Disneyland 1972 Love the old s
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay

Wap đọc truyện teen, đọc truyện hay nhất

home| Truyện Teen| Truyện 18+
Bây Giờ 00:15,Ngày 24/12/24
new Các Bạn Truy Cập Wap theo Tên Miền KenhDocTruyen.Com Nếu thấy trang wap này hay, bạn hãy luôn giới thiệu chia sẻ đến mọi người nhá. Kenhdoctruyen.com là trang đọc truyện online và hàng ngàn truyện teen hay luôn được cập nhật và chờ đón các bạn đọc.
>

Cô Nàng Mạnh Mẽ

» Thể loại: Truyện Teen
» Lượt xem: 36939 Views



Tôi đến phòng nghỉ, rót cho mình ly nước, hỏi lại: “Sợ cái gì?”

“Chị nói hung thủ giết chị Lâm có vì chuyện chúng ta đã từng tiếp xúc với chị ấy mà đến giết chúng ta luôn không?”

Tôi vỗ vai Tiểu Triệu nói cậu ta lậm phim truyền hình quá rồi nhưng nghĩ lại cú điện thoại cuối cùng của chị Lâm là gọi cho tôi, tuy tôi không nghe được gì nhưng nếu cảnh sát thông qua đó có thể tìm được tôi thì tên hung thủ có thể hay không cũng…

Tôi bị chính ý nghĩ của mình dọa cho sợ tới mức xanh mặt.

Sau khi tan tầm, tôi không dám ngồi xe buýt mà gọi taxi về nhà.

Buổi tối ở nhà một mình, tôi sợ yên ắng nên tăng volume tivi maximum, lại nhớ đến gương mặt xanh tím do nghẹt thở mà chết của chị Lâm thì người càng lạnh, gió đêm thổi bay rèm cửa sổ cũng có thể làm tôi toát mồ hôi lạnh. Tôi nhịn không được, đứng dậy đến bên cửa sổ định đóng lại thì thấy một đốm lửa từ đầu thuốc lá bị dụi vội, một người đàn ông mặc áo đen thoáng hiện dưới ánh sáng đèn đường rồi nhanh chóng biến mất sau góc đường.

Ngay lập tức, tôi đóng sập cửa sổ, kéo rèm kín mít, trùm chăn, run run nắm chặt di động, tôi rà danh bạ điện thoại từ trên xuống dưới nhưng lại không biết phải gọi cho ai. Vừa khéo, điện thoại rung lên, tôi hoảng hồn, sửng sốt hồi lâu mới nhận điện thoại: “A lô?” thanh âm của tôi không dấu được bất an, giống như ngay tại thời điểm này chỉ cần một người cùng tôi trò chuyện bất kể người đó là ai.

“Anh đây.” Giọng nói bình tĩnh của Tần Mạch xuyên qua màng tai truyền vào não. Tôi tự ổn định tinh thần, nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Bên kia, hình như tâm tình Tần Mạch rất tốt, lúc nói chuyện, ngữ điệu hơi vút cao, tôi có thể tưởng tượng khóe môi gợi lên nét cười nhẹ của anh: “Hà Tịch.” Anh gọi tên tôi, ” Luật sư Phương Thả là bạn trai của em?”

Lúc này, đầu óc tôi hơi mờ mịt, nhớ lại chuyện tôi nói dối anh đã có bạn trai nên theo bản năng ừ một tiếng.

“Vậy tiếc thật,” ngữ khí anh nhẹ nhàng nói, “Anh theo số điện thoại em cho để nhận lỗi với anh ấy, Phương luật sư là người thông tình đạt lý, đã chấp nhận sự ‘Xin lỗi’ của anh nhưng lại phủ nhận cái thân phận mà em cấp cho anh ấy. Chà, thì ra cô Hà yêu thầm người ta.”

Tôi há miệng thở dốc, đột nhiên phát hiện mình dấu đầu lòi đuôi…

“Nhưng mà Hà Tịch này, sao em yêu thầm mà cũng thất bại như vậy?” anh nói tiếp, “Lâu như vậy mà còn phải đi xin số điện thoại từ người khác.”

Nhớ lại ngày đó tôi xin Phương Dĩnh số điện thoại của Phương Thả rồi ghi vào lòng bàn tay Tần Mạch, tôi cơ hồ muốn che mặt mà khóc vì hối hận, Hà Tịch, mi thật là một người thành thực, nói dối còn thua cả đứa con nít!

Đương nhiên chỉ dám tự phỉ nhổ chính mình, tôi nghĩ, thua gì thì thua nhưng không thể mất khí thế nên từ trong chăn chui ra, ngồi dậy, bình tĩnh phản kích: “Nhưng Tần Mạch ơi, anh còn hơn cả thất bại khi ngay cả theo đuổi người thất bại như Hà Tịch mà cũng không xong.”

“Nhanh mồm nhanh miệng.” Anh trầm mặc giây lát, rồi đánh giá tôi như thế,

” Cám ơn đã khích lệ.”

Nói xong, bên kia lại lặng im một lúc, nếu như bình thường, chắc chắn tôi đã cúp máy nhưng đêm nay tôi thật xấu hổ khi có hy vọng xa vời được kéo dài thời gian nghe giọng nói của anh mà phá tan sự sợ hãi, lạnh lẽo không hiểu từ đâu ập tới trong lòng mình.

Không biết đợi bao lâu, tôi nghe tiếng bút lướt soàn soạt trên giấy lại nhớ đến tình cảnh hai năm trước đây khi chúng tôi còn ngăn cách chỉ biết thông qua điện thoại mà cảm nhận vui buồn, sung sướng, rung động của người yêu.

“Tần Mạch.” Tôi gọi tên anh, mang theo một chút ỷ lại, nó khiến sự kiêu ngạo trong tôi phỉ nhổ mình một hồi.

“Em chưa tắt máy?” dường như anh cũng có chút kinh ngạc.

Tôi kỳ quái: “Nếu muốn cúp máy tại sao anh không làm?”

Anh im lặng hồi lâu: “Anh nói anh luyến tiếc, em tin không?” Ta cười nhạo một tiếng, không thèm quan tâm tới kiểu ăn nói ngon ngọt này. Tần Mạch ngừng một chút mới hỏi, “Hà Tịch, em gặp rắc rối phải không?”

Mặt tôi cứng ngắc, nhớ đến gương mặt xanh tím kia thì sau lưng cảm thấy lành lạnh, tôi không nhịn được hỏi: “Anh đã từng thấy người chết chưa?”

“Chuyện gì xảy ra?”

Tôi không định kể chuyện này cho Tần Mạch, nếu muốn hoàn toàn gạt bỏ anh ra khỏi cuộc đời mình thì trong cuộc sống không cần có bất kỳ liên hệ nào nhưng cái miệng đã hoàn toàn bán đứng tôi, kể cụ thể tình hình từ đầu đến cuối, đến cùng còn không yên tâm hỏi: “Anh nghĩ coi hung thủ kia có khi nào đến tìm tôi… giết người diệt khẩu hay không?”

Tần Mạch phương tĩnh trong chốc lát, lập tức nghiêm túc nói: “Có thể, cho nên trong thời gian này tốt nhất là em đừng ở một mình nữa, nhà anh còn phòng trống nè.”

Khóe miệng tôi rút gân: “Anh nghĩ tôi đang giỡn với anh hả?”

“Anh không nói chơi với em.” Tần Mạch nói, “Theo tính tình thối hoắc của em, nếu đã chịu kể cho anh nghe chuyện này thì chứng tỏ bây giờ em đã sợ đến ăn ngủ không yên rồi.”

Tôi trầm mặc.

Anh nói: “Ngày mai anh đón em tan sở…”

“Tần Mạch, thừa cơ xông vào là hành vi đáng xấu hổ.”

“Chỉ cần bắt được con thỏ là quang vinh.”

Tôi phát hiện, một khi Tần Mạch bước vào con đường vô lại thì tôi hoàn toàn bó tay với anh, cuối cùng chỉ bỏ lại một câu: “Tôi sẽ không cho anh cơ hội!” rồi thở phì phì treo điện thoại.

Không ngờ nháo nhào một trận như vậy lại khiến tôi an tâm, chầm chậm đi vào giấc ngủ.

Hôm sau, lúc tôi và Tiểu Triệu kết thúc công việc ở trung tâm thương mại đã là bảy giờ tối, sau khi tạm biệt Tiểu Triệu, tôi một mình đi xe điện ngầm về nhà, di động kêu vài lần, tôi biết đó là Tần Mạch gọi nhưng lờ đi. Mà anh cũng rất kiên nhẫn, cứ mười phút gọi một cuộc như khiêu khích sự nhẫn nại của tôi vậy.

Xe điện ngầm đến trạm, đám đông phía sau ào ra, khi tôi ra khỏi trạm xe điện ngầm chợt nghe ai đó ở đằng sau gọi tên mình, vừa quay đầu thì thấy một người đàn ông xa lạ mặc áo đen vội vã chạy đến, tóm lấy cánh tay của tôi kéo đi.

Tôi kinh hãi, giãy dụa cố thoát khỏi tay hắn rồi lớn tiếng quát: “Anh làm gì vậy?”

Tiếng quát tức giận với âm thanh cao vút lập tức thu hút một đám người qua đường dừng lại, tên kia làm ra vẻ vô cùng tức giận cũng quát vào mặt tôi: “Cô nói sao! Tôi đón cô về nhà!”

Tôi điên hả, đón tôi về nhà? Rõ ràng là tôi không biết người này.

Hắn lại ra sức kéo tôi: “Nhiều người nhìn như vậy cô không thấy mất mặt hả? Mau về nhà, có chuyện gì nói sau.”

Làm gì có chuyện tôi để cho hắn kéo mình đi bèn nhanh chân chạy trốn qua một bên, vừa trốn vừa kêu to: “Tôi không quen anh!”

“Cái gì mà không quen? Mới cãi nhau một tí liền nói không quen, thói gì vậy?” Hắn nói xong, nhảy lên tiến đến túm cánh tay của tôi, “Mau về với tôi.”

“Tôi không biết anh.” Tôi cố gắng giãy dụa, nhưng hắn tóm tay tôi rất chặt, tôi kích động cầu xin giúp đỡ của người người qua đường chung quanh nhưng trên mặt mọi người lại là nét mặt cười nhạo vợ chồng cãi nhau, trong lòng tôi có chút tuyệt vọng. May mà di động lại kêu lên, tôi dùng tay còn lại nghe máy kêu to: “Tần Mạch! Cứu mạng! Tôi đang ở trạm xe điện ngầm gần nhà, cứu…”

“Chát!” Tên kia quất tôi một bạt tay nháng lửa đồng thời cũng ném bay di động, hắn giận dữ hét: “Tôi đã cảnh cáo cô không được qua lại với thằng đó nữa mà!”

Tôi ngơ ngác nhìn di động, tên kia dụng sức kéo mạnh tôi đi, tôi giật mình nghĩ đến tên này dám tát tay tôi, dám ném di động của tôi bây giờ còn định cướp luôn tôi, trong cơn giận dữ tôi lại lấy được bình tĩnh.

“Buông ra.”

Làm sao mà hắn có thể nghe lời tôi, vì thế tôi lại nói, “Anh sẽ hối hận.”

Chương 40: Yếu đuối

Lúc Tần Mạch hồng hộc chạy đến thì thấy đám người đi đường đang tụm kinh hãi nhìn mặt mày tên áo đen kia bị tôi cào rách bươm, trên mu bàn tay hắn còn in hai dấu răng sâu hoắm đang rỉ máu còn tôi thì đang liên tục nhấn đôi giày cao gót của mình bụng dưới của hắn, vừa đạp vừa cười âm hiểm, lạnh lùng:

“Chị mày còn một mũi ngừa bệnh dại chưa chích, coi như sau này mày lãnh đủ.”

Hai cảnh sát đi theo sau Tần Mạch vọt lên, một người kéo tôi ra còn một người lôi tên áo đen kia ra xa, chắc sợ tôi phát điên cắn hắn chết tươi. Tôi tường thuật lại sự việc với cảnh sát, hai người nhìn tôi có vẻ sợ hãi lập tức mang tên kia đi mất.

Tôi quay đầu nhìn Tần Mạch, anh cũng bình tĩnh nhìn tôi, dường như anh một mạch chạy thẳng đến đây, vẫn chưa hết mệt, đang đứng thở hổn hển. Hơi thở trong không khí lạnh giá hóa thành những làn khói trắng, trong nháy mắt liền biến mất vô tung.

Thấy hết cảnh náo nhiệt để xem, người qua đường coi như chúng tôi vô hình cũng lần lượt im lặng lướt qua chúng tôi mà tản đi hết.

Tôi phủi tay, cười nó
« Trước1...484950

* Tải game 18+ Hót nhất

Bình Luận Bài Viết




Tìm Kiếm
bạn đang xem Cô Nàng Mạnh Mẽ bạn có thể xem thêm co nang manh meco nang manh me còn nữa nè

Cô Nàng Mạnh Mẽ v2

đang cập nhật thêm

tcm
100/ 100 100 bình chọn
Mối Tình Đầu và Bạch Mã Hoàng Tử

Tác giả: $aki Đánh giả theo độ tuổi: Thôi bỏ qua mục này đi, kiểu gì mà mọi người chả đọc tiếp :v Thể...

Anh là đồ ngốc chứ không phải em

Anh là đồ ngốc chứ không phải em Em nở một nụ cười và nghiêng người đặt xuống đôi môi còn lem ít máu của anh một...

Đương Gia Cách Cách

•Đương Gia Cách Cách Tóm tắt truyện: Nghe nói Long gia giàu có sung túc một phương, là đại phú hào, mỗi ngày đều thu vào...

Thật Xin Lỗi , Cút Thôi.!

•Truyện Thật Xin Lỗi , Cút Thôi.! Truyện THẬT XIN LỖI, CÚT RỒI! Tác giả: Tác giả: Duyệt Vi Chương 1: Hề Hề bỏ trốn...

Nửa Viên Kẹo Ngọt Ngào Đến ĐauThương

•Nửa Viên Kẹo Ngọt Ngào Đến Đau Thương Tác phẩm : Nửa Viên Kẹo Ngọt Ngào Đến Đau Thương Tác giả : Mộ Hạ Tình yêu...

Chỉ Cần Cái Gật Đầu

•Chỉ Cần Cái Gật Đầu Chương 1 Tối Hà nội vào những ngày cuối mùa mưa.Mưa càng ngày càng lớn,trời tối đen như mực….Đường...

1234...111213»
tcm
100/ 100 100 bình chọn
CPU Load: 0.00062s. Bản quyền © Kênh Đọc Truyện
XtScript v2.0
Mini Version
wap doc truyen teen wap truyện