Polaroid
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay

Wap đọc truyện teen, đọc truyện hay nhất

home| Truyện Teen| Truyện 18+
Bây Giờ 20:09,Ngày 24/12/24
new Các Bạn Truy Cập Wap theo Tên Miền KenhDocTruyen.Com Nếu thấy trang wap này hay, bạn hãy luôn giới thiệu chia sẻ đến mọi người nhá. Kenhdoctruyen.com là trang đọc truyện online và hàng ngàn truyện teen hay luôn được cập nhật và chờ đón các bạn đọc.
>

Chicago – kết thúc mùa tuyết lặng

» Thể loại: Truyện Ngắn
» Lượt xem: 5641 Views

•Chicago – kết thúc mùa tuyết lặng
Nơi anh về là nơi chúng ta lần đầu gặp, nơi đó ấm áp như màu của ký ức, có con đường không xa lạ, có dòng người không vội vã… Lúc anh quay lại nơi này…anh sẽ thấy bầu trời Chicago không còn tuyết nữa, trời sẽ ấm áp hơn, cao hơn và người sẽ đông hơn, anh cũng sẽ cười nhiều hơn vì bên cạnh có một người để yêu thương. Em vẫn sẽ nhăn mày nếu thấy cafe đen của em không bỏ đá, vẫn sẽ ngồi hàng giờ nhìn dòng người trên con đường xa lạ, vẫn nhìn trời tuyết và ước có mưa rơi…
***
Lỗ Thanh yêu màu nắng, yêu sự hài hòa nhẹ nhàng và thanh khiết.
Hạ Lam yêu mùa mưa, yêu sự u ám thích những thứ không hoàn thiện và cố chấp đến cực độ.
Qua khỏi con đèo lớn Hải Vân màu nắng cũng nhạt dần, trong không khí thoang thoảng mùi hơi nước, lá một màu xanh xám u ám báo hiệu sự nặng nề của một cơn mưa, gió tung mình lật bay bụi đất cuốn nó lên cao rồi xoay tít trên không trung, càng ra gần Huế con đường càng phũ một màu nặng nề, tí tách sương đêm rơi rớt trên thành cửa xe, không nặng hạt, không lạnh lẽo, chỉ nhẹ nhàng rơi rồi lặng lẽ trượt xuống lớp cửa kính màu đen.

Hạ Lam từ trong khung cửa kính đưa tay vân vê hạt nước sa chân, nghiêng đầu nhìn từng hàng cây chạy xa dần về sau lưng, con đường này từ nay sẽ không còn quen thuộc nửa. Ven đường nhà cao tầng xuất hiện báo hiệu một thành phố cổ kín lẫn trong mưa, màn mưa nhẹ tí tách tí tách, lác đác lá bay, mưa rơi rụng rồi vở òa trên cửa kính như tâm trạng của Hạ Lam giờ này. Không lí do nhưng lúc nào cũng u ám. Siết chặc chiếc khăn, đưa hai tay xoa vào nhau thổi ra hàng khói trắng lượn lờ…Ơ! Mùa đông ở nơi thành cổ bình yên đã đến rồi, Huế mùa đông lạnh!
Bước xuống xe mới phát hiện mưa thế này thì biết đi đâu giờ.
***
Mưa, con ngõ nhỏ hứng những hạt mưa đông đầu mùa, giàn cây cảnh trước ngõ lay động, lá cây non hứng nước rồi rũ mình trầm lặng, qua khung cửa kính trắng lượn lờ khói cà phê, thơm lừng nóng hổi, Lỗ Thanh không thích mùa mưa, mùa u ám…
Tách cà phê trong tay mang hơi ấm nhẹ, cùng với cái mùi hương kích thích vị giác với không gian trầm lắng và ngoài kia tí tách những hạt nước lạc đàn rơi rớt, có lẽ hắn nên suy nghỉ đến việc ra ngoài và nếm thử thứ gì khác thay vì ngồi uống cà phê và nhìn mưa qua khung cửa kính như thường lệ.
Con đường ướt đẫm vũng nhỏ vũng to, nhưng cái không khí ở con đường này vẫn sầm uất những tà áo dài lất phất, con đường đầy quán ăn vặt, càng nhộn nhịp lúc tan trường, cơn mưa đông nhẹ hạt càng kích thích mùi vị nóng hổi của những món cay.
Dựng xe ở một góc đường khuất, vừa bước xuống xe hắn thề mình thật sự quá sáng suốt khi dép tông, áo pull và quần sọc thế này ra đường, chả khác gì mấy tên nhóc đang ngồi ăn kia, hòa đồng cũng rất có thi vị. Chiếc xe đẩy lượn lờ mùi khói trước mắt, với mái tôn rách nát không che chắn nổi mưa, nhưng mùi thơm nóng hổi bốc ra lại hấp dẫn vị giác bánh bao nhân dừa. Lần đầu tiên trong đời, với đồ ngọt hắn có hứng thú…..
Đạp lên những vũng nước nhỏ bên vĩa hè, đứng dưới lớp cây tán lá rộng lộp độp mưa rơi xuống, cái lành lạnh lúc trời càng xế chiều, nhìn khói trắng bốc ra từ chiếc xe đẩy lại thấy cảm giác thôn dã là lạ, hắn lại gần ngửi cái mùi vị ngọt thơm từ dừa và bột bánh không khỏi thấy đói.
- Bán giúp con một ít ạ!
Người phụ nữ trung niên che khuất khuôn mặt bằng chiếc nón lá ngẩn đầu, đáp lại hắn với một nụ cười, giọng đậm chết đất Huế:
- Rứa con muốn mấy cái?
Hắn nở nụ cười, cười vì lâu rồi ở thành phố này mới có người nói tiếng Huế xưa:
- Lấy giùm hai cái nha cô!
Hắn nhìn chiếc nắp nồi mở ra, lại tiếp tục cười thế này hai cái có lẽ không đủ để chắc răng, đáng nhẽ phải lấy hai mươi cái mới phải. Từng chiếc bánh được gói bằng mẫu giấy bóng, hắn vừa đứng dưới mái tôn lũng vừa che dù tay còn lại cầm bánh ăn, trời bên ngoài mưa bụi bay lất phấc se lạnh lòng bàn chân.
Mùi vị vừa mềm, vừa nóng, thơm mùi sữa trộn lẫn mùi dừa có cảm giác tan ra trong miệng một mùi béo không ngậy, và cảm giác rất tuyệt khi trời lạnh lại được ăn thứ bánh nóng hổi này, nước mưa thì tí tách bên chân.
Một cơn gió thoảng tới, một vị khách dừng chân ngay dưới cây dù anh đang cầm, mang theo mùi vị của nước mưa cùng hơi lạnh của mùa đông. Hắn nhíu mày, nhìn cô gái đang xoa tay thở ra làn khói trắng, cả người cũng mang theo mưa đông đất Huế, mái tóc rối bời.
- Cô ơi lấy giùm con năm cái đi ạ!
Lỗ Thanh nhíu mày, tiếng Quảng Nam? Cũng không khó khăn để nhận ra đây cũng không phải tiếng Quảng Nam thuần túy, còn chút gì đó tiếng miền trung đất Huế. Ở thành phố này sinh viên rất đông, pha tạp một vùng miền nào đó hay từ vùng miền nào đó đến cũng không có gì là lạ.
Hắn vẫn cứ ăn phần của hắn, người ké dù bên kia vẫn mãi miết phần của mình mà không mảy may suy nghỉ, miệng thì nhóp nhép, mắt mũi thì nhìn đường, ăn có vẻ rất ngon miệng. Cơn mưa này cũng lâu tạnh thật, mùi ốc bên kia có vẻ hấp dẫn, vừa cay vừa thơm hắn có nên bỏ ngoài mắt vị khách ké dù này mà sang bên kia không?


***
Hạ Lam nhìn cốc trà lạnh lớn, hai mắt trân trân, thật sự có quá khác người sao? Không hẳn, chỉ là một cốc nước thôi mà, khác là của cô có đá của người ta thì không. Thế nên Hạ Lam lướt qua những gương mặt xa lạ, dáo dác đẩy xe vào quầy hàng tìm kiếm những thứ muốn mua.
Hạ Lam lại nhớ cái vị ớt cay nồng xé lưỡi của món ốc xào sả, vừa nóng vừa cay ăn vào cảm giác như đốt lửa trong người, lại thêm bánh lọc chiên giòn nhai vào cảm giác rôm rốp trong miệng và đương nhiên ngồi giữa đường bên tấm bạc cũ màu, ăn món cay mùa mưa và không thể thiếu ly dừa đá say lạnh lạnh tê tê. Mọi hương vị cay mặn ngọt nóng và lạnh hòa quyện vào nhau như một khối hỗn hợp rồi vỡ tan trong cuốn họng như một vụ nổ lớn để rồi khi nuốt xuống mùi vị từng thứ cứ lần lượt trôi qua.
Hạ Lam nhìn vị khách cùng bàn, cười:
- Cảm ơn đã cho ké dù, anh phải ăn một thể như thế này mới biết hiểu hết được sự hấp dẫn của món ăn vặt Huế mùa mưa, để rồi đi đâu anh cũng phải nhớ mình từng ăn nó ở Huế chứ không phải bất kỳ nơi đâu khác.
Cô còn nhớ biểu cảm của hắn là cực kỳ nghi ngờ lời cô nói. Không sao, thử đúng như những gì cô thử, cảm giác không tệ chút nào.
- Hắt xì!
Cơn cảm cúm đến không đúng lúc chút nào. Chỉ còn có một ngày cũng không yên. Hạ Lam thất thểu đẩy xe ra quầy tính tiền, tay phân vân cầm cốc nước lạnh, vẫn là uống hết thôi.
- Hắt xì! Hừ!
- Anh nhìn ai vậy? – Cô gái bên cạnh Lỗ Thanh chau đôi mày mỏng nhìn hướng mà anh vẫn nhìn.
Hắn nhướn nhẹ hàng mi, chau chau đôi mày, hình như là cô gái hôm qua vừa ké dù anh thì phải, xém chút không nhìn ra, nếu không phải vừa rồi cô ta phun nguyên nước bọt vào người anh, đã thế còn chả thèm nhìn lấy một cái. Anh khẳng định gặp cô ta chẳng có gì tốt lành.
***
- Lạnh quá!
Hạ Lam ôm cái vali, liên tục xỗ mũi, cuốn họng hình như mọc thêm cái gì đó thật khó thở.
- Hừ! Ăn lạnh cho lắm vào!
- Mama à, con thề con chỉ uống một cốc Coca thôi.
- Thôi đi bà! Tôi lạ gì cái tính bà. Xách túi chuẩn bị lên máy bay kìa.
- Còn chưa nói xong mà mama, con thề lần sau biết thế này con quất một lần cho nó đau một thể.
Sân bay Đà Nẵng vào đông không còn nhộn nhịp, chỉ lác đác hàng người qua lại, tiếng khóc rấm rức buổi chia tay, cái ôm ấm áp của lời tiễn biệt…. nhìn qua khung cửa kín trên đầu, trời hình như cao hơn, xa hơn, và khó với tới hơn thì phải, lại quay về cái tính cách u ám của mình rồi!
Tạm biệt trời miền Trung trong xanh, cao vợi và đầy ký ức, tạm biệt mưa mùa đông vừa mới chớm, tạm biệt chiều u ám trên con phố lác đác mưa sa…
***
Chicago.
Cô thấy gì qua dòng người tấp nập không quen biết, lại nhìn gì con đường không mấy quen thuộc, ngẩng đầu nhìn gì khi trời vốn cao như thế. Nhìn người xa lạ để thấy được mình vốn không phải người cuối cùng tồn tại nơi đây. Nhìn con đường này để biết mình vẫn chưa phải là người nơi này, nhìn để nhớ đến con đường đá vào ngày mưa vẫn hay đi chân trần lạnh tê tái ở quê nhà. Nhìn trời để thấy mặt trời khuất bóng, một ngày lại kết thúc trong bỡ ngỡ, để nhìn cái sắc thiên thanh cuồn cuộn trong mây ôm theo màu ký ức.
Ba năm ở Chicago nhìn tuyết thay mưa, nhìn nhà cao tầng thay cho những quán ăn vặt ngày ngày xuống phố, nhìn con đường lát đá hoa cương mà nhớ những vũng nước nhỏ ứ đọng sau mưa mùa đông đến. Chicago đông này thật lạnh.
- Hạ Lam!
Tiếng kêu khe khẽ hòa cùng tuyết vãng lại bên tai, Hạ Lam ngơ ngác nhìn con bạn bên cạnh, đôi mắt thuần dương rủ đôi mi đen huyền, màu nâu của mắt trong vắt không gợn sóng, một sự thuần khiết lay động.
- Hạ Lam mi lại cứ thả hồn đi rong vậy? Đang qua đường kìa, chết như chơi!
Hạ Lam ngước nhìn dòng xe lướt qua, hít hít cái mũi, qua đường thì qua đường, đường ở đây vốn không nguy hiểm bằng Việt Nam nhất là cái ngã sáu ở vòng cua cung văn hóa, thật đáng sợ.
- Hạ Lam!
- Hở?
Hai mắt Hạ lam mở to nhìn chiếc xe dừng ngay trước mắt, chớp chớp hàng mày, nhăn cái trán.
- Con bé này, nói bao nhiêu lần hai mắt vẫn cứ để sau gáy!
Hạ Lam trố mắt nhìn chủ nhân của chiếc xe mở cửa, khuôn mặt này…không xa lạ gì. Cô bất giác ngước lên. Tuyết Chicago rơi rồi, tuyết đầu đông trắng xóa, nhẹ nhàng, mang hương vị lành lạnh, mùi của gió của quyện mùi của khói xe hòa cùng tuyết tạo nên hương vị ai oán, khó thở nhưng lại không thể ngừng cảm nhận…...
12Sau »

* Tải game 18+ Hót nhất

Bình Luận Bài Viết




Tìm Kiếm
bạn đang xem Chicago – kết thúc mùa tuyết lặng bạn có thể xem thêm chicago ket thuc mua tuyet langchicago ket thuc mua tuyet lang còn nữa nè

Chicago – kết thúc mùa tuyết lặng v2

đang cập nhật thêm

tcm
100/ 100 100 bình chọn
LÒNG KIÊU HÃNH CỦA ĐÀN BÀ

Chỉ vài phút nữa, tôi sẽ phải gặp tình cờ Hùng trong một cuộc hẹn được sắp đặt từ trước - không phải cho riêng...

EM YÊU ANH, HÀNG XÓM À!

Reng..reng...reng! Tiếng chuông báo thức làm tôi giật mình tỉnh giấc. Như thường lệ thì tôm sẽ tắt báo thức rồi vùi vô...

LIỆU ANH CÒN YÊU EM?

Câu chuyện ấy bắt đầu từ lúc em tỏ tình với anh vào 3 năm về trước, khi em mới chỉ là một đứa học sinh cấp 3... *** \"An...

Tôi không thể thoát ra mối tình sai trái

Tôi sợ một ngày nào đó bị trượt chân, không kiểm soát được bản thân. Tôi sợ chồng tôi và vợ anh ấy biết chuyện....

Nếu không có anh, em sẽ sống tốt chứ?

“Anh, anh sẽ không làm như vậy với ai chứ ?” “Làm gì cơ ?” Anh nhìn cô “Anh không được đối xử với ai như với...

HÃY ĐỂ EM ĐƯỢC SINH CON

Nhớ... một nỗi nhớ không đặt được thành tên.....Nhớ anh thật nhiều dù cho ngày nào em cũng được anh ôm trong vòng tay...

1234...131415»
tcm
100/ 100 100 bình chọn
CPU Load: 0.00042s. Bản quyền © Kênh Đọc Truyện
XtScript v2.0
Mini Version
wap doc truyen teen wap truyện