wap truyen, wap doc truyen, truyen hay

Wap đọc truyện teen, đọc truyện hay nhất

home| Truyện Teen| Truyện 18+
Bây Giờ 20:21,Ngày 24/12/24
new Các Bạn Truy Cập Wap theo Tên Miền KenhDocTruyen.Com Nếu thấy trang wap này hay, bạn hãy luôn giới thiệu chia sẻ đến mọi người nhá. Kenhdoctruyen.com là trang đọc truyện online và hàng ngàn truyện teen hay luôn được cập nhật và chờ đón các bạn đọc.
>

Tên em là bệnh của anh

» Thể loại: Truyện Teen
» Lượt xem: 5351 Views


Cơ Quân Đào chỉ ngủ chập chờn, lúc Cơ Quân Dã vào cửa thì anh ta đã tỉnh lại nhưng cũng chẳng muốn chào hỏi, bây giờ nghe thấy tiếng bước chân hơi gấp gáp liền mở mắt ra.
"Anh, đây là đậu Hoài Nguyệt cho à? Tại sao anh lại ném vào thùng rác?" Cơ Quân Dã dở khóc dở cười, hỏi, "Anh vẽ tranh nhiều quá nên đơ rồi à?"
"Anh không muốn ăn nhưng lại không thể trả lại nên đành phải vứt vào đó". Cơ Quân Đào lại nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
"Anh không thích ăn nhưng em thích!" Cơ Quân Dã ngồi xuống bắt đầu bóc đậu, "Anh đúng là không biết hưởng thụ, đậu tươi như vậy giờ tìm đâu ra chứ? Bây giờ rau dưa bán bên ngoài vừa bón phân hoá học vừa phun thuốc trừ sâu, lấy đâu ra rau sạch như chính mình trồng? Lúc tới em thấy Hoài Nguyệt đang trồng loại rau khác ở trong vườn rồi, sau này lại phải tới đây ăn thử mới được".
"Tiểu Dã, đừng tiếp xúc gần quá với người ta, mình với người ta cũng không phải thân quen gì". Anh ta không thể nói chuyện với em gái về thân phận của Thương Hoài Nguyệt được, như vậy sẽ khiến cô nghĩ đến mẹ đẻ mình. Cơ Quân Đào biết mặc dù bề ngoài Cơ Quân Dã rất thoải mái ngang ngược nhưng thực ra vẫn chưa thể bỏ qua vấn đề huyết thống sau lần bị mẹ ngăn lại trước đây. Mấy năm nay, cô phải chịu áp lực tâm lý rất lớn để chăm sóc anh và mẹ.
"Phải tiếp cận thì mới có thể thân quen được chứ!" Cơ Quân Dã không cho là đúng, "Hoài Nguyệt hiền lành lễ độ, vừa nhìn đã biết là hiền thê lương mẫu, có gì mà không yên tâm được. Phụ nữ tốt hay không tốt thì chỉ cần xem thái độ đối với con cái là biết ngay. Lúc nói chuyện với Đậu Đậu có thể thấy cô ấy yêu thương nó cực kì, cứ làm cho em nhớ lại những ngày tháng còn ở bên mẹ suốt".
Cơ Quân Đào lạnh mặt không nói gì.
Cơ Quân Dã nhìn anh ta, cau mày nói: "Vừa rồi không phải là anh cũng lạnh mặt với Hoài Nguyệt thế này đấy chứ? Vậy thì sau này còn ai dám quan tâm đến anh nữa? Anh phải thay đổi thái độ với phụ nữ một chút đi, bây giờ mẫu đàn ông lạnh lùng không còn thịnh hành nữa rồi, phải có qua có lại, như Đậu Đậu ấy, không cần cười không cần nói mà ai thấy cũng chỉ muốn thơm nó một cái. Hỏng rồi, em nhận lời hôm nay mang Leshy đến chơi với nó nhưng lại để Leshy ở chỗ A Thích rồi, vậy phải làm sao bây giờ?"
Cơ Quân Đào hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Nghe nói bức tranh đó của anh được bán rồi à?"
Cơ Quân Dã chột dạ, lúng túng nói: "Em cũng không rõ lắm, triển lãm tranh có nhiều việc lắm mà. Chẳng lẽ anh còn sợ tranh của mình không bán được à?"
Cơ Quân Đào nói: "Hôm nay, anh gặp tiểu Trần tiểu Cẩm đến đưa tranh rồi ba người cùng ăn trưa".
Cơ Quân Dã hiểu ra, nói: "A, thì ra người mua là người ở tiểu khu chúng ta, vậy mà tiểu Cẩm không nói với em. Con bé này muốn nhân cơ hội đến thăm anh đây, nếu không cứ để em tiện đường mang tới là được mà".
Cơ Quân Đào thấy cô không biết chuyện này thật nên cũng không muốn nói chuyện mẹ con Thương Hoài Nguyệt với cô, trong lòng cảm thấy khó chịu thay cho Đậu Đậu. Mặc dù mới tiếp xúc vài lần nhưng anh ta đã rất thích cậu bé thông minh lanh lợi lễ phép này rồi. Anh ta nghĩ, năm ngày ở lì ở trường mầm non, cuối tuần đi theo mẹ suốt, thảo nào gặp nam giới trưởng thành lại vui vẻ như vậy, chắc là cũng chẳng mấy khi thấy mặt bố, mà còn phải lén lút, tính ra còn không bằng Tiểu Dã trước kia. Dù sao trước 17 tuổi Tiểu Dã cũng là một em bé có bố có mẹ có gia đình đầy đủ có thể đường đường chính chính đi dưới ánh mặt trời, chính sự lương thiện và chịu đựng của mẹ đã cho cô một thời niên thiếu vui vẻ và sáng ngời.
Anh cũng từng nhìn thấy bóng dáng của mẹ hiền trên người Thương Hoài Nguyệt giống như Tiểu Dã, không ngờ hiện thực lại tàn khốc như vậy. Trong lòng anh có cảm giác giận dữ vì bị lừa gạt, không biết là vì Đậu Đậu hay là vì chính mình.
Cơ Quân Dã thấy tâm tình anh trai không tốt, cơm nước xong liền nhất quyết lôi anh ta đi tản bộ. Cơ Quân Đào không có hứng thú gì, hai người nói dăm câu ba điều về triển lãm tranh rồi lại quay về. Nửa đường gặp Đậu Đậu đạp xe ba bánh đi chơi và Hoài Nguyệt đi bên cạnh, Cơ Quân Dã vui vẻ gọi "Đậu Đậu" rồi chạy tới ôm lấy cậu bé hôn chụt một cái lên mặt. Đậu Đậu cười khanh khách vừa chào chú Cơ vừa lách ra khỏi lòng Cơ Quân Dã đến bắt Cơ Quân Đào bế. Cơ Quân Đào do dự một chút rồi mới bế cậu bé lên.
Cơ Quân Dã bất mãn, nói: "Đậu Đậu, cháu còn chưa chào cô đấy, cô giận rồi".
Đậu Đậu ôm cổ Cơ Quân Đào, nói: "Cô không mang Leshy đến, cháu cũng giận rồi".
Cơ Quân Dã kinh ngạc hỏi: "Tại sao cháu biết cô không mang Leshy đến?"
Hai mắt Đậu Đậu lấp lánh, nói nghiêm túc: "Leshy không bao giờ chịu rời chủ, cô và chú Cơ ra ngoài đi dạo mà không dẫn nó theo thì nhất định là cô đã để Leshy ở trong thành phố rồi".
Cơ Quân Dã cảm thấy đứa nhỏ này thật sự là quá lanh lợi, mình mới nhắc đến chuyện Leshy có chỗ ở riêng trong thành phố có một lần mà nó đã có thể suy luận được như vậy, cô không nhịn được trêu cậu bé: "Tại sao cháu biết Leshy sẽ không chịu rời chủ nhân? Hôm nay chính nó đã bỏ cô lại đấy".
Đậu Đậu hét lớn: "Đương nhiên cháu phải biết chứ, Leshy là con chó trung thành nhất".
"Vừa về đến nhà đã ầm ĩ đòi xem 'Chú chó Leshy", bây giờ là fan của Leshy rồi!" Hoài Nguyệt bên cạnh cười giải thích, vừa đón Đậu Đậu từ trên tay Cơ Quân Đào đặt xuống xe ba bánh vừa chào tạm biệt hai anh em tiếp tục đi về phía trước với con trai.
Cô cảm thấy sau khi li hôn mình trở nên nhạy cảm hơn nhiều. Hôm nay, Cơ Quân Đào rõ ràng khác mấy lần trước, bế Đậu Đậu mà không nói câu nào, hành động cứng nhắc, ánh mắt nhìn mình của vừa lạnh vừa cứng. Lúc trưa, cô còn có thể miễn cưỡng thuyết phục chính mình đó là do bệnh tình của anh ta nhưng lần này lại thấy rất rõ vẻ mặt của anh ta, là khinh bỉ hay là chán ghét?
Cô không biết rốt cục mình đã đắc tội anh ta lúc nào, có điều người ta đã không vừa mắt với mình thì mình cần gì phải nói đến tình nghĩa láng giềng làm gì. Cô không nhịn được khó chịu trong lòng, nếu không phải vì Đậu Đậu thì với tâm tình hiện nay cô hoàn toàn không có hứng thú kết giao với người lạ gì. Lỗ Phong, anh ta cho rằng một mức tranh của anh ta có thể mang lại thứ gì cho cô chứ? Hôm nay là sinh nhật 29 tuổi của cô, vậy mà cô nhi quả phụ lại bị người dưng kì thị, cuộc đời của cô đúng là đã bị hủy trong tay người đàn ông này.
"Anh, anh như vậy thực sự không tốt lắm". Cơ Quân Dã nhìn hai mẹ con đó đi xa, không nhịn được oán trách: "Gặp Hoài Nguyệt mà không thèm chào hỏi lấy một câu, lại còn làm mặt lạnh, nhất định là cô ấy khó xử lắm nên mới vội vàng chạy trốn như vậy. Hàng xóm với nhau mở cửa là nhìn thấy nhau, phải khách sáo một chút mới tốt. Không phải lần trước còn tử tế sao, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi?"
Cơ Quân Đào ngắt lời nói: "Em đừng lải nhải như bà già được không? Có thể có chuyện gì chứ? Chẳng qua là anh không muốn nói chuyện với người ta thôi, không phải bình thường anh vẫn như vậy hay sao?"
"Không muốn nói chuyện với người khác?" Cơ Quân Dã cau mày, "Tại sao em cảm thấy thời gian này tâm tình anh không tồi nhỉ? Chẳng lẽ anh lại giấu em? Lúc nào đến chỗ A Thích một chuyến đi".
"Đừng lo lắng, bệnh của anh đã khỏi từ hai năm trước rồi, không phải A Thích cũng nói bây giờ cùng lắm chỉ có thể coi như trầm cảm loại nhẹ sao? Thực ra rất nhiều người đều bị như vậy. Chủ yếu là mấy hôm nay anh vẽ nhiều nên mệt mỏi, không có hơi sức bắt chuyện với người khác". Anh ta liếc mắt nhìn em gái, "Không biết là ai bắt mình làm nhiều việc thế chứ".
Cơ Quân Dã khẽ thở phào, nghĩ thầm chắc là con bé con tiểu Cẩm lắm miệng lại nói gì đó, Cơ Quân Đào biết bức tranh mình vẽ được bán đi đâu nên hơi mất hứng. Nhưng bán thì đã bán rồi, chẳng lẽ lại đi đòi về? Hơn nữa ai biết trong số các bức tranh phòng triển lãm bán ra có bao nhiêu bức chỉ để đổi lấy một nụ cười của người đẹp? Nhìn lại lịch sử nghệ thuật của loài người, có bao nhiêu tác phẩm của các bậc thầy được ra đời nhờ ảnh hưởng của người đẹp, mà phần lớn những người đẹp này đều không phải là vợ của các bậc thầy đó.
Nghĩ tới đây, Cơ Quân Dã bước một bước về phía anh trai, nói: "Không phải thì tốt, anh à, mọi việc đều nên nghĩ thoáng ra một chút, rộng lượng một chút. Thế giới này vốn đã rất hỗn loạn, làm sao anh có thể phân chia rạch ròi tất cả mọi chuyện được, tìm một môi trường có thể chấp nhận được là tốt lắm rồi. Mười ba năm trước em đã đầu hàng thế giới này rồi, tại sao nhiều năm như vậy anh vẫn không bỏ được cái tật yêu sạch sẽ ấy. Nước quá trong thì không có cá, lời của cổ nhân đúng là thâm thúy. Đừng tự mình làm khó chính mình, phải vui vẻ một chút thì mẹ ở trên trời mới yên tâm".
Cơ Quân Đào trầm t
« Trước123

* Tải game 18+ Hót nhất

Bình Luận Bài Viết




Tìm Kiếm
bạn đang xem Tên em là bệnh của anh bạn có thể xem thêm ten em la benh cua anhten em la benh cua anh còn nữa nè

Tên em là bệnh của anh v2

đang cập nhật thêm

tcm
100/ 100 100 bình chọn
Mối Tình Đầu và Bạch Mã Hoàng Tử

Tác giả: $aki Đánh giả theo độ tuổi: Thôi bỏ qua mục này đi, kiểu gì mà mọi người chả đọc tiếp :v Thể...

Anh là đồ ngốc chứ không phải em

Anh là đồ ngốc chứ không phải em Em nở một nụ cười và nghiêng người đặt xuống đôi môi còn lem ít máu của anh một...

Đương Gia Cách Cách

•Đương Gia Cách Cách Tóm tắt truyện: Nghe nói Long gia giàu có sung túc một phương, là đại phú hào, mỗi ngày đều thu vào...

Thật Xin Lỗi , Cút Thôi.!

•Truyện Thật Xin Lỗi , Cút Thôi.! Truyện THẬT XIN LỖI, CÚT RỒI! Tác giả: Tác giả: Duyệt Vi Chương 1: Hề Hề bỏ trốn...

Nửa Viên Kẹo Ngọt Ngào Đến ĐauThương

•Nửa Viên Kẹo Ngọt Ngào Đến Đau Thương Tác phẩm : Nửa Viên Kẹo Ngọt Ngào Đến Đau Thương Tác giả : Mộ Hạ Tình yêu...

Cô Nàng Mạnh Mẽ

•Truyện Cô Nàng Mạnh Mẽ Tác phẩm : Cô nàng mạnh mẽ Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương Hà Tịch: nhân sinh tựa như một con...

1234...111213»
tcm
100/ 100 100 bình chọn
CPU Load: 0.00039s. Bản quyền © Kênh Đọc Truyện
XtScript v2.0
Mini Version
wap doc truyen teen wap truyện

Ring ring