghĩ có nên quay lại với anh không bởi vì từ trước đến nay, tôi quen ai tôi cũng không bao giờ để người mình yêu một mình trong ngày này. Nhưng ngay ngày hôm sau, tôi online thì nhận được một tin nhắn của người tình cũ của anh (người mà anh hay nói chuyện), nội dung là đoạn chat giữa anh và cô ta. Mặc dù nội dung tin nhắn không đầy đủ nhưng những gì tôi đọc được cũng khiến tôi đau đớn vô cùng. Hóa ra, lúc không có tôi bên cạnh thì anh lại nhớ đến cô ta. Tôi khóc nhiều lắm nhưng không hiểu tại sao ma lực nào lại thôi thúc tôi nên quay về bên anh. Tôi lại mua vé đi vô, lúc đó anh gọi điện cho tôi bảo sẽ đón tôi ở ga tàu.
Cuộc sống không ai biết trước chuyện gì, hạnh phúc được mấy ngày tôi và anh lại cãi nhau, chỉ vì anh hiểu lầm câu nói của tôi, anh dùng những lời lẽ miệt thị tôi. Từ ngày quen nhau, tôi chưa thấy anh nổi cơn thịnh nộ như thế bao giờ, bạn bè anh cũng nói vậy, anh lạ lắm, anh xông vào đánh tôi, ghì tôi vào lan can dày xéo. Nếu như hôm đó tôi không kịp tay vịn lan can thì chắc tôi đã té xuống lầu. Tôi đã khóc nghẹn họng khi bị người yêu của mình đối xử tệ bạc như vậy. Chỉ vì câu nói: "Em không ăn cơm, anh ăn đi mà có sức'', tôi giỡn với anh chỉ vì dạo này tôi thấy sức khỏe anh không được tốt. Nhưng không hiểu trong đầu anh nghĩ gì mà lại ra sức đánh tôi. Anh nói những câu nặng nề: "Hồi giờ ở nhà không ai dạy bảo cô thì giờ này ra đường người khác dạy ''.
Tôi chỉ biết khóc và dọn đồ đi. Anh lại tìm đến giải thích. Và tôi lại một lần nữa mềm lòng quay về bên anh.
Tôi và anh ngồi nói chuyện với nhau, tôi nói giả sử như tôi có thai mà gia đình anh không chấp nhận đứa bé và tôi, bắt anh phải chọn 1 là gia đình, 2 là tôi thì anh sẽ chọn ai. Anh nói tỉnh queo: "đương nhiên anh sẽ chọn gia đình anh''. Tôi lặng người không thể thốt nên lời nào nữa? Anh lại tiếp tục: "Nếu như em biết lúc nào anh cũng đặt gia đình lên trên hết thì nên chia tay. Em không chấp nhận được con người anh thì có người khác chấp nhận, vậy thôi!".
Tôi tự hỏi mình có nên chia tay anh không khi mọi chuyện chưa quá muộn màng mặc dù tình yêu tôi dành cho anh là rất lớn?
Tôi tự hỏi trên đời này tình yêu của đàn ông bao nhiêu % gọi là là tình yêu cao thượng, tình yêu vĩ đại, có thể hy sinh mọi thứ để có được tình yêu của đời mình? Tôi thấy sao mọi thứ hư ảo quá! Thời buổi này chỉ là thực dụng cho lợi ích chung.
Phải chăng tôi đã chọn nhầm người?