Các Bạn Truy Cập Wap theo Tên Miền KenhDocTruyen.Com Nếu thấy trang wap này hay, bạn hãy luôn giới thiệu chia sẻ đến mọi người nhá. Kenhdoctruyen.com là trang đọc truyện online và hàng ngàn truyện teen hay luôn được cập nhật và chờ đón các bạn đọc.
Vương Ninh Hinh giống như bị châm đâm, đột nhiên mở mắt ra trừng nhìn hắn, cắn răng, thấp giọng nói: "Anh còn dám tới đây?"
"Vì sao lại không dám?" Hắn không sợ chê cười, nhìn nàng lộ ra nụ cười gian tà, không chút nào để ý... không, phải nói rất đắc ý, hai người giờ đã thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Thuận tay giúp nàng thu thập đồ đạc, hắn cúi người nói nhưng cố ý để mọi người nghe thấy: "Chờ đến giờ tan học để đến đón người yêu thì có gì không đúng?"
Lời vừa ra khỏi miệng, lập tức có mấy tiếng hét chói tai vang lên. Sự thật như thế nào, giờ không cần nói cũng biết. Diêm Tính Nghiêu đã đạt được mục đích của hắn, hiện tại Vương Ninh Hinh dù có nhảy vào Thái Bình Dương cũng rửa không sạch.
"Anh..." Vương Ninh Hinh nhảy dựng lên định che lại cái mồm quạ đen của hắn, nhưng rồi lại rơi vào vòng tay của hắn.
"Nhìn em mệt như thế, đại khái cũng không có tinh thần học bài, không bằng hôm nay nghỉ trước giờ tan học."
Diêm Tính Nghiêu tay trái nắm túi sách của nàng, tay phải ôm lấy thắt lưng tinh tế, mềm nhẹ nhưng không có lực đạo phản kháng nào, đem nàng ra khỏi phòng học. Bộ dạng ôn nhu và chăm sóc chu đáo của hắn, làm cho trong phòng học ai nhìn thấy đều hâm mộ cùng ghen tị, hận không thể thay thế nàng.
Nhưng thân là nhân vật chính, Vương Ninh Hinh lại không có cảm xúc như vậy.
"Anh rốt cuộc muốn như thế nào?" nhìn hắn bá đạo, trong lòng bất mãn, nhưng nàng biết phản kháng hắn cũng vô dụng, chỉ biết kiềm chế lại tức giận.
"Chúng ta đi ngắm biển!"
Ở trước mắt bao người, hai người công khai thân mật.
(1) tương đương với người bảo vệ
(2) lòng tò mò có thể giết chết người
Tiếng xe máy dừng lại, Diêm Tính Nghiêu ôn nhu ôm Vương Ninh Hinh xuống, cởi nón bảo hộ giùm nàng, sắc mặt lúc này có chút tái nhợt.
Đây là lần đầu tiên Vương Ninh Hinh ngồi xe máy, cảm giác cũng thật kích thích, nhưng tốc độ như gió bão lại khiến nàng hoảng sợ.
Tóc đen trơn bóng uốn thành từng lọn, dường như phụ trợ thêm cho làn da trắng nõn nà, khuôn mặt nhỏ nhắn, ngũ quan xinh xắn, ánh mắt trong sáng, ngày thường chỉ cảm thấy xinh đẹp thanh xuân, nhưng lúc này lại đối lập lại với hắn, lại làm cho người ta càng cảm nhận được sự mảnh mai của nàng.
Diêm Tính Nghiêu đẩy nàng ra, những sợi tóc quăn tinh tế vương trên khuôn mặt, lo lắng nhìn chằm chằm dung nhan trắng như tuyết nói: "Hinh nhi, em có khỏe không?" Hắn thầm nghĩ, muốn chia sẻ cùng nàng cảm giác tốc độ, lại quên người được chiều chuộng như nàng không có khả năng thích ứng.
Diêm Tính Nghiêu mãnh liệt, hắn bá đạo và cường ngạnh, làm cho nàng tức giận, làm cho nàng bất đắc dĩ, nhưng nàng còn có thể duy trì lý trí. Nhưng đối mặt với sự ôn nhu của hắn, nàng lại không có biện pháp, ngược lại còn cảm thấy hoảng sợ.
Không quen nhìn thấy hắn ôn nhu, dựa vào cánh tay hắn, quay đầu nhìn về phía biển, hít một hơi thật sâu, bờ biển mang chút hương vị tươi mát đặc trưng lập tức tràn ngập toàn bộ suy nghĩ trong lòng, mới vừa rồi còn không khoẻ, tất cả đã tiêu tán không còn.
"À, chỉ là có hơi lạnh mà thôi, không việc gì nữa."
Cuối tháng mười ở Bắc hải, cát bụi làm nước không được xanh như thường lệ, từ đông bắc cuồng phong cuồn cuộn nổi lên như núi, mãnh liệt tấn công về phía hai người. Trước khí thế này, Vương Ninh Hinh không tự giác tiến vào vòng tay của Diêm Tính Nghiêu thêm một chút nữa.
Biển nào cũng có nét hấp dẫn của nó, cho dù là đau buồn sầu não cũng có thể làm thành thơ. Vương Ninh Hinh tránh ánh mắt của hắn, đi đến phía trước, đón gió mở rộng hai cánh tay, nhắm mắt lại nghênh đón gió lớn, đứng trên cao nhìn xuống, hưởng thụ khoái cảm phiêu nhiên thành tiên.
"Oa!"
"Cẩn thận!" Diêm Tính Nghiêu rất nhanh di đến, đúng lúc đem ôm chặt vào lòng. Hô, chỉ kém một chút nữa, bạn gái bé nhỏ của hắn thực sự sẽ thành "tiên"!
Hắn sợ tới mức chết khiếp, nàng thì một chút nguy hiểm cũng không cảm thấy, đúng là cô bé đáng trách, liền nói: "Này..." Trong khoảng thời gian ngắn, nàng cũng không biết nên hình dung cảnh sắc trước mắt như thế nào mới chuẩn xác.
"Này, nguy hiểm lắm đó!" Diêm Tính Nghiêu tức giận ngón tay gõ lên đầu nàng.
"Đau quá!" Nàng ôm đầu oa oa kêu, quay lại trừng mắt nhìn hắn. "Sao anh có thể đánh người vô cớ chứ?"
"Ngay cả tính mạng mà cũng đem ra đùa, còn sợ đau nữa à?" Nghĩ đến màn mạo hiểm vừa rồi, hắn định gõ nàng một cái nữa.
"Ai, đừng, đừng, em không dám!" Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, nếu mạnh miệng, lập tức sẽ có một cục u xuất hiện.
Diêm Tính Nghiêu dựa vào chiếc xe máy trông rất nổi bật, một tay ôm nàng đến trước ngực, tay kia khẽ đặt lên đầu nàng, nhẹ nhàng mà xoa, động tác thật sự ôn nhu, nhưng miệng lại hung ác uy hiếp nói:" Nếu còn dám liều mạng, xem anh sau này trừng phạt em như thế nào!"
"Anh... anh tránh ra, em không cần, hở ra là đánh người, em không cần làm bạn gái anh." Nàng hờn giận sẵng giọng nói, đôi môi đỏ mọng bĩu ra, vô thức toát ra sắc thái như một đứa trẻ, ngay cả bản thân Vương Ninh Hinh cũng không phát hiện mình đang làm nũng với hắn.
Vì sự an toàn của tính mạng, lần này nàng nhất định phải nói cho rõ ràng, việc đó là không thể được.
"Em lại nói bậy gì đó? Lời của anh nhất ngôn cửu đỉnh, đã nói là em thì nhất định phải là em. Anh cũng không hỏi ý kiến của em, ai nói em có thể cự tuyệt?" Diêm Tính Nghiêu trừng mắt nàng.
"Anh ..." Nàng bực mình, nói không ra lời.
"Em ngoan ngoãn nghe lời, anh sẽ thương em, đối với em thật tốt." Hắn hôn lên đôi má ửng hồng của nàng, trấn an nói. Hắn đương nhiên biết nỗi bất bình của nàng, lại không muốn sửa đổi quyết định.
Cái gì mà tốt? Vương Ninh Hinh thấy đầu vẫn còn hơi đau, quên đi, cái giống bạo quân chuyên chế không biết đến nhân quyền này, nói nhiều cũng không hiểu thế nào là "tôn trọng", nàng biết mình cũng không thể thay đổi được gì, Vương Ninh Hinh cũng không muốn nhiều lời, tình cảm không phải là chỉ ngày một ngày hai, một ngày nào đó hắn sẽ biết .
"Hôm nay anh đưa em đến đây, rốt cuộc để làm gì?"
"Giải sầu a, không thì còn có thể là chuyện gì nữa!" Nhìn nàng do căm giận bất bình mà bộ dáng càng thêm xinh đẹp, Lòng Diêm Tính Nghiêu nhất thời xôn xao, dùng thật nhiều sức, ôm nàng thật chặt trong lòng.
Nàng thiếu chút thì không thở nổi nữa. "Làm..." nàng mới chỉ thốt được một chữ, đã bị cắt ngang.
"Mỗi lần tâm tình không tốt, anh sẽ lại đưa em đến nơi này, nhìn sóng biển, gió biển thổi, tâm tình sẽ rất nhanh dịu trở lại." Hắn tự áp chế kích động trong lòng, cúi đầu xuống thầm thì bên tai nàng, nhẹ nhàng nói ra.
"Loại người bá đạo mà cũng có lúc tâm tình không tốt ư? Thật sự rất khó tưởng tượng. Tuy rằng nguyên nhân khiến em cảm thấy không tốt hoàn toàn là lỗi của anh, nhưng dù sao cũng cảm ơn ý tốt này." Nàng mơ màng thản nhiên gục đầu vào ngực hắn, tuy rằng nàng miệng thì trêu chọc, nhưng cử chỉ ôn nhu này trước nay chưa từng có, làm hắn vui mừng không thôi.
Vương Ninh Hinh đột nhiên cảm thấy cái mũi rất ngứa, nhịn không được hắt xì một cái.
A, nàng sao lại quên thân thể mình không chịu nổi gió lớn, nhất định là bị cảm rồi.
"Em ốm sao?" Hắn cũng thấy cả kinh, thân thể trong lòng dường như ấm hơn bình thường, vốn đang cảm thấy khuôn mặt nàng hồng hồng đáng yêu, hắn đặt tay lên trán nàng, đột nhiên kêu to: "Em sốt rồi!"
Khó trách nàng đột nhiên lại trở nên nhu thuận.
"Chắc vậy." Đầu nàng có nhiều điểm mờ mịt, đột nhiên cảm thấy cả người vô lực. Nguyên lai đau đầu là do bệnh, không phải là do hắn đánh, vừa rồi thật sự đã hiểu lầm hắn. "Em không chịu được gió lớn, nhất định là cảm lạnh do trúng gió rồi."
"Đáng chết! Đầu em chỉ để trang trí thôi sao? Chuyện quan trọng như thế sao không nói sớm?" Hắn lập tức ôm nàng lên xe, cởi áo trên người khoác vào cho nàng, kéo hai tay áo qua cột chặt vào phần eo của mình. Nàng hiện tại cả người không chút sức lực nào, hắn không muốn tới bệnh viện rồi mới phát hiện không thấy bạn gái đâu cả.
"Em quên mất!" Tiếng nói nhỏ nhẹ mang vẻ oán hận: "Đừng làm ồn nữa, em bệnh rồi, không được nói to với em."
"Em ..." Bỏ đi, hiện tại đi tìm bác sĩ mới là quan trọng nhất.
"Tình huống thật sự đã nghiêm trọng như vậy rồi sao?"
"Ngốc ạ, nếu không nghiêm trọng, sao anh có thể để hai mẹ con em xuất ngoại? Em và Hinh nhi là người quan trọng nhất của anh, là bảo bối yêu quý nhất, anh cũng thật chẳng muốn phải xa mẹ con em!"
Vương Ninh Hinh cảm mạo đến nửa đêm, nàng chỉ cảm thấy đầu óc cháng váng, toàn thân xương cốt đều đau nhức, vốn muốn tìm cha mẹ để làm nũng, lại nghe thấy đoạn đối thoại ở trong phòng ngủ.
"Sau khi cùng anh kết hôn, ta đã thề trước mặt Thượng Đế đồng cam khổ cộng, cùng chung hoạn nạn với anh. Giờ anh gặp khó khăn, sao có thể bỏ anh để đến Hoa Kỳ tránh đầu sóng ngọn gió? Em không cần!"
"Linh, anh đương nhiên hiểu tâm ý của em đối với anh, nhưng mà... lần này không thể, công ty thật sự đã đến thời điểm tồn vong, một khi cổ phiếu bắt đầu xuống giá, thì kế tiếp sẽ là phản ứng dây chuyền ... Aizz, đến lúc đó sẽ phải đối mặt với ác mộng, anh không thể phân tâm mà chiếu cố đến hai người nữa. Rất nhiều phóng viên truyền thông giống như đỉa đói vậy, gắt gao bám lấy chúng ta, đến lúc đó cho dù tránh ở trong nhà không ra ngoài cũng không thể bình an được, chỉ điểm này thôi đã muốn điên lên rồi ... cho dù không vì chính mình cũng nên suy nghĩ cho bảo bối của chúng ta. Hinh nhi bị chúng ta nuông chiều quá mức, con nó có thể chấp nhận biến cố lớn như vậy sao?" Ông thở dài rồi tiếp tục nói: "Hơn nữa đến Hoa Kỳ chỉ là tạm thời, chờ qua một thời gian, em cứ yên tâm, anh sẽ lập tức đến đón em để cả nhà đoàn tụ."...