XtGem Forum catalog
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay

Wap đọc truyện teen, đọc truyện hay nhất

home| Truyện Teen| Truyện 18+
Bây Giờ 07:04,Ngày 24/12/24
new Các Bạn Truy Cập Wap theo Tên Miền KenhDocTruyen.Com Nếu thấy trang wap này hay, bạn hãy luôn giới thiệu chia sẻ đến mọi người nhá. Kenhdoctruyen.com là trang đọc truyện online và hàng ngàn truyện teen hay luôn được cập nhật và chờ đón các bạn đọc.
>

Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn - Đan Phi Tuyết

» Thể loại: Tiểu Thuyết Hay
» Lượt xem: 28790 Views


Hùng Bảo Bảo mồ hôi đầm đìa, cô nhìn chằm chằm Đinh Tử Nhu tính nhẫn nại hoàn toàn tiêu hết.
Đinh Tử Nhu quắt miệng.
"Oan uổng a, lão Đại, mình là vì muốn tốt cho cậu ai!"
Vừa nghe thấy Hùng Bảo Bảo phải gặp mẹ chồng tương lai, cô lập tức phóng qua, giúp cô ấy chọn trang phục a.
Bảo Bảo đứng ở trước giường, hai tay ôm đầu.
"Đáng giận, con bé Đàm Tinh Hà kia rốt cuộc muốn làm gì?"
Buổi tối, lúc cô nhận được điện thoại của Đàm Tinh Hà ——
"Ngày mai mẹ tôi muốn gặp cô lúc sáu giờ tối. Mẹ tôi không muốn cô nói với anh tôi. Nhớ đến đúng giờ."
Sau đó nói địa chỉ nhà hàng, liền cúp điện thoại.
Cứ như vậy gọi điện thoại tới phân phó một tiếng, cũng không để ý cô có bận việc gì hay không, nào có loại đạo lý này?! Có hiểu cách tôn trọng người hay không a? Bảo Bảo một bụng khí, buồn nôn nhất chính là vẫn không thể cùng Hạ Thụ nói, nha đầu kia rốt cuộc muốn làm sao?
"Thôi , mình không đi."
Bảo Bảo phất tay một cái.
"A? Cậu muốn lỡ hẹn sao?"
Đinh Tử Nhu đã chạy tới đứng ở bên cạnh Bảo Bảo.
"Cái gì lỡ hẹn?"
Bảo Bảo ngẩng đầu trừng Tử Nhu.
"Bọn họ có hẹn sao? Tùy tiện bỏ lại một câu, mình liền phải đi? Có lầm hay không?"
"Nhưng là... Đối phương là mẹ Đàm Hạ Thụ! Cậu có thể không đi được sao, như vậy sẽ đắc tội bà ấy đó..."
"Đinh Tử Nhu."
Hùng Bảo Bảo đè lại bả vai bạn tốt, đối với cô giảng giải đại nghĩa:
"Chúng ta hành xử chính là vì một chữ "lí", không phải sao? Bọn họ không tôn trọng mình, mình đương nhiên là có quyền không để ý bọn họ, bất kể bà ấy là gì của Hạ Thụ."
Quyết định không đi, Bảo Bảo thở phào nhẹ nhõm, ngồi xếp bằng trên mặt đất.
"Lão Đại, như vậy tốt sao?"
Đinh Tử Nhu cau mày, cô thành tâm thành ý suy nghĩ một cách thỏa đáng:
"Cậu cùng Đàm Hạ Thụ hẹn hò, là thực sao?"
Bảo Bảo liếc cô một cái.
"Mình gioogns như đang chơi trò chơi sao?"
Nói nhảm, đương nhiên là chân thật.
"Kia... Các cậu hẹn hò có thuận lợi không?"
"Ở ngoài dự tính của mình..."
"?"
Đinh Tử Nhu khiêu mi.
Bảo Bảo nhếch miệng cười.
"Thuận lợi."
Chẳng qua trong lúc đó xuất hiện một cái Đàm Tinh Hà mắc bệnh yêu anh trai.
"Đàm Hạ Thụ là một quái thai, nhưng là mình thích."
Hảo dọa người a! Đinh Tử Nhu dùng sức chớp mắt mấy cái, cô thế nhưng từ trên mặt Lão Đại, nhìn thấy một loại cảm xúc tên là ôn nhu. Wow, Lão Đại sau khi yêu đương, cả người lòe lòe tỏa sáng ai.
"Lão Đại... Cậu thật rất thích anh ta."
"Ừ."
Bảo Bảo cúi đầu, cười thừa nhận.
Thật là khủng khiếp a, Đinh Tử Nhu càng dùng sức chớp chớp mắt, cô thế nhưng từ trên mặt Lão Đại nhìn thấy một vẻ mặt tên là xấu hổ. Đinh Tử Nhu há to mồm, thẳng ngó chừng Hùng Bảo Bảo. Này... Đây là Lão Đại cô quen biết sao? Cái kia quyền đấm cước đá, rất thích tranh đấu tàn nhẫn Hùng Bảo Bảo sao?
Còn đang chìm trong không khí ngọt ngào, Hùng Bảo Báo ngẩn người một lúc lâu, mới phục hồi tinh thần lại.
"Ừ, bất quá mình thích anh ấy là một chuyện, mẹ của Hạ Thụ muốn găp mình lại là một chuyện khác. Nghe khẩu khí em gái của anh ấy, dường như chuyện cùng mình gặp mặt không thể để cho ai biết, ngay cả Hạ Thụ cũng không biết. Làm gì phải lén lén lút lút như vậy? Quá không có thành ý."
"Mình đã nói với cậu rồi, nếu cậu thật thích Hạ Thụ như vậy, hẹn hò cũng rất vui vẻ, vì tương lai của hai người mà suy nghĩ, tốt nhất không nên đắc tội với mẹ của anh ấy. Vạn nhất cậu làm mẹ anh ấy không vui, không chừng bà ấy sẽ ngăn cản hai người qua lại —— "
"Ha ha!"
Hùng Bảo Bảo cười to hai tiếng.
"Nếu anh ấy bởi vì ... chuyện vặt này mà chia tay, vậy mình còn thấy thật may măn vì sớm nhận rõ bộ mặt của anh ta, một người đàn ông không có trách nhiệm, không có chủ kiến, mình không cần!"
"Hừ hừ, sợ là sợ khi anh ta là một người đàn ông có trách nhiệm, có chủ kiến."
Đinh Tử Nhu cười lạnh.
"Nga?"
Bảo Bảo không hiểu.
"Lão Đại, cậu thực sự là đối với tình yêu ngu ngốc a. Cậu không biết có bao nhiêu người đàn ông bị kẹt giữa mẹ và bạn gái của mình, trải qua nhiều cực khổ, nhiều buồn bực sao? Mẹ của anh ấy không thích cậu, anh ấy hết lần này tới lần khác lại rất thích cậu, cậu ngẫm lại xem, một người là người phụ nữ đã nuôi lớn anh ta, một người là là người phụ nữ anh ta yêu, nga ~~"
Đinh Tử Nhu lại đang diễn vở đại bi kịch tình yêu.
"Anh ấy giãy dụa, anh ấy mâu thuẫn, anh ấy người nào cũng không thể đắc tội, ảnh làm sao có vui vẻ? Anh ta cho dù có mất mạng, cũng không có biện pháp đồng thời lấy lòng hai nữ nhân a."
Bên mẹ, bên người yêu, tình thế khó xử a!
"Bên tình thân, bên tình yêu, anh ấy —— "
"Ngừng!"
Bảo Bảo nới.
"Mình biết rồi, nói nhảm thật nhiều."
"Lão Đại, thế nào?"
Đinh Tử Nhu hai mắt lòe lòe tỏa sáng.
"Ừ."
"Vậy chúng ta tiếp tục tìm quần áo phù hợp để ngày mai mặc."
"Không cần, mình sẽ không đi."
"A ~~"
Mới vừa không phải nói sao? Đinh Tử Nhu vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
"Lão Đại, cậu thật ngoan cố!"
*****
Hàn Chấn Thanh đêm khuya đến tìm, anh vừa vào cửa, liền ném lễ vật cho Hạ Thụ.
"Cho cậu."
"Cái gì?"
Hạ Thụ kịp thời tiếp được. Anh đánh giá chiếc hộp đen khéo léo, bên hộp khảm kim tuyến, trong hộp có một lỗ nhỏ, xem ra là mắt khóa.
"Cậu lại từ đâu lấy được?"
"Người khác đưa."
"Cái hộp này có lẽ có từ lâu rồi? Rất cổ."
Hạ Thụ áng chừng trọng lượng của nó.
"Bên trong có cái gì?"
Hàn Chấn Thanh nhún nhún vai, đi thẳng đến tủ lạnh lấy bia.
"Đây sẽ không phải là người của bộ lạc nào đưa cậu chứ?"
Hàn Chấn Thanh chuyên truy lùng đồ cổ, luôn luôn có chút ít đồ vật ly kỳ cổ quái. Bình thường, những bộ lạc hoặc dân tộc nghèo không có tiển thù lao trả cho anh, sau khi Hàn Chấn Thanh lén giúp bọn họ đoạt lại cổ vật, thường sẽ tặng cho anh ít đồ, coi như là lễ vật tạ ơn.
Hạ Thụ hỏi anh:
"Chìa khóa đâu?"
Thật muốn nhìn một chút bên trong có gì.
"Không có chìa khóa."
Hàn Chấn Thanh ngửa đầu uống bia.
"Cho nên?"
"Cho nên mới đưa cho cậu."
Hàn Chấn Thanh cười nói, bị Đàm Hạ Thụ nhìn một cái xem thường.
"Cậu không thích?"
Hàn Chấn Thanh nhướng mày.
"Trả tớ."
Ha hả, Đàm Hạ Thụ bị hắn nhìn thấu tử huyệt, cầm lấy hộp báu ngồi vào trước bàn làm việc, bật công tắc đèn trên cao.
"Tự mình muốn nhìn bên trong cất giấu cái gì, ổ khóa này mắt rất đặc biệt..."
Hạ Thụ không nhịn được bắt đầu nghiên cứu. Anh kéo ra ngăn kéo, lấy ra xì gà, đốt thuốc. Cũng không quay đầu lại nói:
"Hôm nay ở đây?"
Hàn Chấn Thanh nằm chết dí trên ghế sa lon, coi như là trả lời. Hai tay hắn gối ở sau ót, nhìn một mảng lớn ánh sao ở bên ngoài sân thượng.
Đàm Hạ Thụ mở ra cái túi đựng khí cụ mở khóa, quay đầu lại liếc anh một cái.
"Có tâm sự sao?"
Hàn Chấn Thanh không để ý đến Hạ Thụ, vẫn trầm tư.
Đàm Hạ Thụ mắt phải đeo lên thấu kính đặc biệt, nhìn vào mắt khóa.
"Ổ khóa này cấu tạo rất đặc biệt..."
"Mở không được?"
"Không thể nào."
Đàm Hạ Thụ mỉm cười, hí mắt tự định giá:
"Chỉ cần có phương pháp, không có cái khóa nào không thể mở."
Mắt khóa chủ âm, chìa khóa chủ dương. m dương cùng tồn tại chính là đạo lý, trên đời tuyệt không có khóa nào không thể mở được
"Cái hộp quá cũ, cấu tạo yếu ớt."
Hàn Chấn Thanh nhắc nhở anh:
"Ổ khóa hơi chút dùng lực, sẽ bị hủy hoại."
Chính bởi vì như thế, không có một người nào, không có một thợ khóa nào dám thử mở nó ra, sợ phá hủy cổ vật.
"Tôi biết."
Đàm Hạ Thụ lấy ra cái chổi nhỏ, quét cái hộp.
"Không vội, cứ từ từ cùng nó chơi."
Nhẹ nhàng mà đối với nó, cuối cùng nhất định mở được. Đàm Hạ Thụ ngậm lấy xì gà, bắt đầu mở khóa.
Tâm tình của anh rất tốt, vừa mở khóa vừa ca hát, quá trình mở khóa rất giống với yêu đương, từ từ lục lọi, cẩn thận thử dò xét, đến khi rốt cục có thể mở ra mới thôi. Hắn nghĩ, tái tim con người đó chính là một bảo tang.
Nhớ tới ai đó, Hạ Thụ nhẹ nhàng ngân nga ——CLOSE TO YOU~~
Hàn Chấn Thanh nghe anh hát, dưới đèn im lặng. Anh nhìn bầu trời đêm vô ngần, nhớ tới người con gái đang lưu lạc phương xa —— tối nay... Không biết cô đang ở nơi nào? Không biết cô phiêu bạt đến khi nào mới có thể dừng lại?
Sau một đoạn dài trầm ămcj, Đàm Hạ Thụ tháo xuống mắt kiếng hỏi:
"Cậu ngủ chưa?"
"Tỉnh."
Hàn Chấn Thanh trả lời.
"Nếu không ngủ, nằm trên ghế sa lon làm chi?"
Đàm Hạ Thụ xoay tròn cái ghế, cười ngắm người bạn tốt đang nằm trên ghế salon.
Hàn Chấn Thanh u buồn sắc mặt đen tối giống như màu bộ ghế salon anh đang nằm, khuôn mặt mang theo vẻ kiên nghị. Mặc dù đang nằm ở nơi này, hai tay gối sau ót, nhưng Hạ Thụ vẫn cảm thấy anh giống như một con báo, đang tùy thời đuổi bắt con mồi....
« Trước1...2728293031Sau »

* Tải game 18+ Hót nhất

Bình Luận Bài Viết




Tìm Kiếm
bạn đang xem Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn - Đan Phi Tuyết bạn có thể xem thêm xuyt dung noi ta yeu han dan phi tuyetxuyt dung noi ta yeu han dan phi tuyet còn nữa nè

Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn - Đan Phi Tuyết v2

đang cập nhật thêm

tcm
100/ 100 100 bình chọn
Gần Như Vậy, Xa Đến Thế

•Truyện : Gần Như Vậy, Xa Đến Thế Truyện : Gần như vậy, xa đến thế Tác giả: Tinh Không Lam Hề Nguồn: ex04pro.wap.shDiệp...

Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi

•Truyện : Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi Truyện : Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi Tác giả : Thuấn Gian Khuynh Thành Sáng sớm,...

Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo

•Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo Nhà có chó dữ - Thiên Thảo Giới thiệu: A! Người đàn ông nằm trên sofa trình diện ra tư thế...

Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau

•Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau - Full Yêu nhau lắm cắn nhau đau - Chương 1-2 bản in Đăng ngày 06-06-2013 Chương 1 Phần 1 Trò...

Ông chủ kiêu ngạo

•Ông chủ kiêu ngạo Vì cái gì? Cha của nàng lại trộm cướp buôn bán thông tin cơ mật của người ta, lại còn dụ dỗ vợ...

Người tình của đại ca - Tiểu Ngôn

•Người tình của đại ca - Tiểu Ngôn Người tình của đại ca - Tiểu Ngôn Giới thiệu: Anh nổi tiếng với chiến tích huy...

1234...111213»
tcm
100/ 100 100 bình chọn
CPU Load: 0.00038s. Bản quyền © Kênh Đọc Truyện
XtScript v2.0
Mini Version
wap doc truyen teen wap truyện