Doisuytinh
Anh lại nói: “Fanny, con người tự do! Thật tiếc, so với em bây giờ thì không được phù hợp cho lắm!”.
Cô mím môi, cắn chặt răng, vùng ra. Nhưng tay anh càng giữ cô chặt hơn. “Ngoan nào, đừng động đậy, tập trung khiêu vũ đi!”. Rõ ràng là dùng sức nhưng giọng nói của anh lại nhẹ nhàng đến mê hoặc.
“Anh muốn gì?”. Cô ngẩng đầu, trong đôi mắt đen xinh đẹp ánh lên vẻ giận dữ. “Anh từ xa xôi ngàn dặm đến đây, rốt cuộc muốn làm gì hả?”.
“Anh muốn làm gì ư?”. Anh khẽ nhướng mày, gương mặt điển trai biểu lộ nét cười mà lại như không cười. “Nếu anh nói là anh nhớ em, em có tin không?”.
Cô lạnh lùng không nói. Dường như anh chẳng bị ảnh hưởng bởi vẻ mặt ấy, liền nói tiếp: “Nếu một chút tin tưởng cũng chẳng có thì hỏi nhiều như thế để làm gì chứ?”. Nụ cười trên môi anh rạng rỡ hơn, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm đen láy ấy lại không hề ẩn chứa nét cười.
Đại sảnh khách sạn được trang hoàng rực rỡ, giai điệu trầm bổng du dương, trang phục lộng lẫy, hương thơm ngập tràn, bầu không khí này quả thật không thích hợp cho việc cãi nhau một chút nào.
Tiêu Dĩnh có lẽ cũng nhận thức được điều đó, lại thêm mùi cồn và nước hoa quyện vào nhau khiến người ta mệt mỏi chẳng nghĩ được gì, cô đành im lặng. Ở trong vòng tay anh, bị hơi thở quen thuộc ấy vây quanh, từng dây thần kinh trên người dần được nới lỏng, cô để mặc cho Diệp
Hạo Ninh dẫn trong suốt điệu Valse.
Khi khúc nhạc kết thúc, mọi người đều đã dừng lại, Tiêu Dĩnh tựa lưng vào tường thở gấp, lúc này trông cô thật mong manh, yếu đuối. Diệp Hạo Ninh đứng cạnh thờ ơ quan sát, bàn tay đang buông thõng từ từ đưa ra nhưng cuối cùng lại lặng lẽ cho vào túi quần, anh lãnh đạm nói: “Thể lực yếu quá”.
Quả thật gần đây cô rất ít vận động. Môi trường làm việc mới cùng các mối quan hệ làm Tiêu Dĩnh xoay xở không kịp. Đồng nghiệp ai ai cũng xuất sắc, áp lực cạnh tranh lại lớn như vậy, làm sao cô có thời gian để đi tập thể dục chứ? Tuần trước, Hứa Nhất Tâm hẹn cô đi chạy bộ buổi sáng nhưng cô đã từ chối mà không nghĩ ngợi gì. Ngày nào cũng như ngày nào, tinh thần căng thẳng, ngủ không đủ giấc, đồng hồ báo thức cũng phải đặt đến hai ba cái cô mới dậy nổi. Chạy bộ buổi sáng ư? Đúng là một môn thể thao xa xỉ!
Hứa Nhất Tâm nhìn cô bằng ánh mắt coi thường: “Đúng là heo!”.
“Đừng nói từ đó!”. Cô tỏ vẻ không vui, vẻ mặt hờn dỗi như trẻ con. “Mình ghét bị so sánh như vậy”.
“Sao thế? Trước đây, khi còn học đại học, mình đã gọi cậu như thế không ít lần rồi mà. Lúc ấy có nghe ai nói là ghét đâu nhỉ? Có phải Diệp Hạo Ninh cũng đã gọi cậu như vậy không? Gợi nhớ đến quá khứ không vui của cậu chứ gì? Bây giờ hai người ghét nhau nên giận cá chém thớt hả?”.
“Ôn lại chuyện xưa như trái đất ấy để làm gì? Mình không có thời gian để ý đến cậu đâu”. Tiêu Dĩnh rút cuốn tạp chí, tựa vào giường, vờ như đang chăm chú đọc.
Quả thật Diệp Hạo Ninh đã từng gọi cô như thế, lúc hai người mới quen nhau. Lúc đó, anh hình như rất thích trêu cô, nhưng về sau càng ngày càng ít đi.
Trên thế gian này, rất nhiều việc đều trải qua quá trình thịnh suy, theo lẽ thường, sau những giây phút cao trào sự lạnh lẽo, khiến người ta cảm thấy hối tiếc, nhưng cuối cùng rồi cũng sẽ trở về con số không. Cô và Diệp Hạo Ninh cũng vậy, dường như hai người đang đi đến điểm tận cùng của quá trình ấy.
Tiệc rượu chưa kết thúc, Tiêu Dĩnh đã lặng lẽ đến phòng trang điểm tẩy trang, thoa kem dưỡng da rồi cất bước ra khỏi tiền sảnh. Bên ngoài, ánh đèn rực rỡ, vườn hoa cùng những thảm cỏ đều sáng lung linh. Không khí oi bức khác thường, mây bị nén thấp, có lẽ là do cơn mưa to của đêm hôm trước.
Xe của Diệp Hạo Ninh đã đậu ngay trước cửa khách sạn. Không rõ anh chuồn ra ngoài từ lúc nào, vừa rồi rõ ràng cô thấy anh vẫn đang nói chuyện vui vẻ với chủ tịch của cô mà. Kính xe hạ dần xuống, lộ ra khuôn mặt nhìn nghiêng của Diệp Hạo Ninh. Anh chẳng nhìn cô, cũng chẳng chủ động nói gì. Một đốm lửa đỏ chập chờn, làn khói trắng mỏng mảnh bay ra ngoài, anh kiên nhẫn đợi cô lên xe.
Thời tiết thế này mà bỏ qua một chiếc xe tốt để đón taxi thì đúng là tự làm khổ mình. Nghĩ thế, Tiêu Dĩnh mở cửa rồi ngồi vào trong xe.
Đúng là dẫn sói về nhà! Cô nhìn anh, mặt không chút cảm xúc: “Sao anh không ở khách sạn?”.
“Anh quyết định đến đây khá vội nên chưa đặt được phòng”.
Đúng là gần đây đang có cuộc họp, đâu đâu cũng đã đầy khách. Mấy tuần trước, một người bạn cô làm trong ngành khách sạn cũng nói phòng của họ đều đã được đặt trước hết rồi. Nhưng Tiêu Dĩnh vẫn hoài nghi, một người như Diệp Hạo Ninh từ trước đến nay nếu chẳng phải là khách sạn năm sao thì không ở đó sao, cô không tin lúc này đến một phòng nhỏ cũng không tìm được.
Nhưng lúc này có nghĩ gì thì cũng đã muộn, mặc dù đây là lần đầu tiên Diệp Hạo Ninh đến nơi cô ở nhưng lại tỏ ra thoải mái như đang ở nhà mình vậy, anh tháo cà vạt, tiện tay vứt luôn lên ghế sô pha, không buồn quay đầu lại, nói: “Anh đi tắm cái đã”.
Chiếc áo sơ mi kẻ anh đang mặc là cô mua cho anh năm ngoái, hình như cả bộ vest cũng thế, cô không nhớ rõ lắm, vì những bộ quần áo có kiểu dáng và màu sắc thế này anh có quá nhiều.
Trong khoảnh khắc, cô ngỡ mình đang ở căn nhà lớn tại thành phố C, vô thức “ừ” một tiếng rồi quay người đi lấy quần áo để anh thay. Đến khi đi được hai bước, cô chợt bừng tỉnh, dừng bước quay lại, chỉ thấy Diệp Hạo Ninh đang nhìn cô, dưới ánh đèn, đôi mắt đen dài như sâu thêm, khóe miệng khẽ nhếch lên, tâm trạng xem chừng đang rất vui.
Trong lòng cô bừng bừng nổi giận, giận vì sự xuất hiện đột ngột của anh, giận vì anh không mời mà đến, càng giận hơn vì đã lâu như vậy mà cô vẫn chưa thay đổi được thói quen cũ.
Không thể không giúp anh chuẩn bị giường chiếu, cô liền lấy bộ chăn ga gối nệm vừa mới mua đợt trước ra cho anh. Vậy mà “ai đó” lại tỏ vẻ rất không hài lòng.
Nói chính xác là xem thường và phẫn nộ.
“Em muốn anh ngủ ở đây?”. Tóc vẫn còn ướt nước, mắt Diệp Hạo Ninh lạnh như băng.
“Không thì sao?”. Cô vờ cười, nói: “Chẳng lẽ anh muốn em ngủ ở ghế sô pha?”. Chia tay chưa lâu, không lẽ sự ga lăng của anh cũng theo đó mà biến mất rồi ư?
Gương mặt không chút cảm xúc, Diệp Hạo Ninh cất giọng: “Tiêu Dĩnh, có cần anh nhắc cho em biết giường trong phòng ngủ mới là chỗ để ngủ không vậy?”.
“Không được!”. Cô không thèm để tâm đến cái bặm môi của anh, vứt chiếc gối xuống rồi quay người bỏ đi.
“Lý do?”.
“Chúng ta không thể ngủ cùng nhau”.
Vừa dứt lời, tay cô lập tức bị nắm chặt lấy, dù lực không mạnh nhưng cũng đủ để cô không thể vùng ra.
Dưới ánh đèn vàng nhạt, mặt Diệp Hạo Ninh đanh lại, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng hơn: “Tại sao lại không được? Đừng quên, em là vợ anh!”.
“Anh quên rồi sao? Chúng ta hiện đang ly thân”. Cô không chịu yếu thế, đáp.
“Chỉ là ly thân, chúng ta vẫn chưa ly dị!”. Âm độ của hai tiếng cuối cao hẳn lên. Chợt nhận ra bản thân vừa mất khả năng kiểm soát cảm xúc, anh khẽ nhắm mắt, đè nén sự tức giận rồi bình tĩnh nhìn cô, hạ giọng: “Em làm ơn đừng gây chuyện nữa được không? Hôm nay anh rất mệt”.
Anh bỏ tay cô ra rồi buông mình xuống giường, nhường lại nửa bên phải cho cô. Đó là phía nằm quen thuộc của cô từ trước đến nay.
Xem ra hôm nay anh mệt thật, vừa nhắm mắt lại đã ngủ say, hơi thở đều đều.
Tiêu Dĩnh đứng cạnh giường, lòng bỗng thấy yếu mềm. Kết hôn gần hai năm, trước mặt cô, anh rất hiếm khi tỏ vẻ mệt mỏi. Trong ánh sáng mờ ảo, sự yên bình trên khuôn mặt anh lúc này dường như không được chân thực lắm.
Dù thấy khó chịu nhưng lại không nhẫn tâm lay Diệp Hạo Ninh dậy, cô chỉ biết dùng khăn nhẹ nhàng, cẩn thận lau khô tóc anh.
Hôm sau, khi đi ăn cơm cùng Hứa Nhất Tâm, Tiêu Dĩnh không nhịn được bèn kể lại chuyện hôm trước. Nghe xong, Hứa Nhất Tâm hét lên trong kinh ngạc: “Thế các cậu làm hòa rồi à?”.
“Làm gì có!”. Tiêu Dĩnh chăm chú cắt miếng thịt bò bít tết sốt tiêu đen, nào ngờ con dao đang cắt lại bị vướng phải phần gân, cắt thế nào cũng không được. Cô bỏ cuộc, ngưng một lát rồi ngẩng lên, bắt gặp bộ dạng đợi chờ của cô bạn thân. Cô bĩu môi nói: “Anh ta ở lại nhà mình một đêm, sáng hôm nay đi rồi”.
Hình như trời chưa sáng anh đã bỏ đi. Cô ngủ say, không hay biết gì, tỉnh dậy nhìn sang thì chỉ thấy chiếc gối không. Cô cảm thấy rất lạ vì Diệp Hạo Ninh vốn không dậy sớm bao giờ, hôm nay là lần đầu tiên, đã thế lại đi mà không nói một lời tạm biệt. Tiêu Dĩnh không rõ vì sao anh phải vội vã, gấp gáp đến thế.
Hứa Nhất Tâm nhất mực phản đối: “Tiểu thư à, các cậu đang ly thân. Không lẽ cậu đã quên lý do vì sao cậu phải vượt ngàn dặm xa xôi để đến thành phố B này làm việc rồi ư? Chẳng phải hai người định yên tĩnh một thời gian rồi tiến hành thủ tục ly dị sao? Vậy mà bây giờ cậu lại để anh ta nằm lên giường mình. Việc này là thế nào hả?”.
Nhất Tâm càng lúc càng lớn tiếng, chẳng tỏ vẻ e ngại gì. Thấy những thực khách ngồi quanh đó đang liếc nhìn mình, Tiêu Dĩnh vội vàng ngắt lời bạn: “Đây là nơi công cộng, cậu làm ơn chú ý đến âm lượng của mình, đừng làm ảnh hưởng đến người khác! Với lại giường nhà mình rộng lắm, mỗi người ngủ một góc, chuyện không như cậu nghĩ đâu”....