Doisuytinh
Ngữ khí anh nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại đầy sự cảnh cáo, làm Vũ Phong chỉ có thể gật đầu.
“Tạm biệt.” Anh ôm cô vào lòng, hôn lên đôi môi hồng của cô trước mặt mọi người rồi mới rời đi.
Đợi đến lúc anh bước vào thang máy, Vũ Phong mới hồi phục lại nhịp thở bình thường.
“Vũ Phong, cuối cùng việc này là sao? Chị đã coi báo hôm nay rồi!” Thái Văn Quân lập tức hỏi.
Vũ Phong không biết làm gì bèn thở dài, “Xin lỗi, Anthony, tôi nói chuyện với Văn Quân 1 chút, xong rồi sẽ đến phòng làm việc của anh được không?”
Anthony nở 1 nụ cười phóng khoáng, “Tôi đợi em.”
Anthony vừa xoay người rời khỏi, Thái Văn Quân kéo Vũ Phong vào phòng làm việc của giám đốc liền nói nguyên 1 tràng, “Trời ạ! Tối qua chị mới phát hiện em vẫn chưa ly hôn, sáng hôm nay lại đọc thấy cảnh cáo cô vợ bỏ trốn trên báo, bây giờ em lại cùng anh ta anh anh em em như vậy, chị sắp ngất rồi đây này!”
Vũ Phong ngồi trên sôpha, “Chuyện này rất dài, em vẫn chưa nói xong.”
“Nếu em muốn tìm người thương lượng hay giải quyết thì hãy nói chị nghe.”
Vũ Phong nhìn Thái Văn Quân, 3 năm nay chị ấy là người bạn tốt nhất của cô, hay cô nên nói hết mọi việc với chị ấy, để Thái Văn Quân hiểu được nỗi khổ tâm của cô.
“Được! Chị nghe em nói này…”
6 giờ chiều, Vũ Phong không ở phòng làm việc.
Trời dần tối, cô ở trên sân thượng hít thở gió đêm, gọi điện thoại, “Mẹ, con Vũ Phong đây.”
“Vũ Phong à! Con đang ở đâu?” Giọng nói của Khang Danh Lị vừa lo lắng vừa khẩn trương.
“Con ở công ty, ba và các anh đều khỏe chứ?”
“Ba con chịu sự đã kích quá lớn, ba nói không ngờ con lại hòa giải với Cảnh Chuyên nhanh đến vậy.”
“Thực ra, con vẫn chưa…”
“Không sao, mọi người đều mong con hạnh phúc, hôm nay mọi người họp hội nghị gia đình, quyết định để con tự giải quyết vấn đề của mình, mọi người sẽ không hỏi nữa.” Ngữ khí Khang Danh Lị ôn hòa.
“Mẹ…”
“Không cần biết con quyết định như thế nào, mọi người đều ủng hộ con, nhưng mẹ muốn khuyên con 1 câu, hãy cho Cảnh Chuyên 1 cơ hội đi! Thực ra đối với nó mà nói, nếu nó thực sự yêu con sâu đậm, nó sẽ bỏ qua thôi.”
“Con… con không mong anh ta thông cảm con, thương hại con…”
“Con không tin nó à? Mẹ cũng không phải bênh nó, nhưng mẹ cảm thấy cậu nhóc Cảnh Chuyên này rất tốt, con hãy tự mình suy nghĩ đi! Trốn tránh không phải là cách hay.”
“Vâng! Sao ai cũng nói như vậy hết vậy?” Ngay cả Thái Văn Quân cũng khuyên nhủ cô như vậy, làm cô gần như bị dao động.
“Hứa với mẹ, hãy vui vẻ 1 chút, được không nào?”
“Vâng! Con biết.”
“Có chuyện gì nhớ tìm mẹ, tất cả mọi người đều mong con hạnh phúc.”
Sau khi gác máy, Vũ Phong dựa vào lan can, cúi đầu nhìn dòng xe đang di chuyển bên dưới, rất nhiều rất nhiều xe, người thì rất nhỏ rất nhỏ, thế giới này vẫn bận rộn như vậy, không ai biết được chuyện của cô.
“Haizzz…” Cô thở dài, có thể nói việc này đã biến thành thói quen.
Ngay lúc đó, 1 âm thanh xúc động vang lên phía sau cô, “Vũ Phong, đừng động.”
Vũ Phong vẫn chưa kịp xoay người đã bị 1 đôi tay rắn chắc ôm chặt lấy, cả 2 người cùng té nhào xuống đất, Vũ Phong ngẩng đầu nhìn, thì ra chính là chồng của cô… Lam Cảnh Chuyên.
“Em đang làm gì vậy? Không cho phép em làm điều dại dột!” Anh lắc mạnh vai cô làm cô đau nhói lên.
“Dại dột?” Cô vẫn còn ngơ ngác, không hiểu anh đang nói gì.
“Xém nữa em đã rơi xuống rồi, em muốn dọa chết anh phải không?”
“Em đâu có đâu!” Cô chỉ muốn ngắm nhìn phong cảnh thôi mà.
“Còn nói đâu có!” Anh đem khuôn mặt cô sát vào ngực mình, mắng mỏ cô: “Tim anh muốn rớt khỏi lồng ngực! Anh đến công ty không thấy em đâu, hỏi nhiều người mới biết có thể em ở trên đây, vừa mở cửa thì thấy em dựa vào lan can như muốn nhảy xuống, em không trêu đùa anh tức điên lên thì không được sao? Anh thật cười không nổi rồi!”
Vũ Phong lắng nghe nhịp tim đập của anh, thật sự rất nhanh, đã vậy áo sơmi của anh ướt đẫm, hình như chảy rất nhiều mồ hôi làm cô cũng hoảng hốt, không nhịn được nói: “Xin lỗi, em chỉ đứng lặng người ngắm nhìn phía dưới mà thôi…”
“Lặng người cũng không được đến những nơi như vậy! Nếu như em không cẩn thận, nói không chừng 1 trận gió mạnh cũng thổi bay em xuống dưới rồi, em thật ngốc!” Anh vừa nói vừa kiểm tra khắp người cô, giống như muốn khẳng định cô vẫn an toàn không bị gì.
Anh lo lắng đến phát điên, Vũ Phong thì vẫn ngây ngốc nói: “Nhưng… anh quăng điện thoại em xuống dưới rồi, bây giờ chắc cũng vỡ vụn ra rồi…”
Anh liền ngắt lời cô: “Cái đó anh mua 100 cái cho em cũng được, chỉ cần em không rơi xuống, chỉ cần em đừng bỏ rơi anh nữa là được!”
Cũng không biết tại sao, cô đột nhiên cười, “Hình như anh rất căng thẳng.”
Anh giận dữ trừng mắt, “Căng thẳng? 2 từ này căn bản không thể nói đủ cảm giác của anh lúc này, em tưởng đây là trò đùa sao?”
“Em…”
Cô chưa kịp nói gì liền bị anh bịt mồm lại, nụ hôn nóng như lửa, gió rất lạnh, nhưng nụ hôn này rất nóng, vừa lạnh vừa nóng là cô không thể suy nghĩ được gì nữa.
Lúc anh rời cô, hít 1 hơi thật sâu mới nói: “Sau này không cho phép em làm như vậy nữa!”
“Em đâu có…” Cơ thể cô mềm nhữn.
“Em còn cãi!” Anh tức lên, cúi đầu trừng phạt bằng cách phong tỏa môi cô.
Cuối cùng vì cô bị hôn đến đầu óc mê muội, mệt mỏi dưa vào ngực anh, anh đỡ cô ôm xuống dưới lầu.
“Không cho phép em lên sân thượng nữa! Nghe rõ chưa?”
“Uhm…” Cô hiểu cãi lại sẽ có kết quả thế nào, chỉ có thể mơ hồ trả lời anh.
Anh lắc đầu, “Em thật khiến người khác lo lắng!”
Vũ Phong thậm chí không biết mình đã lên xe như thế nào, Lam Cảnh Chuyên thắt dây an toàn cho cô, chỉ nói 1 câu, “Ngồi yên, chúng ta phải về nhà.”
Nhà? Vũ Phong lặng người, đối với từ này có chút xa lạ, hơi khó tưởng tượng, có chút mong chờ lại sợ hãi…
Chiếc xe màu bạc phóng như bay trên đường, trong tiếng nhạc của bài hát bộ phim “Bích Hải Lam Thiên” (The Big Blue), Lam Cảnh Chuyên đưa Vũ Phong về nhà.
“Đến nhà rồi.” Anh vuốt đầu nói.
Vũ Phong nhìn anh, nhìn ngôi nhà quen thuộc đó, trong lòng cảm thấy rối rắm.
Lam Cảnh Chuyên xuống xe giúp cô mở cửa, duỗi tay ẵm ngang cô lên, nói bên tai cô: “Còn nhớ ngày chúng ta kết hôn không?”
Gò má Vũ Phong ửng đỏ, không dám đón ánh nhìn của anh, chỉ có thể vùi mặt vào hõm vai anh.
2 người cứ như vậy đi vào nhà mình, Vũ Phong kinh ngạc nhìn mọi thứ, nội thất trong phòng giống y như hồi 3 năm trước lúc cô bỏ đi, đồ đạc của cô vẫn được đặt ở đó, giống như chúng đang đợi nữ chủ nhân của mình về vậy.
“Anh…” Vũ Phong nghẹn ngào.
“Anh biết có 1 ngày em sẽ trở về nhà.” Anh chỉ nói câu này nhưng ngụ ý rất sâu sắc.
Anh thật ngốc, nhưng ngốc đến mức dễ thương như vậy, Vũ Phong thật sắp khóc đến nơi rồi.
Anh cẩn thận đặt cô lên sôpha, bản thân nửa quỳ trước mặt cô, nắm tay cô hỏi: “Đói chưa? Anh làm cơm cho em.”
“Cái gì?” Cô không nghe lầm chú? Anh muốn nấu cơm.
Khóe miệng anh nhếch lên, “3 năm nay anh đã thay đổi rất nhiều, anh dọn dẹp căn nhà này chờ em trở về, tưởng tượng rằng lúc em trở về bên cạnh anh, anh sẽ làm cho em những gì, vì vậy anh học cách nấu cơm, trồng hoa, lau dọn nhà cửa, còn giặt đồ của em theo định kỳ nữa, bởi vì anh không muốn lúc em trở về nhìn thấy chúng cũ đi.”
Vũ Phong nói không nên lời, ngực cô như có gì đó nghẹn lại.
“Nhưng lúc anh phơi quần áo lót của em ở ban công, nói thật cũng có chút hơi ngại.” Anh tiếp tục nói.
“Đáng ghét!” Mặt cô lập tức đỏ lên, nhưng trong đầu lại hiện ra hình ảnh người đàn ông to lớn này dưới ánh mặt trời rực rỡ, ở trên ban công cầm lấy mấy bộ đồ lót của cô, từng cái từng cái treo lên móc quần áo.
Anh cũng bật cười, “Ngồi chờ 1 cút, anh sẽ làm xong nhanh thôi.”
Anh đứng dậy đi về phía nhà bếp, lấy vật liệu từ trong tủ lạnh, động tác thành thạo chế biến món ăn.
Vũ Phong lẳng lặng ngắm nhìn lưng anh, không ngờ anh thật sự biết làm bếp, so với lúc trước cái gì cũng không biết sao? Không muốn lãng phí thời gian mà? Nhưng anh lại vì cô làm những việc như vậy, 3 năm không gặp, anh đã thay đổi rất nhiều, thay đổi đến nõi làm cho cô động lòng nhưng cũng làm tim cô nhói đau.
Anh nhất định sẽ là 1 người chồng tốt, người bố tốt, nhưng… cô có thể cho anh những gì anh cần không?
Lam Cảnh Chuyên dùng tốc độ nhanh nhất của mình làm ra 1 bàn thức ăn, gọi cô đến ăn cơm vừa ghẹo cô: “Đừng lo, anh không có bỏ rượu, anh sẽ không xài chiêu cũ nữa đâu.”
Vũ Phong mỉm cười nhưng lại có 1 chút chua xót.
Âm nhạc từ loa nổi lên, 2 người ngồi trước bàn ăn, lần đầu tiên ăn cơm ngon như vậy, lần này không có người nhà 2 bên bao quanh, cũng không có công việc đang chờ họ, chỉ có 2 người, chỉ có anh và cô.
“Ăn nhiều 1 chút, em ốm đi đó.” Anh gắp đồ ăn cho cô.
“Em… làm gì có?”
“Sao lại không?” Anh cười gian xảo, “Lúc anh ôm em đã phát hiện ra, cơ thể của em anh là người hiểu rõ nhất.”
Vũ Phong không biết nói thế nào, chỉ có thể ngượng ngùng liếc anh 1 cái.
Dưới sự khuyên nhủ của Lam Cảnh Chuyên, Vũ Phong bị ép ăn thêm nửa chén cơm.
Sau khi ăn xong, Vũ Phong do dự hỏi: “Anh có định lên phòng l