XtGem Forum catalog
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay

Wap đọc truyện teen, đọc truyện hay nhất

home| Truyện Teen| Truyện 18+
Bây Giờ 01:09,Ngày 30/12/24
new Các Bạn Truy Cập Wap theo Tên Miền KenhDocTruyen.Com Nếu thấy trang wap này hay, bạn hãy luôn giới thiệu chia sẻ đến mọi người nhá. Kenhdoctruyen.com là trang đọc truyện online và hàng ngàn truyện teen hay luôn được cập nhật và chờ đón các bạn đọc.
>

Tiểu Thuyết Người đẹp phải mạnh mẽ

» Thể loại: Tiểu Thuyết Hay
» Lượt xem: 46969 Views


Liếc xéo sang nhìn người khách không mời mà đến, Nhiệm Nam Hoa nhíu chặt mày: “Sao anh lại tới đây?”.
Ngụy Hoa Tịnh nhìn xung quanh, rồi nở nụ cười rạng rỡ với Nhiệm Nam Hoa: “Nơi này có cách đây cả chục năm rồi, chính anh đưa cậu đến đây lần đầu, sao bây giờ lại chán ghét anh thế?”.
Vệ Tử chưa gặp Ngụy Hoa Tịnh nhiều, nên ấn tượng cũng không có gì sâu sắc, không thể nói là ghét hay thích, chỉ cảm thấy đây là một người ham chơi ham vui, điệu bộ lúc nào cũng cười cợt.
Nhưng lần này điệu cười của đối phương khác hẳn, tuy miệng thì cười, đến giọng nói cũng xen cả tiếng cười, nhưng không hiểu tại sao lại khiến cho người ta có một cảm giác rất lạ.
Xem ra, tâm trạng của anh ta lúc này rất không vui, Vệ Tử bỗng nhiên có cảm giác như vậy.
“Chúng ta đã nói trước với nhau rồi.” Nhiệm Nam Hoa nhìn Ngụy Hoa Tịnh, ánh mắt đầy vẻ cảnh giác.
“Anh biết, hôm nay anh đến không phải để tranh giành gì với cậu, mà chỉ vì anh thấy buồn chán.” Ngụy Hoa Tịnh xòe bàn tay ra, nói xong bèn thôi cười.
Anh chàng này thật là kỳ quặc, Vệ Tử không nén được bắt đầu để ý quan sát, thấy khi đối phương không cười trông rất nghiêm nghị, đó là vẻ mặt dù không tỏ thái độ nhưng vẫn toát lên sự uy phong, so với lúc cười cứ như là hai người khác nhau.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Nhiệm Nam Hoa cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhìn dáng vẻ của anh họ thì không phải đến đây vì Vệ Tử, mà chuyện có thể khiến cho Ngụy Hoa Tịnh buồn còn hiếm hơn cả chuyện trời đổ mưa hồng.
“Không có gì”, Ngụy Hoa Tịnh lắc đầu, định nở nụ cười lần nữa, nhưng không thành, trước khi quay người định bước đi, hắn ngoái cổ lại nhìn về phía hai người: “Tám giờ sáng thứ Bảy tuần sau, là lễ truy điệu của ông nội anh, thông báo sẽ đăng trên báo cuối tuần, đến lúc đó nhớ đến.”
Cụ Ngụy đã qua đời – đó là phản ứng của Nhiệm Nam Hoa.
Chắc hẳn ông nội rất quý Ngụy Hoa Tịnh – đó là phản ứng đầu tiên của Vệ Tử, mặc dù Ngụy Hoa Tịnh không khóc, cũng không nói mình đau buồn, nhưng Vệ Tử vẫn cảm nhận thấy rõ nỗi đau buồn đang đè nặng trong lòng hắn. Vệ Tử rất tin vào cảm nhận đó của mình, mặc dù cô thường phán đoán sai các sự việc, nhưng lại có cảm nhận cực kỳ chuẩn xác trước tâm trạng của người khác.
Nhưng Vệ Tử thấy hơi do dự: “Tôi không quen ông của anh ta, cũng không quen những người trong nhà anh ta, tới dự lễ truy điệu ông liệu có thích hợp không?” Không phải cô không kính trọng người chết, mà chỉ là không có ai lại mời người không liên quan đến dự lễ truy điệu của người thân mình.
Nhiệm Nam Hoa nhìn cô một cái: “Cụ Ngụy là người ai cũng kính trọng, anh ấy đã mời cô tới, nếu không có việc gì thì cô nên đến.” Nói rồi, anh ta bổ sung một câu: “Tới lúc đó tôi sẽ đến đón cô”, sau đó quay người bỏ đi.
Nhìn thấy Nhiệm Nam Hoa có vẻ không vui, Vệ Tử không dám nói gì thêm, cúi đầu nhìn xấp tiền trong tay mới nhớ ra chưa hoàn thành nhiệm vụ khi đến đây, vì thế cô đuổi theo, nói to: “Công việc dọn dẹp của tôi rút cục là đáng bao nhiêu tiền?”.
Đang định mở cửa xe, Nhiệm Nam Hoa quay lại, nhìn thấy vẻ gấp gáp của Vệ Tử, bèn lẩm bẩm một câu, Vệ Tử láng máng nghe thấy hình như đó là câu “cô gái ngu ngốc”, đang định phản bác thì Nhiệm Nam Hoa đã lên tiếng: “Công việc của cô không đáng tiền.”
Thế thì tốt rồi, không biết như vậy có phải là cô có thể chỉ cần bồi thường ít không? Nghĩ đến câu nói rất không hay mà anh ta vừa nói, Vệ Tử quyết định bớt lại mấy tờ.
Không ngờ, Nhiệm Nam Hoa lại lập tức bổ sung một câu: “Vì thế không thể quy thành tiền được, cô vẫn phải làm việc cho tôi để trừ nợ.” Cô gái ngu ngốc, tưởng rằng tôi không biết tính toán sao?
Vệ Tử tức giận tới mức phồng má, hít một hơi thật sâu cho bớt cơn giận, cô nói: “Tôi sẽ tố cáo anh tống tiền tôi!”.
“Được thôi, vậy thì tôi sẽ bớt cho cô hai mươi phần trăm tiền thuê luật sư.” Nhìn vẻ giận dữ của cô, cơn tức giận trong lòng anh ta đột nhiên biến mất.
Không ngờ, Vệ Tử không nói gì, quay người bỏ đi, nhìn theo bóng cô xa dần, Nhiệm Nam Hoa cuống lên, vội vàng nổ máy, lái xe đuổi theo.
Chờ đến khi gần đuổi kịp cô, Nhiệm Nam Hoa hạ kính xe xuống: “Từ đây về chỗ cô còn rất xa, cô có muốn về không?”.
Vệ Tử quay lại nhìn anh ta như nhìn một kẻ ngốc, rồi đi về phía bến xe buýt bên đường, cái nhìn của cô khiến Nhiệm Nam Hoa ngây người ra, xe tắt máy bao giờ cũng không biết.
Vệ Tử đã khóc, lúc cô quay mặt lại, Nhiệm Nam Hoa nhìn thấy nước mắt đầy trên mặt cô.
Nhiệm Nam Hoa luôn cảm thấy Vệ Tử rất ngờ nghệch, không ngờ rằng cô cũng biết khóc, lẽ nào mình quá đáng thật?
Tiếng còi xe giục giã phía sau làm Nhiệm Nam Hoa giật mình, quay đầu lại, đến khi nhìn tới thì đã thấy Vệ Tử đang chuẩn bị lên một chiếc xe buýt thoạt nhìn liền biết là rất chật.
Nhiệm Nam Hoa nổ máy lái xe đuổi theo, tới khi đi ngang chiếc xe buýt thì thấy Vệ Tử đã theo dòng người lên xe rồi.
“Mau xuống ngay! Để tôi đưa cô về.” Hạ kính xe xuống mức thấp nhất, Nhiệm Nam Hoa gọi to. Trời đất, đó mà là xe sao? Đến hộp cá mòi cũng còn rộng rãi hơn.
Rõ ràng Vệ Tử ở trên xe nhìn thấy Nhiệm Nam Hoa, nhưng cô bám lấy tay vịn quay người đi, nhìn về phía khác.
Sau một chút do dự, Nhiệm Nam Hoa quyết định xuống xe, trời không chịu đất, thì đất phải chịu trời vậy.
Trong lúc Nhiệm Nam Hoa do dự như vậy, chiếc xe đã đón khách xong, cánh cửa đóng sập lại, và chính trong khoảnh khắc ấy, một người thoáng qua như đang đứng nhàn tản bên đường chạy lên.
“Chen cái gì mà chen gớm thế?”
“Không lên được nữa đâu, xuống đi.”
“Anh bạn này có chuyện gì vậy, không thể đợi được chuyến sau sao?”
“Đúng là không biết điều, đã không lên được nữa mà vẫn cố chen.”

Lúc này, Vệ Tử chẳng còn tâm trí nào để ý đến hành động của Nhiệm Nam Hoa, vì cô cảm thấy đằng sau nóng rực, có người nào đó đang đứng sát vào cô, cô dịch lên phía trước một bước, định tránh xa người đó thì người kia cũng tiến lên theo, hơn nữa lại càng đứng sát hơn. Sau mấy lần như vậy, Vệ Tử biết đó không phải ngẫu nhiên, đang định quay người lại xem rút cục đó là ai thì bỗng cảm thấy mông mình bị một bàn tay véo một cái rất mạnh.
“Á!”, kêu lên một tiếng, Vệ Tử không kịp nghĩ gì, giẫm một cái lên chân của kẻ ấy! Mong là không giẫm nhầm vào chân người khác – đó là suy nghĩ duy nhất của Vệ Tử.
“Á…” Một tiếng kêu như lợn bị chọc tiết từ phía sau vang lên, cả xe đều quay lại nhìn, Vệ Tử cũng cố quay đầu nhìn thì thấy một người đàn ông gầy bé chừng hơn ba mươi tuổi tay trái đang đỡ tay phải kêu lên, nhìn kỹ mới phát hiện ra cổ tay phải của ông ta rũ xuống một cách lạ lùng.
Không lẽ bị gãy?! Vệ Tử bịt miệng khẽ kêu lên, rõ ràng mình giẫm lên chân, không lẽ vừa rồi ông ta bò trên đất? Cứ cho là như vậy, giày của cô lại có sức mạnh đến thế ư?
Vẫn đang nghi hoặc thì chiếc xe dừng lại một cách đột ngột, vì bất ngờ, Vệ Tử mất trọng tâm suýt nữa bị ngã, đúng lúc ấy cô cảm thấy cánh tay mình được ai đó giữ lại, rồi sau đó một tiếng quát khẽ vang bên tai: “Xuống xe!” Thì ra xe buýt đã tới bến.
Cửa xe vừa mở, mọi người chen lấn nhau xuống xe, lúc ấy Vệ Tử thấy vô cùng hối hận, việc gì phải vì chuyện tức giận với Nhiệm Nam Hoa mà lên chuyến xe buýt đáng sợ như vậy – đặc biệt là khi cô đang rất vội.
Nhưng thực ra, khi xuống xe không đáng sợ như trong tưởng tượng của cô, sau lưng cô không còn bị áp sát như trước, đằng trước bên trái có một cánh tay ngăn đám người đang cố chen ra ngoài giúp cô, vì vậy mà quá trình xuống xe của cô tạm coi là dễ chịu.
Tuy nhiên, cô nhìn thấy, cái người giúp cô xuống xe ấy lại không hề dễ chịu chút nào.
Người ấy, cà vạt trễ xuống, nghiêng người bốn mươi nhăm độ, chiếc sơ mi vốn được là rất thẳng giờ đây đã nhăn nhúm, một phần chiếc áo được giắt vào thắt lưng thò ra ngoài một nửa, cái quần ban nãy thẳng như thế, lúc này quăn lại quấn chặt lấy chân, trên bề mặt của đôi giày thì in rõ mấy dấu chân của người khác.
Dù vậy, người ấy vẫn cười hi hi đứng nguyên ở đó, rồi thong thả sửa lại mái tóc bị rối, một tay kéo cà vạt, tay kia kéo một nửa chiếc áo sơ mi ra phía ngoài trông cực kỳ thuần thục, biến kiểu ăn mặc cứng nhắc kia thành thoải mái.
Và tất nhiên, bộ dạng thảm hại lúc trước cũng biến mất, nếu chỉ nhìn vẻ mặt của Ngụy Hoa Tịnh thì không ai có thể nghĩ rằng bộ dạng thảm hại vừa rồi lại là của hắn.
Nhưng, điều mà Vệ Tử quan tâm không phải những chi tiết đó, vì chưa thể coi là quen thuộc với Ngụy Hoa Tịnh, nên trong lời nói Vệ Tử không dám bừa bãi, song lúc này cô không thể kìm được, bèn lên tiếng hỏi: “Bàn tay của người kia vừa rồi là do anh làm à?”. Cô phải chứng thực xem rút cục mình có phải bỗng nhiên trở thành siêu nhân không.
Ngụy Hoa Tịnh vẫn mỉm cười, mắt chớp chớp: “Cô nhìn thấy à?”.
“Sao cơ?” Vệ Tử không hiểu, “Làm sao tôi nhìn thấy được? Lúc đó tôi đứng quay lưng lại với ông ta!”. Cô không mọc mắt ở sau lưng.
“Nếu không nhìn thấy thì hãy coi như chưa xảy ra.” Nói xong, Ngụy Hoa Tịnh đưa mắt nhìn xung quanh, “Chỗ này không phải là nơi nói chuyện, cô ở đâu? Để tôi đưa cô về”, rồi hắn bước lên trước nhìn xem có chiếc taxi nào chạy qua mà trống chỗ không....
« Trước1...4647484950...65Sau »

* Tải game 18+ Hót nhất

Bình Luận Bài Viết




Tìm Kiếm
bạn đang xem Tiểu Thuyết Người đẹp phải mạnh mẽ bạn có thể xem thêm tieu thuyet nguoi dep phai manh metieu thuyet nguoi dep phai manh me còn nữa nè

Tiểu Thuyết Người đẹp phải mạnh mẽ v2

đang cập nhật thêm

tcm
100/ 100 100 bình chọn
Gần Như Vậy, Xa Đến Thế

•Truyện : Gần Như Vậy, Xa Đến Thế Truyện : Gần như vậy, xa đến thế Tác giả: Tinh Không Lam Hề Nguồn: ex04pro.wap.shDiệp...

Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi

•Truyện : Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi Truyện : Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi Tác giả : Thuấn Gian Khuynh Thành Sáng sớm,...

Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo

•Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo Nhà có chó dữ - Thiên Thảo Giới thiệu: A! Người đàn ông nằm trên sofa trình diện ra tư thế...

Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau

•Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau - Full Yêu nhau lắm cắn nhau đau - Chương 1-2 bản in Đăng ngày 06-06-2013 Chương 1 Phần 1 Trò...

Ông chủ kiêu ngạo

•Ông chủ kiêu ngạo Vì cái gì? Cha của nàng lại trộm cướp buôn bán thông tin cơ mật của người ta, lại còn dụ dỗ vợ...

Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn - Đan Phi Tuyết

•Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn - Đan Phi Tuyết Xuỵt, đừng nói ta yêu hắn - Đan Phi Tuyết Văn án: Nhu đạo, không thủ đạo,...

1234...111213»
tcm
100/ 100 100 bình chọn
CPU Load: 0.00054s. Bản quyền © Kênh Đọc Truyện
XtScript v2.0
Mini Version
wap doc truyen teen wap truyện