Các Bạn Truy Cập Wap theo Tên Miền KenhDocTruyen.Com Nếu thấy trang wap này hay, bạn hãy luôn giới thiệu chia sẻ đến mọi người nhá. Kenhdoctruyen.com là trang đọc truyện online và hàng ngàn truyện teen hay luôn được cập nhật và chờ đón các bạn đọc.
« Ồ, » ông ta nói với một thoáng bối rôi trên nét mặt. « Tôi hiều,ừmm. » Leng keng. « Có thể lúc khác vậy. Buổi trưa thì sao nhỉ, cô có rảnh không ? »
« Tất nhiên rôi, sao lại không ? » Flynn vừa dứt lời thì một tiếng ợ cực kỳ to và không thể lẫn đi đâu được của đàn ông từ trong phòng tắm dội ra. Cô cứ giả bộ như không nghe thấy gì và nói tiếp, « Tôi gặp ông ở đại sảnh lúc 12 giờ trưa nay nhé ? »
Nụ cười của Gordon Chase xìu xuống, rồi lại nở ra. « Rất tuyệt. Tôi sẽ gặp lại cô vào trưa nay. »
Cánh cửa vừa đóng lại là ngay lập tức Tucker bước ra khỏi phòng tắm với một vẻ mặt tỉnh bơ không một chút hối lỗi. Anh ta thật đáng ngạc nhiên. Cô chỉ muốn ngồi xuống ghế và quan sát anh một lúc như người ta ngắm thú nuôi trong chuồng.
« Sẵn sàng đi uống cà phê với tôi chưa ? » Anh toe toét hỏi.
« Chỉ chừng nào anh giải thích rõ ràng với tôi cái vụ trình diễn đó là có ý gì. »
« Trình diễn ? Ồ, ý cô là cái vụ... » Anh bỗng im bặt, tỏ ra là một việc rất chi tế nhị. « Xin lỗi cô về chuyện đó ! Chắc chắn là tại món bánh ngô tôi ăn tối qua. »
Flynn nhìn anh một lúc. « Ban nãy là Gordon Chase. Người gõ cửa ấy. »
Tucker gật đầu, mặt anh cứng đơ. « Tôi cũng đoán thế ! »
« Vâng, tôi nghĩ là anh đoán ra được. Nhân tiện nói cho anh biết, tôi không cảm ơn anh tí nào về phần nhạc nền đó đâu. »
« Này, xin lỗi mà, tôi chỉ... »
« Tôi cóc cần biết là anh chỉ làm cái gì, » Flynn tiến gần đến, « Tôi cóc cần quan tâm kịch bản của anh là gì, hay kịch bản của cái gã Gordon Chase đó là cái quái gì. Tôi đến đây là để làm một việc và tôi nhất định sẽ phải làm cho xong. Và tôi không phải là mục tiêu trong bất cứ cuộc tranh đua bẩn thỉu, nhỏ nhen nào giữa anh và gã đó. Anh rõ chưa ? »
Tucker thở dài thườn thượt. « Tôi chỉ cố gắng đề phòng cho cô thôi mà. »
Flynn bưng trán thở dài. « Kể từ lúc gặp anh, đã có lúc nào tôi yêu cầu anh đề phòng giúp tôi chưa ? »
Tucker nhe răng cười, « Ý cô là, nếu không tính đến đêm qua, khi cô cần một vệ sĩ để bảo vệ khỏi bà cô đã chết ? »
Flynn nghiến chặt răng đến đau cả miệng, cảm giác giận dữ pha lẫn xấu hổ. Tucker cúi đầu xuống thấp ngang tầm mắt cô, cái biểu hiện mỉa mai làm cô tức điên người.
« Sao cô không nói gì ? »
« Anh biết gì không ? » Cô nắm tay áo anh lôi xềnh xệh ra hướng cửa chính. « Biến đi ! »
« Tôi thật sự đã nghĩ là không cần phải moi mấy cái chuyện ma quỷ đó nữa, nhưng cô lại để lộ quá nhiều sơ hở. »
« Tạm biệt, Tucker. »
Anh vùng thoát khỏi bàn tay cô khi tới cửa, quay lại đối diện với cô. « Vậy... Sao ? Vụ cà phê chắc xin hẹn lại lần sau rôi, hả ? »
« Anh vẫn giữ được công việc của mình, » cô vừa nói vừa gắng kiềm chế không để lộ ra bất cứ dấu hiệu nào của sự thích thú trong giọng nói, dù thật khó mà không khẽ mỉm cười. « Nhưng có lẽ là lúc bầy giờ anh nên kiểm kê lại hàng dự trữ, và đếm lại xem mình còn bao nhiêu điềm lành. »
« Được thôi. Nhưng nói cho cô biết trước nhé, đuổi việc tôi thì sẽ là một sai lầm lớn vô cùng. » Anh nói, dựa lưng vào cửa và nói. « Tôi rất nổi tiếng ở đây. Mọi người đều yêu tôi. Tôi mà đi thì mọi người sẽ suy sụp lắm đấy. »
Flynn giật mạnh cánh cửa làm anh hơi lảo đảo. « Tôi sẽ để ý đến lời khuyên khiếm nhã của anh. »
Anh thở dài. « Được thôi. Tốt. Chỉ là... » Ánh mắt anh lại chạm phải ánh mắt cô, và một lần nữa, chúng nghiêm túc trở lại. « Cô cần phải cẩn trọng khi dính dáng với Chase. Tôi không chắc là gã ta không nguy hiểm đâu. »
Flynn nhìn chằm chằm anh một lúc lâu. « Anh nói vậy là có ý gì ?'
Tucker nhún vai, nhìn ra cửa, rồi nhìn lại Flynn. « Thì nó nghĩa là thế. Cô không tin tôi thì cứ hỏi Mercy. Chị ấy là đầu bếp chính của cô, và là nguồn tin hoàn toàn chính xác và khách quan. »
Flunn nhìn anh chằm chằm, cơn giận dữ và bực bội của cô bắt đầu nguôi dần trước nụ cười ấm áp của anh, và cô buộc phải chấp nhận sự thật đó. Mặc dù đã hết sức cố gắng, cô vẫn để bị anh quyến rũ. Cách phòng ngự duy nhất còn lại của cô lúc này là quyết định không để anh biết điều đó.
« Tạm biệt, tucker ! » cô nghiêm nghị nói, giữ cánh cửa mở cho anh. Anh nháy mắt, và cô phải cố gắng ngậm miệng lại để khỏi cười đáp lại. Mậc dù vậy, sau khi đóng cửa, cô đã tự cho phép mình nở một nụ cười.
Chỉ thế thôi nhé, cô nghĩ, và mím chặt đôi môi lại, Mày là dân chuyên nghiệp mà.
<><><><><>
Jake vừa huýt sáo vừa lững thững dọc theo con đường dẫn đến khách sạn, cố tình lờ đi những tiếng rừ rừ khó chịu ở chần mình. Vậy là được rôi. Vậy là được việc rồi. Như vậy là Flynn sẽ ăn trưa với Chase. Ổn thôi ! Chỉ cần cô ấy vẫn cứ xù lông nhím lên và có thái độ phòng thủ đối với Chase như đối với Jake thì mọi chuyện sẽ hoàn hảo. Flynn đi ra ngoài gặp gỡ Chaase là một phần của Kế Hoạch. Hay nói đúng hơn đó là điểm then chốt quyết định sự thành bại của Kế Hoạch.
Thế nhưng tại sao cái ý nghĩ đó lại làm anh khó chịu đến vậy ? Đã có lúc khi ngồi cạnh bồn tắm của Flynn, lắng nghe Gordon Chase vo ve xun xoe, anh đã không muốn cô ở bất cứ nơi đâu gần gã. Suýt chút nữa bản năng thích bảo vệ người khác của Jake làm hỏng mọi việc, nhưng ngay lúc đó anh lại nhớ đến Kế Hoạch. Đẩy Flynn lại gần Chase, và anh luôn ở gần Flynn. Đó vẫn là một kế hoạch tốt mà !
Chỉ cần một cú vặn nhỏ nữa thôi, anh vừa nghĩ vừa xoay gót chân và hướng về cửa chính của khu khách sạn. Một cú vặn nhỏ nữa thôi, và mọi chuyện sẽ hoàn hảo như dự tính.
Anh xô cửa chính. Annabella mỉm cười khi nhìn thấy anh tiến đến bàn làm việc của chị; trong khi anh lôi ra một nụ cười quyến rũ, vô tư lự nhất trong kho vũ khí của mình.
"Chào buổi sáng, Annabelle đáng yêu!" Jake nói và chống một khuỷu tay lên bàn.
"Chào Jake," Annabelle nói, những lọn tóc vàng óng cũng đung đưa nhẹ theo từng nhịp chuyển động của cơ thể. Cô ta là một cô gái đáng yêu, Annabelle đáng yêu ấy, nhưng mọi phần trên cơ thể cô dường như không ngừng chuyển động, và đôi khi điều đó khiến người khác khó chịu kinh khủng. "Anh làm gì ở đây sớm thế?"
"À, thì chỉ đến đăng kí phòng, giúp người này người kia một tí góp phần của mình cho cuộc sống, sự tự do và phong cách Mỹ." Anh tự nhiên sắp xếp ngay ngắn lại đống quảng cáo trên quầy. "Này, em thấy cô cháu chưa nhỉ?"
"Chưa. Đã có ai thấy đâu. Trừ anh đúng không? Anh đi đón cô ta mà. Cô ta trông thế nào? Có đẹp không, đẹp kiểu thành phố lớn ấy, kiểu toàn dùng đồ hiệu Manolo Blahniks hay Gucci ấy? Jake?"
Anh chớp mắt. Lúc nào nói chuyện với Annabelle anh cũng cảm thấy giống như con chó trong phim hoạt hình, cái con chỉ có thể nghe được "Xì xồ xì xồ Jake xì xồ xì xồ."
"Ừ, chắc rôi," anh nói, "Rất tuyệt. À mà này, cô cháu gái nhờ anh lo giúp mấy chuyện. Cô ta sẽ dùng bữa trưa với Gordon Chase vào trưa nay."
Mắt Annabelle trợn to như quả bóng tennis. "Ở đây?"
"Ừ. Ở đây." Jake chớp mắt ngây thơ. "Sao lại không ở đây?"
"Vì gã không bao giờ đến đây. Gã biết rằng tất cả chúng ta đều ghét gã."
"Ở thị trấn này ai mà chả thế. Nhưng là người thì cũng phải ăn uống ở đâu đó chứ!"
Annabelle thở dài. "Lần cuối gã đến đây, chị Mercy đã cố giết gã rồi đấy!"
"Xì," Jake vừa nói vừa thô bạo phẩy tay. "Con dao đó trượt khỏi tay chị ấy đấy chứ. Mà nhân nói đến Mercy, em nhớ nhắc chị ấy chuẩn bị món dâu đặc biệt cho thầng ôn ấy nhé." Jake tì về trước. "Em viết ra đi. Dờ... âu...dâu."
"Món dâu đặc biệt?" Annabelle hỏi, "Anh nói nghiêm túc đấy chứ?"
"Đó là tính cách điển hình của Jake Tucker mà!" Jake cười nhăn nhở. "Em đã thấy anh không nghiêm túc bao giờ chưa?"
Annabelle mỉm cười và viết vào sổ của mình. "Dâu đặc biệt", sau đó lại ngước mắt nhìn Tucker.
"Vậy, cô Daly đó có cần cái gì nữa không anh?"
Ừmmm. Cô Daly đó có cần cái gì nữa không nhỉ? Một ý tưởng tóe lên như tia chớp. Jake mỉm cười. "À, có. Em giữ trước phòng tiệc Hoa Hồng cho anh vào lúc... để xem... một giờ trưa đi. Cô ta muốn tổ chức một buổi họp với toàn thể nhân viên."
Annabelle gật đầu, ghi nguệch ngoạc vào sổ rồi ngước lên nhìn Jake với ánh mắt hau háu. "Họp về cái gì?"
Jake nhún vai. "Anh chẳng biết. chắc là một buổi giở thiệu làm quen nhau vậy mà. Cô ta có vẻ rất muốn gặp nhân viên. Em bảo mọi người chuẩn bị câu hỏi đi nhé."
Annabelle tựa người về phía trước, tay chống cằm. "Thật không? Vì mọi người có vẻ hơi sợ cái vụ mua bán ấy. anh có nghĩ là cô ta sẽ bán không? Em có nghe nói những tập đoàn lớn khi mua lại các nhà trọ nhỏ sẽ giảm lương, ai không biết đường mà tự đi xin nghỉ việc thì sau đó cũng bị họ sa thải."
"Thôi mà, Annabelle. Nói gì buồn cười vậy. cả em và anh đều biết rằng những tập đoàn lớn rút ruột tất cả mọi người và cắm đầu họ vào cọc đẻ thiêu sống tại bốn góc làng cơ mà."
Annabelle cười khúc khích. "Anh thôi đi!"
"Không thể được. Anh còn một chuyện nữa cần nhờ em giúp."
"Anh cần gì?"
"Thả còn khi ra khỏi chuồng và đặt cho anh một phòng"
Annabelle vừa tỏ vẻ giận dỗi với tay lấy con chuột máy tính khiến màn hình chờ biến mất và liếc nhìn Jake. "Anh nhìn ra chỗ khác đi!"...