Polly po-cket
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay

Wap đọc truyện teen, đọc truyện hay nhất

home| Truyện Teen| Truyện 18+
Bây Giờ 16:23,Ngày 22/04/25
new Các Bạn Truy Cập Wap theo Tên Miền KenhDocTruyen.Com Nếu thấy trang wap này hay, bạn hãy luôn giới thiệu chia sẻ đến mọi người nhá. Kenhdoctruyen.com là trang đọc truyện online và hàng ngàn truyện teen hay luôn được cập nhật và chờ đón các bạn đọc.
>

Yêu Thầm Chị Họ

» Thể loại: Truyện Voz
» Lượt xem: 67103 Views


Kết quả cuối cùng, 16/41 phần thắng lại tiếp tục nghiêng về đội bạn. Đệt mợ, thề éo chơi bài nữa, đen vãi...(thôi chửi trong bụng vậy, mod cho ra đảo thì mệt).
Tiếng cười của chị lúc thường sao êm tai, đáng yêu vãi đ*í, giờ tự dưng trở thành nỗi ám ảnh của mình. Cứ mỗi lần chị tô vẽ một nhát lên mặt mình, chị lại đính kèm theo nụ cười đáng yêu đó \"hi hi\"...\"hi hi\"... nghe mà sôi gan.
9h hơn, cuộc chiến kết thúc. Mình thất thểu vác cái mặt ông táo với đủ hình thù quái dị trên đó đi vô toilet, chà chà rửa rửa cả hơn nửa tiếng mà vẫn chưa sạch được. Lọ nghẹ này nó có cả mỡ hay sao ấy, bám dai thôi rồi. Rửa bằng sữa rửa mặt với chơi luôn cả xà bông cục mà vẫn không hết hẳn. Đến mức ba mẹ về, ngó mình liền hỏi bộ mình bị té vào bếp lò à? Thốn vãi!
Tâm trạng chị ngược hẳn với mình, chị vui như tết. Trước khi chạy biến lên phòng ngủ còn ném lại một câu, nghe mà nổi cả da gà, teo cả tờ rym...
-Vui hén T! Mai chơi tiếp hén.
Đọc Truyện Tại: ex04pro..wap.sh
Chương 11
Đang nằm mơ thấy được nắm tay chị, hai người cùng đi dạo trên một cánh đồng xanh mướt đầy hoa thơm cỏ lạ, chim chóc ếch nhái bay loạn khắp nơi... chợt một tia sét giáng ngay đầu làm mình cháy đen thui, hoảng quá giật mình tỉnh dậy. Ngó đt, mới 7h sáng, còn sớm chán, sau một giây suy nghĩ mình quyết định ngủ tiếp... cơ mà chợt nhớ ra, hôm nay chị cũng được nghỉ ở nhà thì phải, thôi nướng thêm tí nữa rồi dậy chơi với chị..
Bỗng nhiên nghe tiếng chị chào ba mẹ mình, rồi có tiếng máy xe của chị nổ vang. Chị đi đâu thế nhỉ? Mình hoảng hồn, vội tung chăn, ba chân bốn cẳng vọt ra ban công ngó xuống, thấy chị sắp chạy đi liền la lớn:
- Chịiii... đi đâu vậy?
Chị xoay đầu lại nhìn lên, cười với mình.
- T dậy sớm vậy? Chị về quê thăm nhà...
Ờ nhỉ, hôm nay 2/9 mà. Mình thầm nghĩ.
- Chờ em đi với!
- Hả? T vậy sao đi được? Ở nhà đi, chiều chị lên rồi.
- Thôi..
Mình lao xuống lầu, chạy ra sân kéo xe chị.
- Chờ em tí đi. Em súc miệng rồi đi với chị.
- Tay chân T vậy sao đi được? Nhà chị cũng xa chứ không gần đâu..
- Thì chị chở, em ngồi sau, có gì đâu he he.
- Mà biết dì dượng có cho T đi không đó?
- Cho mà. Chị vô nhà ngồi chờ em tí đi.
Mình nắm tay chị kéo vô nhà, bắt ngồi xuống salon, xong rồi chạy đi súc miệng thay đồ. Ba mẹ mình thì dễ rồi, nói một tiếng là xong, chỉ dặn mình cẩn thận vết thương thôi.
10p sau mình đã chễm chệ ngồi trên xe, ngay sau lưng chị, lên đường về miền quê đã xa cách quá lâu, chẳng nhớ là bao năm rồi nữa...
Sáng sớm nên không khí rất trong lành, mát mẻ. Hai bên đường nhà dân lưa thưa, còn lại là những mảnh ruộng xanh mướt trải dài xa tít tắp gió thổi lồng lộng, nhìn mà thích mắt. Quê chị không xa cũng chẳng quá gần, cách nhà mình tầm hơn 20km, chị lại chạy khá chậm và cẩn thận. Theo mình tự sướng thì chắc chị lo cho \"anh thương binh\" ngồi sau lưng nên mới chạy chậm thế, tại vì đường về quê do xa khu trung tâm, ít được quan tâm trải nhựa làm lại nên đã xuống cấp rồi, chạy xe hơi dằn xóc.
- Đường dằn quá, T có bị động vết thương nghe đau không?
Chị hỏi.
- Không, sắp lành rồi mà đau gì nữa. Chị cứ chạy nhanh đi!
Mình đáp, hai mắt vẫn không ngừng nhìn hai bên đường, cảnh vật lạ lẫm mang đậm nét đồng quê hoang sơ tịch liêu, nhìn thích hơn thành thị toàn những tòa nhà cao tầng và xe cộ chen chúc.
Chị nhìn qua gương chiếu hậu thấy vậy thì cười khúc khích.
- Làm gì nhìn dữ vậy? Thích lắm hả?
- Ừm, ở đây yên bình ghê, không ồn ào như ở Thị Xã.
- Vậy T thích sống ở đây hay Thị Xã?
- Tất nhiên là Thị Xã rồi, he he... ở đây yên tĩnh nhưng hơi buồn!
- Ừm, buổi tối buồn thiu à! T ở đây không chịu được đâu.
- Vậy còn chị? Thích sống ở đâu hơn?
Mình hỏi lại. - Chị thích ở quê hơn.
- Sao vậy?
- Chị quê mùa quen rồi, lên trên chỗ T ồn ào náo nhiệt, chị không quen lắm... thấy cuộc sống trên đó vội vã quá...
- Ừ, thành thị là vậy mà.
Tâm trạng của chị khi lên trên mình sống, cũng giống hệt lúc mình bước chân xuống SG học đại học vậy. Ồn ào, náo nhiệt, vội vã... cách sống đó cuốn mình theo, rồi đánh mất bản thân khi nào chẳng biết, không thể dừng lại được. May mà ba mẹ phát hiện ra, kịp thời kéo mình về nhà, nếu không chẳng biết bây giờ mình thế nào rồi..
- T nghĩ gì mà say mê vậy?
Miên man trong những dòng ký ức, chợt tiếng chị vang lên kéo mình về thực tại.
- Không. Vậy mốt chị tính lấy chồng ở đâu? Đừng nói về quê lấy chồng nghen.
- Chứ gì nữa. Hi hi, chị không thích trai thành thị đâu.
- Ax, mắc gì không thích?
- Không thực lòng, lúc nào cũng như có chiếc mặt nạ trên mặt vậy.
Giọng chị bỗng chùng xuống, đượm buồn. Chắc chị đang nghĩ đến thằng nông dân, ấn tượng của nó với chị dường như khá sâu sắc, giờ chị lấy nó làm hình mẫu cho trai thành thị như mình thì bỏ mợ rồi..
- Chài, chị đừng vơ đũa cả nắm vậy chứ. Ở đâu cũng có người này người kia mà!
- Chị biết, nhưng chị tiếp xúc với mấy người rồi, thấy ai cũng vậy hết đó. Người tốt hiếm quá, chắc tuyệt chủng hết rồi..
Nói đến đây, chị lại cười khúc khích. Mợ nó, mấy thằng cờ hó làm ảnh hưởng đến hình tượng \"trai tốt thành thị\" của mình..
- Vậy còn em thì sao? Em cũng xấu như tụi nó à?
- T hả?
- Ừ..
- T thì tất nhiên là tốt rồi nè! Nhưng mà...
- Nhưng gì nữa?
Nghe chị khen mình tốt, đang sướng rơn trong bụng, chị lại chốt thêm hai từ \"nhưng mà\" làm mình thấy hơi bất an.
- Thôi, không nói nữa.
Chị đột nhiên kết thúc vấn đề.
- Chị nói đi, em muốn nghe.
- Chị muốn nói gì, T tự hiểu được mà..
- Em không hiểu nên mới hỏi chị.
- Vậy thì cố hiểu đi hi hi..
Chị không muốn nói thì thôi, mình cũng chẳng nài ép thêm. Cả quãng đường sau đó, mình ngồi ngắm cảnh xung quanh và suy nghĩ, nhưng chả nghĩ ra được điều gì. Chẳng lẽ chị muốn ám chỉ đến việc mình có tình cảm với chị? Chị không thích như vậy, hay thế nào? Mình chịu, chị úp úp mở mở kiểu này, mình có phải là thánh đâu, để có thể đoán hiểu được những suy nghĩ riêng tư của chị...
Đi khoảng 45p thì đến con hẻm quẹo vào nhà chị. Con hẻm đất đỏ khá rộng và hơi lầy lội, đầy vết bánh xe máy cày. Chạy vào 1km, sau đó rẽ trái rẽ phải qua những con đường quanh co, đôi khi chỉ vừa đủ cho bánh xe chạy lên. Mình ngồi sau mà hồi hộp, chẳng may trượt bánh một phát là mình và chị lọt xuống ruộng. Nhưng hóa ra mình đã lo xa, chắc đi quen từ nhỏ nên chị chạy rất cứng nghề, bon bon vào tận nhà, chẳng có việc gì xảy ra.
- Đến rồi. Xuống xe đi ông tướng!
Mình leo xuống xe, ngó căn nhà 3 gian cổ xưa trước mặt. Cảm giác như lạ mà như quen, đã quá lâu rồi, mọi thứ đều trở nên mơ hồ, cố nhớ cũng không thể... Nhìn những cây cột to tròn đen bóng, mình liếm mép. Tiền không đấy các thím ợ..
Chị dắt xe vào bóng râm của cây xoài cổ thụ, nhìn mình mỉm cười.
- Sao nè, nhớ được gì không?
- Không. Chỉ thấy quen quen..
Mình gãi đầu, cười he he.
- Ừm, lâu lắm rồi mà! Chị nhớ lúc đó T còn nhỏ xíu...
Chị nháy mắt.
- Xì, lúc đó chị lớn lắm chắc..
Mình trề môi.
- Lớn hơn T được rồi. Thôi vô nhà đi, đứng đó hoài vậy nè. Mình bước vào trong, nhà lợp mái ngói, sàn lót gạch tàu, cảm giác mát rượi thật thích. Nhà chị chắc cũng đã tu sửa nhiều lần, nên kết cấu không còn theo kiểu 3 gian cổ xưa nữa, nhưng ngói và các cột gỗ trụ trong nhà thì vẫn giữ nguyên.
- Ủa, dì dượng đâu rồi chị?
Mình đi từ trước ra sau, nhà vắng teo chả có ai liền hỏi.
- Chắc đi làm hết rồi.
- Vậy hả? Làm gì vậy?
- Làm thuê không à, gặt lúa, nhổ mì, trồng cây... ai kêu gì thì làm nấy..
- Cực quá vậy.. Dì dượng lớn tuổi rồi còn làm mấy việc nặng nhọc đó sao làm nổi..
Mình nghe chị nói chợt thấy ngậm ngùi, cuộc sống ở quê nghèo sao mà khổ cực đến thế. Hóa ra mình còn sung sướng hơn biết bao người..
- Ừm, cực lắm! Mà không làm thì lấy gì để ăn, nên phải ráng thôi. Hồi trước chị còn đi làm xí nghiệp, gia đình cũng đỡ phần nào. Nhưng lúc này lên chỗ T học nghề, đâu làm ra tiền nên... Mà thôi, ba mẹ chị lao động riết quen rồi, ở không cũng không chịu được..
Giọng chị buồn buồn khiến mình cũng buồn lây.
- Thôi mốt chị đừng mua gì cho em nữa, để tiền lo cho dì dượng đi.
Chị cốc trán mình:
- Lâu lâu mới mua cho T mà, cũng có bao nhiêu đâu. T mà tính toán vậy nữa chị giận đó!
- Ừm..
Mình nhún vai, chẳng biết nói gì nữa.
Chị đi ra trước đt, chắc gọi báo cho dì dượng biết có thằng mặt dày đầu băng tay bó còn cố lết xác xuống ăn chực.
Nói chuyện xong chị đi vào, nháy mắt hỏi mình.
- T ăn đu đủ không?
- Ăn, đâu có vậy chị?
- Nhà có trồng mà, để chị hái.
Mình lót tót theo chị ra sau vườn. Công nhận đất ở quê rộng thật, nhà nào nhà nấy cách xa nhau cả vài trăm mét, cây trái sum xuê. Vườn nhà chị trồng đủ thứ, nào là dừa, mít, xoài, đu đủ, mãng cầu, nhãn, ổi, điều... nhìn mà chảy dãi..
Cây đu đủ hơi cao, có 2 trái chín vàng ươm, chị cầm cây thọt, mình cầm rổ hứng. Cơ mà một tay thì hứng kiểu gì, cuối cùng đổi lại, mình thọt chị hứng. Sau một lúc thọt bậy rớt một đống đu đủ non, cuối cùng 2 trái đu đủ chín cũng chịu té xuống, chị đứng bên cạnh cứ cười khúc khích, chắc thấy mình hai lúa quá. ...
« Trước1...1920212223...100Sau »

* Tải game 18+ Hót nhất

Bình Luận Bài Viết




Tìm Kiếm
bạn đang xem Yêu Thầm Chị Họ bạn có thể xem thêm yeu tham chi hoyeu tham chi ho còn nữa nè

Yêu Thầm Chị Họ v2

đang cập nhật thêm

tcm
100/ 100 100 bình chọn
Say nắng em gia sư của em trai

Gia sư đến dạy thằng em mình hằng ngày từ thứ 2 đến thứ 7, ngày 2 tiếng, từ 7h đến 9h tối, theo mẹ mình , thì gia sư...

Nhập viện xa nhà -Gái thành phố thương (chap 1 >5)

Truyện Vo zNhập viện xa nhà -Gái thành phố thương (chap 1 >5) Tác giả : Sting Dau Nhập viện xa nhà -Gái thành phố thương Chào...

Cuộc sống của 1 thèn nhát gái

Chào các bác thích đọc voz trước khi viết em xin bày tỏ cái lý do mà em viết truyện. tình hình là em đang thất cmn nghiệp....

Say Nắng Cô Em - Tán Cô Chị (chap 11)

Tác giả : kun max CHAP 11: GIAO DỊCH VÀ BUỔI CAFE NGỌT NGÀO Em xin thề với các thím lúc đó mặt em ngu cực kì...

Say Nắng Cô Em - Tán Cô Chị (chap 9>10)

Tác giả : Kun Max Chap special: Hiện tại Em và người đó yêu nhau cũng được gần một năm. Cũng trải qua đầy...

Say Nắng Cô Em - Tán Cô Chị (chap 7>8)

Tác giả : Kun Max CHAP 7: LỜI HỨA "Minh? Có phải Minh không?" Ừm! Phải nói sao nhỉ? Giọng nói này, hình...

1234...252627»
tcm
100/ 100 100 bình chọn
CPU Load: 0.00110s. Bản quyền © Kênh Đọc Truyện
XtScript v2.0
Mini Version
wap doc truyen teen wap truyện