XtGem Forum catalog
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay

Wap đọc truyện teen, đọc truyện hay nhất

home| Truyện Teen| Truyện 18+
Bây Giờ 05:37,Ngày 08/01/25
new Các Bạn Truy Cập Wap theo Tên Miền KenhDocTruyen.Com Nếu thấy trang wap này hay, bạn hãy luôn giới thiệu chia sẻ đến mọi người nhá. Kenhdoctruyen.com là trang đọc truyện online và hàng ngàn truyện teen hay luôn được cập nhật và chờ đón các bạn đọc.
>

Tiểu Thuyết Bánh Xe Định Mệnh

» Thể loại: Tiểu Thuyết Hay
» Lượt xem: 44507 Views



Cơ thể mệt mỏi, tinh thần hoảng loạn, sức lực gần như bị rút cạn, Khổng Lập Thanh khóc mệt dần dần thiếp đi.

Cơn mưa bắt đầu từ chiều tối đến nửa đêm vẫn chưa tạnh, nước mưa hất lên ngoài cửa kính tạo thành bức màn nước, trời đã tảng sáng nhưng trong thư phòng vẫn sáng đèn. Chu Diệp Chương rất bận, anh điều hành cả một đế chế, bình thường khối lượng công việc cần giải quyết vô cùng nhiều. Giữa không gian yên tĩnh ban đêm bỗng vọng tới mấy tiếng khóc trẻ con.

Thời điểm nghe thấy tiếng khóc truyền đến, Chu Diệp Chương ngừng tay, chăm chú lắng nghe. Vạn Tường khóc không to, cũng không liền mạch, là kiểu nức nở ngắt quãng như có gì ấm ức.

Chu Diệp Chương lắng nghe một lúc, đứng dậy mở cửa đi ra, hành lang vẫn để đèn, cả phòng ngủ chính và phòng trẻ em đều mở cửa. Tiếng khóc vọng ra từ phòng trẻ, Chu Diệp Chương đi về phía đó. Lúc đi ngang qua phòng ngủ chính, anh liếc mắt nhìn vào, Khổng Lập Thanh cả người vùi sâu trong chăn, không động tĩnh gì.

Chu Diệp Chương chỉ tùy ý liếc nhìn qua một cái rồi bước vào căn phòng bên cạnh, Vạn Tường đã ngồi dậy, hai tay dụi đôi mắt khóc sưng cả lên.

“Cháu làm sao thế?” Chu Diệp Chương cúi xuống hỏi thằng bé.

Khổng Vạn Tường nghe hỏi liền buông tay đang dụi mắt, nhìn thấy Chu Diệp Chương liền phụng phịu hỏi: “Mẹ, mẹ cháu đâu? Mọi lần cháu khóc mẹ đều chạy đến.” Khổng Vạn Tường rõ ràng trong lòng bất mãn đến mức nổi giận, câu cuối đã gần như hét lên, hét xong lại nấc từng hồi, hai mắt khóc nhiều đã sưng đỏ, nước mắt viền mi nhưng cậu bé vẫn kiên cường nhìn lên, dáng vẻ như không cần ai thương hại.

Chu Diệp Chương nghiêm khắc nhìn cậu bé một lúc, Vạn Tường cũng nghênh khuôn mặt trẻ con nhìn lại anh, dáng vẻ không chút sợ hãi, xem chừng ánh mắt cậu bé vẫn còn ý giận: “Mẹ cháu hôm nay chắc là quá mệt, ngủ say nên không nghe thấy cháu khóc. Muốn chú đưa đi tìm mẹ không?”

Vạn Tường nghe Chu Diệp Chương hỏi có muốn đưa đi tìm mẹ không liền bớt tỏ thái độ đối đầu: “Muốn.” Vạn Tường không chút do dự đáp.

“Vậy lại đây.” Chu Diệp Chương giơ tay ra.

Vạn Tường bước tới gần để Chu Diệp Chương bế lên, chẳng chút kiêng dè đem nước mắt nước mũi quệt đầy quần áo anh, Chu Diệp Chương cúi nhìn khuôn mặt đáng yêu của thằng bé, khẽ cười: “Sao đang ngủ lại khóc?”

Vạn Tường không trả lời anh.

Chu Diệp Chương ra khỏi phòng, tiếp tục hỏi: “Gặp ác mộng à?”

“Vâng.” Vạn Tường trong vòng tay Chu Diệp Chương cuối cùng cũng không tình nguyện đáp một tiếng.

“Mơ thấy chuyện gì?” Để xoa dịu thằng bé, Chu Diệp Chương tiếp tục hỏi.

“Không nhớ nữa.” Khổng Vạn Tường thì thầm, Chu Diệp Chương cũng không hỏi gì thêm.

Đến cửa phòng ngủ chính, Chu Diệp Chương cố ý bước nhẹ chân, nói nhỏ với Vạn Tường: “Cháu xem, mẹ cháu ngủ mệt như vậy, thật sự không nghe thấy cháu khóc. Bây giờ chú sẽ đặt cháu bên cạnh mẹ, nhưng cháu phải nhớ không làm ồn để cho mẹ ngủ, đồng ý không?”

“Cháu sẽ nhẹ nhàng, không làm mẹ thức giấc.” Vạn Tường rất hiểu chuyện, cũng thì thầm đáp lại.

Trên giường, Khổng Lập Thanh vẫn duy trì tư thế ngủ ban đầu, cô ngủ rất sâu, không bị đánh thức bởi những âm thanh bên cạnh.

Chu Diệp Chương bế Vạn Tường đến bên giường, vén chăn đặt cậu bé xuống, nó tự động chui vào chăn, cẩn thận nhích lại gần bên Khổng Lập Thanh, yên tâm nằm xuống ngủ.

Khổng Lập Thanh da trắng xanh, bình thản nằm cuộn trong tấm chăn gấm màu booc-đô, trên gối có vệt ướt rất rõ, mắt Chu Diệp Chương dừng ở đó một lát, sau đó anh cúi xuống dém chăn cho Vạn Tường.

“Cám ơn chú.” Khổng Vạn Tường mắt sáng long lanh nhìn lên Chu Diệp Chương, dường như không còn ý thù địch.

Chu Diệp Chương khẽ nhéo má thằng bé, nói nhỏ: “Ngủ đi.”

Khổng Vạn Tường hào phóng cười với anh, Chu Diệp Chương giơ tay vuốt dọc theo mặt cậu bé, từ trán tới cằm nhắc nó nhắm mắt lại, miệng thì thầm khen ngợi: “Bé ngoan.”

©STENT: www.luv-ebook.com

Động tác của Chu Diệp Chương nhẹ nhàng mà dứt khoát, rất có tác dụng xoa dịu, lòng bàn tay lớn khô ráo trượt qua mặt dường như khiến thằng bé yên tâm nhắm mắt lại.

Ngày hôm sau lúc tỉnh dậy, Khổng Lập Thanh bỗng thấy cơ thể rã rời, cảm giác dường như đêm qua không được ngủ, tay chân nặng trịch, cơ bắp mỏi nhừ. Ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài khiến cô biết hôm nay mình đã ngủ quên, nhưng cơ thể chưa kịp phản ứng thì não bộ đã kích hoạt trước: Hôm nay là thứ Bảy. Đầu lần nữa rơi xuống gối, tâm trí lại mơ mơ hồ hồ rơi vào cõi mông lung.

Khổng Lập Thanh không nhớ nổi đã đọc được ở đâu một câu như thế này: Muốn biết một người có hạnh phúc hay không, hãy nhìn biểu cảm đầu tiên trên mặt cô ấy lúc thức dậy mỗi ngày. Cô biết bản thân không phải người hạnh phúc, có lẽ chỉ trong lúc ngủ cô mới có thể vứt bỏ hết mọi áp lực của cuộc sống hàng ngày, cho nên ngay khi còn nhỏ xíu cô đã rất ghét phải tỉnh dậy. Sau này lớn lên, khi đã có thể sống tự do tự tại, buổi sáng mỗi ngày tự soi gương, chỉ thấy gương mặt mình ngây dại trong đó, cô thực sự không phải người hạnh phúc.

Bên cạnh có tiếng thì thào, có người thầm nói chuyện sau lưng cô. Trước đây mỗi khi thứ Bảy, Khổng Lập Thanh sẽ lười biếng ngủ nướng ít giờ, Khổng Vạn Tường rất ngoan, thức dậy trước là nằm bên cạnh tự chơi, muốn đi vệ sinh cũng tự đi, không hề làm phiền đến “phần thưởng” của cô. Cô nhớ hồi đầu Vạn Tường nằm bên cạnh, nếu cô không tỉnh, nó cũng sẽ yên lặng nằm đợi, sau này nó dần hiếu động hơn, nhưng vẫn nằm yên được lúc lâu, không làm phiền cô ngủ.
Hôm nay lúc Khổng Vạn Tường tự chơi lại không nghe thấy tiếng tay chân loạt xoạt, thằng bé đang nói chuyện với ai đó, giọng cố nhỏ hết mức nhưng nghe vẫn vô cùng trong trẻo đáng yêu. Tình huống ngày hôm qua từ từ hiện lên trong đầu Khổng Lập Thanh như cuốn phim quay chậm, cô cứng người quay lại.

Chu Diệp Chương mặc quần áo ngủ bằng lụa màu xám nhạt ngồi phía đầu giường, nửa người dưới trong chăn, nửa người trên dựa vào thành giường, laptop để trên đùi. Vạn Tường ngồi trong lòng anh, tay Chu Diệp Chương vòng quanh người thằng bé, hướng dẫn nó chơi trò chơi điện tử: “Chỗ này có khúc cua, chậm một chút. Nhớ chú ý xem bản đồ, đến chỗ nào đường thẳng mới được tăng tốc.”

Tai nghe cắm vào laptop, mỗi người đeo một bên, Chu Diệp Chương cúi đầu, giọng hạ thấp, nghe có cảm giác rất nhẹ nhàng. Khổng Vạn Tường ngồi trong lòng anh, mắt lấp lánh, cơ thể lúc xoay trái khi nghiêng phải, nhìn rất giống một đứa trẻ được nuông chiều.

Lúc Khổng Lập Thanh nhìn về phía hai người đó, Chu Diệp Chương cũng nhanh chóng phát hiện, còn tranh thủ nhìn lại cô một cái, nhưng cũng không hỏi gì, quay lại hỗ trợ Vạn Tường chơi đua xe.

Cảnh tượng đang bày ra trước mắt khiến Khổng Lập Thanh hoang mang, không phải cô chưa từng tưởng tượng đến cảnh như thế này, chỉ có điều vai chính lại là Chu Diệp Chương, người đàn ông khiến cô có chút khó tiếp nhận, đồng thời cũng hơi sợ hãi.

“Được rồi, không chơi nữa, mẹ cháu tỉnh rồi.” Có lẽ họ vừa chơi xong một ván, Chu Diệp Chương vỗ vào mông Vạn Tường, tắt trò chơi trên máy.

Vạn Tường thò đầu nhìn, cuối cùng cũng phát hiện mẹ đã tỉnh, thằng bé ngay lập tức bước ra khỏi lòng Chu Diệp Chương, chủ động lăn vào lòng Khổng Lập Thanh.

“Mẹ.” Giọng trẻ con nũng nịu gọi cô.

“Con dậy lâu chưa?” Khổng Lập Thanh duỗi tay cho Vạn Tường gối lên, âu yếm hỏi.

“Chơi xong mấy ván đua xe rồi ạ.” Khổng Vạn Tường dùng tay chân làm lại động tác điều khiển xe, lơ đãng trả lời.

“Đói chưa?” Xoa đầu Vạn Tường, Khổng Lập Thanh hỏi nhỏ.

“Không đói.” Vạn Tường nói thật

“Được rồi, con trai thì không nên làm nũng mẹ. Mau dậy thôi, chúng ta ăn sáng xong sẽ ra ngoài một chuyến. Chuyển mùa rồi, hai người cần mua quần áo mới.” Chu Diệp Chương ngồi bên cạnh vừa sắp xếp kế hoạch vừa thu dọn máy móc, lúc này đã đứng bên cạnh giường, vỗ tay thúc hai mẹ con ai đó còn lười biếng nằm trên giường chưa chịu dậy.

Chu Diệp Chương đứng đó, vẫy tay với Khổng Vạn Tường: “Qua đây, chúng ta đi đánh răng rửa mặt.”

Khổng Lập Thanh nằm đó nhìn Khổng Vạn Tường lồm cồm bò dậy, rất tự nhiên bước vào vòng tay của Chu Diệp Chương, đột nhiên cảm thấy mình thật vô dụng, khả năng thích ứng hoàn cảnh của cô còn không bằng một đứa trẻ.

Chu Diệp Chương bế Khổng Vạn Tường đi ra, còn dừng ở cửa nói một câu: “Nhanh chút, hôm nay chúng ta có rất nhiều việc phải làm.”

Nửa giường bên cạnh đệm chăn đều có dấu vết người nằm, hình như đêm qua Khổng Vạn Tường cũng ngủ ở đây, mà quần áo trên người cô vẫn nghiêm chỉnh, cơ thể cũng không có cảm giác gì. Khổng Lập Thanh hơi bối rối, không hiểu tình huống đêm qua là thế nào. Cô tuy là người có khả năng quan sát tốt nhưng lối tư duy lại hết sức đơn giản, những chuyện rối rắm cô chưa hiểu được thì không ngần ngại gạt sang một bên, đợi đến khi nào sự tình tự bộc lộ chân tướng thì tính tiếp....
« Trước1...2223242526...66Sau »

* Tải game 18+ Hót nhất

Bình Luận Bài Viết




Tìm Kiếm
bạn đang xem Tiểu Thuyết Bánh Xe Định Mệnh bạn có thể xem thêm tieu thuyet banh xe dinh menhtieu thuyet banh xe dinh menh còn nữa nè

Tiểu Thuyết Bánh Xe Định Mệnh v2

đang cập nhật thêm

tcm
100/ 100 100 bình chọn
Gần Như Vậy, Xa Đến Thế

•Truyện : Gần Như Vậy, Xa Đến Thế Truyện : Gần như vậy, xa đến thế Tác giả: Tinh Không Lam Hề Nguồn: ex04pro.wap.shDiệp...

Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi

•Truyện : Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi Truyện : Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi Tác giả : Thuấn Gian Khuynh Thành Sáng sớm,...

Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo

•Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo Nhà có chó dữ - Thiên Thảo Giới thiệu: A! Người đàn ông nằm trên sofa trình diện ra tư thế...

Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau

•Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau - Full Yêu nhau lắm cắn nhau đau - Chương 1-2 bản in Đăng ngày 06-06-2013 Chương 1 Phần 1 Trò...

Ông chủ kiêu ngạo

•Ông chủ kiêu ngạo Vì cái gì? Cha của nàng lại trộm cướp buôn bán thông tin cơ mật của người ta, lại còn dụ dỗ vợ...

Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn - Đan Phi Tuyết

•Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn - Đan Phi Tuyết Xuỵt, đừng nói ta yêu hắn - Đan Phi Tuyết Văn án: Nhu đạo, không thủ đạo,...

1234...111213»
tcm
100/ 100 100 bình chọn
CPU Load: 0.00045s. Bản quyền © Kênh Đọc Truyện
XtScript v2.0
Mini Version
wap doc truyen teen wap truyện