wap truyen, wap doc truyen, truyen hay

Wap đọc truyện teen, đọc truyện hay nhất

home| Truyện Teen| Truyện 18+
Bây Giờ 10:10,Ngày 24/12/24
new Các Bạn Truy Cập Wap theo Tên Miền KenhDocTruyen.Com Nếu thấy trang wap này hay, bạn hãy luôn giới thiệu chia sẻ đến mọi người nhá. Kenhdoctruyen.com là trang đọc truyện online và hàng ngàn truyện teen hay luôn được cập nhật và chờ đón các bạn đọc.
>

Lãng Tử Gió

» Thể loại: Truyện Teen
» Lượt xem: 22703 Views



Thấy thái độ tôi nói không tỏ ra thân thiện lắm, Khoa bật cười – “Ôi, em đừng căng thẳng như thế chứ!”

“Em có căng thẳng gì đâu. Anh nói đi” – Vẫn bằng bộ mặt không cảm xúc, tôi đáp trả. Lúc này, nụ cười của Khoa tắt dần, và anh bắt đầu kể chuyện, không khác những vị khách tôi đã gặp.

“Anh có 1 cô bạn gái, yêu nhau đã 3 năm. Tình cảm tốt đẹp, dịu êm như con thuyền lướt trên mặt hồ phẳng lặng. Không thấy cô ấy phàn nàn gì về anh, và ngược lại…”

“Dừng lại đi” – Tôi lên tiếng – “Anh muốn hỏi em chuyện gì thì cứ thẳng thắn ra, cần gì phải thế???”

Giờ thì tôi đã căng thẳng thật sự, trong khi đó Khoa không thay đổi sắc mặt nhiều, dường như anh đã đoán trước phản ứng của tôi.

“Nếu anh hỏi thẳng, em chắc chắn sẽ bảo là không có gì…”

“……”

“Đúng không?”

“Vậy anh nghĩ dùng cách này thì em sẽ nói?”

“Anh không chắc. Thật ra anh đến đây để gây cho em 1 bất ngờ, xem em có vui khi thấy anh… nhưng sự thật thì dường như không”

Không khí căn phòng nhỏ bỗng chật chội và ngột ngạt, chúng tôi nhìn nhau, mỗi đứa 1 suy nghĩ riêng xoay vần trong đầu. Không biết Khoa đang thấy thế nào, chứ tôi thì chỉ muốn chấm dứt buổi nói chuyện khó thở này ngay lập tức.

“Anh muốn hỏi gì thì hỏi nốt đi”.

“Tại sao cô ấy không muốn lấy anh? Cô ấy có buồn khi xa anh lâu như vậy? Cô ấy có từng nghĩ sẽ bảo anh đừng đi không?”

“……Em không biết…”

Từ bên kia bàn, Khoa đứng dậy, đi vòng sang phía tôi và nắm 2 vay tôi từ phía sau. Còn tôi, chỉ ngồi im như 1 pho tượng đá.

“Chuyên viên tư vấn kiểu này thì hỏng bét, ngốc ạ.” – Giọng anh nhẹ nhàng – “Em không nhớ hôm nay là ngày kỷ niệm 3 năm của mình à?”

Hôm nay? 16/5?

Ừ nhỉ. 16/5 năm đó, ngày tôi được nhận học bổng lần đầu tiên, Khoa đã mang đến 1 chùm bong bóng đủ màu, vì tôi từng bảo ngày bé thường ước có chùm bóng bay như thế. Trong khoảnh khắc vui mừng hân hoan, tôi xúc động nhiều trước sự tinh ý và chân thành ấy, để rồi nhận lời yêu ngay khi còn chưa hiểu tình yêu có thực sự giản đơn như thế không…

“Ừ, 3 năm. Không ngờ mình đã quen nhau lâu như vậy rồi”

Bỗng Khoa đặt lên tay tôi 1 hộp quà nho nhỏ – “Tặng em, cảm ơn 3 năm đã ở bên anh”.

Sao lúc nào Khoa cũng dịu dàng và ngọt ngào như thế? Ngay cả trong hoàn cảnh không chút lãng mạn nào thế này… Nhưng sao tôi không bao giờ có 1 cảm giác hạnh phúc như những đứa bạn trong trường hợp tương tự?

Tôi chỉ thấy nên trân trọng anh, như trân trọng 1 điều quý giá mà mình may mắn có được. Nói theo phương diện tâm lý học thì đó cũng là 1 cảm giác tồn tại trong tình yêu, nhưng nó lại phải biểu hiện của tình yêu.

Mà thôi, phân tích làm gì, chẳng phải chúng tôi đã và đang yêu nhau sao??

Chương 10


Đó là 1 chiếc nhẫn đính hạt đá màu xanh biển.

Nó vừa vặn với ngón áp út bàn tay phải của tôi 1 cách hoàn hảo. Khoa đã quá quen với cỡ của tay tôi, dù đây chỉ mới là chiếc nhẫn thứ hai. Chiếc đầu tiên bằng bạc đã cũ, chúng tôi mua cùng 1 cặp nhân dịp lễ tình nhân.

“Quà của Khoa hả?” – Mẹ liếc nhìn tôi đang xoay chiếc nhẫn trên tay.

“Dạ. Kỷ niệm 3 năm yêu nhau”

“Đẹp đó chứ. Còn con tặng gì cho nó?”

“Không, con chẳng tặng gì. Anh ấy bảo không cần”

Mẹ nhăn mặt, rồi lại cười, vỗ nhẹ lên cánh tay tôi – “Cái con này, sao mà tàn nhẫn quá vậy?? Nó bảo không cần nhưng con không tặng thì nó buồn dữ lắm”

“Vậy để mai con mua cho ảnh cái cà vạt là được thôi”

Lại là cà vạt, hay áo sơ mi, ví, hoặc dây nịt, những thứ mà mỗi lần thấy cần mua gì cho Khoa là tôi nghĩ đến ngay. Mẹ không có ý kiến gì nữa, chỉ tiếp tục theo dõi chương trình Nấu ăn trên tivi.

“À, vụ em Linh, chắc mẹ nói với cô Lan giùm là con xin thôi”

Đôi mắt đang chăm chú của mẹ bỗng như đứng chững. Khoảng vài giây thì mẹ đáp bằng giọng rất nhỏ – “Ừ, để mẹ nói”

Tôi biết khi mẹ nghe điều này, mẹ sẽ rất buồn, nhưng tôi thực sự không muốn làm nữa. Kinh nghiệm và kiên nhẫn của tôi vẫn chưa đủ để có thể trị liệu, hay nói đơn giản hơn, là giúp đỡ được gì cho em.

Nói gì thì nói, thấy mẹ không vui, tôi cũng nặng lòng làm sao. Mấy khi mẹ có việc cần nhờ đến mình, mà mình thì lại…

Hic.
Truyện Teen • Zing Truyện http://ex04pro.wap.sh/
***

Chiều hôm sau, dù đã chuẩn bị tinh thần và cả lý do để nói chuyện với mẹ Linh, tôi vẫn cảm thấy khó khăn trong lòng. Không biết mẹ đã gọi báo cho bà ấy chưa nữa…

Cửa phòng Linh không đóng hay khép như mọi khi, mà nó mở toang 1 cách lạ lùng. Hình như đã có ai đến?

Chiếc xe lăn nhanh chóng khẳng định câu trả lời mà tôi vừa thầm nghĩ trong đầu. Tuy nhiên, chủ nhân của nó thì không ngồi trên đấy, mà đang đứng bằng 1 cái nạng gỗ.

“Hi…”

Tôi cất tiếng chào Linh và cố tỏ ra tự nhiên, nhưng thực tế vẫn liếc nhìn anh ta bằng 1 tâm trạng không thoải mái gì cho lắm. Hắn không cho thấy sự bực dọc nào, chỉ giơ tay chào theo cái kiểu đặc trưng của riêng mình.

“Hello, thiên sứ cận thị!”

>__>

“Sao anh gọi chị ấy là như vậy?”

Giọng Linh trong veo như ánh mắt em đang nhìn gã xe lăn, thứ ánh mắt từ lúc tiếp xúc với em đến giờ tôi chưa từng thấy qua.

“Vì cô ấy xuất hiện khi tôi đang nghĩ đến 1 Thiên sứ… Cận thị thì chắc không cần phải giải thích nhỉ, hehe”

“Vậy à… Thế… anh gọi em là gì?”

“Em tên là gì ấy nhỉ? Cái gì…Linh thì phải?”

“Phong Linh. Nhưng gọi tên thì có gì lạ? Em thích được gọi bằng 1 biệt danh nào đó. Vả lại em cũng ghét tên em”

Kể từ khi bước vào phòng đến giờ, tôi chỉ nói được mỗi tiếng “Hi” là là hết. Cứ như ở trong này, tôi mới chính là bệnh nhân trầm cảm, chứ không phải em.

Anh ta thực sự có ích như thế sao??

Chương 11

“Tại sao em lại ghét tên mình?” – Gã kia hỏi, 1 câu hỏi tự nhiên. Bản thân tôi cũng rất muốn nghe. Tuy nhiên, Linh có vẻ ngần ngại 1 lúc, tay kéo cái gối màu xanh vào lòng. Dường như mỗi khi muốn tự vệ hay để có cảm giác an toàn, em lại ôm lấy cái gối ấy.“Anh có biết Phong Linh nghĩa là gì không?”

“Là gì?Ai biết!”

“It ai biết cái chuông gió được gọi là Phong linh. Trong phong thủy, người ta thường dùng chuông gió để hóa giải những khắc kỵ…”

Giọng em nhẹ như khói, nghe lãng đãng và buồn bã. Câu chuyện về cái chuông gió xem ra không mấy vui vẻ gì, nếu không muốn nói là cả 1 bi kịch.

Mẹ tôi kể rằng Linh tự tử bằng thuốc ngủ liều cao sau khi cha mẹ em ly dị được vài tuần. Tôi đã đoán chắc cú sốc này là nguyên nhân chính của chứng bệnh, nhưng phương thức trị liệu thì hoàn toàn rối rắm…

“Là sao? Vậy em là cái chuông gió hả? Hóa giải cái gì?”

Ack. Tại sao hắn có thể tỉnh bơ hỏi thẳng thừng như thế nhỉ? Đáng ra trong lúc này phải thật nhẹ nhàng và cảm thông chứ. À mà, có lẽ không nên đòi hỏi nhiều quá ở 1 gã như thế, hơn nữa hắn cũng đâu biết được vụ việc ra sao.

Trái với phỏng đoán của tôi, em không gay gắt hay phản ứng tiêu cực với câu hỏi ấy, mà khẽ cười – nụ cười rõ ràng không phải để thể hiện 1 niềm vui.

“Ừ, em là cái chuông gió. Mẹ em mong rằng em khi ra đời sẽ hóa giải sai lầm của cha và mẹ. Một cuộc hôn nhân không tình yêu…”



Chúng tôi, sau khi im lặng không biết bình luận hay an ủi gì về những điều em nói, đã cùng nhau rời khỏi phòng khi y tá báo đã đến giờ nghỉ của bệnh nhân.

Thực ra thì cũng vì em muốn được 1 mình ngay sau khi chia sẻ điều đó với chúng tôi, về cái tên Phong Linh của em.

“Có cần tôi đưa anh về phòng?” – Tôi hỏi, không có chút ác ý nào. Có thể hắn cũng thấy điều đó nên nhún vai – “You’re welcome”

Cái nạng gỗ đặt ngang trên xe khá vướng víu nên tôi đề nghị cầm giúp. Quãng đường sang Khu điều trị nội trú của hắn không xa lắm, nhưng chúng tôi lại di chuyển rất chậm.

“Anh tên gì?”

“Tên hả? Không có ý nghĩa gì ghê gớm như Phong với Linh kia đâu”

“Thì cứ nói đi, tôi cũng có trông đợi gì hay ho ở tên anh đâu”

“Di. Dờ i Di”

“Di hả?”

“Ờ”

“Nghe như tên con gái ấy”

“Tôi cũng thấy vậy >”< “

Vẻ mặt hắn làm tôi thấy buồn cười. Mà tên hắn có cái gì đó quen thuộc, chẳng hiểu sao tôi cảm giác vậy. Hay vì cũng là âm –i như tên tôi?

Chi-Di?

Ặc. Tôi đang nghĩ đến cái nhảm gì vậy trời. Chẳng có liên quan gì. T__T

“Này, không định trả cái nạng cho tôi hả?”

Chíêc xe lăn của hắn dừng lại trước cửa phòng, tôi cứ nghĩ vớ vẩn mà không để ý là đã đến nơi.

“Của anh đây. Cảm ơn đã sang đó nói chuyện với Linh…”

“Không có gì. Hứa thì làm thôi. Đừng lịch sự cảm ơn vì tôi bản chất vẫn là 1 kẻ vô văn hóa, hehe”

“Đừng nhắc khi tôi đã quên chuyện đó rồi”

Gã Di lại chào bằng cái kiểu ấy, giơ 1 bàn tay ngang trán… Một kẻ thú vị, ít ra là đối với em....
« Trước123456...25Sau »

* Tải game 18+ Hót nhất

Bình Luận Bài Viết




Tìm Kiếm
bạn đang xem Lãng Tử Gió bạn có thể xem thêm lang tu giolang tu gio còn nữa nè

Lãng Tử Gió v2

đang cập nhật thêm

tcm
100/ 100 100 bình chọn
Mối Tình Đầu và Bạch Mã Hoàng Tử

Tác giả: $aki Đánh giả theo độ tuổi: Thôi bỏ qua mục này đi, kiểu gì mà mọi người chả đọc tiếp :v Thể...

Anh là đồ ngốc chứ không phải em

Anh là đồ ngốc chứ không phải em Em nở một nụ cười và nghiêng người đặt xuống đôi môi còn lem ít máu của anh một...

Đương Gia Cách Cách

•Đương Gia Cách Cách Tóm tắt truyện: Nghe nói Long gia giàu có sung túc một phương, là đại phú hào, mỗi ngày đều thu vào...

Thật Xin Lỗi , Cút Thôi.!

•Truyện Thật Xin Lỗi , Cút Thôi.! Truyện THẬT XIN LỖI, CÚT RỒI! Tác giả: Tác giả: Duyệt Vi Chương 1: Hề Hề bỏ trốn...

Nửa Viên Kẹo Ngọt Ngào Đến ĐauThương

•Nửa Viên Kẹo Ngọt Ngào Đến Đau Thương Tác phẩm : Nửa Viên Kẹo Ngọt Ngào Đến Đau Thương Tác giả : Mộ Hạ Tình yêu...

Cô Nàng Mạnh Mẽ

•Truyện Cô Nàng Mạnh Mẽ Tác phẩm : Cô nàng mạnh mẽ Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương Hà Tịch: nhân sinh tựa như một con...

1234...111213»
tcm
100/ 100 100 bình chọn
CPU Load: 0.00040s. Bản quyền © Kênh Đọc Truyện
XtScript v2.0
Mini Version
wap doc truyen teen wap truyện

Snack's 1967