Polaroid
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay

Wap đọc truyện teen, đọc truyện hay nhất

home| Truyện Teen| Truyện 18+
Bây Giờ 08:07,Ngày 29/12/24
new Các Bạn Truy Cập Wap theo Tên Miền KenhDocTruyen.Com Nếu thấy trang wap này hay, bạn hãy luôn giới thiệu chia sẻ đến mọi người nhá. Kenhdoctruyen.com là trang đọc truyện online và hàng ngàn truyện teen hay luôn được cập nhật và chờ đón các bạn đọc.
>

Anh Có Thích Nước Mỹ Không

» Thể loại: Tiểu Thuyết Hay
» Lượt xem: 52186 Views


Trịnh Vi đâu chịu, đối với cô, việc gây khó dễ cho Trần Hiếu Chính đã trở thành bản năng; vừa nhìn thấy gã máu trong người cô lại sôi sùng sục. Thậm chí cô còn cảm thấy rất thú vị. Chọc giận gã đã trở thành sở thích của cô, vì thế có một thời gian, câu cô hay nói nhất trước mặt Nguyễn Nguyễn là: “Đấu tranh với kẻ biến thái, cảm nhận niềm vui bất tận”.
Đến giờ ăn trưa, Trịnh Vi và Nguyễn Nguyễn cùng cầm bát đến nhà ăn ăn cơm, vừa đi hai người còn hào hứng thảo luận các vụ scandal của các ngôi sao trên tạp chí Bát quái. Nhà ăn trong giờ cao điểm lúc nào cũng chật chội, cửa mua cơm nào cũng có sinh viên đói khát chen chúc. Thực ra trong trường còn có nhà ăn dành cho giáo viên và các quán ăn nhỏ, ở đó đồ ăn ngon hơn nhưng đắt hơn nhà ăn lớn, thông thường các sinh viên có điều kiện đều chọn hai nơi đó, và cũng tránh được cảnh mẻ đầu sứt trán vì xếp hàng mua cơm. Những lần Trịnh Vi đi ăn với Hứa Khai Dương, hai người đều đến nhà ăn nhỏ, Hứa Khai Dương khá kén ăn, không thích ăn cơm tập thể, thường bảo đầu bếp xào một, hai món đơn giản, hai người ăn tạm là xong.
Trịnh Vi không thích lợi dụng người khác, mặc dù lần nào Hứa Khai Dương cũng tranh trả tiền, nhưng cô kiên quyết đòi hai người luân phiên trả tiền qua thẻ.
“Ăn như thế sẽ thấy thoải mái”. Lần nào cô cũng nói như vậy, Hứa Khai Dương cũng ngại làm trái ý.
Trịnh Vi và Nguyễn Nguyễn cũng đến nhà ăn nhỏ ăn cơm rất nhiều lần, về vấn đề này, cô và Nguyễn Nguyễn đều là người theo chủ nghĩa hưởng thụ, trong hoàn cảnh điều kiện cho phép, ai không muốn ăn ngon? Nhưng tiền chi tiêu hằng tháng có hạn, con gái lại khó tránh khỏi việc mua nhiều đồ lặt vặt, có lúc tiêu nhiều cho quần áo, ăn vặt hoặc sách vở, chắc chắn sẽ có lúc bí tiền. Vì thế, mặc dù nhà ăn nhỏ nấu ăn ngon, nhưng cũng không thể đi thường xuyên, phần lớn hai đứa vẫn phải hòa vào dòng người thích ồn ào, Nguyễn Nguyễn lại dễ thích nghi với mọi hoàn cảnh, ăn ở đâu cũng thấy ngon như nhau.
Nhà ăn lớn cũng có cái hay, các cô chú chia thức ăn ở đó đều biết gương mặt rạng rỡ của Trịnh Vi, lần nào cũng xúc thêm cho cô một, hai thìa thức ăn, điều này từng khiến Tiểu bắc - người vốn ăn nhiều hơn Trịnh Vi, một thời hâm mộ vô cùng. Nhưng đau đầu nhất là ở đây phải xếp hàng, để bảo vệ trật tự nhà ăn, có rất nhiều thành viên đeo băng đỏ trong hội sinh viên đi đi lại lại, khiến một người vốn không yên phận như Trịnh Vi đành phải ngoan ngoãn dịch từng bước theo đội hình rồng rắn.
Nhìn đội hình chẳng biết đâu là đầu, Trịnh Vi xoa xoa bụng: “Nguyễn Nguyễn, tớ đói quá”
Nguyễn Nguyễn cũng tỏ ra đau khổ: “Tớ còn chưa ăn sáng đây này”.
“Ôi, kiếm miếng ăn mà sao khó thế”. Trịnh Vi thở dài, trong lúc uể oải chán chương, liền dùng thìa gõ vào chiếc bát trên tay, khe khẽ hát bài Sen tàn mà Nguyễn Nguyễn dạy cô, Khách hàng đi ngang qua nghe tôi thông báo, í a í a hoa sen tàn, giọng có thấp cũng có cao, thân sen hoa sen đã rụng rồi í a. Lúc có tiền tôi cũng từng khoác gấm vóc cưỡi ngựa trên đường dài, tứ thư ngũ kinh sáng sáng đọc… Giọng cô không to không nhỏ, người xếp phía trước và phía sau đều nghe thấy rõ ràng, thấy đó là một cô sinh viên xinh xắn bèn thi nhau cười.
Nguyễn Nguyễn ôm bụng mà cười. “Cậu có năng khiếu thật đấy” Trịnh Vi cũng không nhịn được cười, giả vờ nghiêm chỉnh hát tiếp, Nguyễn Nguyễn đang say sưa nghe, chợt phát hiện thấy âm điệu của Trịnh Vi thay đổi đột ngột, từ hào hứng chuyển sang lanh lảnh, ngay cả động tác cũng đằng đằng sát khí. Phản ứng đầu tiên của Nguyễn Nguyễn là, gay rồi, không lẽ oan gia ngõ hẹp lại đụng đầu với Trần Hiếu Chính hay sao? Cô theo hướng nhìn của Trịnh Vi, quả nhiên, anh chàng mặc áo trắng, vừa mua xong cơm, nghiêng người nói chuyện với người đi bên cạnh kia không phải là Trần Hiếu Chính thì còn là ai?Trịnh Vi sau khi nhìn thấy Trần Hiếu Chính mới phát hiện ra bên cạnh gã có người khác, đó là một cô gái đầy đặn, cao ráo, tóc dài, mặt trái xoan, đôi mắt xinh xắn, mặc dù không quá xinh đẹp, nhưng dáng người cân đối, hài hòa, trông cũng ưa nhìn, không biết Trần Hiếu Chính đang cúi đầu nói chuyện gì với cô gái đó, miệng khẽ mỉm cười. Hai người đang đi ra phía cửa, giữa đường có người chen lên mua cơm, gã còn cẩn thận che người cho cô ta.
Trịnh Vi nghiến răng nghĩ thầm, với cô lúc nào gã cũng trợn mắt coi khinh, cô còn tưởng đây là bộ mặt vốn có của gã, không ngờ gã cũng biết cười, và còn biết cười dâm đãng với các cô gái khác, chắc chắn chẳng có ý đồ gì tốt đẹp.
Cô thầm nghĩ trong bụng, nhưng miệng vẫn không ngừng hát, … cảnh cáo người đời phải ghi nhớ, làm người phải biết giữ chính đạo, sắc đẹp của phụ nữ là con dao giết người, vừa chợt tỉnh giấc phải vào ngục, cuối cùng tay gậy tay bị, cùng đường mạt lộ đa hát bài hoa sen. Nghiến răng hát xong, thấy mình vẫn không chịu nổi, bèn chạy vài bước đến trước mặt một hội viên quản lý trật tự của nhà ăn, nhe răng ra cười, “Anh ơi, em mượn băng đỏ của anh một chút”. Anh chàng sinh viên với vẻ mặt thật thà chưa kịp phản ứng gì, chiếc băng đó và cô gái trước mắt đều đồng thời mất hút trong tầm nhìn của anh.
Trần Hiếu Chính và cô gái đó vừa đi đến cửa nhà ăn, thì nhìn thấy Trịnh Vi xuất hiện trước mặt với vẻ nghiêm túc, lập tức, Trần Hiếu Chính lại thấy cơn đau đầu ập tới, “Cậu lại định làm gì?”
Lần này thái độ của Trịnh Vi tỏ ra hết sức lịch sự, cô mỉm cười rồi lấy tay chỉ vào tấm băng đỏ trên cánh tay mình, “Chào bạn, tôi là hội viên của Đội quản lý trật tự nhà ăn, hôm nay chúng tôi muốn kiểm tra xem cơm và thức ăn của nhà ăn có đủ cân đủ lạng hay không, xin hỏi bạn mua mấy lạng cơm… hai lạng? … bốn lạng? . . . Không sao, để tôi cân lên là biết ngay”. Không đợi gã kịp nói gì, Trịnh Vi liền tịch thu chiếc Trần Hiếu Chính, chạy ngay đến chiếc cân kiểm tra gần đó, úp bát cơm lên đĩa cân, lại còn làm bộ điều chỉnh quả cân, sau đó mới trả chiếc bát không cho Trần Hiếu Chính, “Xong rồi, cân lạng đủ cả. Cảm ơn sự hợp tác của bạn”.
Trần Hiếu Chính không cầm bát, gã hơi cúi đầu, dường như đang nhìn mũi bàn chân của mình, không biết đang suy nghĩ gì.
“Sao vậy, bạn không lấy bát nữa à? À… Tôi hiểu ra rồi, hay là tôi giúp bạn bốc lại cơm trên đĩa cân vào bát?” Trịnh Vi vẫn tiếp tục cười nói, giả vờ không hay biết gì.
Cuối cùng Trần Hiếu Chính đã ngẩng đầu lên nhìn cô, giờ cô mới phát hiện ra sắc mặt gã hết sức khó coi, gã khẽ tránh đầu sang một bên, dường như ép mình phải bình tĩnh hơn, sau đó mới nói với cô: “Đùa đủ chưa? Rất thích phải không? Tôi thực sự mệt rồi, thôi thế này nhé, tôi xin lỗi cậu, coi như cậu thắng rồi, phiền cậu đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa”.
Haha, cuối cùng gã đã chịu thua, phần thắng đã thuộc về cô. Nhưng không hiểu sao Trịnh Vi cảm thấy không mừng chút nào, không biết lòng cô bị vật gì đó đè chặt, rất nặng nề, rất ngột ngạt, dường như không thể thở được nữa. Cô không cười nữa mà nhìn chằm chằm vào gã, chiếc bát cầm trên tay vẫn bướng bỉnh giơ ra trước mặt gã.
Giọng nói của Trần Hiếu Chính lạnh lùng như vẻ mặt gã, “Tôi không biết rốt cuộc cậu muốn gì, cậu thích đùa, rất nhiều người thích đùa với cậu, nhưng cậu đừng đến làm phiền tôi, tôi không có nhiều thời gian và công sức vô bổ như cậu đâu, cũng không có điều kiện để có thể tùy tiện lãng phí một bát cơm như cậu, trò đùa đó của cậu thực sự rất đáng ghét”.
Nguyễn Nguyễn cũng cảm thấy có gì bất thường, không xếp hàng nữa, vội vàng đi tới, kéo tay cô bạn thân, “Vi Vi, đi lấy cơm thôi…” Cô khẽ ngẩng đầu lên nhìn Trần Hiếu Chính, thầm nghĩ, hai kẻ này đúng là oan gia, “Xin lỗi, bạn ấy không có ác ý, hay là chúng tớ mua cho cậu suất khác?”
Trần Hiếu Chính lắc đầu, “Không dám làm phiền hai người đâu”. Gã lạnh lùng nhận lại chiếc bát từ tay Trịnh Vi, quay đầu sang cô gái bên cạnh vẫn đang tròn mắt vì ngạc nhiên “Bọn mình đi thôi”.
Lúc đi qua Nguyễn Nguyễn, Trần Hiếu Chính như sực nhớ ra điều gì, bèn bổ sung thêm một câu: “Nguyễn Quản thực sự không hiểu nổi tại sao cậu lại làm bạn với một người như thế”.
Đôi mắt Trịnh Vi đột nhiên đỏ lên, cô cắn chặt môi dưới, hét lớn phía sau lưng Trần Hiếu Chính và cô gái đó: “Trần Hiếu Chính, tôi ghét anh… tôi ghét anh lại ghét tôi như thế”. Nhưng nửa câu sau cô lại nuốt thầm xuống cổ họng.
Nguyễn Nguyễn cũng không biết phải nói gì, chỉ túm tay Trịnh Vi, “Không phải cậu kêu đói sao, mau đi ăn cơm thôi”.
Trịnh Vi không biết mình đang tức cái gì, gạt tay Nguyễn Nguyễn ra, cơm cũng không ăn nữa mà đi về hướng ký túc xá. Nguyễn Nguyễn đuổi theo, “Cậu sao vậy, cậu tức gì tớ chứ?”
“Cậu mặc kệ tớ, cậu với gã đó là cùng một giuộc, tớ không xứng đáng làm bạn cậu” Trịnh Vi vừa đi vừa nói.
“Hắn bực mình quá nên mới nói thế, cậu cũng tưởng là thật à?” Nguyễn Nguyễn chỉ muốn bật cười.
Lúc này Trịnh Vi dừng lại, nhìn Nguyễn Nguyễn bằng ánh mắt nghi ngờ, “Tại sao gã lại biết tên cậu, cậu với gã quen nhau như thế mà chưa bao giờ kể với tớ”.
Nguyễn Nguyễn thở dài, “Tớ chỉ nói chuyện với hắn vài lần ở câu lạc bộ tiếng Anh, đúng, bọn tớ quen nhau, nhưng cậu ghét hắn như thế, làm sao tớ dám nhắc đến những chuyện này trước mặt cậu”....
« Trước1...1617181920...85Sau »

* Tải game 18+ Hót nhất

Bình Luận Bài Viết




Tìm Kiếm
bạn đang xem Anh Có Thích Nước Mỹ Không bạn có thể xem thêm anh co thich nuoc my khonganh co thich nuoc my khong còn nữa nè

Anh Có Thích Nước Mỹ Không v2

đang cập nhật thêm

tcm
100/ 100 100 bình chọn
Gần Như Vậy, Xa Đến Thế

•Truyện : Gần Như Vậy, Xa Đến Thế Truyện : Gần như vậy, xa đến thế Tác giả: Tinh Không Lam Hề Nguồn: ex04pro.wap.shDiệp...

Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi

•Truyện : Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi Truyện : Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi Tác giả : Thuấn Gian Khuynh Thành Sáng sớm,...

Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo

•Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo Nhà có chó dữ - Thiên Thảo Giới thiệu: A! Người đàn ông nằm trên sofa trình diện ra tư thế...

Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau

•Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau - Full Yêu nhau lắm cắn nhau đau - Chương 1-2 bản in Đăng ngày 06-06-2013 Chương 1 Phần 1 Trò...

Ông chủ kiêu ngạo

•Ông chủ kiêu ngạo Vì cái gì? Cha của nàng lại trộm cướp buôn bán thông tin cơ mật của người ta, lại còn dụ dỗ vợ...

Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn - Đan Phi Tuyết

•Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn - Đan Phi Tuyết Xuỵt, đừng nói ta yêu hắn - Đan Phi Tuyết Văn án: Nhu đạo, không thủ đạo,...

1234...111213»
tcm
100/ 100 100 bình chọn
CPU Load: 0.00059s. Bản quyền © Kênh Đọc Truyện
XtScript v2.0
Mini Version
wap doc truyen teen wap truyện