wap truyen, wap doc truyen, truyen hay

Wap đọc truyện teen, đọc truyện hay nhất

home| Truyện Teen| Truyện 18+
Bây Giờ 14:01,Ngày 25/12/24
new Các Bạn Truy Cập Wap theo Tên Miền KenhDocTruyen.Com Nếu thấy trang wap này hay, bạn hãy luôn giới thiệu chia sẻ đến mọi người nhá. Kenhdoctruyen.com là trang đọc truyện online và hàng ngàn truyện teen hay luôn được cập nhật và chờ đón các bạn đọc.
>

Lãng Tử Gió

» Thể loại: Truyện Teen
» Lượt xem: 22712 Views



“Ko, Linh bảo tôi cứ đến đây… Để tôi gọi xem”

Rút máy điện thoại ra lần nữa, tôi lại thấy tin nhắn vừa nhảy vào. Là của em.

“Vậy là ko đến nhỉ?” – Di cũng đang đọc tin trong điện thoại của hắn và nói. Có lẽ Linh đã gửi cho cả 2 chúng tôi cùng 1 nội dung – “Em mệt, mẹ bảo ở nhà nghỉ, ko đến được. Buồn quá, hic”

Trong khi tôi nhắn lại 1 tin hỏi thăm Linh thì Di chỉ cho điện thoại vào túi quần và đứng chờ.

“Sao anh ko vào trong?”

“Thì đợi dẫn cô vào chứ”

“Tôi vào làm gì?”

“Ơ, chẳng lẽ đến đây rồi lại đi về hả?”

“Nhưng…”

Vẻ ngập ngừng của tôi ko làm Di quan tâm, anh ta chỉ nắm cánh tay kéo tôi đi vào trong, giọng tỉnh queo – “Cứ vào xem đội của tôi đá mà mở rộng tầm mắt!”

……

Tôi được ngồi trên 1 băng ghế sát đường biên sân bóng có mái che, giữ 1 vài cổ động viên và cầu thủ của đội màu xám. Lúc này tôi mới nhận ra cái áo xám Di đang mặc là cùng 1 kiểu với đội đang khởi động trên sân. Đội của hắn, như hắn nói.

Có lẽ do chấn thương ở chân nên Di ko đá mà chỉ ngồi làm khán giả. Đây cũng là lần đầu tiên tôi đi xem 1 trận đá bóng, mà bản thân lại chẳng hiểu gì về bóng đá.

“Chà, ai đây? Giới thiệu xem nào!”

Một người trong đội áo xám hỏi Di, và cười tinh nghịch với tôi. Tôi cảm thấy ko thoải mái cho lắm, nên ko hề cười đáp lại.

“Thiên sứ đấy, hehe” – Di trả lời với cái kiểu bỡn cợt thường thấy của hắn. Anh bạn kia tỏ vẻ tò mò, nhưng chắc do bộ mặt ko thiện chí của tôi đã làm anh ta chẳng muốn hỏi han thêm.

“Đã nói cô đừng khó chịu như vậy rồi, ko sợ ế chồng hả?”

“Có ế cũng ko liên quan đến anh. Mà sao tôi lại ngồi đây xem đội của anh đá bóng chứ? Tôi chẳng thích bóng đá!”

“Rồi cô sẽ thích”

Hắn nói 1 cách chắc chắn như thể đó là chân lý, là mặt trời ngày mai dĩ nhiên sẽ mọc ở đằng đông vậy.

15 phút trôi qua. Hai đội 1 đỏ 1 xám mỗi bên 7 người chạy qua lại loạn xạ trên sân, rượt đuổi tranh giành 1 quả bóng có vẻ là khá nặng vì mỗi khi va vào người ai đó tôi lại nghe 1 tiếng uỳnh to. Trời thì nắng oi oi, mà họ thì cứ chạy phơi mình ngoài kia. Chẳng biết sau trận đấu có anh chàng nào bị cảm nắng ko nhỉ?

Giờ tôi mới để ý, trong suốt 15 phút, Di ngồi cạnh tôi ko nói 1 câu nào. Hắn chỉ chăm chú theo dõi trận đấu, đôi lúc hơi nhấp nhổm khi đội nhà tấn công, rồi thì lại trầm ngâm quan sát.

“Này, tôi về nhé. Tôi thấy chán…”

“Ừ”

Tự nhiên tôi thấy lạ khi hắn đồng ý 1 cách ngắn gọn và dễ dàng như thế. Thậm chí mắt hắn ko hề rời khỏi sân đấu.

Bỗng….quả bóng trên sân bay thẳng đến trước mặt tôi như 1 thiên thạch đang lao nhanh, và trong tích tắc, Di xoay người choàng cánh tay phải qua đỡ ngay trước khi nó chạm vào tôi.

Quả bóng lại văng ra và người ta lại tiếp tục trận đấu. Chỉ có tôi và Di vẫn cứ nhìn nhau ở cự ly rất gần.

Tim tôi cứ đập từng hồi, từng hồi.

22.

Trong khoảng vài chục giây, hắn mới trở lại chỗ ngồi của mình như ban đầu. Mặc dù ko có vẻ căng thẳng như tôi, Di cũng có chút bối rối.

“Tay anh ko sao chứ?”

Tôi hỏi sau khi đã lấy lại bình tĩnh, cũng là lúc thấy cánh tay của Di đỏ rần.

“Ko, chuyện vặt” – Hắn đáp mà ko nhìn tôi, mắt hướng thẳng ra sân bóng, 2 bàn tay đan chặt vào nhau, có vẻ rất tập trung, dù tình hình trận đấu chẳng có gì là cao trào.

“Ừm, cảm ơn…” – Giọng tôi lí nhí, gần như ko thành tiếng. Có vẻ Di cũng nghe được, tôi đoán vậy.

……

Ko biết do đâu mà trận đấu bóng đá vốn chẳng hấp dẫn gì với tôi lại có thể giữ được tôi ngồi đấy suốt hơn 1 tiếng đồng hồ, thậm chí ngay cả khi trước đó đã bảo là muốn về. Còn gã người quen duy nhất ngồi cạnh tôi, tức là Di, lại tiếp tục chẳng nói 1 lời nào từ sau khoảnh khắc ấy.

Đội của Di thắng 1-0, giành quyền đấu trận tiếp theo, và vì vậy nên họ bảo sẽ đi ăn uống mừng chiến thắng.

“Cô đi cùng chứ?”

“Thôi, tôi về đây”

“Ừ, cô thì luôn chọn phương án ĐI VỀ.”

Di nhấn mạnh 2 chữ cuối kèm theo 1 nụ cười khinh khỉnh. Tôi chỉ im lặng, đội lại chiếc mũ lưỡi trai và đi thẳng ra hướng cổng.

“Khoan” – Hắn đưa tay kéo tôi lại – “Đợi tôi về cùng…”

“Sao? Anh ko ăn mừng cùng đội hả?”

Mặc cho tôi giương mắt chờ đợi câu trả lời, hắn chỉ bước đi chậm lên phía trước. Dáng đi ko còn khập khiễng như lần xem hòa nhạc ở trường Linh, nhưng vẫn chưa bình thường được.

“Anh lại đi taxi 2 bánh à?”

Vừa đuổi theo Di, tôi vừa hỏi, nhưng hắn chỉ bật cười mà ko đáp.



Lúc tôi lấy xe ra khỏi bãi, Di vẫn đứng đó chờ, tay trái cầm theo chiếc mũ bảo hiểm hôm nọ.

“Đi uống gì ko?”

Di hỏi, mặt tỉnh táo và ko hề cười, cho thấy 1 lời đề nghị rất nghiêm túc. Tôi lại ngơ ngác ko hiểu như lúc còn trong sân bóng khi hắn bảo ko đi cùng đội mà về với tôi.

“Sao anh ko đi uống với họ có phải vui hơn ko…”

“Tôi chỉ hỏi Yes-No question, trả lời có – không thôi chứ đừng hỏi lại bằng 1 câu nào khác”

“Tôi cũng hơi khát, nhưng…”

“Vậy thì đi!”

Di nhảy ngay lên yên sau xe tôi, đội mũ và ra hiệu cho tôi nổ máy.

……

Chúng tôi chỉ ngồi uống nước mía ở 1 cái quán nhỏ ven đường, khuất dưới hàng cây xanh mát, nằm trong khuôn viên 1 chung cư cách đó ko xa. Trời chiều bớt oi bức hơn và ngồi ở đây lúc này cũng thư giãn ko kém gì so với cái ghế dài ở ban công nhà tôi.

“Anh đá trong đội xám ấy hả?”

“Đội Wanderers, xám xịt gì?!”

“Chơi vị trí gì?”

“Tiền vệ. Mà cô có biết tiền vệ là như thế nào ko?”

Câu hỏi của Di làm tôi hơi quê, mà thực ra tôi cũng ko biết thật. T__T Nhưng chỉ là những câu hỏi thông thường để giải tỏa cái ko khí im lặng khó chịu này thôi mà.

“Ko biết chứ gì?”

“Thì ko biết, có sao ko? Tôi đâu có thích xem bóng đá!”

Đọc tiếp: Lãng tử gió -chương 23-24
Giọng tôi hơi khó chịu, chưa kể còn kèm theo cái dằn ly xuống mặt bàn đầy vẻ giận dỗi. Di ko quan tâm mấy đến thái độ của tôi, hắn phóng tầm mắt về 1 nơi vô định nào đó, buông câu nói cùng tiếng thở dài.

“Ừ, giống hệt cô ấy”

Cô ấy? Là ai? Linh? Chắc ko. Di chỉ gọi Linh là cô bé, hoặc tên, hoặc là “em ấy”.

Bằng một phần thói quen nghề nghiệp, và một phần cảm tính, tôi nhận ra có lẽ Di đang nhắc đến 1 người con gái nào đó khá quan trọng với anh ta.

“Sao cô ko hỏi là ai?”

Thấy tôi ko nói gì mà lại kêu thêm 1 ly nước nữa, Di mới quay sang phía tôi, dứt khỏi cái nơi vô định mà hắn đang lang thang từ nãy giờ.

“Chắc là bạn gái anh”

“Hay vậy?”

“Đúng hả? Đoán bừa thôi…”

Di nheo mắt nhìn tôi 1 lúc, trong ánh mắt chất chứa nhiều thứ cần được chia sẻ, nhưng thực tế thì lại ko muốn nói ra. Rồi hắn cười buồn thiu.

“Giờ đã ko còn là bạn gái tôi nữa”

Một nụ cười chán chường lướt qua gương mặt Di, rồi tắt hẳn. Tôi chẳng biết phải nói gì, dù trong hầu hết trường hợp tương tự tôi đều có thể nói rất giỏi để tư vấn hoặc an ủi ai đó.

Nhưng với Di lại ko. Có cái gì gượng gạo giữa chúng tôi. Ko xa lạ, ko thù ghét, mà cũng chẳng thân thiết gì.

“Tôi ko biết có cần phải nói cho cô ko… nhưng việc lúc nãy…làm tôi nhớ đến cô ấy…”

“Việc lúc nãy?”

“Có lần cô ấy cũng đến sân xem trận bóng với tôi, và tôi cũng đã đỡ quả bóng cho cô ấy như vậy…”

“À, thì ra…”

Thì ra lúc ấy cảm giác của tôi và Di hoàn toàn khác nhau. Thế mà tôi đã nghĩ rằng anh ta có thể cũng có cùng cảm xúc hồi hộp như tôi đã có. Một chút hụt hẫng bỗng xâm chiếm khiến tôi hơi khó chịu.

“Nhưng chỉ có thế thì ko có lý do gì anh bảo tôi giống hệt cô ấy cả”

“Cô ấy cũng chẳng thích xem bóng đá và hay đòi về như cô…”

“Sao anh cứ phải bảo tôi giống 1 cô gái nào đó của anh hả??”

Tôi đứng dậy cùng với câu phản đối và nhìn Di đầy bức xúc. Cái loại bức xúc phát sinh do cơn tự ái bản năng của 1 người con gái khi bỗng dưng bị so sánh với ai đó, cứ như mình là 1 bản sao vậy. Thật vô duyên hết sức!

Cứ thế, tôi bỏ ra xe và chạy thẳng 1 mạch, lòng bừng bừng lửa đốt. Chạy được 1 đoạn thì gặp phải cơn mưa nhanh đến bất ngờ, chẳng kịp dừng xe mở cốp lấy áo đi mưa. Thế rồi tôi cứ mặc kệ mưa và chạy như 1 đứa thất tình.

Tôi về đến nhà trong bộ dạng ướt sũng. Mẹ vội đưa cái khăn to bảo lau tóc cho khô rồi thay đồ, rồi mẹ mang cho 1 ly sữa nóng. Tội nghiệp mẹ, có mỗi 1 đứa con gái nên nó có lớn tồng ngồng thế này vẫn phải chăm lo như trẻ nhỏ.

“Thằng Khoa vừa gọi về nhà mình đó…”

“Sao ko gọi di động cho con nhỉ?”

“Ờ thì, nó bảo sẵn hỏi thăm ba mẹ…”

Ừ. Khoa là vậy. Anh vốn khéo léo và chu đáo thế mà. Nhưng tôi vẫn thấy lạ khi anh đã sang đó được gần tháng mà vẫn chưa gọi trực tiếp cho tôi....
« Trước1...678910...25Sau »

* Tải game 18+ Hót nhất

Bình Luận Bài Viết




Tìm Kiếm
bạn đang xem Lãng Tử Gió bạn có thể xem thêm lang tu giolang tu gio còn nữa nè

Lãng Tử Gió v2

đang cập nhật thêm

tcm
100/ 100 100 bình chọn
Mối Tình Đầu và Bạch Mã Hoàng Tử

Tác giả: $aki Đánh giả theo độ tuổi: Thôi bỏ qua mục này đi, kiểu gì mà mọi người chả đọc tiếp :v Thể...

Anh là đồ ngốc chứ không phải em

Anh là đồ ngốc chứ không phải em Em nở một nụ cười và nghiêng người đặt xuống đôi môi còn lem ít máu của anh một...

Đương Gia Cách Cách

•Đương Gia Cách Cách Tóm tắt truyện: Nghe nói Long gia giàu có sung túc một phương, là đại phú hào, mỗi ngày đều thu vào...

Thật Xin Lỗi , Cút Thôi.!

•Truyện Thật Xin Lỗi , Cút Thôi.! Truyện THẬT XIN LỖI, CÚT RỒI! Tác giả: Tác giả: Duyệt Vi Chương 1: Hề Hề bỏ trốn...

Nửa Viên Kẹo Ngọt Ngào Đến ĐauThương

•Nửa Viên Kẹo Ngọt Ngào Đến Đau Thương Tác phẩm : Nửa Viên Kẹo Ngọt Ngào Đến Đau Thương Tác giả : Mộ Hạ Tình yêu...

Cô Nàng Mạnh Mẽ

•Truyện Cô Nàng Mạnh Mẽ Tác phẩm : Cô nàng mạnh mẽ Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương Hà Tịch: nhân sinh tựa như một con...

1234...111213»
tcm
100/ 100 100 bình chọn
CPU Load: 0.00035s. Bản quyền © Kênh Đọc Truyện
XtScript v2.0
Mini Version
wap doc truyen teen wap truyện

Ring ring