The Soda Pop
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay

Wap đọc truyện teen, đọc truyện hay nhất

home| Truyện Teen| Truyện 18+
Bây Giờ 20:36,Ngày 24/12/24
new Các Bạn Truy Cập Wap theo Tên Miền KenhDocTruyen.Com Nếu thấy trang wap này hay, bạn hãy luôn giới thiệu chia sẻ đến mọi người nhá. Kenhdoctruyen.com là trang đọc truyện online và hàng ngàn truyện teen hay luôn được cập nhật và chờ đón các bạn đọc.
>

Tiểu Thuyết Cô Gái Mang Trái Tim Đá

» Thể loại: Tiểu Thuyết Hay
» Lượt xem: 47511 Views


Và rồi chiếc xe chuyển động thêm lần nữa, chới với lật nghiêng xuống suối. Như một con rùa đã lật được mai lại và hớt ha hớt hải tìm đến nguồn nước gần nhất.
Sự kiện này - việc chiếc xe rơi xuống suối - đã cứu mạng tôi, nó đã dập tắt lửa và làm nguội thân thể vừa bị nướng cháy của tôi.
Tai nạn, hệt như tình yêu, luôn đánh úp những kẻ không mảy may nghi ngờ, thường là theo một cách rất dữ dội.
Tôi cũng chẳng biết liệu bắt đầu câu chuyện bằng vụ tai nạn của mình có phải là một quyết định đúng đắn hay không vì tôi đã viết sách bao giờ đâu. Nói thật nhé, tôi bắt đầu bằng vụ đâm xe chỉ vì muốn thu hút sự chú ý của các bạn và kéo các bạn vào câu chuyện của tôi thôi. Các bạn vẫn đang theo dõi, nó có vẻ có tác dụng thật.
Trong chuyện viết lách, tôi phát hiện ra, điều khó khăn nhất không phải là việc đặt câu. Mà là cho cái gì vào, cho vào đâu, và bỏ cái gì đi. Tôi vẫn luôn tự hỏi mình. Tôi đã chọn vụ tai nạn, nhưng tôi có thể dễ dàng bắt đầu bằng bất cứ thời điểm nào trong ba lăm năm cuộc đời tôi trước đó. Sao lại không bắt đầu bằng: "Tôi sinh năm 19..., ở thành phố..."?
Còn nữa, sao tôi lại hạn chế phần mở đầu trong khung thời gian của đời tôi? Có lẽ tôi nên bắt đầu ở Nürnberg, đầu thế kỷ mười ba, nơi một phụ nữ có cái tên bất hạnh nhất trần đời Adelheit Rotter đã xa lánh cuộc sống mà cô cho là đầy tội lỗi để trở thành một Beguine - những người phụ nữ dù không có liên hệ chính thức với nhà thờ nhưng được cảm hóa noi gương Chúa Jesus sống đời khổ hạnh. Qua năm tháng, Rotter kêu gọi được rất nhiều môn đồ và, vào năm 1240, họ rời tới một trại sản xuất bơ sữa tại Engelschalksdolf gần Swinach, nơi một nhà hảo tâm có tên là Ulrich II Vol Konigstein đã cho phép họ tá túc với điều kiện họ giúp ông việc nhà. Họ dựng một khu nhà vào năm 1243, năm tiếp theo lập một tu viện và bầu nữ tu viện trưởng đầu tiên.
Do không có con trai nối dõi nên khi chết, Ulrich đã để lại toàn bộ gia sản cho các Beguine. Đổi lại, ông yêu cầu tu viện cung cấp chỗ mai táng cho họ hàng ông và vĩnh viễn cầu nguyện cho gia tộc Konigstein. Và để thể hiện sự khôn ngoan của mình, ông đổi tên gia trang thành Engelthal, hay "Thung lũng thiên thần" thay vì Swinach - "Chuồng lợn". Nhưng điều khoản cuối cùng của Ulrich là điều tác động lớn nhất đến cuộc đời tôi: ông đã ra lệnh xây một phòng viết trong tu viện.
Tôi mở mắt trong luồng ánh sáng xanh đỏ quay cuồng. Một cuộc tấn công chớp nhoáng của giọng nói xen lẫn tiếng ồn. Một thanh kim loại đâm xuyên qua sườn xe, xẻ nó làm đôi. Những bộ đồng phục. Chúa ơi. Con đang ở dưới Địa ngục và người ở đó mặc đồng phục. Tiếng một người đàn ông quát lên. Một người khác cất giọng dịu dàng: "Chúng tôi sẽ kéo anh ra. Đừng lo." Người này đeo quân hàm. "Anh sẽ sớm ổn thôi," anh ta hứa qua bộ ria mép. "Tên anh là gì?" Không thể nhớ nổi. Một nhân viên cấp cứu khác thét gọi một người tôi không thấy mặt. Anh ta giật lùi lại khi trông thấy tôi. Họ có phải làm thế không? Bóng tối.
Mở mắt. Tôi được nẹp vào một cái cáng dành cho người bị tổn thương xương sống. Một giọng nói cất lên: "Một, hai, ba, nâng!" Cả bầu trời phóng vụt về phía tôi rồi lại trôi đi mất hút. "Vào," giọng nói đó lại cất lên. Tiếng kim loại lách cách khi cái cáng ổn định vị trí. Quan tài à, sao lại không có nắp? Quá nhiều chất khử trùng đối với Địa ngục, và liệu vòm trời có thể nào thực sự được tạo nên bằng kim loại xám không? Bóng tối.
Mở mắt. Lại không trọng lượng. Người lái đò bến Mê(2) mặc áo sợi tổng hợp pha cotton màu xanh dương. Tiếng còi cấp cứu dội trên bến phà Acheron bê tông cốt thép. Một chiếc chăn chống cháy đắp lên người tôi. Một mũi kim truyền dịch chọc vào cơ thể tôi - khắp mọi chỗ? Ướt, ướt. Bóng tối.
Mở mắt. Tiếng bánh xe nện thình thịch như tiếng xe đẩy trong cửa hàng gõ trên nền bê tông. Tiếng nói chết tiệt lại cất lên: "Đi nào!" Bầu trời chế nhạo tôi, lướt qua tôi, rồi một trần nhà trát vữa trắng hiện ra. Những cánh cửa đôi trượt mở. "Phòng phẫu thuật số bốn!" Bóng tối.
Mở mắt. Cái miệng há ngoác của một con rắn bổ về phía tôi, cười nói: TA ĐANG TỚI ĐÂY... Con mãng xà cố nuốt lấy đầu tôi... Không, không phải con mãng xà mà là mặt nạ ôxy. VÀ NGƯƠI CHẲNG THỂ CẢN ĐƯỢC ĐÂU... Tôi ngã ra sau, chìm vào bóng tối của tấm mặt nạ.
Hé mắt. Tay bốc cháy, chân bốc cháy, lửa ở khắp mọi nơi, nhưng tôi lại đang mắc kẹt giữa một cơn bão tuyết khủng khiếp. Một cánh rừng ở nước Đức, một dòng sông gần kề. Một người phụ nữ cầm nỏ đứng trên đỉnh núi. Ngực tôi có cảm giác như bị đấm. Tôi nghe thấy tiếng rít khi trái tim mình dần kiệt lực. Tôi cố kêu lên nhưng chỉ thốt ra được những tiếng rên rỉ, một nữ y tá khuyên tôi nên nghỉ ngơi, rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Bóng tối.
Một giọng nói lơ lửng phía trên đầu tôi: "Ngủ đi, cứ ngủ đi!"
Sau vụ tai nạn, người tôi phồng lên như một cái xúc xích Đức mới nướng, da rạn nứt, nhường chỗ cho phần thịt đang trồi lên. Các bác sĩ, với con dao mổ đầy thèm khát, đẩy nhanh tiến trình bằng vài nhát cắt nhanh gọn. Quá trình này được gọi là lột da, giúp những mô tế bào phồng rộp được tự do giãn nở. Nó phần nào giống như sự nổi dậy của cái tôi thầm kín của bạn, cuối cùng đã được phép cào xuyên qua bề mặt. Các bác sĩ nghĩ rằng họ mổ phanh tôi ra để khởi động quy trình hồi phục nhưng thực ra họ chỉ đang cố giải phóng một con quái vật - một sinh vật với thịt da ứ máu và ngập tràn dịch.
Trong khi một vết bỏng nhỏ sinh ra một vết phồng rộp chứa đầy huyết tương thì những vết bỏng như của tôi gây nên sự thiếu nước trầm trọng. Trong hai mươi tư tiếng đồng hồ đầu tiên ở bệnh viện, tôi được các bác sĩ truyền hơn hai mươi lít nước vào người để bù nước cho cơ thể. Tôi tắm trong dòng chất lỏng khi nó chảy ra khỏi cơ thể cháy sém của tôi nhanh không kém gì lúc được bơm vào, và tôi thấy mình như sa mạc khô hạn trong cơn lũ chớp nhoáng.
Sự trao đổi nước quá nhanh này làm mất cân bằng các thành phần hóa học trong máu, hệ miễn dịch yếu đi do làm việc quá sức, một vấn đề sẽ còn trầm trọng hơn trong những tuần sắp tới khi hiểm họa chết chóc chính đến từ sự nhiễm trùng máu. Ngay cả với một bệnh nhân bỏng có vẻ đã phục hồi được một thời gian dài sau tai nạn, nhiễm trùng vẫn có thể ném anh ta ra khỏi cuộc chơi chỉ trong tích tắc. Hệ thống phòng thủ của cơ thể chỉ hoạt động cầm chừng đúng lúc người ta cần nó nhất.
Lớp da bên ngoài bị cắt rạch của tôi giờ phủ đầy những tàn tích đẫm máu của mô tế bào cháy đen mà người ta thường gọi là lớp vảy sừng, thành phố Hiroshima trên cơ thể người. Cũng giống như không thể gọi một đống bê tông đổ nát là "tòa nhà" sau trận bom phá hủy, bạn không thể gọi cái lớp bên ngoài của tôi là "da" sau vụ tai nạn được. Bản thân tôi đang ở trong tình trạng nguy kịch, ion bạc và kem sulfadiazine phủ khắp phần cơ thể còn lại. Trên đó, những miếng gạc được đặt lên đống hoang tàn.
Tôi không có chút ý thức nào về điều này, đây đều do bác sĩ nói lại với tôi sau đó. Tại thời điểm ấy, tôi nằm bất tỉnh với cái máy điểm từng nhịp tim chậm chạp của tôi. Chất dịch, chất điện phân, chất kháng khuẩn và morphine được truyền qua một loạt ống dẫn (ống truyền dung dịch, ống thông hỗng tràng, ống đặt trong khí quản, ống thông từ mũi vào dạ dày, ống tiết niệu, đúng là trường hợp nào cũng đều có một cái ống!) Một tấm chắn nhiệt giữ cho cơ thể tôi đủ ấm để duy trì sự sống, một cái quạt thông gió giúp tôi dễ thở, và lượng máu tôi được truyền đủ để làm hổ thẹn cả Keith Richards(3) .
Các bác sĩ loại bỏ lớp thượng bì cằn cỗi của tôi bằng cách cắt bỏ mô hoại tử, cạo đi phần thịt bị cháy. Họ mang vào hàng thùng nitơ lỏng ngâm những tấm da vừa được lột khỏi tử thi. Da được rã đông trong các khay nước, rồi được đặt cẩn thận lên lưng tôi, ghép vào đúng vị trí. Cứ thế, như thể đang đắp từng dải cỏ lên khoảnh đất phía sau căn nhà gỗ mùa hè, họ phủ lên mình tôi tấm da người chết. Tôi được vệ sinh thường xuyên nhưng cơ thể tôi lại thải loại những tấm da tử thi này, tôi không tài nào thích ứng được với da của người khác. Thế là tôi cứ phải ghép da người chết hết lần này đến lần khác.
Tôi nằm đó, khoác tấm da của người quá cố như chiếc áo giáp chống lại tử thần.
Sáu năm đầu đời của tôi.
Cha tôi mất trước khi tôi chào đời. Ông là một tay chơi đích thực, đến cũng nhanh mà ra đi cũng chóng. Bị gã Sở Khanh vô danh này bỏ rơi, mẹ tôi mất trong lúc sinh nở khi tôi trôi giữa dòng máu của mẹ để vào với thế giới này. Cô y tá nhận nhiệm vụ ôm chặt cơ thể mới sinh nhớp nhúa của tôi đã trượt ngã vào vũng máu khi cố rời phòng hộ sinh, hay theo tôi nghe kể là vậy. Bà tôi thấy tôi lần đầu khi tôi được bế lướt qua bà trong vòng tay một y tá phụ trách bài trắc nghiệm nhân cách Rorschach(4) ....
« Trước1234...80Sau »

* Tải game 18+ Hót nhất

Bình Luận Bài Viết




Tìm Kiếm
bạn đang xem Tiểu Thuyết Cô Gái Mang Trái Tim Đá bạn có thể xem thêm tieu thuyet co gai mang trai tim datieu thuyet co gai mang trai tim da còn nữa nè

Tiểu Thuyết Cô Gái Mang Trái Tim Đá v2

đang cập nhật thêm

tcm
100/ 100 100 bình chọn
Gần Như Vậy, Xa Đến Thế

•Truyện : Gần Như Vậy, Xa Đến Thế Truyện : Gần như vậy, xa đến thế Tác giả: Tinh Không Lam Hề Nguồn: ex04pro.wap.shDiệp...

Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi

•Truyện : Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi Truyện : Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi Tác giả : Thuấn Gian Khuynh Thành Sáng sớm,...

Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo

•Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo Nhà có chó dữ - Thiên Thảo Giới thiệu: A! Người đàn ông nằm trên sofa trình diện ra tư thế...

Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau

•Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau - Full Yêu nhau lắm cắn nhau đau - Chương 1-2 bản in Đăng ngày 06-06-2013 Chương 1 Phần 1 Trò...

Ông chủ kiêu ngạo

•Ông chủ kiêu ngạo Vì cái gì? Cha của nàng lại trộm cướp buôn bán thông tin cơ mật của người ta, lại còn dụ dỗ vợ...

Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn - Đan Phi Tuyết

•Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn - Đan Phi Tuyết Xuỵt, đừng nói ta yêu hắn - Đan Phi Tuyết Văn án: Nhu đạo, không thủ đạo,...

1234...111213»
tcm
100/ 100 100 bình chọn
CPU Load: 0.00062s. Bản quyền © Kênh Đọc Truyện
XtScript v2.0
Mini Version
wap doc truyen teen wap truyện