wap truyen, wap doc truyen, truyen hay

Wap đọc truyện teen, đọc truyện hay nhất

home| Truyện Teen| Truyện 18+
Bây Giờ 06:12,Ngày 11/01/25
new Các Bạn Truy Cập Wap theo Tên Miền KenhDocTruyen.Com Nếu thấy trang wap này hay, bạn hãy luôn giới thiệu chia sẻ đến mọi người nhá. Kenhdoctruyen.com là trang đọc truyện online và hàng ngàn truyện teen hay luôn được cập nhật và chờ đón các bạn đọc.
>

Anh Có Thích Nước Mỹ Không

» Thể loại: Tiểu Thuyết Hay
» Lượt xem: 52222 Views


“Cái đó thì em biết, em chỉ nói bình thường đều là em thu vén gọn gàng cho anh, để mẹ anh phải ngất ngây con gà tây”. Trịnh Vi cười tinh nghịch.
Một lát sau, Trần Hiếu Chính không thấy cô nói gì nữa, mới phát hiện ra cô đã dựa người vào ghế ngủ thiếp đi từ lúc nào, dần dần tựa vào người anh, miệng khép hờ, khiến gương mặt đang say sưa trong giấc nồng của cô càng trở nên ngây thơ, hồn nhiên. Anh khẽ nhích vai, tạo cho cô một chỗ dựa thoải mái rồi đưa mắt nhìn cảnh vật đang lướt qua vùn vụt ngoải cửa xe. Chiếc xe khách lao vun vút trên con đường rộng thênh thang thẳng tắp, chưa kịp ngắm những khóm hoa dại rực rỡ mọc ven đường, xe đã vụt qua, dù quay đầu lại, cũng không nhìn thấy gì nữa.


Hai người về đến nhà thì trời đã sẩm tối. Nhà anh nằm ở khu tập thể của cơ quan mẹ anh. Từ nhỏ Trịnh Vi cũng lớn lên trong khu tập thể, nên cô đã khá quen thuộc với cuộc sống của một xã hội thu nhỏ có đủ bệnh viện, trường học, chỉ có điều, so với khu tập thể của các cơ quan làm ăn khá giả có bãi cỏ, vườn hoa mà cô đã quen từ nhỏ, khu nhà của cơ quan đang sắp sửa đến hồi phá sản nằm trước mặt cô trông lạnh lẽo, tồi tàn hơn nhiều.
Nhà anh ở tầng hai, Trần Hiếu Chính vừa gõ cửa, cánh cửa có phần cũ nát đó liền mở ra ngay.
“Chính, con về rồi đấy à? ”
Nếu không có câu nói vui mừng của người phụ nữ trước mặt khi nhìn thấy cậu con trai, thì gần như Trịnh Vi không thể tin rằng, người đàn bà tầm 50 tuổi có phần khắc khổ này là mẹ Trần Hiếu Chính. Cô chỉ kém Trần Hiếu Chính một tuổi, đáng lý ra mẹ cô và mẹ anh tuổi tác cũng tương đương nhau, Trịnh Vi nhớ đến gương mặt trắng trẻo xinh đẹp của mẹ mình, lại nhìn vẻ già trước tuổi của mẹ anh, bất giác kinh ngạc.
Từ sau lưng Trần Hiếu Chính cô thò mặt ra, miệng nở nụ cười thật tươi: “Cháu chào bác ạ”.
Lúc nhìn thấy Trịnh Vi, mẹ anh lộ rõ vẻ ngạc nhiên, nhưng tục ngữ nói “đánh người không đánh người cười”, trước nụ cười của Trịnh Vi, bà nhanh chóng mỉm cười đáp lễ, sau đó nhìn sang con trai với vẻ thắc mắc.
“Mẹ, bạn ấy là Trịnh Vi, là …là bạn học cùng trường với con, đến nhà mình chơi một hai hôm. Vi Vi, đây là mẹ anh”. Dù sao thì anh cũng còn trẻ, ít va chạm, ngại giới thiệu với mẹ mình rằng “đây là bạn gái của con”, nhưng với tính cách của anh, làm sao có thể đưa bạn gái cùng học về nhà một cách dễ dàng như vậy, huống hồ, ánh mắt thân mật mà anh dành cho Trịnh Vi và việc hai người nắm chặt tay nhau sau lưng đã nói lên tất cả.
Mẹ Trần Hiếu Chính đã chuẩn bị xong cơm nước, dường như chỉ cần đợi con trai về là có thể ăn cơm, trên bàn bày gọn gàng ba chiếc bát và ba đôi đũa, Trịnh Vi thấy hơi bất ngờ, dường như căn nhà không còn ai nữa thì phải, lẽ nào mẹ anh đã linh cảm được trước con trai mình sẽ đưa một cô gái về nhà? Đang mải nghĩ, mẹ anh đã giục: “Chính, mau mời bạn con ngồi đi, mẹ lấy thêm cái bát nữa”. Nói rồi bà liền đi vào bếp.
Trần Hiếu Chính đã nhận ra vẻ thắc mắc của cô, anh lén ghé sát vào tai cô nói: “Bộ bát đũa kia là của bố anh”.
Trịnh Vi càng ngạc nhiên hơn, suýt nữa cô buột miệng hỏi: không phải bố anh đã mất rồi đó sao? May mà cô đã kịp hiểu ra vấn đề, dưới ánh đèn lờ mờ cô khẽ rùng mình.
Tranh thủ lúc mẹ anh đi vào, Trịnh Vi liếc nhanh một lượt khắp phòng, bây giờ thì cô đã hiểu ra được phần nào, tại sao lúc đầu cô cứ cảm thấy căn phòng này gây cho người ta một cảm giác ức chế đến kỳ lạ, hóa ra là do bóng đèn ở phòng khách có công suất quá thấp, khiến đồ vật xung quanh càng trở nên cũ kỹ, tồi tàn, dường như các đồ dùng trong nhà đều là của hai mươi năm trước, nếu ở thời đó, cũng có thể coi là cao cấp. Nhưng trải qua bao nhiêu năm tháng, chúng đã trở nên sờn bạc cũ kỹ, nếu không có anh ở bên cạnh, thì một người từ nhỏ được sống trong môi trường đầy đủ như cô sẽ tưởng mình đang ngồi trên cỗ máy thời gian, quay trở lại hai mươi năm về trước.
Tuy nhiên, mặc dù cũ kỹ, nhưng trong tầm nhìn của cô, tất cả đều không có một hạt bụi hay bất cứ sự bừa bộn nào, mọi đồ vật đều xuất hiện đúng vị trí, sạch sẽ gọn gàng đến mức không giống nơi để ở, mà giống như một gian phòng trưng bày theo phong cách cổ. Cô nghĩ, đúng là giỏ nhà ai, quai nhà nấy, Trần Hiếu Chính lớn lên trong một gia đình như thế này, thảo nào anh cũng cẩn thận đến mức khó gần.
Tiếp đó ánh mắt cô không thể tránh khỏi việc dừng lại trước khung ảnh thờ đặt trên chiếc tủ nhỏ trải vải đen, không cần hỏi cô cũng đoán được người đàn ông trong tấm ảnh đen trắng kia là cha anh, các nét thanh tú gọn gàng đó, Trần Hiếu Chính đúng là bản sao của người trong ảnh. Không biết có phải do cha anh mất khi ông còn quá trẻ hay không mà hình ảnh đó khiến Trịnh Vi cảm thấy quen thuộc và thân thiết, vì thế sau khi nhìn một hồi lâu, cô cũng không cảm thấy sợ hãi. Cô khẽ nói với Trần Hiếu Chính: “Anh Chính, bố anh đẹp trai thật đấy, anh còn kể rằng ông rất có tài đúng không, lấy được một người chồng như thế, chứng tỏ hồi trẻ mẹ anh cũng rất đẹp”.
Trần Hiếu Chính đang định đáp lời, đúng lúc mẹ anh cầm bát đũa từ bếp đi ra, hai người vội im bặt.
“Bác để cháu ạ! ” Trịnh Vi nhanh nhảu nở một nụ cười và bước lên phía trước, những lúc như thế này, thể hiện vẻ chăm chỉ, nhanh nhẹn chắc chắn là lựa chọn sáng suốt.
“Không sao, không sao, ai lại để cháu làm, cháu ngồi đi, cháu ngồi đi”. Mẹ anh đâu chịu nhường cô, rồi bà nhìn Trần Hiếu Chính với vẻ trách móc: “Chính, sao vẫn để bạn con đứng thế”. Trần Hiếu Chính đành kéo Trịnh Vi ngồi xuống cạnh bàn ăn, còn mình cũng ngồi xuống bên cô.
Vì quãng đường về nhà anh khá dài nên Trịnh Vi đã thấy bụng đói meo từ lâu, nhưng cô biết lúc này phải giữ phép tắc, phụ huynh còn chưa động đũa, chắc chắn cô chưa thể động, không thể để mẹ anh nghĩ cô là con nhà thiếu giáo dục.
Sau khi đã ngồi xuống ghế, mẹ anh liếc cậu con trai và Trịnh Vi một cái rồi nhìn sang chỗ ngồi trống có bày bát đĩa bên cạnh, và nói một câu giọng hơi lạc đi: “Ông ơi, ông ăn cơm đi. Hôm nay thằng Chính nhà mình cũng về rồi, ông vui thì ăn nhiều vào nhé”.
Nói xong bà quay sang Trần Hiếu Chính, “Được nghỉ rồi, con nói một câu với bố đi”.
Dường như Trần Hiếu Chính có vẻ hơi ngại, nhưng vẫn nghe theo lời mẹ và nói một câu với không khí: “Bố, con về rồi ạ…Con đưa Trịnh Vi về nhà gặp bố”.
“Thôi ăn cơm đi”. Nói xong câu đó, mẹ anh bắt đầu gắp thức ăn vào bát Trịnh Vi, “Bác không nghĩ là nhà có khách nên cũng chẳng chuẩn bị gì, đồ ăn đơn giản quá, nhưng nếu cháu không chê thì ăn nhiều vào nhé”.
“Đâu có ạ, bác khách khí quá ạ”. Trịnh Vi nhanh miệng đáp, nhưng vẫn chưa hết bất ngờ vì chuyện vừa nãy, tay cầm đôi đũa, không biết nên ăn thế nào.
“Sao vậy…à, bác quên mất là thanh niên các cháu không thích người khác gắp thức ăn”. Mẹ anh tỏ ra luống cuống, bà nhìn Trịnh Vi và Trần Hiếu Chính với vẻ ngại ngùng rồi nói thêm: “Nhưng cháu yên tâm, bác dùng đũa riêng đấy, đũa bác đã rửa hai lần rồi còn khử độc nữa”.
“Không phải ạ, không phải đâu bác ạ, vừa nãy cháu đói quá, nhìn thấy các món ngon, mừng qua nên quên cả gắp”. Trịnh Vi vội nói, để chứng minh cho độ tin cậy trong lời nói của mình, cô còn và một miếng cơm lẫn thức ăn vào miệng, suýt nữa thì nghẹn.
Trần Hiếu Chính vội vỗ lưng cho cô, mẹ anh thì đứng ngay dậy rót một cốc nước và đặt xuống trước mặt cô: “Cứ từ từ thôi, cháu không chê là được rồi, hiếm khi có dịp Chính đưa bạn về nhà, bác chỉ sợ tiếp khách không được chu đáo, Chính, con cũng ăn cơm đi”.
Trần Hiếu Chính vội vỗ lưng cho cô, mẹ anh thì đứng ngay dậy rót một cốc nước và đặt xuống trước mặt cô: “Cứ từ từ thôi, cháu không chê là được rồi, hiếm khi có dịp Chính đưa bạn về nhà, bác chỉ sợ tiếp khách không được chu đáo, Chính, con cũng ăn cơm đi”.
Ba người cùng ngồi ăn cơm, cảnh tượng này hoàn toàn khác với những điều Trịnh Vi tưởng tượng lúc trước, cô tưởng mình sẽ gặp một người phụ nữ trung niên ghê gớm, hà khắc, ít nhất cũng là một người khó tính, trong lòng đã nghĩ ra mọi cách để đối phó. Không ngờ mẹ anh lại là một người phụ nữ khắc khổ và thật thà như thế này, mặc dù trông có vẻ hơi nhạy cảm, nhưng hoàn toàn là điều có thể lý giải đối với một người phụ nữ trung niên ở góa từ lâu, và bà không hề tỏ ra ngại ngần, vẫn rất lịch sự, chu đáo tiếp đón vị khách đến chơi bất ngờ này.
Sau khi ăn xong cũng vẫn như vậy, Trịnh Vi chủ động đòi thu dọn bát đũa và rửa bát nhưng bị mẹ anh từ chối ngay, bà bảo Trần Hiếu Chính ngồi trên ghế sofa xem tivi cùng Trịnh Vi, còn mình thì thu dọn trong bếp, xong xuôi, bà còn bê ra cho họ một đĩa hoa quả đã được gọt bổ cẩn thận.
Đúng vậy, mẹ anh quá khách khí, đó là sự tiếp đãi ân cần chu đáo, Trịnh Vi có cảm giác mình được coi trọng như thượng khách, nhưng cảm giác này càng khiến cô cảm thấy có điều gì bất ổn, cô không nghĩ ra được vấn đề nằm ở đâu, nhưng đây chắc chắn không phải là điều mà cô đã dự đoán.
Trịnh Vi bóc một quả quít trước ánh mắt chờ đợi của mẹ Trần Hiếu Chính và đưa một múi vào miệng, rất chua, cô chỉ thích chua rôn rốt, suýt nữa cô nhăn mặt, nhưng đã kịp cưỡng lại, sợ người phụ nữ đang có phần khó hiểu này lại để lộ ra vẻ thất vọng một lần nữa. Cũng may Trần Hiếu Chính thò tay lấy ngay quả quýt trên tay cô và nói: “Lâu lắm mình chưa ăn cái này rồi”. Coi như cứu cho Trịnh Vi một bàn thua....
« Trước1...4344454647...85Sau »

* Tải game 18+ Hót nhất

Bình Luận Bài Viết




Tìm Kiếm
bạn đang xem Anh Có Thích Nước Mỹ Không bạn có thể xem thêm anh co thich nuoc my khonganh co thich nuoc my khong còn nữa nè

Anh Có Thích Nước Mỹ Không v2

đang cập nhật thêm

tcm
100/ 100 100 bình chọn
Gần Như Vậy, Xa Đến Thế

•Truyện : Gần Như Vậy, Xa Đến Thế Truyện : Gần như vậy, xa đến thế Tác giả: Tinh Không Lam Hề Nguồn: ex04pro.wap.shDiệp...

Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi

•Truyện : Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi Truyện : Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi Tác giả : Thuấn Gian Khuynh Thành Sáng sớm,...

Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo

•Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo Nhà có chó dữ - Thiên Thảo Giới thiệu: A! Người đàn ông nằm trên sofa trình diện ra tư thế...

Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau

•Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau - Full Yêu nhau lắm cắn nhau đau - Chương 1-2 bản in Đăng ngày 06-06-2013 Chương 1 Phần 1 Trò...

Ông chủ kiêu ngạo

•Ông chủ kiêu ngạo Vì cái gì? Cha của nàng lại trộm cướp buôn bán thông tin cơ mật của người ta, lại còn dụ dỗ vợ...

Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn - Đan Phi Tuyết

•Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn - Đan Phi Tuyết Xuỵt, đừng nói ta yêu hắn - Đan Phi Tuyết Văn án: Nhu đạo, không thủ đạo,...

1234...111213»
tcm
100/ 100 100 bình chọn
CPU Load: 0.00067s. Bản quyền © Kênh Đọc Truyện
XtScript v2.0
Mini Version
wap doc truyen teen wap truyện

The Soda Pop