Doisuytinh
- Xưng chú cháu mà nói giọng ngang như cua vậy, rõ ràng không muốn nhận người chú này rồi!
- Muốn không nhận cũng có được đâu, phải chịu thôi!
- Ừ, tôi cũng không để tâm quan hệ này giữa tôi và Linh. Dù gì cũng đã xa lạ với nhau từ trước đến giờ, đâu cần phải cố miễn cưỡng…
Dẫu biết thế, nhưng Linh vốn đã được gia đình nuôi dạy chỉnh chu từ nhỏ. Cô chịu ảnh hưởng rất nhiều về tư tưởng vai vế, họ hàng theo phong tục thuần túy. Nên dù biết rõ mối quan hệ giữa cô và anh không phải là loạn luân, nhưng cứ nghĩ đến danh nghĩa hiện tại giữa hai người, trước mặt ba mẹ cứ luôn phải gọi là "chú - cháu" cũng thấy thật khó chịu.
Nhưng có vẻ Linh đã lo lắng quá xa xôi rồi, tình cảm của Luân dành cho cô đến bây giờ vẫn còn chưa biết là thế nào, đã lại nôn nóng về viễn cảnh tương lai chưa chắc thành sự thật ấy. Có lẽ, Luân có phần quan tâm tới Linh hơi nhiều hơn một chút, nhưng cũng chưa đến mức để được hiểu là có tình cảm "nam- nữ" hay không. Có khi đó chỉ là cách biểu hiện tình cảm đơn thuần giữa họ hàng với nhau mà người phương Tây hay làm, và suy cho cùng cũng chỉ có mình Linh suy diễn mọi chuyện theo hướng thái quá mà thôi.
Để kỷ niệm 20 năm yêu nhau và 18 năm ngày cưới, ba mẹ Linh đã quyết định "hấp hôn" bằng cách đi dụ lịch nước ngoài một tuần. Và tất nhiên, chuyến đi này không thể đưa Linh đi cùng được…
- Anh chị lãng mạn thiệt đó. Em ghen tị ghê luôn!
- Hì, có gì đâu. Sao này chú lấy vợ rồi cũng vậy thôi mà! – Ba Linh cười tự hào.
- Ba mẹ tính đi hưởng "tuần trăng mật 2" rồi bỏ con gái rượu ở nhà một mình hả? – Linh nói đầy vẻ ấm ức.
- Ờm… Hay là… nhờ chú ba chăm lo cháu nó giúp anh chị nhé! – Mẹ Linh ra "sáng kiến".
- Hả? Thôi không cần đâu! – Linh lắc đầu đỏ mặt (vẻ mặt rất đáng bị nghi ngờ).
- Không cần thế nào được. Con còn bé thế này, lại là con gái nữa. Ở nhà một mình sao ba mẹ yên tâm đây? Có chú ba trông chừng sẽ tốt hơn! – Ba Linh quả quyết
Chẳng biết Luân suy nghĩ thế nào mà lại đồng ý ngay không chút do dự. Linh cảm thấy khó chịu vô cùng, dẫu tự trấn an bản thân dù sao cũng là chú cháu, cứ xem như bình thường thôi. Sau khi tiễn ba mẹ Linh đi, Luân nắm tay cô nàng vào nhà, Linh rút tay ra e thẹn rồi chạy lên phòng, đóng cửa lại. Linh tính mách bảo với cô rằng, sóng gió đang sắp nổi lên…
Từng ngày trôi qua dài dằn dặc, Linh vẫn đi học như thường lệ, nhưng được "chú" Luân đưa đón mỗi ngày, lúc về tự nấu cơm, làm đồ ăn. Cứ tưởng tới chiều hoặc tối Luân mới ở nhà ăn cơm, có khi sẽ bận mà không ăn luôn, ai dè anh chàng thường trực ở nhà để chờ cơm Linh nấu. Khi ăn chẳng thấy phản ứng gì, Linh hỏi thức ăn ngon không, cậu chàng chỉ đáp gọn lỏn "Cũng thường thôi!". Cô bé bĩu môi bực bội, không biết ba mẹ giao tên này ở cùng là để chăm lo cho cô hay cô lo cho hắn ta nữa!
Ngoài việc đưa rước Linh thì từ đồ ăn, thức uống đến các công việc nhà Linh đều tự làm. Sáng cô phải tự giác dậy, rồi lật đật làm bữa sáng, xong còn phải hì hục đánh thức tên chú lười chảy nhớt kia nữa chứ, có hôm hắn ngủ mớ ôm chầm hay cô, không cựa quậy được, phải cắn một phát đau điến hắn mới chịu tỉnh mà buông ra… Khi tỉnh dậy rồi hắn còn mơ màng tỉnh rụi nói:
"Ủa sao lại qua phòng tôi ngủ thế? Bộ sợ ma hả?!!", thế có điên không chứ!!!
Trời mùa thu vẫn luôn mưa nắng thất thường, vì nghĩ có Luân đưa đón rồi nên Linh không mang theo dù hay áo mưa nữa. Chiều hôm đó vì bận việc đột xuất, Luân không đến đón, cũng không gọi điện báo cho Linh biết. Đứng đợi cả buổi dưới màn mưa phùn dai dẳng, Linh đành liều mình chạy đi. Về đến nhà mình mẩy ướt sủng, vừa lạnh vừa đói, thay đồ rồi còn phải nấu đồ ăn. Khi mọi thứ hoàn thành thì người mệt lã, không còn thấy đói nữa mà lại chuyển sang chóng mặt, nhức đầu. Linh nằm gục trên ghế so-fa…
Khoảng 1 tiếng sau thì Luân về, thấy Linh nằm đó tưởng ngủ quên, đến gần thì thấy nét mặt tím tái, hơi thở yếu ớt, vẻ mặt mệt mỏi, sờ trán nóng rang. Anh hoảng hốt bế Linh lên phòng, nấu nước nóng chườm khăn và cho uống thuốc hạ sốt. Một lúc sau thì sắc mặt cô bé đã khá hơn, thân nhiệt hạ dần. Luân đã thức suốt đêm để trông chừng Linh, dù anh cũng rất mệt vì cả ngày làm việc…
Sáng hôm sau, Linh tỉnh dậy thì thấy Luân đang nằm gục đầu trên giường sát bên cô. Nhớ lại mới biết hình như hôm qua mình bị sốt. Linh lay anh thức dậy để về phòng ngủ…
- Cả đêm qua chú ở đây trông chừng cháu đó hả?
- Ừ…
- Cũng phải, tại chú mà cháu mới bị sốt đó! Sao bận việc mà không gọi điện báo để cháu chờ cả buổi, nên phải dầm mưa chạy về nhà…
- Xin lỗi, tại bận quá nên quên, điện thoại lại hết pin nữa. Thế đã đỡ hẳn chưa?
- Ờm… Cũng đỡ đỡ…
- Để tôi kiểm tra xem.
Luân tới gần áp trán mình vào trán của Linh đo thân nhiệt, làm cô nàng đỏ mặt đẩy ra…
http://ex04pro.wap.sh/
Chương 3
- Chỉ cần sờ trán là được rồi… việc gì phải áp vào thế chứ!
- Áp trán kiểm tra sẽ đúng hơn, bàn tay nhiều khi thân nhiệt nóng làm sao chính xác được!
- Nhưng… dù sao cũng không được!
- Rãnh, thì cũng kiểm tra rồi, đã đỡ hơn hôm qua, nhưng vẫn phải nghỉ ngơi cho khỏe hẳn đã, không được đi ra ngoài gió. Tôi sẽ gọi điện xin phép cho Linh nghỉ học hôm nay!
- Ơ… Không cần đâu, cháu khỏe hẳn rồi.
- Đừng có cãi!
Luân nghiêm mặt nói ngắn gọn rồi xuống nhà nấu cháo. Chỉ khoảng 10 phút sau đã đem lên một tô cháo nóng hổi thơm lừng, nhưng thấy nhanh quá nên cũng hơi nghi ngờ, không biết ăn vào có bị làm sao không. Luân như đọc được ý nghĩ đó liền nói:
- Đừng lo, cháo tôi nấu hôm qua rồi. Giờ chỉ hâm lại và nêm nếm cho vừa ăn thôi… Có cần tôi ăn trước để kiểm chứng độ an toàn không?!
Một tô cháo hành với thịt bò bầm và trứng gà, trông không đẹp mắt nhưng lại ăn rất ngon. Không ngờ anh "chú" này cũng nấu ăn được lắm, hóa ra là giấu nghề, bắt Linh phục vụ đây mà.
- Đã gần 8 giờ rồi, chú không đi làm sao?
- Hôm nay tôi được nghỉ…
- Ờm… Thôi chú làm gì làm đi. Cháu ăn xong nằm nghỉ một lát là khỏe ngay thôi!
- Ăn cho hết tô cháo đi rồi uống thuốc.
- Thôi không uống đâu!
- Bắt buộc!!!
Vẫn lại kiểu nói ngang hông đó rồi xuống nhà đem thuốc lên, cô bé nhìn vào là đã muốn nôn ra hết cháo…
- Cháu không uống thuốc đâu. Đắng lắm! Ăn cháo nóng một hồi là khỏe hẳn thôi mà! – Linh nhăn nhó khổ sở.
- Bây giờ muốn tự uống hay để tôi "móm" cho đây?!
Trời ạ, đến bây giờ Linh mới biết cái anh chàng này không chỉ lãnh đạm vô tình mà còn cực kì ác độc nữa, dám đe dọa cô. Mặt cô bỗng đỏ lựng khi nghĩ tới cảnh hắn ta sẽ áp môi hắn vào môi mình, thật ngượng không chịu nổi. Ăn xong tô cháo, Luân lấy tô để sang một bên rồi đưa thuốc và ly nước ấm cho Linh uống.
- Đã nói là không uống rồi mà!!!
- Đếm từ một tới ba, hoặc tự uống hoặc sẽ bị ép uống nhé! Một…
Tên "ác ma" bắt đầu đếm, khi tiếng thứ hai vừa cất lên, Luân trong tư thế sẵn sàng đưa viên thuốc vào miệng mình để móm cho Linh. Cô bé sợ hãi liền ngăn lại và uống hết thuốc, anh chàng nhìn cô uống trong khổ sỡ mà vẫn cười tinh quái. Uống hết cả đống thuốc này quả là một kỳ tích, trước giờ mẹ Linh cũng chưa thuyết phục nổi cô uống đến ngần ấy thuốc như vậy (dù chỉ có 4 viên bé tẹo). Linh đẩy mạnh ly nước vào ngực Luân, nhìn anh chàng với vẻ mặt đầy uất hận:
- Xong rồi đó, bấm nút biến để cháu nghỉ ngơi dùm. Đồ độc tài!!!
- Ngon ha, dám nói vậy với chú mình luôn. Muốn bị ăn đòn hả?
- Chú mà thô bạo với người bệnh, cháu sẽ về méc lại ba!
- Ghê ghê, uy hiếp luôn. Thôi nghỉ ngơi đi nhá, có cần gì thì gọi cho tôi!
- Cám ơn chú, không làm phiền cháu là được rồi.
- Đã bảo lúc không có ai thì cứ xưng hô như trước rồi mà!
- Sao được chứ. Chính chú mới phải đổi đấy! Cứ xưng tôi gọi tên cháu hoài, kỳ quá đi!
- Tôi đã nói chưa bao giờ xem Linh là cháu mình còn gì?!
- Tại sao lại như thế? Nếu vậy chú quan tâm tới cháu làm gì?!
Nét mặt Luân cáu bẳng, tiến tới rất gần Linh, nói với vẻ nghiêm túc:
- Chẳng lẽ tôi đối với em thế nào, bản thân em không rõ hay sao?
Từ sâu trong ánh mắt ấy, Linh đang cảm nhận được một sự nồng nàn, một tình cảm khác mà cô đang đợi chờ và mong ước bấy lâu, chẳng lẽ Luân đối với cô cũng là…
Nắng bình minh len lỏi qua ô cửa nhỏ, Linh bước ra hít một hơi sâu để cảm nhận sự tươi mát dịu nhẹ của một ngày bình yên. Cô sửa soạn đồ đạc, sách vở rồi xuống nhà làm bữa sáng. Luân đã ngồi chờ sẵn ở phòng khách, đọc báo uống cà phê. Ăn uống xong thì Luân chở Linh đi học, một cảm giác im lặng đến đáng sợ bao trùm. Suốt hôm qua đến giờ kể từ khoảnh khắc anh nói với cô câu nói lấp lửng ấy, cả hai bỗng trở nên gượng gạo hơn, khó mở lời với nhau hơn. Nhưng không thể cứ như thế này mãi được, Linh đành chủ động lên tiếng:
- Chiều chú có thể đến đón cháu sớm chút được không? – Vẫn không chịu đổi cách xưng hô.
- Để làm gì?
- Trường có buổi họp phụ huynh. Ba mẹ cháu đi rồi nên…
- Mấy giờ? ...