Doisuytinh
•truyện ma biết nhớ rồi quên
Tham gia viết bài cho tập truyện Kinh dị số 1)
Không ai, không một ai biết được rằng tôi còn có một hoạt động khác vào ban đêm, khi chồng con tôi đã ngon giấc.
Không hiểu sao mỗi khi thức giấc người tôi lại đổ mồ hôi hột, tim đập nhanh và cảm thấy vô cùng khó thở. Tôi chẳng thể nhớ tôi đã mơ thấy gì, hay tôi cảm thấy ra sao, tôi chỉ biết mỗi lần thức dậy tôi lại như mới vừa đánh nhau một trận tơi tả với ai đó, hay cái gì đó. Không có chút nhếch nhoáng của bất kì hình ảnh nào tôi đã thấy. Việc này đã lập đi lập lại cả tuần rồi! Tôi thật sự lo lắng cho thể trạng của mình, vậy nên tôi quyết định đi khám tổng quát sớm hơn định kì, và kết quả là tôi vẫn ổn. Ít ra là về thể chất.
Điều kì quặc nhất là tôi ngủ vẫn ngon. Ý tôi là tôi biết tôi đã ngủ một giấc sâu vì mẹ tôi bảo chẳng thấy tôi đi lung tung trong nhà, thậm chí tôi còn không nói mớ trong lúc ngủ. Quan trọng nhất là tôi cảm thấy tỉnh táo hoàn toàn chứ không có dấu hiệu mất ngủ, không có gì lạ ngoại trừ lưng áo ướt đẫm cùng nhịp tim đang chạy đua trong khi hơi thở muốn tắt nghẹn.
biet-nho-roi-quen
Giờ tôi xin vài phút tự bạch về chính mình. Tôi là sinh viên năm hai của một trường đại học về kỹ thuật ở Thành Phố Hồ Chí Minh, và đi ngược lại một chút với ngành học của mình, tôi thích viết. Thường thì tôi chỉ viết mỗi khi có ý tưởng gì hay ho, viết được một tí khi không còn hứng thú thì tôi ngưng viết. Chỉ vậy thôi, như một kiểu giải trí đơn thuần cho chính tôi chứ không hề có ý định cho ai biết đến những mẩu truyện của tôi. Ngày hôm nay, khi vừa ăn cơm, tắm rửa xong, tôi lập tức mở laptop ra và viết ngay. Tôi viết nhanh, viết nhiều, dường như tôi chẳng suy nghĩ chút nào. Tôi viết quên thời gian, tập trung đến mức mẹ phải vỗ vai tôi thì tôi mới dứt được mạch văn. Mẹ hỏi:
- Con làm gì mà ngồi trước máy tính cả buổi tối thế hả ?
Tôi gãi đầu cười hì hì : "Chỉ là đang có hứng nên con viết thôi. Mấy giờ rồi mẹ ?" - Mẹ tôi chỉ lên đồng hồ sau lưng tôi. Kim giờ đã chỉ số mười một. Vậy là tôi ngồi lỳ ở đây đã năm tiếng rồi. Quá nhiều so với thời gian tôi từng dành ra cho một lần viết truyện....
- Con viết nhiều quá đấy chứ, mẹ chưa bao giờ thấy con viết nhiều thế này. Nghỉ đi con bé này. Mai còn đi học nữa.
Tôi "dạ" lớn một tiếng rồi lưu truyện lại. Trước khi đi ngủ, tôi giật mình nhận ra, tôi chẳng thể nhớ mình đã viết những gì suốt năm tiếng!
***
Cả một rừng cây đang cháy phừng phừng, tất cả đều đang ngập trong biển lửa và màn khói dày đặc đến nỗi trông xa ai cũng tưởng đó là bề mặt của một tấm kim loại lớn. Chính Quyền đang điều động tất cả nguồn lực tới để cứu nguy cho khu rừng hiếm hoi còn lại ở vùng đất này. Chưa xác định được nguyên do nhưng người dân kháo nhau rằng ở ngay giữa rừng cây có một căn nhà gỗ chỉ có một bà lão sống, hẳn do bà ấy bất cẩn mà khiến bản thân mình cùng căn nhà bùng cháy, kéo theo cả cánh rừng đang chết dần trong lửa. Sau chừng ba ngày thì lực lượng tình báo tìm ra một phần của khu rừng đã được cứu khỏi bị thiêu rụi. May mắn thay, ngăn cách giữa phần rừng này với mảnh đất đang rực cháy kia là một nhánh sông lớn đã giúp cách ly phần lớn sức công phá của ngọn lửa hung hãn. Người dân liền chung tay cùng các lực lượng chức năng tổ chức canh giữ không cho lửa la liếm qua bên này.
Một đêm trăng sáng, ánh sáng dịu hiền bao phủ lấy mảnh rừng nhỏ ấy không khiến những người trong phiên gác khỏi lo lắng khi nhìn qua cả một vùng rộng lớn, một vùng tài nguyên đang dần biến mất trong bức tường khói đen ngòm. Đêm đã khuya, một anh con trai ngồi tựa lưng vào thân cây tràm, mắt nhắm hờ mong nhận được một chút thư giãn sau cả một ca trực kéo dài mười hai tiếng không ngơi nghỉ. Anh ta vừa nhắm mắt lại thì thấy đau nhói ở cánh tay, anh nhìn xuống thì thấy một con kiến đang dính cứng trên tay anh. Theo phản xạ, anh ta đập mạnh lên tay khiến con kiến chết ngay lập tức. Anh ta tập tức kiểm tra kỹ lại chỗ ngồi, đến khi chắc mẩm rằng mình không đang ngồi trên cái tổ kiến nào thì mới khẽ nhắm mắt đặng tiếp tục giấc nghỉ ngơi.
Một lần nữa, anh con trai lại bị đánh thức, không phải do con gì cắn, mà là do tiếng hét thất thanh của một cô gái. Cô gái ấy đang kêu cứu, anh ta vội vã đứng dậy đi tìm hòng cứu cô gái khỏi gặp nạn. Anh hét lớn vào không gian mờ ảo tràn đầy ánh trăng:
- CÔ GÌ ƠI? CÔ ĐANG Ở ĐÂU?
Vẫn chỉ những tiếng kêu la tuyệt vọng đáp lại, anh buộc phải dựa vào các giác quan của chính mình để tìm hướng phát ra âm thanh. Chỉ sau vài giây mò mẫm trong ánh sáng nhạt nhòa, anh tìm được đường ra bờ sông, nơi một cô gái đang vùng vẫy ở dưới nước. Hình như cô ấy bị rơi xuống dòng sông đang chảy siết, các xoáy nước cuộn trào ào ạt như muốn hút tất cả mọi thứ xuống tận đáy sâu thăm thẳm của con sông. Chàng trai chạy ào tới, hoàn toàn không để ý trên đường đi của mình có gì. Trong lúc vội vàng anh vấp phải một hòn đá rồi té xuống, lọt thỏm vào một ụ kiến lửa khổng lồ. Bị động, cả đàn kiến sôi sục lên tấn công. Chúng lao vào chàng trai, không chút thương xót. Anh ta hét lên, sự đau đớn bao lấy anh cùng tiếng gào đang chìm dần trong cổ họng.
Đàn kiến đang kéo ra đông hơn, đông đặc. Anh ta vùng lên hòng lao xuống sông để thoát thân, nhưng đàn kiến đã níu chân anh lại bằng những cú chích hung hăng nhất. Anh cứ bật đứng dậy rồi té lăn ra, anh la lên hòng kêu cứu nhưng dường như không có ai ở gần đó có thể nghe thấy anh. Nơi đây thanh vắng quá. Đôi bàn tay anh với tới trước, chỉ còn một bước chân nữa là mép nước, nhưng anh đã không làm được. Hình ảnh cuối cùng anh nhìn thấy là cô gái kia ngồi trên mặt nước, chiếc miệng xinh xắn phát ra giọng cười lạnh giá...
biet-nho-roi-quen-1
***
Sáng hôm sau tôi thức dậy, lần này tôi thấy khắp người tôi ngứa ran lên, nhưng nhìn kĩ thì chẳng thấy có cái gì có thể khiến tôi bị ngứa đến mức điên lên thế này. Tôi cứ ngồi đó, trên giường, gãi sồn sột. May mà hôm nay là thứ bảy, tôi không phải đi học chứ không bạn bè sẽ nhìn tôi như đứa bị dính bệnh ghẻ mất. Móng tay tôi giống ba nên nó vừa mỏng vừa bén, tôi cào đến đâu thì một đường xước mảnh lại xuất hiện. Đau chết đi được, nhưng cảm giác ngứa vẫn còn đó, thật bực mình.
Mẹ tôi đang đọc báo, tự nhiên lại tặc lưỡi, lắc đầu, buông một tiếng thở dài. Mẹ tôi lại phát căn bệnh của người già rồi hay sao ấy. Mẹ quay qua nói với tới tôi:
- Đọc bài báo này đi con. Kinh khủng quá!
Không muốn mẹ lo lắng, tôi đành phải cắn răng chịu đựng mấy vết cào rát bỏng da lẫn cảm giác ngứa ngáy để đứng dậy rồi ngồi vào máy, lướt mắt đọc một bài báo thật dài được đăng lên lúc năm giờ sáng nay, tức là cách đây ba tiếng. Đọc xong tin tức đó thì tôi cũng rùng mình. Khi ấy tối trời, một nam thanh niên bị rơi vào một ổ kiến độc, sáng ra những gì còn lại chỉ là khung xương còn vương một chút vải của chiếc áo anh ta mặc tối hôm trước. Theo bài báo đưa tin thì anh ta mới rời khỏi ca trực canh chừng vùng rừng vừa thoát được cơn bão lửa. Chẳng hiểu anh ta đi đâu ra bờ sông để rơi vào cái bẫy thiên nhiên.
Để bỏ quên cơn ngứa đang hành hạ mình, tôi quyết định sẽ viết một cái gì đó có thể gây phân tâm. Thế nhưng, ngồi mãi tôi chẳng muốn viết gì cả. Thật là bực mình, lúc này tôi đang rất cần làm một điều gì đó để quên đi sự khó chịu mà tôi đang phải chịu đựng. Tôi chợt nhớ về phần truyện tôi viết mấy ngày trước, dù sao cũng không biết làm gì hơn, tôi đành mở lên để kiểm tra câu cú lại xem sao. Kì lạ là tôi vẫn không nhớ tôi đã viết gì. Tôi cũng quên luôn không mở nó ra đọc lại dù đã trôi qua bốn ngày kể từ hôm đó.
Ban đầu khi đọc, tôi chỉ thấy ngạc nhiên sao văn phong cũng như cách dùng câu cú,từ ngữ của tôi lại được cải thiện nhanh dữ vậy. Tôi đọc, và thấy hay hơn hẳn với những gì tôi từng viết, câu thì gọn gàng hơn, từ ngữ thì chọn lọc hơn nhiều. Ngạc nhiên này kéo theo kinh ngạc khác, cho đến khi kết thúc tôi mới tá hỏa nhận ra. Tôi đã viết về câu chuyện trên báo. Từng chi tiết, từng miêu tả, thời điểm....tất cả, tôi đều đã biết, đã viết và đã quên. Thậm chí, tôi còn biết nguyên do vì sao chàng trai ấy ra bờ sông. Điều này không thể là điềm lành được. Cảm giác ngứa ngáy vốn vẫn râm ran trong người tôi nay còn quằn quại hơn. Mắt tôi láo liên đọc đi đọc lại màn hình máy tính, miệng tôi lầm bầm những điều mà mãi về sau tôi vẫn không nhớ ra, còn tay tôi thì gãi khắp người không ngừng. Máu rỉ ra khắp tay chân tôi. Mẹ tôi đi từ dưới bếp lên thấy tôi như vậy hốt hoảng chạy lại, nói gì đó tôi nghe không còn rõ. Sau đó, tôi ngất đi.
***
Lần tiếp theo, tôi thức dậy ở trong một căn hầm khá ẩm ướt. Nước ở đâu đó trên trần nhỏ giọt lên mặt tôi, "long tong...long tong..." cứ như vậy cho đến khi tôi tỉnh táo hoàn toàn. Cảnh tượng này khiến tôi mường tượng đến một cảnh trong bộ phim mà tôi không nhớ tên, chỉ có một dự đoán là sẽ có rất nhiều kim cương, vàng bạc...bị nguyền rủa, tôi sẽ phát điên nếu chạm vào chúng. Bây giờ, tiêu chí sống còn của tôi là không chạm vào cái gì hết.
Tôi nhìn xung quanh tôi. Nơi đây được bày trí giống như động đá của chúa Giê-su hay một vị thánh nào đó bên đạo Thiên Chúa, tôi không dám chắc. Có một bộ bàn ghế bằng đá thạch anh tím khổng lồ, khoảng năm hoặc sáu cây thông được trang trí bằng quả thông đính bạc, đính vàng, thậm chí đính cả kim cương. Trên bàn đá, dùng để thắp sáng căn hầm, là một đế nến bằng kim cương trong veo có vài mảnh cây dây leo không rõ từ đâu quấn lấy bộ đế. Nếu không xét đến không khí ảm đạm, u buồn ở đây thì tôi khá là thích căn hầm này, nhất là bộ cắm nến. Nhưng dù sao, để cho an toàn, tôi vẫn sẽ không chạm vào bất cứ vật gì....
Tham gia viết bài cho tập truyện Kinh dị số 1)
Không ai, không một ai biết được rằng tôi còn có một hoạt động khác vào ban đêm, khi chồng con tôi đã ngon giấc.
Không hiểu sao mỗi khi thức giấc người tôi lại đổ mồ hôi hột, tim đập nhanh và cảm thấy vô cùng khó thở. Tôi chẳng thể nhớ tôi đã mơ thấy gì, hay tôi cảm thấy ra sao, tôi chỉ biết mỗi lần thức dậy tôi lại như mới vừa đánh nhau một trận tơi tả với ai đó, hay cái gì đó. Không có chút nhếch nhoáng của bất kì hình ảnh nào tôi đã thấy. Việc này đã lập đi lập lại cả tuần rồi! Tôi thật sự lo lắng cho thể trạng của mình, vậy nên tôi quyết định đi khám tổng quát sớm hơn định kì, và kết quả là tôi vẫn ổn. Ít ra là về thể chất.
Điều kì quặc nhất là tôi ngủ vẫn ngon. Ý tôi là tôi biết tôi đã ngủ một giấc sâu vì mẹ tôi bảo chẳng thấy tôi đi lung tung trong nhà, thậm chí tôi còn không nói mớ trong lúc ngủ. Quan trọng nhất là tôi cảm thấy tỉnh táo hoàn toàn chứ không có dấu hiệu mất ngủ, không có gì lạ ngoại trừ lưng áo ướt đẫm cùng nhịp tim đang chạy đua trong khi hơi thở muốn tắt nghẹn.
biet-nho-roi-quen
Giờ tôi xin vài phút tự bạch về chính mình. Tôi là sinh viên năm hai của một trường đại học về kỹ thuật ở Thành Phố Hồ Chí Minh, và đi ngược lại một chút với ngành học của mình, tôi thích viết. Thường thì tôi chỉ viết mỗi khi có ý tưởng gì hay ho, viết được một tí khi không còn hứng thú thì tôi ngưng viết. Chỉ vậy thôi, như một kiểu giải trí đơn thuần cho chính tôi chứ không hề có ý định cho ai biết đến những mẩu truyện của tôi. Ngày hôm nay, khi vừa ăn cơm, tắm rửa xong, tôi lập tức mở laptop ra và viết ngay. Tôi viết nhanh, viết nhiều, dường như tôi chẳng suy nghĩ chút nào. Tôi viết quên thời gian, tập trung đến mức mẹ phải vỗ vai tôi thì tôi mới dứt được mạch văn. Mẹ hỏi:
- Con làm gì mà ngồi trước máy tính cả buổi tối thế hả ?
Tôi gãi đầu cười hì hì : "Chỉ là đang có hứng nên con viết thôi. Mấy giờ rồi mẹ ?" - Mẹ tôi chỉ lên đồng hồ sau lưng tôi. Kim giờ đã chỉ số mười một. Vậy là tôi ngồi lỳ ở đây đã năm tiếng rồi. Quá nhiều so với thời gian tôi từng dành ra cho một lần viết truyện....
- Con viết nhiều quá đấy chứ, mẹ chưa bao giờ thấy con viết nhiều thế này. Nghỉ đi con bé này. Mai còn đi học nữa.
Tôi "dạ" lớn một tiếng rồi lưu truyện lại. Trước khi đi ngủ, tôi giật mình nhận ra, tôi chẳng thể nhớ mình đã viết những gì suốt năm tiếng!
***
Cả một rừng cây đang cháy phừng phừng, tất cả đều đang ngập trong biển lửa và màn khói dày đặc đến nỗi trông xa ai cũng tưởng đó là bề mặt của một tấm kim loại lớn. Chính Quyền đang điều động tất cả nguồn lực tới để cứu nguy cho khu rừng hiếm hoi còn lại ở vùng đất này. Chưa xác định được nguyên do nhưng người dân kháo nhau rằng ở ngay giữa rừng cây có một căn nhà gỗ chỉ có một bà lão sống, hẳn do bà ấy bất cẩn mà khiến bản thân mình cùng căn nhà bùng cháy, kéo theo cả cánh rừng đang chết dần trong lửa. Sau chừng ba ngày thì lực lượng tình báo tìm ra một phần của khu rừng đã được cứu khỏi bị thiêu rụi. May mắn thay, ngăn cách giữa phần rừng này với mảnh đất đang rực cháy kia là một nhánh sông lớn đã giúp cách ly phần lớn sức công phá của ngọn lửa hung hãn. Người dân liền chung tay cùng các lực lượng chức năng tổ chức canh giữ không cho lửa la liếm qua bên này.
Một đêm trăng sáng, ánh sáng dịu hiền bao phủ lấy mảnh rừng nhỏ ấy không khiến những người trong phiên gác khỏi lo lắng khi nhìn qua cả một vùng rộng lớn, một vùng tài nguyên đang dần biến mất trong bức tường khói đen ngòm. Đêm đã khuya, một anh con trai ngồi tựa lưng vào thân cây tràm, mắt nhắm hờ mong nhận được một chút thư giãn sau cả một ca trực kéo dài mười hai tiếng không ngơi nghỉ. Anh ta vừa nhắm mắt lại thì thấy đau nhói ở cánh tay, anh nhìn xuống thì thấy một con kiến đang dính cứng trên tay anh. Theo phản xạ, anh ta đập mạnh lên tay khiến con kiến chết ngay lập tức. Anh ta tập tức kiểm tra kỹ lại chỗ ngồi, đến khi chắc mẩm rằng mình không đang ngồi trên cái tổ kiến nào thì mới khẽ nhắm mắt đặng tiếp tục giấc nghỉ ngơi.
Một lần nữa, anh con trai lại bị đánh thức, không phải do con gì cắn, mà là do tiếng hét thất thanh của một cô gái. Cô gái ấy đang kêu cứu, anh ta vội vã đứng dậy đi tìm hòng cứu cô gái khỏi gặp nạn. Anh hét lớn vào không gian mờ ảo tràn đầy ánh trăng:
- CÔ GÌ ƠI? CÔ ĐANG Ở ĐÂU?
Vẫn chỉ những tiếng kêu la tuyệt vọng đáp lại, anh buộc phải dựa vào các giác quan của chính mình để tìm hướng phát ra âm thanh. Chỉ sau vài giây mò mẫm trong ánh sáng nhạt nhòa, anh tìm được đường ra bờ sông, nơi một cô gái đang vùng vẫy ở dưới nước. Hình như cô ấy bị rơi xuống dòng sông đang chảy siết, các xoáy nước cuộn trào ào ạt như muốn hút tất cả mọi thứ xuống tận đáy sâu thăm thẳm của con sông. Chàng trai chạy ào tới, hoàn toàn không để ý trên đường đi của mình có gì. Trong lúc vội vàng anh vấp phải một hòn đá rồi té xuống, lọt thỏm vào một ụ kiến lửa khổng lồ. Bị động, cả đàn kiến sôi sục lên tấn công. Chúng lao vào chàng trai, không chút thương xót. Anh ta hét lên, sự đau đớn bao lấy anh cùng tiếng gào đang chìm dần trong cổ họng.
Đàn kiến đang kéo ra đông hơn, đông đặc. Anh ta vùng lên hòng lao xuống sông để thoát thân, nhưng đàn kiến đã níu chân anh lại bằng những cú chích hung hăng nhất. Anh cứ bật đứng dậy rồi té lăn ra, anh la lên hòng kêu cứu nhưng dường như không có ai ở gần đó có thể nghe thấy anh. Nơi đây thanh vắng quá. Đôi bàn tay anh với tới trước, chỉ còn một bước chân nữa là mép nước, nhưng anh đã không làm được. Hình ảnh cuối cùng anh nhìn thấy là cô gái kia ngồi trên mặt nước, chiếc miệng xinh xắn phát ra giọng cười lạnh giá...
biet-nho-roi-quen-1
***
Sáng hôm sau tôi thức dậy, lần này tôi thấy khắp người tôi ngứa ran lên, nhưng nhìn kĩ thì chẳng thấy có cái gì có thể khiến tôi bị ngứa đến mức điên lên thế này. Tôi cứ ngồi đó, trên giường, gãi sồn sột. May mà hôm nay là thứ bảy, tôi không phải đi học chứ không bạn bè sẽ nhìn tôi như đứa bị dính bệnh ghẻ mất. Móng tay tôi giống ba nên nó vừa mỏng vừa bén, tôi cào đến đâu thì một đường xước mảnh lại xuất hiện. Đau chết đi được, nhưng cảm giác ngứa vẫn còn đó, thật bực mình.
Mẹ tôi đang đọc báo, tự nhiên lại tặc lưỡi, lắc đầu, buông một tiếng thở dài. Mẹ tôi lại phát căn bệnh của người già rồi hay sao ấy. Mẹ quay qua nói với tới tôi:
- Đọc bài báo này đi con. Kinh khủng quá!
Không muốn mẹ lo lắng, tôi đành phải cắn răng chịu đựng mấy vết cào rát bỏng da lẫn cảm giác ngứa ngáy để đứng dậy rồi ngồi vào máy, lướt mắt đọc một bài báo thật dài được đăng lên lúc năm giờ sáng nay, tức là cách đây ba tiếng. Đọc xong tin tức đó thì tôi cũng rùng mình. Khi ấy tối trời, một nam thanh niên bị rơi vào một ổ kiến độc, sáng ra những gì còn lại chỉ là khung xương còn vương một chút vải của chiếc áo anh ta mặc tối hôm trước. Theo bài báo đưa tin thì anh ta mới rời khỏi ca trực canh chừng vùng rừng vừa thoát được cơn bão lửa. Chẳng hiểu anh ta đi đâu ra bờ sông để rơi vào cái bẫy thiên nhiên.
Để bỏ quên cơn ngứa đang hành hạ mình, tôi quyết định sẽ viết một cái gì đó có thể gây phân tâm. Thế nhưng, ngồi mãi tôi chẳng muốn viết gì cả. Thật là bực mình, lúc này tôi đang rất cần làm một điều gì đó để quên đi sự khó chịu mà tôi đang phải chịu đựng. Tôi chợt nhớ về phần truyện tôi viết mấy ngày trước, dù sao cũng không biết làm gì hơn, tôi đành mở lên để kiểm tra câu cú lại xem sao. Kì lạ là tôi vẫn không nhớ tôi đã viết gì. Tôi cũng quên luôn không mở nó ra đọc lại dù đã trôi qua bốn ngày kể từ hôm đó.
Ban đầu khi đọc, tôi chỉ thấy ngạc nhiên sao văn phong cũng như cách dùng câu cú,từ ngữ của tôi lại được cải thiện nhanh dữ vậy. Tôi đọc, và thấy hay hơn hẳn với những gì tôi từng viết, câu thì gọn gàng hơn, từ ngữ thì chọn lọc hơn nhiều. Ngạc nhiên này kéo theo kinh ngạc khác, cho đến khi kết thúc tôi mới tá hỏa nhận ra. Tôi đã viết về câu chuyện trên báo. Từng chi tiết, từng miêu tả, thời điểm....tất cả, tôi đều đã biết, đã viết và đã quên. Thậm chí, tôi còn biết nguyên do vì sao chàng trai ấy ra bờ sông. Điều này không thể là điềm lành được. Cảm giác ngứa ngáy vốn vẫn râm ran trong người tôi nay còn quằn quại hơn. Mắt tôi láo liên đọc đi đọc lại màn hình máy tính, miệng tôi lầm bầm những điều mà mãi về sau tôi vẫn không nhớ ra, còn tay tôi thì gãi khắp người không ngừng. Máu rỉ ra khắp tay chân tôi. Mẹ tôi đi từ dưới bếp lên thấy tôi như vậy hốt hoảng chạy lại, nói gì đó tôi nghe không còn rõ. Sau đó, tôi ngất đi.
***
Lần tiếp theo, tôi thức dậy ở trong một căn hầm khá ẩm ướt. Nước ở đâu đó trên trần nhỏ giọt lên mặt tôi, "long tong...long tong..." cứ như vậy cho đến khi tôi tỉnh táo hoàn toàn. Cảnh tượng này khiến tôi mường tượng đến một cảnh trong bộ phim mà tôi không nhớ tên, chỉ có một dự đoán là sẽ có rất nhiều kim cương, vàng bạc...bị nguyền rủa, tôi sẽ phát điên nếu chạm vào chúng. Bây giờ, tiêu chí sống còn của tôi là không chạm vào cái gì hết.
Tôi nhìn xung quanh tôi. Nơi đây được bày trí giống như động đá của chúa Giê-su hay một vị thánh nào đó bên đạo Thiên Chúa, tôi không dám chắc. Có một bộ bàn ghế bằng đá thạch anh tím khổng lồ, khoảng năm hoặc sáu cây thông được trang trí bằng quả thông đính bạc, đính vàng, thậm chí đính cả kim cương. Trên bàn đá, dùng để thắp sáng căn hầm, là một đế nến bằng kim cương trong veo có vài mảnh cây dây leo không rõ từ đâu quấn lấy bộ đế. Nếu không xét đến không khí ảm đạm, u buồn ở đây thì tôi khá là thích căn hầm này, nhất là bộ cắm nến. Nhưng dù sao, để cho an toàn, tôi vẫn sẽ không chạm vào bất cứ vật gì....