Duck hunt
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay

Wap đọc truyện teen, đọc truyện hay nhất

home| Truyện Teen| Truyện 18+
Bây Giờ 02:47,Ngày 24/12/24
new Các Bạn Truy Cập Wap theo Tên Miền KenhDocTruyen.Com Nếu thấy trang wap này hay, bạn hãy luôn giới thiệu chia sẻ đến mọi người nhá. Kenhdoctruyen.com là trang đọc truyện online và hàng ngàn truyện teen hay luôn được cập nhật và chờ đón các bạn đọc.
>

Thật Xin Lỗi , Cút Thôi.!

» Thể loại: Truyện Teen
» Lượt xem: 22702 Views


“Mẹ nói năm đó, khi mẹ hỏi cha có bằng lòng làm tướng công của mẹ không, cha đã vội vàng đồng ý. Vì sao tướng công lại không đồng ý?” Nàng hoàn toàn không biết mình đã ăn Vô Nhan hoàn, bề ngoài kém mẹ nàng rất nhiều.
“Ngao.” Lông toàn thân Nhị Nha đột nhiên dựng thẳng lên, nó cảnh giác nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, cổ họng không ngừng phát ra tiếng gừ gừ trầm thấp.
“Sao vậy, Nhị Nha?” Hề Hề ngồi xổm xuống vuốt thẳng lông Nhị Nha, Nhị Nha che trước người nàng, mãnh liệt nhìn chằm chằm màn đêm. Chỉ chốc lát sau, một điểm đen từ phía xa cấp tốc bay tới, phá tan màn mưa giống như một mũi tên vừa rời khỏi cung, khi nó sắp tới trước cửa sổ của Hề Hề, Nhị Nha nhảy dựng lên, hung hăng cắn lấy nó.
“Oa…” Bóng đen cấp tốc né tránh, đập đập đôi cánh bị nước mưa dầm ướt, bất mãn vẩy đôi cánh ướt về phía Nhị Nha, khiêu khích khiến cho Nhị Nha càng tức giận gầm nhẹ.
“Đại Mao, vì sao em lại rời khỏi cốc?” Lúc này Hề Hề mới nhìn rõ khách tới là con chim mà cha già nhà mình đã dùng thảo dược nuôi nấng. Nàng còn nhớ ba năm trước đây, Đại Mao là một con cò nhỏ đáng yêu, lông lại trắng muốt, kết quả là sau khi bị cha nhặt về, mỗi ngày cho nó ăn toàn những cây cỏ kỳ quái, lông càng ngày càng đen thì không nói đã đành, ngay cả mỏ cũng càng ngày càng dài, hiện giờ quạ đen không giống quạ đen, cò trắng không giống cò trắng, biến thành một con chim kỳ quái dị dạng vừa béo vừa khỏe.
“Oa, oa.” Đại Mao ngừng vật lộn với Nhị Nha, hưng phấn vồ đôi cánh về phía tiểu chủ nhân. Rốt cuộc nó cũng tìm được tiểu chủ nhân rồi, oa.
“Là mẹ bảo em đến tìm ta à?” Cha già sẽ không tốt bụng như vậy đâu.
“Oa, oa.” Đại Mao lại đập đập cánh, vẻ phủ nhận.
“Là cha?” Hề Hề cảm thấy kỳ quái, nhưng tiếng kêu của Đại Mao trong đêm có vẻ hơi chói tai, nàng liền để nó vào phòng, sau đó đóng cửa sổ, tìm một cái khăn trải bàn lau người cho Đại Mao.
http://ex04pro.wap.sh/
“Ngoan nào, Nhị Nha, không được cãi nhau với Đại Mao.” Nhị Nha vẻ mặt hung ác nghe thấy tiểu chủ nhân căn dặn, không cam lòng gầm nhẹ vài tiếng, nhưng khi nghe thấy tiếng oa oa đắc ý của Đại Mao, nó lại không nhịn được mà định chồm tới, kết quả là bị một miếng khăn lau của Hề Hề ném tới, nó gặm lấy theo bản năng rồi để lại chỗ cũ. Hu hu, nó làm bảo mẫu thật nhiều năm rồi…
http://ex04pro.wap.sh/
Chương 5: Huyện Tụ Vân sinh biến.
Nửa đêm, vùng hoang vu, con đường nhỏ.
Ánh trăng xuyên qua viền những đám mây dày đặc, chiếu xuống mặt đất những tia sáng nhợt nhạt, ảm đạm, trên mặt đất xuất hiện rất nhiều cái bóng đang chầm chậm di chuyển. Nhìn kỹ, thì ra là một đoàn người, nhưng thoạt nhìn lại vô cùng quỷ dị. Nói quỷ dị, là bởi vì nhóm người này cùng có những hành động kì lạ một cách đồng nhất, đồng nhất đến mức giống như là cùng một người, thân thể bọn họ cứng nhắc, nhưng bước đi hướng về phía trước rất có tiết tấu, nhìn sức lực bước đi của họ thì mỗi bước chân đều rất gượng gạo, không có vẻ nhẹ nhàng, uyển chuyển như khi người bình thường đi đường, nếu nhìn vào khuôn mặt những người trong đoàn, tự dưng trong người sẽ sinh ra cảm giác ớn lạnh lạ thường.
Sắc mặt bọn họ nhợt nhạt, khuôn mặt vô cùng đờ đẫn, hai mắt vô hồn, môi nửa mở, dường như tâm trí đã không còn, máy móc mà thành thạo tiến vào sâu trong núi. Tới trước một hang động tối om, đoàn người dừng lại một chút, nhưng sau đó rất nhanh liền nối đuôi nhau tiến vào bên trong. Từ ngoài nhìn vào, trong động âm u, sâu thẳm, không khí tỏa ra u ám và dữ tợn, nhưng cả đoàn người không ai có chút sợ hãi, một người rồi lại một người tiến vào bên trong, bóng tối dần dần bao trùm lấy bóng dáng bọn họ.
***
Độc Cô Ngạn rõ ràng cảm thấy có điều gì đó không bình thường.
Mấy ngày nay, các môn phái đến huyện Tụ Vân ngày càng nhiều, rất nhiều người hai ngày đầu tinh thần còn hoàn toàn bình thường, nhưng chỉ sau một đêm liền trở nên ể oải, sắc mặt tái nhợt, hai mắt hõm sâu, hơn nữa thân người cũng gầy gò đi rất nhiều, giống như đột nhiên bị lấy đi toàn bộ sinh lực, tinh thần sa sút. Bọn họ dường như không nhận thấy được sự thay đổi này, vô thức lặp đi lặp lại những hành động ăn uống, đi lại, lên lầu, xuống lầu. Thế nhưng, dần dần vài người bỗng dưng mất tích một cách kì lạ, không còn xuất hiện tại Tụ Hiền lâu nữa, thậm chí cả ở huyện Tụ Vân.
Độc Cô Ngạn đứng trên lầu hai của Tụ Hiền lâu, từ trên cao quan sát những người như những con rối này, càng nhìn càng cảm thấy có chuyện gì đó, sự rối loạn trong đầu như một quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn.
“Tướng công, huynh đang làm gì vậy?” Hề Hề như một kẻ theo đuôi, thấy Độc Cô Ngạn đứng đó không xa, rón rén lại gần như một tên trộm, còn không cho Đại Mao cùng Nhị Nha đi theo, để tránh khỏi mục tiêu quá lớn lại bị Độc Cô Ngạn phát hiện ra. Tới phía sau hắn rồi, nàng đột nhiên thốt lên một tiếng, có ý đồ hù cho hắn sợ một chút, đáng tiếc chỉ đổi lại được một ánh mắt lạnh lùng.
Tướng công thật là không có chút hài hước gì cả.
“Không được gọi là tướng công.” Độc Cô Ngạn lãnh đạm ra lời cảnh cáo. Mấy ngày nay hắn chưa sửa nàng, thật sự là bởi vì hắn còn đang bận làm chính sự, lười tranh cãi với nàng mà thôi.
“Vì sao?” Thật vất vả nàng mới tìm được người có thể hơn được người cha xấu xa của nàng.
“Cô nương với ta không quen biết, cũng chưa thành thân, không thể xưng hô lung tung được.” Độc Cô Ngạn nói xong liền đi xuống lầu. Hề Hề một bước cũng không rời, nối gót theo sau, đưa ra rất nhiều câu hỏi: “Vậy huynh nói cho muội biết huynh tên gì? Muội là Tiêu Hề Hề, như vậy chúng ta có thể coi là quen biết chưa? Sau đó chúng ta có thể thành thân phải không? Sau đó muội có thể gọi huynh là tướng công? Vậy đến lúc đó huynh phải theo muội quay về cốc nha…” Nàng lải nhải liên tục không ngừng.
Độc Cô Ngạn không thể nhịn được nữa liền quay người lại, sẵng giọng quát khẽ: “Câm miệng!”
Hề Hề lập tức nghe lời, không nói nữa, nhìn Độc Cô Ngạn mong chờ, hy vọng ngay giây phút này hắn sẽ nói ra những điều mà nàng muốn nghe.
“Chúng ta sẽ không thành thân, nên cô không được gọi ta là tướng công, không được đi theo ta, nếu không…” Độc Cô Ngạn thuận tay cầm một chén trà ở trên bàn lên, lòng bàn tay ra sức nắm chặt, không một tiếng động, chén trà vỡ vụn như bột phấn, bột đó từ lòng bàn tay hắn rơi xuống, hắn không thèm nhìn, chỉ ném một đĩnh bạc về phía trước ngực tiểu nhị đang há hốc mồm cách đó không xa, vô cùng thỏa mãn nhìn đôi mắt tròn xoe cùng vẻ mặt sợ hãi đến ngây người ra của Hề Hề, hắn hừ nhẹ một tiếng, chuẩn bị bỏ đi thì nghe thấy giọng nói cực kỳ sùng bái của cô gái mặt dày kia: “Tướng công, huynh thật lợi hại nha!”
Khuôn mặt luôn bình tĩnh của hắn đã bắt đầu nhăn lại, hai bên thái dương đã nổi gân xanh, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống được, hắn không muốn ở đây lãng phí thời gian với cô gái buồn chán kia, phải điều tra xem những người này rốt cục đã xảy ra chuyện gì. Cũng có một việc khiến hắn phải lưu ý, những người bán hàng rong kỳ quái trước đó trên con đường này cũng không thấy xuất hiện nữa, trong một đêm mà hoàn toàn biến mất không để lại chút dấu vết. Còn người dân huyện Tụ Vân dường như không cảm thấy có chút thay đổi bất thường nào, vẫn sinh hoạt bình thường như thể không có gì xảy ra.
Điều này không phải rất kỳ lạ sao?
Toàn bộ huyện Tụ Vân dường như bị bao trùm bởi một bóng ma thần bí, nhận thức không bình thường, xảy ra rất nhiều thay đổi.
“Không được theo ta.” Hắn bỏ lại một câu rồi phi thân ra ngoài
“Huynh còn chưa nói cho muội biết tên của huynh?” Hề Hề ở phía sau kêu to, khiến cho tiểu nhị đưa tới một ánh nhìn kì quái, nhưng những người trong đại sảnh dường như không nhận thức được bất cứ việc gì trên đời, giống như một con rối, chỉ biết đến việc đang làm.
Phỉ Mặc đứng ở trước cửa phòng, khẽ nhíu đôi mắt phượng hình trăng khuyết, khóe miệng dần hiện lên một nụ cười khó hiểu. Hắn nhẹ nhàng vẫy tay, trong nháy mắt, một người áo đen xuất hiện, giống như hiện ra từ không trung. Phỉ Mặc nhẹ giọng nói nhỏ vài câu, sau đó người nọ liền gật đầu, lại biến mất trong chớp mắt.
Đúng là một cao thủ tuyệt đỉnh.
Hề Hề buồn chán dẫn Nhị Nha cùng Đại Mao đi dạo, dù sao Tụ Hiền lâu cũng là một không gian nhỏ bé, không thích hợp với hai con thú quá to lớn này. Đại Mao đặc biệt hứng thú với đường phố náo nhiệt, không ngao du ở trên trời mà chuyển thành đi dạo dưới mặt đất.
Dân chúng huyện Tụ Vân thật vất vả mới làm quen được với việc một con báo trắng thường ngày đi lại nơi này, lúc này lại xuất hiện thêm một con quạ đen to lớn kì dị, một số bé trai khi thấy Nhị Nha còn dám mở to đôi mắt ngây thơ, đứng mút ngón tay nhìn từ xa, nhưng vừa thấy Đại Mao, chúng liền nhào ngay đến chỗ mẹ chúng vừa khóc lớn vừa kêu: “Oa, có quái điểu muốn ăn thịt con…”
Vì vậy, Hề Hề với vẻ mặt rất nghiêm túc, trên đường liên tục giải thích rằng thật ra Đại Mao cũng giống như Nhị Nha, rất hòa nhã dễ gần, tuy nó xấu hơn Nhị Nha rất nhiều … Đại Mao thấy oan ức, liên tiếp kêu lên: “Oa oa”, đáng tiếc là mọi người đều không hiểu thứ ngôn ngữ của nó, trái lại, bọn họ càng thấy sợ hãi hơn, đều tránh xa, thậm chí có người còn cố dùng dưa và trái cây tấn công nó. Hề Hề không thể làm gì khác hơn là đem chúng ra khỏi thành. Ngoài thành là cánh đồng hoang vu, lượng dân cư tương đối ít so với trong thành, Nhị Nha cùng Đại Mao cũng có không gian lớn hơn để vận động. ...
« Trước1...34567...22Sau »

* Tải game 18+ Hót nhất

Bình Luận Bài Viết




Tìm Kiếm
bạn đang xem Thật Xin Lỗi , Cút Thôi.! bạn có thể xem thêm that xin loi cut thoithat xin loi cut thoi còn nữa nè

Thật Xin Lỗi , Cút Thôi.! v2

đang cập nhật thêm

tcm
100/ 100 100 bình chọn
Mối Tình Đầu và Bạch Mã Hoàng Tử

Tác giả: $aki Đánh giả theo độ tuổi: Thôi bỏ qua mục này đi, kiểu gì mà mọi người chả đọc tiếp :v Thể...

Anh là đồ ngốc chứ không phải em

Anh là đồ ngốc chứ không phải em Em nở một nụ cười và nghiêng người đặt xuống đôi môi còn lem ít máu của anh một...

Đương Gia Cách Cách

•Đương Gia Cách Cách Tóm tắt truyện: Nghe nói Long gia giàu có sung túc một phương, là đại phú hào, mỗi ngày đều thu vào...

Nửa Viên Kẹo Ngọt Ngào Đến ĐauThương

•Nửa Viên Kẹo Ngọt Ngào Đến Đau Thương Tác phẩm : Nửa Viên Kẹo Ngọt Ngào Đến Đau Thương Tác giả : Mộ Hạ Tình yêu...

Cô Nàng Mạnh Mẽ

•Truyện Cô Nàng Mạnh Mẽ Tác phẩm : Cô nàng mạnh mẽ Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương Hà Tịch: nhân sinh tựa như một con...

Chỉ Cần Cái Gật Đầu

•Chỉ Cần Cái Gật Đầu Chương 1 Tối Hà nội vào những ngày cuối mùa mưa.Mưa càng ngày càng lớn,trời tối đen như mực….Đường...

1234...111213»
tcm
100/ 100 100 bình chọn
CPU Load: 0.00045s. Bản quyền © Kênh Đọc Truyện
XtScript v2.0
Mini Version
wap doc truyen teen wap truyện