wap truyen, wap doc truyen, truyen hay

Wap đọc truyện teen, đọc truyện hay nhất

home| Truyện Teen| Truyện 18+
Bây Giờ 01:51,Ngày 26/12/24
new Các Bạn Truy Cập Wap theo Tên Miền KenhDocTruyen.Com Nếu thấy trang wap này hay, bạn hãy luôn giới thiệu chia sẻ đến mọi người nhá. Kenhdoctruyen.com là trang đọc truyện online và hàng ngàn truyện teen hay luôn được cập nhật và chờ đón các bạn đọc.
>

Tán Gái Khó Thế Sao

» Thể loại: Truyện Voz
» Lượt xem: 7974 Views

•Truyện Voz Tán Gái Khó Thế Sao
Chỉ còn ít phút nữa thôi là máy bay chuẩn bị hạ cánh xuống mảnh đất hình chữ S thân yêu rồi, sao lòng tôi cứ thấy nao nao, bồn chồn và hồi hộp rất khó tả. Xa quê hương hơn ba tháng trời mà tôi có cảm giác dài đằng đẵng như đến gần bốn tháng.
Không biết bây giờ quê tôi còn cây đa sân đình giếng nước nữa không hay đã bị phá đi để xây nhà nghỉ, quán mát-xa, karaoke? Bạn bè ngày xưa cùng chăn trâu cắt cỏ nay không biết đã thành đạt hay dặt dẹo phương nào. Bao nhiêu nỗi niềm, bao nhiêu cảm xúc dâng tràn ùa về trong giây phút thiêng liêng này…
“Hãng hàng không Vịt Ngan Airline xin trân trọng thông báo, máy bay của chúng tôi chuẩn bị hạ cánh, quý khách vui lòng thắt dây an toàn và không thò đầu ra ngoài cửa sổ kẻo chim nó mổ vào mồm”
Công nhận cái hãng Vịt Ngan Airline này làm ăn tốt thật, bay là bay một mạch, không nhồi nhét khách và cũng hiếm khi thấy nó bắt khách dọc đường. Chẳng bù cho mấy ông xe khách Hoàng Long với Hải Âu gì đó, nhồi nhét bẹp cả vú con nhà người ta.
Hạ cánh được 10 phút rồi nhưng vẫn chưa lấy xong hành lý, vì nhiều quá. Lần này về nước định tìm vợ và ở lại quê hương lập nghiệp luôn nên cũng mang khá nhiều đồ đạc về, chủ yếu là xoong nồi bát đĩa, thêm cả 2 cái chậu nhựa để rửa bát, một cái chậu to để giặt quần áo. Toàn đồ đang dùng bên đó, nên về phải mang về theo, vứt đi phí lắm.
Tôi chất hành lý lên xe đẩy rồi đẩy ra ngoài đại sảnh. Đứng ngoài sảnh ra là bao nhiêu đôi mắt ngóng chờ háo hức đủ mọi thành phần. Người đón khách du lịch, người đón đối tác, người đón anh chị em, vợ chồng. Ai cũng hớn hở trên tay ôm những bó hoa to tướng. Chả biết có bó hoa nào dành cho tôi không nữa.
Đang cong mông đẩy xe hành lý ra thì chợt một em mặc áo hai dây ngực to như ngực tây ôm bó hoa lao về phía tôi:
- Anh có phải là anh Phèo, Việt kiều Hàn Quốc không ạ?
- Ừ, đúng rồi!
- Hi, công ty em có bó hoa tặng anh, giờ xin mời anh cùng em về khách sạn ạ!
- Ơ! Khách sạn nào? Anh đâu có đặt khách sạn đâu?
- Thế anh có phải là Peter Phèo, chuyên gia lồng tiếng phim cấp 3 không ạ?
- Không, anh là Lò Văn Phèo, chỉ biết xem phim cấp 3 thôi chứ không biết lồng tiếng.
- Dạ, thế thì em nhầm ạ, anh cho em xin lại bó hoa.
Nói rồi nó lao đến giựt luôn bó hoa trên tay tôi và lại đứng ra sảnh ngóng tiếp. Cái đệt, con điên này, mày làm ông mày mất mặt trước bao nhiêu người rồi. Thôi, chuồn nhanh cho đỡ nhục.
Thấy tôi đẩy xe ra ngoài, một thằng xe ôm đã nhanh nhẩu chào mời:
- Xe ôm anh ơi, về đâu em chở cho
Đụ má mày chứ, tao là Việt kiều về nước mà lại đi xe ôm à? Vớ vẩn (đấy là nghĩ bụng vậy thôi, chứ không dám nói to, nói to nó lại oánh cho thì có mà ăn đòn no).
Tôi đẩy cái xe lại gần chiếc taxi 4 chỗ, rồi gọi anh tài xế:
- Ê, Taxi
- Dạ vâng, anh về đâu ạ?
- À không, cho hỏi muốn đón xe buýt về thôn Lò gạch thì đón ở trạm nào ạ?
Thằng lái taxi có vẻ hơi hụt hẫng nhưng rồi cũng chỉ đường cho tôi. Tôi lẽo đẽo vác đống hành lý ra trạm xe buýt. Đứng cạnh tôi là một em, chắc cũng đang đợi xe buýt. Tôi liền bắt chuyện:
- Em là sinh viên hả?
- Dạ vâng, còn anh? Đồ đạc lỉnh kỉnh thế này chắc đi buôn đồng nát hả?
- Anh là Việt kiều vừa trở về từ Hàn Quốc.
- Việt kiều mà lại đi xe buýt à?
- Đi xe buýt không phải vì tiền ít mà là vì sở thích.
Mịa, con gái bây giờ thực dụng quá, toàn lấy tiền và lấy vẻ bề ngoài làm tiêu chuẩn đánh giá.
Chiếc xe buýt phi uỳnh uỳnh trên con đường nhỏ gập ghềnh, thỉnh thoảng đi đến đoạn ổ gà lại kêu lên kin kít, xóc đau cả đít. May quá, cuối cùng cũng đến nơi. Từ bến xe buýt đầu làng phải đi bộ trên một con đường nhỏ khoảng 3 trăm mét mới về tới nhà tôi. Cũng con đường này đây ngày xưa ngày 2 buổi tới trường, giờ nó lại hân hoan chào đón bước chân người con Việt kiều xa xứ trở về.
Ai trông giống thằng Tèo thế nhỉ?
- Ơ kìa Tèo, không nhận ra tao à? Tao Phèo đây, Việt kiều Hàn Quốc đây!
- Nhận ra chứ, mày mới đi có 3 tháng mà, tao có bị xe tông mất trí đéo đâu mà không nhận ra.
- Mày đang làm gì vậy Tèo?
- Tao đang vớt bèo về cho heo. Mà nghe mẹ tao kể là mày sang Hàn Quốc làm giúp việc hả?
- Đâu có đâu, tao làm ô-sin mà!
- Thế sao mày về sớm thế?
- À, ông chủ chết rồi nên tao về.
Thế nhé, gặp lại sau. Tao về nhà đây kẻo bố mẹ tao mong.
Chỉ còn vài bước nữa thôi là tới cổng nhà tôi rồi. Sao hai bàn chân tôi cứ run run và dính vào nhau, bủn rủn, bồi hồi không cất bước nổi. Chắc bố mẹ tôi đang đứng ở cổng đếm từng phút giây để được đón người con thân yêu trở về, rồi nghĩ đến cảnh được bố mẹ ôm vào lòng, cả 3 cùng khóc nức nở cho thỏa nỗi nhớ mong xa cách, cùng hàn huyên bù đắp lại những ngày tháng bơ vơ nơi đất khách quê người. Ôi, còn gì đẹp đẽ và xúc động hơn phút giây tương phùng, nó thật cao cả và thiêng liêng quá.
Thế nhưng bước chân vào cổng tôi lại chả thấy bố mẹ đâu, có mỗi con chó lao ra mừng, mồm nó rít lên từng hồi như bị bỏ đói lâu ngày gặp ngay phân nóng. Nó mừng cũng phải thôi, bởi ngày trước, mỗi lần đi uống rượu về say là tôi lại gọi nó ra góc sân cho nó ăn chè. Dù biết là nó mừng vì chủ của nó vừa đi nước ngoài về, nhưng phải có giới hạn thôi chứ, ai lại cứ nhảy bổ lên, đạp nguyên cả hai cái chân trước đen sì vào quả áo vét màu cháo lòng của tôi.
Tôi điên tiết tôi co chân đá một phát vào đúng chỗ hiểm, con chó đau quá kêu ăng ẳng rồi chạy cúp đít ra phía sau nhà. Đáng đời mày, thấy Việt kiều sang bắt quàng làm họ à? Bẩn hết cái áo vest phong cách Hàn Quốc của bố mày rồi.
Ơ, mà sao không thấy bố mẹ tôi đâu nhỉ?
- Bố mẹ ơi, con của bố mẹ đã về đây rồi, Việt kiều Hàn quốc đã về đây rồi.
Nghe tiếng tôi, bố ở trong nhà lao ngay ra, tôi dang rộng vòng tay để đón bố lao đến, để hai bố con có thể ôm chầm lấy nhau mà khóc nức nở vì hạnh phúc, nhưng không, khi còn cách tôi vài bước, ông chỉ thằng vào mặt tôi và quát:
- Cái thằng điên kia, mày có câm mồm lại không hả? Vinh dự lắm đấy mà còn gào thét lên. Cái nhà này đến chết nhục vì mày mất.
- Ơ kìa bố, con mới từ nước ngoài về…
- Nước ngoài về à? Để có tiền cho mày đi nước ngoài, tao và mẹ mày phải vay mượn khắp nơi, bán một con bò, hai con bê, một đàn lợn sề mới đủ, chỉ mong mày đi vài năm có tí tiền về để còn lấy được vợ. Chứ người vừa xấu, vừa ngu lại vừa nghèo thì chó nó lấy con ạ. Thế mà mày đi được vài tháng đã bị người ta đuổi về. Tiền mất nhục mang. Đi làm ô-sin thì phải biết thân biết phận mình chứ, đằng này còn đánh cả ông chủ để đến nối người ta đuổi về. Ôi giời ơi, tôi sao dám nhìn mặt bà con xóm giềng nữa đây…
- Bố có đi làm đâu mà bố biết. Cái thằng chủ đó nó khốn nạn lắm. Không tôn trọng ô-sin!
- Nó làm gì mày? Nói tao nghe xem.
- Con lấy ví dụ nhé, bố đang xem phim hay, có thằng vào tắt phụp tivi đi, bắt bố đi lau nhà thì bố có tức không?
- Tao có tức!
- Thì đó, thằng chủ của con là vậy đó, con đang xem phim “Nữ hoàng Ozawa”, đúng đến đoạn cao trào thì nó lao vào tắt máy tính rồi bắt con đi nấu cơm. Mẹ cái thằng điên ấy chứ, cơm nước thì ăn lúc nào chả được. Dù con có là ô-sin thì cũng phải có quyền cá nhân, cũng phải được tôn trọng, cũng phải có sĩ diện riêng của ô-sin chứ. Một hai lần con đã cố nhẫn nhịn bỏ qua, nhưng đến lần thứ 3 thì không thể chịu nổi nữa, con đập luôn máy tính, đập luôn cả ông chủ.
- Mày có tin là tao đập luôn mày bây giờ không? mày sang đó làm ô-sin hay sang đó đi du lịch?
Nghe thấy hai bố con căng thẳng, mẹ tôi lật đật trong buồng chạy ra, thấy bố tôi đang hung hăng, bà liền xoa dịu:
- Thôi mà ông, dù sao thì việc cũng đã rồi. Con nó ngu dại cũng một phần là lỗi của chúng ta, hay nói chính xác hơn là lỗi của ông.
- Sao lại là lỗi của tôi?
- Thì nó ngu giống ông mà
- Có lẽ tôi ngu thật, nhưng cái ngu lớn nhất của tôi đó là đã cưới bà làm vợ.
Bố tôi nói xong rồi đùng đùng bỏ vào trong.
Mẹ tôi thì giọng vẫn nhẹ nhàng:
- Con đã mang nhục khi bị đuổi về rồi, từ nay phải cố gắng ngày chăm chỉ làm ăn, đêm chăm đi tán gái, lấy vợ về càng nhanh càng tốt để nhà này thêm người làm, tao với bố mày già rồi, không làm được việc nặng nữa đâu.
- Nhưng lấy ai ạ?
- Cái đó mày khỏi lo, mẹ đã ngắm cho mày một mối rồi.
- Đứa nào thế mẹ?
- Là con Nở con ông Dở bán dưa bở.
Bố tôi thấy vậy liền chen vào:
- Có phải cái con ngực như hai quả mít, đít như hai quả dừa đấy hả?
- Ừ, đúng rồi.
- Ôi, sao mẹ lại bắt con lấy cái con dở người ấy?
- Thế mày nghĩ mày ngon lắm đấy à? Mặt thì sần sùi như quả su su, học hành thì ngu, tiền không có một xu, lớn tướng rồi vẫn ăn bám thầy u. Tao sợ con dở đó nó còn không thèm ưng mày cơ đấy.
- Mẹ nói cũng đúng. Vậy để hôm nào con sang nhà nó chơi xem ý nó thế nào.
- Thôi được rồi, chuyện vợ con từ từ tính, giờ mày ra quán đầu ngõ mua lít rượu về đây, hôm nay cả nhà mình cùng uống, coi như rửa sạch cái nhục nhã đã qua, và đón chào một trang mới tươi sáng sắp tới.
- Đúng rồi bố, con có mua được hộp Kim chi Hàn Quốc về đây, bố con mình cùng nhắm rượu.
- Thế hả, thế thì ngon rồi. Mà Kim chi là cái gì đấy? Sâm à? hay hải sản?
- Dạ không, là dưa muối thôi ạ.
- Đúng là ngu gia truyền, đi nước ngoài về mua gì không mua lại mua dưa muối. Dưa muối thì tao đầy, để ở âu sành dưới bếp kìa, không ai thèm ăn, khú hết rồi. Đi ra mua rượu về nhanh lên....
123...5Sau »

* Tải game 18+ Hót nhất

Bình Luận Bài Viết




Tìm Kiếm
bạn đang xem Tán Gái Khó Thế Sao bạn có thể xem thêm tan gai kho the saotan gai kho the sao còn nữa nè

Tán Gái Khó Thế Sao v2

đang cập nhật thêm

tcm
100/ 100 100 bình chọn
Say nắng em gia sư của em trai

Gia sư đến dạy thằng em mình hằng ngày từ thứ 2 đến thứ 7, ngày 2 tiếng, từ 7h đến 9h tối, theo mẹ mình , thì gia sư...

Nhập viện xa nhà -Gái thành phố thương (chap 1 >5)

Truyện Vo zNhập viện xa nhà -Gái thành phố thương (chap 1 >5) Tác giả : Sting Dau Nhập viện xa nhà -Gái thành phố thương Chào...

Cuộc sống của 1 thèn nhát gái

Chào các bác thích đọc voz trước khi viết em xin bày tỏ cái lý do mà em viết truyện. tình hình là em đang thất cmn nghiệp....

Say Nắng Cô Em - Tán Cô Chị (chap 11)

Tác giả : kun max CHAP 11: GIAO DỊCH VÀ BUỔI CAFE NGỌT NGÀO Em xin thề với các thím lúc đó mặt em ngu cực kì...

Say Nắng Cô Em - Tán Cô Chị (chap 9>10)

Tác giả : Kun Max Chap special: Hiện tại Em và người đó yêu nhau cũng được gần một năm. Cũng trải qua đầy...

Say Nắng Cô Em - Tán Cô Chị (chap 7>8)

Tác giả : Kun Max CHAP 7: LỜI HỨA "Minh? Có phải Minh không?" Ừm! Phải nói sao nhỉ? Giọng nói này, hình...

1234...252627»
tcm
100/ 100 100 bình chọn
CPU Load: 0.00039s. Bản quyền © Kênh Đọc Truyện
XtScript v2.0
Mini Version
wap doc truyen teen wap truyện

Polaroid