wap truyen, wap doc truyen, truyen hay

Wap đọc truyện teen, đọc truyện hay nhất

home| Truyện Teen| Truyện 18+
Bây Giờ 07:45,Ngày 24/12/24
new Các Bạn Truy Cập Wap theo Tên Miền KenhDocTruyen.Com Nếu thấy trang wap này hay, bạn hãy luôn giới thiệu chia sẻ đến mọi người nhá. Kenhdoctruyen.com là trang đọc truyện online và hàng ngàn truyện teen hay luôn được cập nhật và chờ đón các bạn đọc.
>

Tôi không thể tin, không thể...

» Thể loại: Truyện Ngắn
» Lượt xem: 4598 Views

•Tôi không thể tin, không thể...
Tôi không thể tin rằng, người hôm qua vừa ngọt ngào nói chuyện, dỗ dành với tôi, lại có thể ôm hôn bạn thân của tôi ngay trong hành lang lớp học. Tôi không thể tin nổi... không thể!!!
***

Ôm vào mình một nỗi đau đến xé ruột, thắt tim, tôi thậm chí đã nghĩ đến cái chết khi mà tôi nhìn thấy cảnh tượng ấy. Tôi cứ nghĩ, những câu chuyện tương tự chỉ tồn tại trong những bộ phim, tiểu thuyết hay đại loại là nó sẽ không xảy ra đâu, nhất là với tôi... thế mà...
Tôi lặng lẽ lê bước chân nhẹ bẫng trên các con phố mà tôi và anh từng cùng chung bước. Hè đến, cái nắng oi bức, rừng rực chiếu lên con đường tôi đi, rọi chiếc bóng đơn độc của tôi xuống đường. Tôi lê bước, dẫm lên chính cái bóng của mình. Tôi ngu ngốc quá, tại sao lại có thể ngu ngốc đến thế? Hè năm nay đã lên lớp 12 rồi, sắp thi cử, với bao nhiêu là lo lắng, mệt mỏi, áp lực dồn lên vai tôi. Tôi tự biết mình không thể gục ngã vào lúc này. Nhưng tôi đau! Tôi chưa bao giờ từng nghĩ Phong sẽ phản bội tôi như thế sau những gì chúng tôi từng cùng nhau trải qua. Nhưng nếu chính nữ hôm nay tôi bắt gặp không phải là An, có lẽ tôi sẽ không tuyệt vọng như bây giờ... Tôi không thể tin nổi, rằng người bạn thân với tôi suốt 15 năm qua, lại phản bội tôi như thế. Tôi không thể tin rằng, người hôm qua vừa ngọt ngào nói chuyện, dỗ dành với tôi, lại có thể ôm hôn bạn thân của tôi ngay trong hành lang lớp học. Tôi không thể tin nổi... không thể!!! Ước gì, tất cả chỉ như một giấc mơ.
Bàn tay tôi siết chặt các ngón, móng tay đâm vào da thịt, có lẽ đến giờ máu tươi vẫn rỉ ra. Ánh nắng mặt trời chiếu xuống mặt hồ long lanh ánh nước, giống như đáy mắt của Phong khi ấy. Giống như anh đang hạnh phúc lắm khi ôm người con gái là bạn thân của người yêu anh vào lòng, khi hôn lên đôi môi cô ấy. Nó có ngọt ngào không hả Phong? Có giống như đôi môi của tôi không? Cả An nữa... cô có lẽ đang vui lắm nhỉ? Tình bạn này... tôi phải làm thế nào đây? 15 năm, kết thúc chỉ vì 1 người đàn ông ư? Kết thúc hết nhưng kỉ niệm của 2 đứa con gái lúc nào cũng dính lấy nhau như hình với bóng ư? Tại sao lại phản bội tôi??? Tại sao lại làm như thế???
toi
***
Tôi yêu Phong được gần 2 năm, từ khi tôi mới vào cấp 3 đến giờ. Anh là mối tình đầu của tôi. Tháng 9 này, chúng tôi đã định cùng nhau tổ chức một lễ kỉ niệm 2 năm yêu nhau... Anh đối với tôi rất tốt, lại là bạn cùng lớp nên 2 đứa rất hợp nhau. Anh là người biết lắng nghe, hiểu biết về nhiều vấn đề và rất thu hút người đối diện với ánh mắt sâu hun hút... 2 năm yêu nhau, tôi cứ cho rằng anh là người trung thủy nhất, là người yêu thương tôi nhất nhưng hóa ra tất cả chỉ là giả dối. Sự tin tưởng của tôi, thực sự đặt nhầm chỗ?
Tôi kết thúc luôn tình bạn 15 năm ở đó... Tôi đã từng coi nó như chị em ruột thịt, như người thân trong gia đình nhưng An không xứng đáng với sự tin tưởng của tôi, nó làm tôi xấu hổ vì có 1 đứa bạn như nó, nó đã tự tay cầm dao đâm vào tim tôi... Chính nó, chính nó là người hẹn tôi ra hành lang tầng 4, hóa ra là để nhìn thấy cảnh tượng "lãng mạn" này. Tôi còn nhớ, có lần nó cố gắng nói với tôi với ý tứ, tôi và Phong không nên tiếp tục nữa, Phong không phải người tốt. Tôi hỏi nó tại sao, nhưng nó cứ giấu giếm suốt... Cuối cùng tôi cũng đã hiểu tại sao nó giấu giếm tôi, cũng đã hiểu tại sao nó không muốn tôi tiếp tục yêu Phong. Tôi căm thù nó! Không bao giờ, không bao giờ tôi chấp nhận tha thứ cho nó!
***
Ôm tập tài liệu chuyên ngành luật, đặt lên bàn học. Cuối cùng tôi cũng thi đỗ trường Đại học Luật, cái nơi mà tôi ước mơ từ ngày còn bé xíu, cái nơi mà tôi đã bỏ bao tâm huyết, điên cuống ôn tập, cố gắng để thi đỗ. Cuối cùng tôi cũng cầm trên tay giấy nhập học. Tôi trân trân nhìn lên bàn học. Hình ảnh của tôi và Phong chụp chung vẫn còn đó, nó là bức hình đầu tiên và cũng là cuối cùng của chúng tôi. Đã bao lần tôi đang học, nghĩ đến đoạn tình cảm trước kia của 2 đứa mà nước mắt tôi rơi thấm đẫm cả trang vở. tôi hận anh. Tôi quyết tâm thi bằng được để đứng ở trên, nhìn anh và nó không bao giờ có được thành công và hạnh phúc. Giờ thì tôi đã làm được. Nhìn mà xem. Không có anh, tôi vẫn làm được đó thôi!
Tôi úp tấm ảnh xuống mặt bàn...Hôm nay anh trai tôi nói có việc cần tuyên bố với tôi.
Căn bếp nhỏ có tiếng người nấu nướng. Tôi lặng lẽ đi vào. Cái nhìn đầu tiên làm rồi loạn suy nghĩ của tôi là An. Nó làm gì trong bếp nhà tôi? Tôi nhíu mày, lạnh lùng nói:
- Mày làm gì ở đây?
An hơi giật mình quay lại, trên tay còn cầm đôi đũa nấu ăn, cười với tôi:
- Minh, lâu rồi không gặp. Tớ...
Tôi ghét cái nụ cười vô tội đấy, tôi ghét cái ánh mắt thân thiện đấy, nó nghĩ rằng nó không làm gì hết à, nó nghĩ vài câu xin lỗi của nó cho tất cả là xong à??? Tôi quay mặt đi lấy 1 cốc nước cho hạ hỏa, không muốn nghe nó nói tiếp nữa, chỉ là những lời thừa thãi mà thôi, nghe chỉ khiến cho tai tôi thêm bẩn. tôi ngắt lời:
- Mày về đi, nhà tao không có chỗ cho mày!
Anh trai tôi từ phòng khách đi vào, nhìn thấy tôi liền cười, như không nhìn thấy thái độ khó chịu của tôi:
- Minh ra đây, nói chuyện với anh một lúc... An, em cũng ra đây luôn đi.
An hơi cụp mắt xuống. ánh mắt nó giống như có nước, giống như tôi vừa mới bắt nạt nó hay đánh nó không bằng:
- Em đang dở tay... anh cứ nói chuyện vs Minh đi
Tôi đi qua người anh. Ở đây là cái trò gì vậy??? Từ khi nào anh và nó có cái quan hệ để nó được phép nấu ăn trong bếp nhà tôi?
Anh ngồi xuống, tôi cũng không muốn thừa thãi thêm câu nào:
- Sao nó lại ở đây?
Anh nhìn tôi, cau mày nói:
- Chuyện đã qua rồi, anh nghĩ...
- Em không cần biết anh nghĩ gì. Tại sao nó lại ở đây?
Anh hơi cao giọng:
- Đừng có ngắt lời anh!... Anh nghĩ là em nên bỏ qua mọi chuyện được rồi đấy! Anh chưa từng xen vào chuyện của hai đứa nhưng ít nhất em cũng nên nghe An giải thích chứ? Em không phải là một đứa không có lý lẽ, em nên nghe anh lần này đi.
Tôi cầm cốc nước, đứng lên:
- Đấy không phải việc của anh!
Vừa quay đi định chạy lên gác, anh cũng đứng dậy:
- Anh và An sẽ tổ chức đám cưới, nay mai thôi!
Chiếc cốc trên tay tôi rơi xuống đất, bắn nước tung tóe khắp sàn nhà... Điều tôi vừa nghe... không phải chứ? Đám cưới à?
Tôi ngẩng mặt lên, đập vào mắt tôi là đôi mắt An đang lặng lẽ nhìn tôi. Tôi như một người điên, tôi không thể tin nổi, anh trai tôi, tại saooo...
Ôi quay mặt lại, đối diện với anh:
- Long! Anh điên rồi!
Rồi chạy lên gác, cố tình huých vai vào vai An khiến nó loạng choạng. Đến cầu thang thì tôi quay lại, nhìn bằng ánh mắt hận thù, chỉ vào mặt nó:
- Mày đừng nghĩ đến... đừng bao giờ mong là tao chấp nhận mày ở trong căn nhà này!!!
toi-1
Tôi đã khóc hết nước mắt cái tối hôm đó. Tôi thực sự không biết nên làm thế nào mới là đúng. Tôi vẫn còn thù hằn An. Thú thật là tôi không nghĩ mình hẹp hòi thế. Nhưng nếu là một đứa thuộc cung Sư Tử như tôi, bạn sẽ hiểu. tôi không thể chấp nhận việc người khác trà đạp lên lòng tin của mình. Phản bội mình... Càng là bạn thân, tổn thương càng lớn... Tôi không thể. Tôi không hiểu tại sao Long lại yêu nó, lại muốn lấy nó? Chẳng phải nó cũng chỉ là sinh viên năm nhất??? Nó đã làm gì để anh muốn nó và tôi phải chung 1 nhà? Tại sao anh không để ý đến cảm xúc của em gái mình? Anh tôi, không phải là một người như thế ... Tôi không mong nhà cửa ầm mĩ, tôi không mong anh mình khó xử vì tôi chỉ còn mỗi mình anh là người thân. Tôi phải như thế nào mới là đúng?
Năm tôi lên lớp 8, cha mẹ đã bị tai nạn mà qua đời. Năm đó anh tôi học lớp 12. Khi mất, cha mẹ chỉ để lại một chút tiền trong ngân hàng đủ để 2 anh em lo việc học hành. Cú sốc này ráng thẳng lên anh em chúng tôi. Tôi gần như trầm cảm, anh đã cố gắng hết sức để vừa đi học, vừa chăm sóc, dạy dỗ tôi. Để tôi hòa nhập được với cuộc sống, với sự ra đi của bố mẹ. Từ đó về sau, anh là chỗ dựa duy nhất mà tôi có trong cuộc đời. Rồi anh lên đại học, tôi lên cấp 3, cũng là lúc anh phải vừa học, vừa làm trang trải cho cuộc sống và việc học hành của 2 anh em. Nhưng anh chưa hề muốn bỏ cuộc. Ngay cả những lúc tôi đau khổ nhất, anh cũng luôn ở bên, chăm sóc tôi ốm đau, lo lắng cho tôi giống như cha mẹ tôi đã từng. Dù vất vả thế nào, anh cũng chưa từng để tôi thua kém bạn bè... Vì vậy trong tôi, anh luôn là đẹp đẽ, là đáng kính, là yêu thương nhất.
Vậy mà bây giờ, anh sẽ lấy nó ư??? Nó không phải một đứa xứng đáng với tình cảm của anh. Nó không xứng đáng với căn nhà này.
Tôi chạy về phía phòng anh. Cũng là lúc anh đang ngẩn ngơ nhìn vào tấm hình của cha mẹ đặt trên bàn làm việc. Tôi nhìn anh, anh cũng chỉ đưa mắt nhìn tôi... một lúc sau mới nói:
- Em vào đi, anh em mình thực sự cần nói chuyện
Tôi ngồi xuống chiếc giường quen thuộc mà trước kia từng là giường của ba mẹ. Tôi cũng đưa mắt nhìn lên bức ảnh trên bàn làm việc. anh lặng lẽ nói:
- Cũng sắp đến ngày giỗ của cha mẹ rồi. 6 năm nay, anh chưa từng một lần đề nghị em làm thứ em không mong muốn. Anh không muốn anh em mình nặng lời... Nhưng lần này, vì anh, em hãy chấp nhận An đi. Chỉ vì anh, một lần này thôi Minh.
Tôi nhìn anh:
- Em biết, không phải vì em không muốn. nhưng anh cũng biết mà, anh hiểu em không thể chấp nhận được những gì nó đã làm. Tại sao anh lại muốn lấy nó. Anh nói đi...
12Sau »

* Tải game 18+ Hót nhất

Bình Luận Bài Viết




Tìm Kiếm
bạn đang xem Tôi không thể tin, không thể... bạn có thể xem thêm toi khong the tin khong thetoi khong the tin khong the còn nữa nè

Tôi không thể tin, không thể... v2

đang cập nhật thêm

tcm
100/ 100 100 bình chọn
LÒNG KIÊU HÃNH CỦA ĐÀN BÀ

Chỉ vài phút nữa, tôi sẽ phải gặp tình cờ Hùng trong một cuộc hẹn được sắp đặt từ trước - không phải cho riêng...

EM YÊU ANH, HÀNG XÓM À!

Reng..reng...reng! Tiếng chuông báo thức làm tôi giật mình tỉnh giấc. Như thường lệ thì tôm sẽ tắt báo thức rồi vùi vô...

LIỆU ANH CÒN YÊU EM?

Câu chuyện ấy bắt đầu từ lúc em tỏ tình với anh vào 3 năm về trước, khi em mới chỉ là một đứa học sinh cấp 3... *** \"An...

Tôi không thể thoát ra mối tình sai trái

Tôi sợ một ngày nào đó bị trượt chân, không kiểm soát được bản thân. Tôi sợ chồng tôi và vợ anh ấy biết chuyện....

Nếu không có anh, em sẽ sống tốt chứ?

“Anh, anh sẽ không làm như vậy với ai chứ ?” “Làm gì cơ ?” Anh nhìn cô “Anh không được đối xử với ai như với...

HÃY ĐỂ EM ĐƯỢC SINH CON

Nhớ... một nỗi nhớ không đặt được thành tên.....Nhớ anh thật nhiều dù cho ngày nào em cũng được anh ôm trong vòng tay...

1234...131415»
tcm
100/ 100 100 bình chọn
CPU Load: 0.00052s. Bản quyền © Kênh Đọc Truyện
XtScript v2.0
Mini Version
wap doc truyen teen wap truyện

Polly po-cket