XtGem Forum catalog
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay

Wap đọc truyện teen, đọc truyện hay nhất

home| Truyện Teen| Truyện 18+
Bây Giờ 00:35,Ngày 25/12/24
new Các Bạn Truy Cập Wap theo Tên Miền KenhDocTruyen.Com Nếu thấy trang wap này hay, bạn hãy luôn giới thiệu chia sẻ đến mọi người nhá. Kenhdoctruyen.com là trang đọc truyện online và hàng ngàn truyện teen hay luôn được cập nhật và chờ đón các bạn đọc.
>

Đừng chờ anh nữa, anh không bỏ Game đâu...

» Thể loại: Truyện Voz
» Lượt xem: 11169 Views


Vậy là từ ngày hôm đó, Ba má và tui phải chia ra thay nhau vào đưa cơm, chăm sóc cho con bé. Mà trong đó ca của tui là phần nhiều (Chắc tại phụ thân phụ mẫu thấy thằng con trai lông bông này rảnh rang quá mà =.=). Thực sự thì, chăm sóc một người bệnh không quá khó nếu như con bé chỉ là một người thân bình thường của tui. Nhưng đằng này nó lại là kẻ tui suýt lấy mất mạng, nghĩ dù tui khi đó có vô tình thật thì chưa hẳn con nó đã coi như thế, nó là người bị hại mà.
Chính bởi thế nên dù mừng vì nó tỉnh lại, tui vẫn có một cảm giác rất áy náy đè nặng trong tâm. Nó qua khỏi là khỏe rồi, nhưng nó qua khỏi và có chịu bỏ qua cho tui không thì lại là chuyện khác.. Tui sợ Ba má nếu biết chuyện này, đặc biệt là Ba tui, ổng chắc chắn sẽ tự tay xử chết thằng con ngỗ nghịch này liền hà!..
Do vậy nên Ba tui nói tui tới chăm sóc nó những ngày nằm viện, Má tui khuyên trò chuyện với nó nhiều cho nó bớt tủi. Tui thì chỉ có thể làm được điều thứ nhất chứ không làm được điều thứ hai, tui tới chăm sóc cho nó là vào những lúc thấy nó đã ngủ, nhẹ nhàng lấy hộp đồ ăn xắp ra tô, để gọn gàng ở cạnh giường bệnh. Tiếp đến lay nhẹ nhẹ nó cho nó tỉnh để dậy ăn uống.
Sau khi nhận thấy nó tỉnh tỉnh rồi thì tui đỡ nó dậy, lấy tô cơm cho nó xong đánh cớ lảng nhanh ra ngoài hành lang ngồi.. tự kỷ. Con bé đang trong thời gian hồi sức, chắc vẫn còn mệt nên cũng chẳng hơi sức đâu quan tâm nhiều. Từ bên ngoài ngó vào, thấy nó đang tự thân phục vụ, múc từng muỗng canh muỗng súp cho lên miệng mà thấy thật khó khăn. Tôi đoán bình thường sẽ là Ba hoặc Má tui ngồi vừa đút mớm cho con bé, vừa nói chuyện hỏi thăm nó để phá bớt đi cái không khí lạnh lẽo của bệnh viện. Nó khuấy khóa được gần chục muỗng cháo súp thì tự buông bát buông mên xuống, quay lại nằm trên cái giường và tiếp tục ngủ.
Chờ thêm một lúc cho tới khi tin rằng nó đã sâu giấc, lúc này tui mới dò dò cái thân chết tiệt vào để dọn dẹp mấy thứ chén đĩa mang về. Ngó vô cái cà-mên, thấy món cháo súp vẫn như chưa-hề-có-cuộc-măm-măm, nếu bình thường thì con bé sẽ ăn được hết chỗ này, bởi vì hương vị món cháo súp do chính tay Má tui - Bếp trưởng của một khu resort thượng đẳng cỡ 5 Star, thì làm gì có mấy ai mà cưỡng lại được những món ăn do bà nấu. Nhất là đối với nó, nó thích lắm mấy món ăn do má tui kèm nấu.
Còn với Má tui, gì chứ làm một món ăn sao cho hợp miệng và khẩu vị của người bệnh (khi bệnh căn cơ con người ta trở nên khó tính lắm à nha!) thì đó lại chỉ là chuyện đơn giản. Thấy nó ăn uống kiểu dạm ít như vậy, tự dưng tui lại thấy chạnh lòng mà nghĩ về cái vụ việc mới xảy ra hôm vừa rồi. Tới nay đã được 3 hôm, nếu nó cứ ăn uống kiểu này thì lấy đâu ra sức mà phục với chả hồi..
"Không được! phải nghĩ cách!.. Phải nghĩ bằng được cách sao cho nó chịu ăn uống để khỏe lại!.." - Thằng đàn ông trong tui tự nhủ thầm.. Vậy là tui bắt đầu nghĩ đủ phương cách trên trời dưới đất, trên đường về nhà cũng vì mải nghĩ văn cơ đại sự nên suýt va phải một ẻm ngon như Bà Tưng T_T.. Tính làm quá rồi xin số nhưng thôi, đi về..
Chap 6
Ngày thứ tư tới phiên trực vào viện đưa cơm cho nó, tâm trạng tui lúc bấy giờ đã cảm thấy bĩnh tĩnh hơn, bởi dù sao chuyện cũng đã đi qua cái thời điểm khó khăn nhất, con bé Linh trải qua đại họa như vậy mà vẫn được yên lành thì đối với tui cũng chẳng còn gì mong chờ hơn. Vẫn như mấy lần trước, tui mang chiếc cà-mên chứa đồ ăn đặt cạnh đầu giường nó, nhẹ tay lay lay người, đỡ nó dậy dựa vào cạnh giường rồi mình lảng nhanh ra ngoài hành lang ngồi.. tự kỷ.
Cơ mà với lần này, tui có để nó khác hơn mọi lần đôi chút. Sau vụ mấy hôm vừa rồi thấy con bé biếng ăn, tui thì như các thím biết rồi, đâu thể đủ can đảm mà ngồi lại bòn mớm từ muỗng cháo súp, hỏi han dỗ dành nó ăn như Ba má tui được. Vậy là sau nhiều đêm thao thức, bứt tóc rụng đầu, cuối cùng thì tui cũng nghĩ ra được một cách giúp mình giao tiếp được với cả nó mà không cần phải ra mặt. Với bữa nay, tui đã lén chèn một mảnh giấy nhắn vào gần chỗ đựng bát đĩa, chèn khéo vào nơi vị trí tui tin rằng nó có thể nhìn, với và đọc được. Chứ để không khéo thì mảnh giấy rơi vào bát, nó đổ lẫn súp vào bát, ăn lẫn luôn cả mảnh giấy thì bỏ mợ! T_T
"Nè!.. chịu ăn uống tí đi, lỡ gần một tuần học rồi.." - Nội dung tin nhắn ghi trong mảnh giấy . Mấy thím đọc xin đừng có chửi tui ngu văn dốt ngữ vô tình vô đạo! Thức cả đêm cắm đầu nghĩ ý viết, vò giấy ném full sọt cũng chỉ chọn được cái câu này viết ra gửi tới nó mà thôi!
Từ phía ngoài hành lang nhìn vào trong phòng bệnh thông qua ô cửa kính, thật là mừng khi thấy con bé chú ý được mảnh giấy nhỏ nhắn của tui. Nó đọc xong, vẻ mặt trầm ngâm một lát rồi nhẹ nhàng gấp mảnh giấy lại, để dưới gối nằm. (Thở phào, nghĩ phản ứng của nó chắc là vò lại và ném luôn vô sọt giống tui đêm hôm qua chớ T_T) Tiếp tới nó rớ tới cái cà-mên đựng đồ ăn, tới đây thì tui trở lại với dãy ghế dài ngoài hành lang ngồi đợi.
Bởi tui không muốn đứng lóng ngóng, theo dõi nó kiểu lén lút qua cửa sổ phòng bệnh như vậy, dễ bề người khác nhìn thấy sẽ sinh nghi rồi lắm chuyện, kể cả với nó nữa, không biết khi nó bất chợt liếc nhìn thấy gương mặt thằng anh họ mình dán vào ô cửa kính với cái nhìn giám sát nó, chắc nó lại hoảng sợ tới té giường mà chết quá!.. Vậy nên thôi cứ ra dãy ghế ngoài này ngồi đợi tự kỷ cho đời nó yên bình...
Mấy hồi sau, khi con bé đã ngủ say thì cũng là lúc thân tui lò dò vào dọn chén đĩa, thu cà-mên cơm để mang về nhà. Ngó vô chiếc cà-mên, ngạc nhiên là hôm nay con bé ăn được nhiều dữ, tuy chỉ còn lại hơi hớp ở dưới đáy cà-mên nhưng với tui nó chịu ăn vậy là đã khá hơn mấy ngày qua rất nhiều rồi. Vậy là hôm nay có thể an tâm mang tình hình sức khỏe của con bé về cấp báo với phụ thân phụ mẫu, để hai ông bà còn được thấy hài lòng chút đỉnh.
Ngày hôm sau, một ngày khác.. tui vào thăm nom nó như thường lệ. Vẫn là cái cách xếp cà-mên đồ ăn cạnh đầu giường, gài một mảnh giấy nhắn khác, lay đỡ nó dậy ăn uống rồi mình cũng lảng biệt ra ngoài hành lang ngồi. Nhưng mà, khi tui lúi húi sắp đồ xong, muốn tính nước "chuồn ém" thì bỗng bị giật mình bởi cái níu tay của nó. ◄Review luôn cái níu tay► Cái níu tay của một con người vốn đã quá yếu ớt nhưng ý chí vẫn cố chèo kéo, bám trụ vào điều họ coi là quan trọng, cái níu tay đó tôi cảm nhận độ yếu ớt tới nỗi mà.. nếu có một cơn gió nhẹ thoảng qua thôi chắc cũng đủ hất ngược tay nó trở lại.. Và có lẽ đó là cái níu tay yếu ớt nhất từ một đứa con gái mà tôi cảm nhận được trong cuộc đời 20 năm F.A này..
- Anh... - Nó khẽ gọi tôi, cái giọng khi nghe cũng thấy yếu ớt
làm sao..
- Ơ.. - Tui tính theo phản xạ sẽ đáp lại "Ơi!". Nhưng khi quay lưng lại, nhìn thấy vẻ mặt buồn bã và đôi mắt suy nhược của nó. Rồi lại nghĩ tới cái lý do vì sao con bé lại ở trong đây, tui đành chỉ biết cắn môi, miệng nín thinh..
- Anh.. đừng giận em.. nữa nha.. - Nó nói mà hổn hển từng câu từng chữ, nhìn về đôi mắt mà chỉ thấy như lệ nó sắp tuôn.. Cơ mà nói xin lỗi tui?.. tui cứ ngỡ rằng mình đã nghe nhầm cơ! nó xin lỗi tui đó các thím ạ!!.. Trời ơi, con bé ngốc! lỗi này... là tại ai cơ chứ!!.. cái đồ..
- Anh.. - Nghe xong câu nói ấy.. Tay, chân và miệng của tui cứ như cứng đờ.. Dẫu không biết khi nói câu ấy, con bé nó đang nghĩ cái gì.. nhưng chẳng hiểu vì sao lòng tui khi đó lại quặn thắt, mắt mũi cũng như muốn ứa lệ khóc theo nó luôn..
- Ngốc lắm, bệnh rồi.. mệt thì nghỉ ngơi cho khỏe đi.. hai Bác ở nhà cũng đang lo cho em lắm. - Cuối cùng thằng làm anh trai họ này cũng mở miệng phang được một câu tử tế, ế mà hình như đây là lần đầu tiên tui xưng anh gọi em với con bé thì phải?..
- Em.. phiền anh với hai Bác quá.. - Nó gặn lời..
- Nhỏ Linh.. anh cũng.. cho anh xin lỗi... - Giờ thì lới lượt tui.. nói giọng lí nhí, thật chẳng đáng mặt một thằng đàn ông con trai tí nào nhưng biết làm sao, mình là "tội nhân" trước sự vụ xảy đến với con bé mà..
- Ủa anh Tuấn.. xin lỗi em vụ gì dzạ?.. - Con bé tròn mắt ngơ ngác
- Anh xin lỗi.. khi đó do anh.. lỡ tay, đúng thực là do anh lỡ tay thôi chứ không phải do anh cố tình đâu em à!.. - Tui ngập ngừng, nhưng rồi cũng mau chóng liếng thoắng cái miệng để thốt lên lời trần tình của mình.. T_T
- Hi hi, anh Tuấn mà cũng có lúc như con nít vậy á!..
- Hả?!..
Thấy con bé bụm miệng cười mà tui giật mình, bất chợt nhìn vào cái gương đối diện đặt ở đó.. thì chao ôi, trên mặt mình nước mắt nước mũi nó đang hoành hành tùm lum Kon Tum T_T. Đúng thực thảm chẳng khác gì bác Sida, nhìn mặt thằng là mình trong gương khi đó, tui ngơ ra một hồi rồi cũng bật cười theo con bé. Tui khóc, tui khóc đó mấy thím ạ, chắc là tại thấy con bé nó hồi phục lại mà cũng chịu bỏ qua cho mình nữa nên giờ tâm trạng đang thoải mái, bay bổng xen lẫn chút dư vị dằn vặt vãi cả thiên địa..
*Cộp!..*
- Á..!
- Cho mi chừa!.. can tội vừa khỏi ốm đã kiếm đường cười vô mặt ta hử!..- Gõ nhẹ vào trán của nó, tui lừ mắt nhìn.....
« Trước1234567Sau »

* Tải game 18+ Hót nhất

Bình Luận Bài Viết




Tìm Kiếm
bạn đang xem Đừng chờ anh nữa, anh không bỏ Game đâu... bạn có thể xem thêm dung cho anh nua anh khong bo game daudung cho anh nua anh khong bo game dau còn nữa nè

Đừng chờ anh nữa, anh không bỏ Game đâu... v2

đang cập nhật thêm

tcm
100/ 100 100 bình chọn
Say nắng em gia sư của em trai

Gia sư đến dạy thằng em mình hằng ngày từ thứ 2 đến thứ 7, ngày 2 tiếng, từ 7h đến 9h tối, theo mẹ mình , thì gia sư...

Nhập viện xa nhà -Gái thành phố thương (chap 1 >5)

Truyện Vo zNhập viện xa nhà -Gái thành phố thương (chap 1 >5) Tác giả : Sting Dau Nhập viện xa nhà -Gái thành phố thương Chào...

Cuộc sống của 1 thèn nhát gái

Chào các bác thích đọc voz trước khi viết em xin bày tỏ cái lý do mà em viết truyện. tình hình là em đang thất cmn nghiệp....

Say Nắng Cô Em - Tán Cô Chị (chap 11)

Tác giả : kun max CHAP 11: GIAO DỊCH VÀ BUỔI CAFE NGỌT NGÀO Em xin thề với các thím lúc đó mặt em ngu cực kì...

Say Nắng Cô Em - Tán Cô Chị (chap 9>10)

Tác giả : Kun Max Chap special: Hiện tại Em và người đó yêu nhau cũng được gần một năm. Cũng trải qua đầy...

Say Nắng Cô Em - Tán Cô Chị (chap 7>8)

Tác giả : Kun Max CHAP 7: LỜI HỨA "Minh? Có phải Minh không?" Ừm! Phải nói sao nhỉ? Giọng nói này, hình...

1234...252627»
tcm
100/ 100 100 bình chọn
CPU Load: 0.00381s. Bản quyền © Kênh Đọc Truyện
XtScript v2.0
Mini Version
wap doc truyen teen wap truyện