Insane
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay

Wap đọc truyện teen, đọc truyện hay nhất

home| Truyện Teen| Truyện 18+
Bây Giờ 19:40,Ngày 24/12/24
new Các Bạn Truy Cập Wap theo Tên Miền KenhDocTruyen.Com Nếu thấy trang wap này hay, bạn hãy luôn giới thiệu chia sẻ đến mọi người nhá. Kenhdoctruyen.com là trang đọc truyện online và hàng ngàn truyện teen hay luôn được cập nhật và chờ đón các bạn đọc.
>

Yêu Người Xứ Lạ

» Thể loại: Truyện Tình Yêu
» Lượt xem: 4999 Views


- Ðêm nay anh ở lại đây với em, đừng về - Giọng Tố Quyên thều thào, đứt quãng – Mưa bão thế này, em nghe tiếng sóng gió gầm gào cứ tưởng như tiếng người chết trên biển bao đời nay tích tụ lại giờ theo sóng, theo gió từ đáy sâu cuộn lên – Giọt nước mắt tự nhiên đọng trên khóe mắt Tố Quyên – Giá như không có anh thì em cũng đã chết trên biển, đành lấy trảng cát làm mồ, góp hồn vào gió biển đêm nay.
Huy chăm chú nghe, nghĩ ngợi nhìn vào đôi mắt như hai hồ nước xanh đã tràn trề nước.
Và chính trong đêm mưa gió đó, trong buồng bệnh nơi xa lạ bên bờ biển, Vương Huy và Tố Quyên bỗng đễu muốn trò chuyện, sẵn sàng giãi bày những tâm tư, những kỷ niệm sâu kín của đời mình. Có lẽ, cả hai người đều nghĩ, gặp nhau lần này rồi không biết có gặp nhau nữa không nên để tâm tình một cách cởi mở. Còn Vương Huy, nhìn vào đôi mắt Tố Quyên, nghe giọng nói đứt quãng của cô, anh có linh tính sắp được nghe một câu chuyện gì mà anh đã linh cảm.
Anh lấy khăn lau nước mắt cho cô, giọng ân cần:
- Ừ, đêm nay anh sẽ ở đây cùng em. Ðừng sợ!
Ngoài trời mưa bắt đầu đổ xuống ào ạt như trút nước chẳng khác gì mưa bão ngoài Bắc. Gió gầm rú ngoài biển, bên mái hiên bệnh viện. Tố Quyên và Huy đều không nhìn thấy biển, chỉ nghe thấy tiếng sóng đập vào ghềnh đá. Cả thành phố Vũng Tàu chìm ngập trong bóng đêm và mưa. Tố Quyên nhìn Vương Huy thầm cảm ơn: dẫu sao, đêm nay có anh ở bên, em không cảm thấy cô đơn, đỡ sợ.
Cả đêm đó Vương Huy thức cho Tố Quyên ngủ. Gần sáng anh kéo tấm chăn mỏng đắp cho cô rồi nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường. Tất cả các cô tiếp viên làm ở nhà hàng đều sẵn sàng cho các tay đàn ông bước vào ôm hôn, họ đã chai sạn với cái hôn mà họ cho là hôn môi trường thì đêm nay mình hôn cô ta cũng là hôn môi trường, có tội lỗi gì đâu. Vương Huy nghĩ và cúi đầu xuống. Ðôi môi anh dã gần sát môi Tố Quyên, gần đến nỗi hơi thở của cô đã phả nhẹ vào mặt anh, làm mạch máu như xé toang lồng ngực, hừng hực, giần giật khắp toàn cơ thể. Nhưng ngay lúc đó, đôi lông mày cong như hai mái vòm nhà thờ của Tố Quyên động đậy, sắc mặt sầu khổ của cô có điễu gì trắc ẩn rung lên theo nhịp thở, môi như hai cánh sen mấp máy như hỏi Vương Huy: Có phải anh cũng là khách làng chơi không? Ý nghĩ đó như bàn tay ai phía sau nâng đầu anh lên. Anh thở dài đưa tay vén màn.
Ngoài cửa sổ, mưa vẫn rơi nặng hạt.
Sau đêm mưa bão, biển lại thanh bình, gió chỉ đùa giỡn với bím tóc như bờm ngựa phía sau Tố Quyên, chỉ nhè nhẹ thoa lên cổ, lên mặt hai người.
Họ lặng lẽ đi dọc trảng cát Thùy Vân, chẳng hề nhìn nhau.
- Tối qua, em vẫn không nói vì sao em lại bỏ nhà lên đây?
Tự nhiên Tố Quyên dừng lại, giọng thì thầm:
- Em khó thở quá.
Vương Huy kêu lên sợ hãi:
- Quay lại đi em!
- Không. Em chỉ thấy tim đau nhói.
Tố Quyên bước thêm vài bước, giọng lạc hẳn đi:
- Em đã ra đi hẳn, đã rời bỏ mọi người.
Tố Quyên nói và nhìn ra biển với nỗi buồn khôn tả. Còn Vương Huy thấy chân mình như chùng lại, rụng rời. Anh đã linh cảm thấy điều này khi gặp Tố Quyên ngồi như hóa đá trên trảng cát, nhưng lúc ấy linh cảm chưa rõ rệt, còn bây giờ câu nói của cô như sét đánh bên tai. Anh buồn rầu, lặng lẽ bước. Ðầu óc mung lung, anh nghĩ: Người con gái bỏ cha mẹ, quê hương ra đi thường là con người hư hỏng. Anh quay lại phía Tô Quyên:
- Không. Anh không tin!
- Ðiều ấy có thật đấy, anh ạ!
- Thế em không biết ba má em sẽ đau khổ khi không biết con mình đi lưu lạc nơi đâu hay sao?
- Thú thực, em cũng chẳng biết điều gì sẽ xảy đến với ba má... Mà cũng chẳng biết điều gì sẽ đến với em.
Hai người vẫn đi dọc trảng cát. Vương Huy không nói nên lời cứ đắn đo, suy nghĩ và bối rối. Anh nghĩ rằng người con gái bỏ nhà ra đi không thể chấp nhận. Con người ta sinh ra phải có cội, có nguồn, phải có quê hương, cha mẹ. Vậy tại sao Tố Quyên lại bỏ nhà ra đi? Nghĩ như thế song anh không có lời khuyên nào sát thực, nói một câu không thích hợp hoàn cảnh của Tố Quyên:
- Người ta bảo, con bỏ bá má ra đi là người con bất hiếu. - Anh kết tội em đấy à? – Tố Quyên xúc động kêu lên.
- Không. Nhưng...
- Sao anh không nói tiếp?
Vương Huy Chậm rãi nói:
- Anh nghĩ rằng điều ấy không thể được. Em bỏ nhà ra đi là điên rồ, là giết chết bố mẹ, giết cả chính mình. Em có biết thế không?
- Em biết. Song việc em bỏ nhà ra đi vượt qua cả ý chí – Giọng Tố Quyên chứa đựng sự khổ đau, tuyệt vọng.
Vương Huy nói giọng thiết tha như cầu khẩn:
- Nếu vậy thì em nên quay về đi. Em nghĩ xem tội tình gì mà ba má em lại mất em vĩnh viễn? Em có biết không, nếu em bỏ nhà ra đi thì ba má em sẽ điên đầu lên vì những lời dè bỉu, chê bai. Ba má em sẽ xấu hổ, nhục nhã khi có đứa con không nghe lời. Nỗi khổ ấy sẽ giết chết dần ba má. Em nghĩ xem có đúng không?
Tố Quyên buông một câu thật thà:
- Dạ. Ðúng!
- Vậy thì bình tâm lại, quay về đi em!
Tố Quyên vẫn lặng lẽ bước, thỉnh thoảng lại ngước nhìn Vương Huy như trách móc không hiểu nỗi lòng nhức nhối trong cô. Thực ra không có lời giải thích củ anh thì cô cũng đã khổ sở dằn vặt trong quyết định của mình. Chẳng có lời của anh thì con tim bị thương của Tố Quyên cũng đang quằn quại. Bởi bì cô đã phải trải qua bao đớn đau mới đến quyết định này. Và chính quyết định đó, việc làm đó đã dày vò, hành hạ cô đến mức ngồi như hóa đá bên trảng cát. Vì không hiểu nỗi đau của Tố Quyên, Vương Huy cứ tiếp tục những lời khuyên:
- Chẳng lẽ anh nói thế mà em vẫn quyết tâm định bỏ nhà ra đi hay sao?
Tố Quyên nhìn anh lòng đau tê tái, mỉm cười chua chát:
- Em biết trả lời anh thế nào đây?
Nhưng hãy nghe anh – Giọng Vương Huy khẩn khoản – Bây giờ em trở về quê vẫn chưa muộn. Anh là một nhà báo, đi nhiều nơi. Anh sẽ về quê thưa chuyện với ba má để em trở về nhà. Em trở về là em thương ba má, không tự giết cuộc đời em. Hãy nghe anh đi, Tố Quyên!
- Anh ơi! Xin anh đừng nói nữa – Tố Quyên ngắt lời và trả lời qua nước mắt – Anh Huy! Anh quả là người chân thành, lo toan cuộc sống cho em và gia đình em. Anh quả là con người tốt bụng, nhưng anh chẳng hiểu gì đau khổ của em – Tố Quyên òa lên khóc. Tiếng khóc của cô cứ dồn dập như sóng biển xô bờ. Vừa khóc cô vừa giãi bày – Anh! Anh hãy tin là em thương nhớ ba má, các anh, các chị và cả thằng Ðang con chị Ba nữa. Thiếu em, cả nhà sống sao nổi. Nhưng tất cả đều đã muộn rồi. Ðến bây giờ thì em không thể trở về vì cuộc đời đang cay đắng khống khổ.
Nước mắt Tố Quyên càng đầm đìa. Nhưng rồi cô cô nén nỗi buồn đau chủ động chuyển hướng câu chuyện để chạy trốn những câu nói đang làm nhức nhối lòng mình.
- Cả tuần nay, ngày nào anh cũng hỏi về cuộc đời em, thế mà em chẳng hỏi han anh được một câu. Thế nào, nghề làm báo của anh thường phải xa nhà, anh có nhớ quê hương, vợ con không? Bài báo tới anh định viết gì?
- Nhớ, nhớ nhiều lắm – Giọng Vương Huy cởi mở, sôi nổi – Sau đợt công tác này về, anh sẽ viết bài phóng sự dài về những Tú Bà, Tú Ông kinh doanh thể xác những người con gái. Về cuộc sống của những ả đào ở nhà hàng ôm bia ôm bán thân xác cho các tay đàn ông dâm đãng.
- Trời ơi! Anh định tìm hiểu về em để rồi viết về việc em đã làm hay sao? - Tố Quyên chợt kêu lên và run rẩy toàn thân – Nếu mà anh viết về em thì đau khổ hơn cả cái chết. Chết là cái gì đâu. Em sẽ chết ngay bây giờ cũng được. Còn viết về việc em dã làm thì còn tồi tệ hơn mọi nhục hình và giết chết cả ba má em, cả những người thân của em. Ôi, anh thật là con người độc ác – Tiếng Tố Quyên rên rỉ, đau đớn bật lên từ trái tim đang rỉ máu – Anh ơi! Anh có biết không, em bỏ nhà đi lang thang chính là em đang bảo vệ ba má em, thế mà anh đang tâm viết điều này hay sao? Anh quả là con người tàn nhẫn – Giọng Tố Quyên gay gắt, phẫn nộ lại có vẻ van xin, khiến Vương Huy thấy lòng tê tái. Anh quay lại nhìn Tố Quyên thấy mặt cô tái xanh, đôi mắt như bốc lửa, tưởng cô như đang trong cơn mê sảng. Anh nhìn Tố Quyên không chớp dường như tìm ra trong đôi mắt ấy lời giải đáp cho những thắc mắt của mình: Tại sao cô ấy yêu ba má đến thế lại bỏ nhà ra đi? Câu nói ấy như có sức nặng kìm chân Vương Huy lại, có sực nặng ngàn cân đè lên vai làm chân anh lún sâu xuống trảng cát. Còn Tố Quyên, khi thấy Vương Huy không bước, cô cũng dừng chân. Tố Quyên quay lại:
- Tại sao anh lại thích viết về đau khổ của người khác?
Huy ngẩn người nhìn Tố Quyên. Tại sao lại bảo mình như vậy? Chưa kịp trả lời thì Tố Quyên đã hỏi tiếp:
- Có lần nào anh bị đau khổ chưa? Ðùa vui trên khổ đau của người khác, anh cho là trò hấp dẫn đối với anh sao?
Tố Quyên dừng nói bước tiếp, trên sắc mặt biểu lộ sự đau kh
« Trước12

* Tải game 18+ Hót nhất

Bình Luận Bài Viết




Tìm Kiếm
bạn đang xem Yêu Người Xứ Lạ bạn có thể xem thêm yeu nguoi xu layeu nguoi xu la còn nữa nè

Yêu Người Xứ Lạ v2

đang cập nhật thêm

tcm
100/ 100 100 bình chọn
NGƯỜI CON GÁI KHÔNG CÓ TƯ CÁCH

"Em có tư cách nói với anh câu đó sao?" Tim cô quặn thắt, đau nhói. Có những giọt nước chợt ngân ngấn trên khóe mắt...

Xin Lỗi Em Sẽ Không Lấy Anh

Bản chất của một con người rất khó thay đỗi. Cô ấy một lần nữa bỏ rơi anh. *** Ngày mai là kỷ niệm 3 năm tôi...

QÚA TRẺ CON. NHƯNG… RẤT QUYẾN RŨ!

PHẦN HAI CỦA "CHỊ ƠI! NGÀY MAI ĐỢI ANH ĐI HỌC NHÉ!" ^^ P/s: Theo như ý của các bạn, một nhóc Ju ương bướng sẽ lại xuất...

Người bên ngoài cửa sổ

Rồi sẽ có một ngày bạn nhận ra rằng, những đứa bạn thân nhất chính là những kẻ sẽ làm phiền bạn nhiều nhất trong...

Anh đã nợ em 1 trái tim

Có một lần tôi tham gia một bài trắc nghiệm về Tình yêu trên Internet và bắt gặp một câu hỏi khá thú vị: “Nếu không...

Em sẽ chờ anh về trong ngày đầy nắng

Truyện tình yêu, Câu chuyện tình yêu Em sẽ chờ anh về trong ngày đầy nắng Em sẽ chờ anh về trong ngày đầy nắng “...

1234...121314»
tcm
100/ 100 100 bình chọn
CPU Load: 0.00026s. Bản quyền © Kênh Đọc Truyện
XtScript v2.0
Mini Version
wap doc truyen teen wap truyện