Doisuytinh
“Ai bảo tớ rầu rĩ vì anh ta chứ?” Tôi hít một hơi thật sâu, cố bình tĩnh lại. “Cậu không biết chứ, dạo này bố mẹ tớ càng ngày càng kỳ vọng vào tớ! Nói ngay sáng nay thôi, bố mẹ đã tự ý mời gia sư về dạy kèm cho tớ, bảo là sợ tớ không theo kịp bài vở ở trường, muốn tớ học phụ đạo hè. Bố mẹ còn nói thầy dạy kèm chính là học sinh xuất sắc trong trường điểm kia… Tớ đang rối hết cả đầu óc lên đây.”
“Chuyện này là thế nào?” La Lịch Lệ hỏi.
Tôi xị mặt, cúi đầu tiu nghỉu đáp: “Bố tớ bảo, tớ phải tranh thủ dịp này, chả mấy khi tớ bứt phá được một lần, phải làm một hơi thi vào lớp chọn của trường. Cậu nói xem, thế này thì khác gì dồn tớ vào chỗ chết chứ? Ban đầu chúng mình đã hẹn nhau được nghỉ hai đứa sẽ đi du lịch, giờ phải làm sao đây?” Tôi ngẩng phắt đầu lên, đứng dậy, gồng hai cánh tay, cố nặn ra một tí xíu cơ bắp: “Hay là tớ tẩn cho ông thầy dạy kèm đó một trận, để ông ta biết khó mà lùi?”.
La Lịch Lệ ngoẹo đầu nhìn tôi, ánh mắt đầy khinh bỉ. Nó chĩa ngón tay út vào tôi: “Dựa vào cái dáng nhỏ thó đó của cậu á? Thôi đi nàng ạ. Nói cậu bị người ta tẩn cho một trận tớ còn tin được. Cậu liệu mà nghĩ cách nịnh bợ, lấy lòng người ta đi thì hơn, để người ta mau chóng kết thúc đợt phụ đạo này, trả lại tự do cho cậu!”
Tôi không biết phải cãi lại thế nào, lúc lâu sau mới thốt nổi một câu: “Nhỡ anh ta không chịu thì sao?”.
“Cậu ngốc chứ người ta không ngốc đâu. Tiền công vẫn thế, lại được giảm thời gian làm việc, chuyện tốt thế này có ai chê cơ chứ?” La Lịch Lệ nói xong còn liếcái, rồi nói tiếp: “Bạn Điền Thái Thái ơi, chuyến du lịch lần này tớ chắc chắn phải đi đấy. Cậu không đi là tớ đi một mình… Cậu tự chúc phúc cho mình đi”.
Tôi chẳng buồn tranh cãi với La Lịch Lệ, hai tay ôm đầu lăn lộn trên giường.
Việc quan trọng nhất bây giờ chính là giải quyết chuyện anh chàng gia sư kia đi! Mà La Lịch Lệ nói cũng có lý đấy chứ…
Tôi nằm vật trên giường, mắt chằm chằm nhìn trần nhà, bắt đầu tưởng tượng ra vẻ mặt của anh chàng gia sư. Nhưng bất kể tôi có nghĩ kiểu gì thì trong đầu cũng toàn là hình ảnh một gã cao gầy, mặt mày vô cảm, lại đầy mụn trứng cá với cặp kính gọng đen dày cộp trên sống mũi, đó là hình ảnh kinh điển của mấy tên mọt sách mà! Tôi không muốn trải qua kỳ nghỉ hè tươi đẹp của mình với một con mọt sách đâu!
“Hãy đợi đấy, ta sẽ chinh phục được con mọt đó!” Tôi ngồi bật dậy, tỏ rõ quyết tâm bằng một câu nói ngắn gọn và dõng dạc.
Sau khi La Lịch Lệ đi, tôi mở máy tính, lên mạng. Trên QQ, avatar của Trần Tử Dật vẫn tối đen, trên status vẫn là câu: “Chấm dứt ở đây”. Đọc câu nói đó mà lòng tôi đau như bị dao cứa. Sau khi chia tay, Trần Tử Dật biến mất, còn tôi vẫn không sao dằn lòng chuyển anh ta vào danh sách đen.
Lòng tôi rối bời, thôi thì lên trang chủ của QQ xem bói chòm sao vậy. Tôi làm mấy bài trắc nghiệm, kết quả phần lớn đều là: Sau cơn mưa trời lại sáng, vận đào hoa sẽ kéo đến ùn ùn.
Tôi hài lòng với kết quả này lắm, tắt máy chuẩn bị vệ sinh cá nhân rồi đi ngủ. Trước khi ngủ, không ngờ lại nhận được một tin nhắn. Câu nói giản đơn trong nháy mắt xuyên thấu qua bóng hình trong ký ức của tôi, khiến mắt tôi ướt nhòe, còn trái tim thì dậy lên từng cơn sóng.
Người gửi tin nhắn không phải ai khác mà chính là Trần Tử Dật, anh ta nói: “Thái Thái, chúc mừng em đã thi đỗ vào trường điểm”.
Ký ức lại hối hả ùa về.
Tính ra thì tôi và Trần Tử Dật chia tay nhau cũng đã gần nửa năm, ký ức cuối cùng chính là hôm anh ta và tôi cùng đi xem bộ phim điện ảnh mới nhất lúc bấy giờ Harry Potter. Trong rạp chiếu phim, tôi vỗ vai anh ta để anh ta quay sang nhìn tôi, dùng miệng đón lấy những hạt bắp rang bơ được tung lên không trung. Anh cười xoa đầu tôi, nhắc nhở: “Nhóc con ngốc nghếch, em khờ quá!”.
Đôi môi đẹp của Trần Tử Dật khẽ nhếch lên, nụ cười vị tha và âu yếm.
Phòng chiếu tối om, ánh sáng le lói hắt lên mặt Trần Tử Dật, cách qua một bịch bắp rang bơ, ánh mắt anh dịu dàng tựa như mặt hồ tĩnh lặng. Cảm giác ấm áp chảy khắp người tôi như một dòng nước ấm.
Mọi sự thay đổi bắt đầu từ khi tiếng chuông điện thoại của anh vang lên đột ngột.
Quên tắt máy khi xem phim trong rạp, Trần Tử Dật hiếm khi phạm phải lỗi này.
Tôi cứ tưởng anh chỉ nhất thời sơ suất, nhưng thực tế đã chứng minh, tôi sai mất rồi.
Anh đưa tay giữ điện thoại, nghe rồi nói với tôi: “Anh ra ngoài nghe điện một lát”. Tôi thoáng thấy bất an. Trần Tử Dật chưa bao giờ tránh tôi khi nghe điện thoại. Tôi kéo áo anh trong vô thức, anh ngoái đầu nhìn tôi, nói khẽ: “Ngoan nào, đợi một lát anh sẽ trở lại ngay”.
Tôi không ngừng nhét bắp rang bơ vào miệng, nhìn theo bóng lưng Trần Tử Dật dần mất hút bên ngoài phòng chiếu.
Trần Tử Dật nói không sai chút nào, tôi khờ thật, khờ đến mức để anh ta đi mà không chút nghi ngờ. Hôm đó, đến tận khi phim hết mà vẫn không thấy anh ta quay lại, tôi bị bỏ rơi trong phòng chiếu tối om, lòng lạnh ngắt. Cả thế giới của tôi chỉ còn lại dòng chữ màu trắng nháy sáng trên màn hình điện thoại: “Thái Thái, chúng ta chia tay đi. Anh xin lỗi, cô ấy đã trở về”.
Tôi cúi đầu, tóc mái chọc vào mắt đau nhức. Bặm chặt môi, tôi cố ngăn mình khóc thành tiếng, thế rồi cuối cùng nước mắt vẫn ứa ra, từng giọt, từng giọt tuôn rơi, rớt xuống thấm đẫm bịch bắp rang bơ.
Cả một tuần liền tôi không trông thấy bóng dáng Trần Tử Dật.
Đến khi gặp lại, anh ta áy náy nói với tôi: “Thái Thái, em là một cô gái tốt, nhưng anh yêu cô ấy, từ nhỏ đã yêu cô ấy rồi”.
Cô ấy là người bạn thanh mai trúc mã của anh ta, hai người lớn lên bên nhau từ bé. Anh yêu cô ấy, nhưng cô ấy lại không đón nhận. Sau ngần ấy năm cãi vã rồi xích mích, cuối cùng cô ấy cũng đáp lại tình cảm của người vẫn luôn đứng sau lưng lặng lẽ ủng hộ mình – bạn trai Trần Tử Dật của tôi.
Tình tiết mới nhàm chán làm sao, thế mà tôi lại là người trong cuộc.
Tôi nắm chặt điện thoại, lật lên lật xuống không biết bao nhiêu lần, cuối cùng cũng vẫn không trả lời tin nhắn đó, nhắm mắt bấm nút tắt nguồn.
Có tiếng nói vang lên trong tim: Mình không buồn đâu, xem bói chòm sao đã nói là mình sắp cay mắn kia mà.
Thế là, với tâm trạng thấp thỏm, bất an, tôi bước vào những ngày nóng nực nhất của kỳ nghỉ hè dài đằng đẵng.
Hôm anh chàng gia sư đến, tôi dậy từ sáng sớm để tác chiến bước đầu tiên trong kế hoạch của mình. Ấn tượng tốt đẹp ban đầu chính là mấu chốt để thành công.
Chuông cửa reo, mẹ tôi còn chưa kịp lên tiếng thì tôi đã tức tốc lao ra mở cửa, không quên vuốt lại tóc và nở nụ cười cực kỳ lễ phép.
Tia nắng rọi thẳng vào mắt tôi, tôi nheo mắt.
Người ngoài cửa dường như hơi khựng lại, vẻ ngạc nhiên trong mắt thoảng qua rồi biến mất ngay, thần sắc lập tức trở lại bình thường, anh ta nhìn tôi mỉm cười thật khẽ.
Anh chàng trước mặt trắng trẻo thư sinh, sống mũi cao, mặt mày sáng sủa. Ánh nắng ban mai rọi vào đôi mắt sâu thẳm của anh ta lấp lánh như một dòng lốc xoáy, tôi bị cuốn hút ngay tức khắc. Chân mày anh ta hơi nhướng lên, bờ môi mỏng khẽ nhếch một cách vô thức thành nụ cười khiến trái tim tôi loạn nhịp. Anh ta lặng im đứng đó thôi cũng đủ toát lên vẻ ưu nhã khác hẳn người thường.
Trong đầu tôi chỉ có một cách hình dung duy nhất: một nụ cười làm điên đảo chúng sinh! Cái đó… nói thế nào nhỉ?… Cứ ngỡ như tiên trên trời, khiến tôi sửng sốt, suýt chút nữa thì chảy máu cam. Ngay khi hai mắt tôi sắp sáng bừng như đèn pha ô tô, một giọng nói trong trẻo vang lên: “Sao, không định mời anh vào à?”. Anh ta khẽ hất hàm, nhìn tôi bằng ánh mắt làm mê đắm lòng người đến cực độ.
Một thiếu niên lanh lợi, tuấn tú dường này chẳng khác nào cơn gió mát hiếm hoi thổi qua ngày hè oi ả, khẽ khàng xua tan những đám mây trắng trên bầu trời xanh cao vút. Một nụ cười nhẹ như mây khói càng khiến khuôn mặt càng thêm điển trai, ánh sáng trong mắt anh ta rọi thẳng vào trái tim tôi cùng với ánh mặt trời, thế giới của tôi bừng nở ngàn hoa trong nháy mắt. Đây nào phải là con mọt sách xuất thân từ trường điểm chứ? Với tướng mạo này, có nhét vào đâu cũng trở thành cực phẩm chốn nhân gian!
“Chào anh, em là Điền Thái Thái. Anh là thầy dạy kèm mới đến đúng không ạ? Mời anh vào nhà!” Tôi vội vàng nở nụ cười, đon đả mời anh ta vào nhà.
Anh ta có vẻ hơi bất ngờ, nhưng cũng chỉ khẽ gật đầu rồi đi thẳng vào. Anh ta đi trước, tôi bám theo, ánh mắt không rời khỏi tấm lưng thẳng tắp đó. Thực ra, trong đám nữ sinh, tôi cũng không phải lùn, nhưng so với anh ta, tôi thấp hơn hẳn một cái đầu.
Anh gia sư mới đến vẻ rất nhã nhặn và điềm đạm, tôi không khỏi mừng thầm. Tối qua mẹ tôi kể anh gia sư này cực kỳ ưu tú, ngoan ngoãn, lại chín chắn, thành tích học tập rất tốt, đoạt giải nhất Olympic Vật lý toàn quốc, học ở trường điểm phải nói là một mạch trơn tru.
Giờ nghĩ lại, tôi có một gia sư là người không bới đâu ra được một tí khuyết điểm quả là chuyện tốt đẹp biết bao. Tôi thầm nhủ: chỉ cần anh không chọc đến em thì dù có đi du lịch muộn hơn một chút cũng không phải là không thể.
Chúng tôi vừa vào phòng khách, bố tôi đã tươi cười ra đón: “Kỷ Nghiêm, cháu đến rồi à? Mau ngồi xuống đây”. ...